Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 735

Lúc này Diệp Thiên, Vu Lạc và Chu Mặc An lái xe rời khỏi nhà máy.

Khi chiếc xe đi ra khỏi nhà máy thì cánh cửa lớn phía sau đóng luôn lại.

“Anh Diệp, có cần nhà họ Chu chúng tôi can dự vào không?” Chu Mặc An chủ động lên tiếng hỏi, hắn cũng muốn giúp đỡ.

Thực ra nói thẳng ra thì hắn đang nịnh bợ Diệp Thiên.



Diệp Thiên lắc đầu nói: “Chỉ là mấy người bình thường mà thôi, để tự bọn họ giải quyết.”

Anh không nói ra chuyện Tôn Thiên Thành thực ra là một võ sĩ tầng thứ tám. Đương nhiên, cho dù Tôn Thiên Thành là người bình thường thì ông ta cũng sẽ không tham gia vào với nhóm người đó.

Chưa cần bàn tới đúng sai mà với thực lực hiện tại của ông ta, nếu có tham gia vào việc giữa những người bình thường, thậm chí ra tay giết vài người đó thì cũng chỉ là một việc dễ như trở bàn tay, sẽ khiến “nhân” tính của ông ta ngày càng biến chất hơn.

Đây không phải là việc mà Diệp Thiên muộn thấy.



Thực lực của một người có mạnh lên thì nội tâm cũng phải vững vàng tin rằng mình là con người, vĩnh viễn không thể hoá thành loài sinh vật khác.

Nếu không thì cuộc sống này đáng sợ biết bao.

“Vâng, anh Diệp.” Chu Mặc An nhanh chóng gật đầu. Diệp Thiên và Vu Lạc ngồi hàng ghế sau. Từ sau khi lên xe, Vu Lạc chìm vào trạng thái tâm lý nặng nề.

“Sao thế? Không muốn gặp ông nữa sao?” Diệp Thiên thấy bộ dạng đó của Vu lạc thì hỏi.

Vu Lạc định thần lại rồi lắc đầu đáp lời: “Hơn một tháng trời rồi, tôi đã trưởng thành lên nhiều. Tôi cũng hiểu ra được nhiều điều. Bây giờ trong mắt tôi, người thân duy nhất chính là ông tôi.”

“Vậy tại sao anh lại lo lắng như vậy?”

Diệp Thiên nhìn thấy sắc mặt Vu Lạc nhợt nhạt nhưng không phải vì mắc bệnh gì, trong mắt hắn nói lên hắn đang sợ hãi và hoảng loạn.

Vu Lạc khổ sở đáp: “Tôi, tôi cũng không biết. Chỉ là lo lắng nhưng không biết vì sao. Trong lòng tôi thấy hoang mang.”

“Vả lại cũng vì hiện giờ ông tôi là người quan trọng nhất đối với tôi cho nên tôi càng lo lắng ông xảy ra chuyện hơn. Dù gì thì ông cũng đã già rồi, hơn bảy mươi tuổi rồi.”

Nói tới cuối cùng, khuôn mặt Vu Lạc tỏ vẻ thương cảm.

Trước đây hắn không hiểu chuyện nên đương nhiên bây giờ nghĩ lại sẽ có nhiều cảm xúc hối hận.

“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng…”

Diệp Thiên lúc này mới lên tiếng: “Nếu anh thật sự thay đổi rồi thì lần này tôi sẽ cho anh và ông mình đoàn viên với nhau sớm hơn. Sau này phải hiếu thảo nuôi ông, đừng để đến lúc mất đi rồi mới hối tiếc.”

“Vâng. Sau này tôi nhất định sẽ hiếu thảo với ông.” Vu Lạc gật đầu nói với giọng nghiêm túc.

Diệp Thiên không nói thêm gì.

Con người có thay đổi hay không? Đáp án chắc chắn là có. Có một câu nói rằng “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Vu lạc rốt cục đã thay đổi được hay chưa thì phải xem sau này khi gặp lại ông mình hắn cư xử thế nào đã.

“Anh Diệp, đằng trước tắc đường. Chúng ta phải đi đường vòng rồi.”

Sau một hồi im lặng, Chu Mặc An lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó trong xe. Diệp Thiên nhìn ra cửa sổ, nhận ra từng đoàn xe đang đi trên con đường chật chội đông đúc. Những nơi đặt nhà máy thì đều khá xa khu nội thành do vậy mà đường đều nhỏ hẹp, rất khó đi.

Thêm nữa trời lại mưa, con đường quanh năm phải sửa cho nên ổ gà ổ voi đầy rẫy và dẫn tới tắc đường.

Tình trạng hiện giờ chính là như vậy.

Bình thường con đường có thể đủ chỗ cho hai xe đi tránh nhau thì mất nửa đường bị một cây to chắn đường.

Không ít xe đều phải lựa chọn lùi về sau rồi đi đường khác.

Chu Mặc An đi vào đây là do Lưu Chương chỉ đường. Ngoài ra, còn có con đường khác thông thoáng rộng rãi nhưng lại hơi xa.

Nếu giờ quay đầu xe đi đường vòng thì không bị tắc nữa. Thế nhưng Diệp Thiên lại nói: “Không cần đi đường vòng. Đỗ xe bên đường.”

“Ồ… vâng.” Chu Mặc An không hiểu lý do nhưng vì là mệnh lệnh của Diệp Thiên nên hắn không dám do dự và phản đối lại.

Hắn đỗ xe bên đường.

“Vu Lạc, anh xuống xe đi, tới kia giúp một tay.” Diệp Thiên nói với Vu Lạc còn đang ngồi thừ trên xe.

Vu Lạc nghe xong thì giật mình, sau đó hắn nhìn ra ngoài khung cửa xe và thấy có cây cổ thụ đằng trước bị đổ nên gây ