Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 65

Đã nhận lời nhờ vả của lão đầu, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại ngồi thêm một lát, hỏi rõ về đặc trưng và một ít đầu mối khác về Tiểu Mao, liền cáo từ rời đi.

Ra cửa, hai người mang theo con ngựa sóng vai đi ra ngoài, liền thấy trong ngõ hẻm phía trước không xa, tiểu nha đầu Xảo Nhi và mấy tiểu hài nhi cỡ tuổi nàng đang chơi đá cầu, miệng còn ngân nga ca hát, khuôn mặt nhỏ nhắn nhảy đến đỏ hồng.

“Đại hiệp ca ca, các ngươi khắc xong ấn chương rồi à?” Xảo Nhi cười híp mắt hỏi hai người.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nháy mắt cùng Triển Chiêu — Miêu nhi, hỏi thử đám tiểu hài nhi này có biết chuyện Tiểu Mao và thuyền ma hay không.

Triển Chiêu nhìn hắn — sao ngươi không tự hỏi.

Bạch Ngọc Đường nhìn nơi khác — ta không giao tiếp được với tiểu hài tử, không giống ngươi, người gặp người yêu.

Triển Chiêu nheo mắt lại liếc hắn một cái — phải không? Đó là một cô bé, ngươi không phải phong lưu thiên hạ sao? Hay là nói, chờ nàng lớn thêm mười mấy tuổi, hai ngươi có thể thuận lợi giao tiếp rồi.

Bạch Ngọc Đường ngước mắt nhìn trời —mèo gian, ban ngày ngươi liếc mắt đưa tình làm gì hả.

“Di?”

Hai người đang trao đổi bằng mắt, liền nghe thấy tiểu nha đầu kia cười hì hì nói, “Đại ca ca các ngươi có thể dùng ánh mắt nói chuyện sao? Thật là lợi hại.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiếp tục lúng túng.

“Xảo Nhi.” Triển Chiêu ngồi xổm xuống, hỏi nàng, “Đây là bằng hữu của ngươi à?”

“Đúng vậy.” Xảo Nhi gọi mấy người bạn nhỏ đến đây, cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chào hỏi, những đứa bé này hiếm khi được thấy nhân vật phong thần tuấn tú như vậy, người nào cũng trợn to hai mắt, tò mò nhìn.

Triển Chiêu vốn dĩ vô cùng thích tiểu hài tử, khuôn mặt tươi cười nghênh đón, Bạch Ngọc Đường lại có vẻ hơi câu nệ, đưa tay từ trong lòng ngực lấy ra một món đồ, nghiêng người đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu lấy tới nhìn, chỉ thấy là một bao kẹo hạt đậu rất đáng yêu, hơi bất ngờ quay đầu lại nhìn hắn.

“Khụ…” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, nhìn phía xa, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Mua cho Trân Nhi.”

Triển Chiêu khóe miệng rút hai cái, “Trân Nhi còn chưa mọc răng, giờ ngươi mua thì có ích lợi gì?”

” Khụ…” Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn nơi xa, ” Phòng trước vô hại.”

Triển Chiêu vô lực, đem kẹo cho những tiểu hài nhi, bảo, “Có ăn kẹo hay không?”

“Ăn!”

Quả nhiên, kẹo hạt đậu, bánh chiên, những món ăn vặt này là vũ khí hữu dụng đối với bất kỳ đứa trẻ nào, Xảo Nhi và ba tiểu hài nhi kia cười vui chạy đến chia kẹo, cùng nhau đối Triển Chiêu bảo, “Cảm ơn ca ca.”

Triển Chiêu đối với đám tiểu hài nhi chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường phía sau, bên trong đám tiểu hài nhi kia, có hai là tiểu cô nương, còn có hai là tiểu tử, Xảo Nhi và một tiểu cô nương khác ngửa mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, bảo, “Cảm ơn ca ca.”

Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật, không nói chuyện, liền nghe hai tiểu tử kéo tay áo Xảo Nhi và cái tiểu cô nương kia, nhỏ giọng nói, “Không phải ca ca đi? Có phải là tỷ tỷ không?”

Triển Chiêu hít sâu một hơi, xoay đầu lại, quả nhiên, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường sầm mặt.

“Là ca ca.” Xảo Nhi nói, “Nơi nào có tỷ tỷ cao như vậy?”

“Nhưng mà!” Một tiểu tử mặc áo hoa ngắn kêu lên, “Hắn xinh đẹp hơn cả tỷ tỷ nhà ta!”

“Vậy hắn cũng đẹp!” Một tiểu nha đầu khác chỉ vào Triển Chiêu nói.

“Không giống.” Một tiểu tử khác bảo, “Đây là ca ca đẹp mà!”

“Người kia cũng là ca ca!” Xảo Nhi chỉ vào Bạch Ngọc Đường nói, “Là ca ca xinh đẹp!”

“Ân ân.” Bốn tiểu hài tử cuối cùng đạt thành cộng thức, “Một là ca ca đẹp, một là ca ca xinh đẹp!”

Triển Chiêu đã nghe tiếng Bạch Ngọc Đường nghiến răng ken két, vội vàng tiến lên ngăn cản, bảo, “Này, đồng ngôn vô kỵ nha, đánh tiểu hài tử là không đạo đức đó, truyền đi cũng không vẻ vang.”

Bạch Ngọc Đường nghiến răng nhìn Triển Chiêu, thầm nói con mèo này cũng mi thanh mục tú… Dựa vào cái gì! Bạch Ngọc Đường liên tục chịu đả kích, lần này bị bốn tiểu hài tử ngây thơ hồn nhiên đả kích rất hoàn toàn, Triển Chiêu thấy hắn sầm mặt rúc vào góc tường buồn bực, cũng không gọi, chỉ lôi kéo bọn Xảo Nhi, “Xảo Nhi, ta hỏi các ngươi chuyện này đi?”

“Hỏi đi.” Xảo Nhi bọn họ vừa ăn kẹo vừa vui vẻ trả lời, “Kẹo này ngon thật nha.”

Triển Chiêu sau khi nghe, xoay người lại, đưa tay cho Bạch Ngọc Đường, “Ân!”

Bạch Ngọc Đường khiêu mi nhìn hắn.

Triển Chiêu cũng khiêu khiêu mi, “Ân?”

Bạch Ngọc Đường chán nản, đem hai bao giữ lại trong lòng ngực mình cũng lấy ra đưa cho Triển Chiêu, Triển Chiêu đều cho đám tiểu hài nhi.

Đám con nít chia đều kẹo cho nhau, hơn nữa vẻ mặt thành thật chờ Triển Chiêu hỏi, rất có giá thế biết gì nói đó.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên có loại kích động muốn đâm đầu vào tường.

“Tiểu Mao ca ca ở nhà Từ gia gia, các ngươi có biết không?” Triển Chiêu hỏi.

“Biết.” Bốn tiểu hài nhi đồng thanh trả lời.

“Nghe nói hắn bị lạc?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

“Ân.” Xảo Nhi gật đầu bảo, “Mấy ngày trước ta còn nhìn thấy hắn, cầm lấy mấy xâu tiền đồng ra ngoài mua đậu rang, còn cho ta hai cái tim vịt để ăn nữa, bất quá nghe nói sau đó cũng không thấy.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, nếu dựa theo cách nói của Từ Tử Húc, Tiểu Mao ngày đó chính là mua đậu rang cho hắn, đi liền không trở lại, nói như vậy, có thể Xảo Nhi là người cuối cùng nhìn thấy hắn.

Triển Chiêu liền hỏi, “Xảo Nhi, ngươi có nhìn thấy hắn về ngỏ hẻm này không?”

Xảo Nhi suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, bảo, “Không có, hắn đi phía trước đi.”

“Phía trước?” Triển Chiêu không hiểu.

“Ân, chính là đại lộ phía sau, con đường phía trước nha môn Tri phủ đó, nơi đó tương đối náo nhiệt, cũng rất lớn, đoán chừng là tiền còn dư lại nhiều, cho nên muốn mua cho Từ gia gia thêm mấy cốc rượu trở về.” [đơn vị đo lường rượu, cỡ 4 lít, cũng có trang web nói là chừng một ống tre đong rượu thời xưa]

“Ân ân.” Hai tiểu hài nhi khác cũng gật đầu, “Nhất định là vậy, Tiểu Mao hiếu thảo nhất mà.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi, “Hắn thường đi chỗ nào mua rượu?”

Hai tiểu tử nhìn nhau một cái, một người nói, “Nha! Nói chuyện kìa!”

“Là một nam!” Một người khác cũng nói, “Thật đáng tiếc nha! Xinh đẹp như vậy, còn định làm mai cho ca ta…”

Một tiểu cô nương khác lập tức nhéo má hắn, bảo, “Muốn chết, mới bao nhiêu tuổi miệng rộng cũng không sạch sẽ, cẩn thận mẫu thân quất ngươi!”

“Ai nha… Tỷ, đau chết rồi.” Tiểu nam nhi xem ra là chị em ruột với nữ hài nhi này, xoa mặt cầu xin tha.

Triển Chiêu vội vàng ngăn cản Bạch Ngọc Đường đã ở tình trạng sắp nổi điên, bảo, “Ngọc Đường, nén bi thương, không phải… bình tĩnh đừng nóng…”

Bạch Ngọc Đường hung hăng trợn mắt nhìn Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu nhịn cười đến mức khóe miệng run run, Bạch Ngọc Đường tức nha, thật muốn tìm người để đánh một bữa! Bằng không đợi một lát đi ra ngoài cùng con mèo này tìm một chỗ nào đó đánh một trận cũng được.

“Trên con đường lớn ở thành Tây, có một tòa Thuận Phong tửu lâu, tửu lâu kia rất lớn, lầu trên lầu dưới có đến mấy tầng.” Xảo Nhi đưa tay khoa tay múa chân bảo, “Nơi đó có bán hảo hoa điêu đứng đầu Cửu Giang phủ, một xâu tiền mới mua được một cốc.”

“Nga…” Triển Chiêu gật đầu, lại hỏi, “Con người Tiểu Mao bình thường như thế nào? Có nói dối gạt người không?”

“Đâu có.” Hai thằng bé trai vội vàng bảo, “Tiểu Mao là người thành thật nhất trên đời, hơn nữa, hắn lại không biết nói, có thể ra dấu hiểu được là mừng rồi, không biết nói láo.”

Triển Chiêu gật đầu, cuối cùng hỏi, “Nhạ, một vấn đề cuối cùng.”

“Ân.” Bốn đứa trẻ đều gật đầu, nhìn Triển Chiêu chờ hắn hỏi.

“Các ngươi có từng nghe nói đến thuyền ma chăng?”

Triển Chiêu vừa thốt lên xong, liền thấy bốn tiểu hài tử sắc mặt lập tức trắng bệch, khẩn trương nhìn nhìn lẫn nhau, nhỏ giọng nói, “Mẫu thân nói, không thể nói chuyện thuyền ma, sẽ bị tiểu quỷ bắt đi ăn hết.”

Triển Chiêu nghe xong cười bảo, “Nhỏ giọng nói, tiểu quỷ sẽ không nghe được rồi.”

Mấy tiểu hài nhi suy nghĩ một chút, đều có hơi do dự.

Triển Chiêu bảo, “Chúng ta hoài nghi a, Tiểu Mao mất tích có thể liên quan đến thuyền ma, Tiểu Mao bây giờ nói không chừng gặp nguy hiểm, các ngươi nói cho ta biết chuyện về thuyền ma, nói không chừng có thể tìm được Tiểu Mao trở về, như vậy Từ gia gia cũng không cần đau buồn như vậy nữa.”

Mấy đứa trẻ nhìn nhau một cái, Xảo Nhi sáp qua, tại bên tai Triển Chiêu nhỏ giọng nói, “Đại khái một tháng trước, ngày đó ta mừng sinh nhật, mẫu thân mua cho ta con diều nhỏ, ta liền thả ở trong sân đến trời tối, sau đó, sợi dây bị một gốc cây lớn mắc lại, diều vướng ở đó không bay lên cũng không rơi xuống được, ta gọi bọn Tiểu Long đến lấy diều cho ta.” Nói, chỉ chỉ nam hài nhi đứng bên cạnh.

“Chúng ta đều trèo lên cây.” Tiểu Long bảo, “Lúc đang định cầm diều, thấy trong đám thuyền có một chiếc thuyền rất lớn rất quái lạ lái đến đây, sau đó, đụng vào một chiếc thuyền khác trên sông.”

“Một chiếc thuyền khác?” Bạch Ngọc Đường có chút giật mình.

“Ân.” Xảo Nhi gật đầu, “Đó là thuyền quan, chúng ta đều nhận ra được, về sau trên thuyền có người xuống, lên thuyền lớn kia… Thuyền lớn ngừng lại thật lâu, chúng ta cũng không để ý. Bất quá sau này có người truyền lời là có thuyền ma, chúng ta cũng nói với cha mẹ chuyện này, người lớn đều không tin chúng ta, còn nói không thể nói lung tung, sẽ bị quỷ bắt đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — lại là thuyền quan?

Cuối cùng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng dậy rời đi, bốn tiểu hài nhi đứng tại đầu ngõ hẻm, tựa như bốn con chim nhỏ cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫy tay từ biệt.

Ra khỏi ngõ hẻm, Triển Chiêu sờ sờ cằm, bảo, “Xem ra thuyền ma và quan phủ có chút quan hệ đây.”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, bảo, “Nhưng nghe nói Huyện thái gia này được dư luận đánh giá rất tốt đó, còn có nha, mới vừa rồi tiểu nhị trên thuyền không phải nói, trong Cửu Giang phủ này không có ai mất tích sao, nhưng rõ ràng đồ đệ Từ lão bá mất tích, cũng đã đến quan phủ báo án rồi, sao không có ai hay biết?”

“Ân… Chúng ta đi Thuận Phong tửu lâu hỏi thăm thử trước, sau đó sẽ đến huyện nha dạo thử.” Triển Chiêu đề nghị.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy có thể được, liền gật đầu một cái.

Quẹo qua rất nhiều nhà dân, liền thấy phía trước xuất hiện một con đường cái rộng lớn, hai bên đường cái đều là cửa hàng mua bán, người đi đường lui tới náo nhiệt vô cùng. Bạch Ngọc Đường dùng cánh tay khều khều Triển Chiêu, cằm hất hất tỏ ý hắn nhìn phía bắc. Triển Chiêu xoay mặt nhìn sang, quả nhiên, chỉ thấy ở phía Bắc đường cái có một tòa đại trạch nguy nga, trên biển hiệu viết — “Cửu Giang phủ nha” mấy chữ, hai người nhìn nhau, là huyện nha.

Bạch Ngọc Đường đi tới ở giữa đại lộ, liếc nhìn chung quanh, chỉ chỉ một đại tửu lâu vô cùng bắt mắt, đối Triển Chiêu nói, “Miêu nhi, chỗ đó.”

Triển Chiêu theo phương hướng tay hắn chỉ nhìn lại, chỉ thấy ngoài cửa tửu lâu treo một bảng hiệu khá lớn, trên viết — Thuận Phong tửu lâu.

Hai người trao đổi một cái ánh mắt, đi về phía tòa tửu lâu đó.

Bạch Ngọc Đường đem đao tùy ý gác trên vai, quay đầu lại nhìn nhìn, chỉ thấy Tiểu Nguyệt và Hồi Phong cùng đi ra ngoài với họ, hồi này vẫn còn ngươi nông ta nông cọ tới cọ lui, hoàn toàn không quản hắn và Triển Chiêu, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Cửu Giang phủ gần đây có nhiều võ lâm nhân sĩ đến như vậy, tửu lâu làm ăn cũng tốt như thế, không biết có thể nào tửu lâu này cũng đầy rồi không.” Triển Chiêu bảo.

“Đầy cũng đi nếm thử hoa điêu nơi đó có phải hay không?” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Không phải cực ngon sao?”

Triển Chiêu bật cười, hai người đi tới cửa tửu lâu thì có tiểu nhị ra đón, bảo, “Ai ya, hai vị khách quý, nghỉ ngơi hay là ở trọ vậy?”

Bạch Ngọc Đường hơi giật mình, hỏi, “Tiểu nhị, ở đây không phải là tửu lâu sao? Còn có thể ở trọ?”

“Dĩ nhiên có thể, ở phía sau Thuận Phong tửu lâu chính là Thuận Phong khách sạn mà.” Tiểu nhị cười phân phó mã quan dắt Tiểu Nguyệt và Hồi Phong đến chuồng ngựa cho ăn loại cỏ thượng hạng.

Bạch Ngọc Đường bảo, “Không phải khách sạn tiệm rượu ở Cửu Giang phủ đều đã đầy sao, thế nào, chỗ này của ngươi vẫn còn phòng trống?”

“Có.” Tiểu nhị vội vàng gật đầu, bảo, “Tửu lâu và khách sạn Thuận Phong chúng ta là cao cấp nhất Cửu Giang phủ, cũng là đắt tiền nhất, tất cả món ăn, rẻ nhất cũng là một hai thỏi bạc một món, rượu dù rẻ nhất cũng phải một xâu tiền một cốc, phòng hảo hạng nhất chính là mười hai thỏi bạc một đêm. So với tiệm rượu hòa khách sạn thông thường đắt hơn mười lần, cho nên ở không đầy.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, bảo, “Vậy hóa ra hảo a, cho ta một phòng hảo hạng, thêm một nhã gian, một bàn rượu và thức ăn.”

“Được rồi.” Tiểu nhị cười hì hì, hắn nhìn nhiều khách nhân lui tới như vậy, người như Bạch Ngọc Đường, liếc mắt liền biết là người sang trọng lại có tiền, chỉ cần hầu hạ cho tốt, bao nhiêu bạc hắn mới không để tâm.

Triển Chiêu nhìn trời, nhìn nơi khác, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Bại gia.”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường không nghe rõ, quay đầu lại hỏi Triển Chiêu.

“Đâu có gì.” Triển Chiêu lắc lắc đầu, đi theo tiểu nhị lên lầu.

Một tiểu nhị khác vui vẻ theo ở phía sau, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Gia, thức ăn có chú trọng gì không vậy?”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất thú vị, liền hỏi, “Thức ăn nơi này còn có chú trọng gì sao?”

“Có, chỗ chúng ta rượu tiệc phân ba cấp bậc, tiệc kê sí, tiệc áp sí và tiệc yến sí, theo thứ tự là ba mươi hai, sáu mươi hai và một trăm lượng.” Tiểu nhị cười nói, “Tiệc yến sí, tất cả các món ăn đặc sắc của Cửu Giang phủ đều có đủ, còn có món cổ truyền.”

“Vậy thì tiệc yến sí đi.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, tiểu nhị mừng rỡ liền chạy.

Đến lầu hai ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Triển Chiêu vẻ mặt hiềm ác nhìn hắn, nhỏ giọng lầm bầm, “Một bữa cơm liền tốn một trăm lượng, bại gia tử.”

Bạch Ngọc Đường vui vẻ, bảo, “Miêu nhi, ngươi vừa mới nói, ta mời ngươi ở thuyền, ngươi mời ta ăn cơm, bữa cơm này dù sao là ngươi mời, ta khách sáo với ngươi làm gì?”



Im lặng một hồi lâu, Triển Chiêu đau lòng ôm túi tiền của mình — đồ chuột chết, thế nhưng gõ ống trúc của ta!
Bình Luận (0)
Comment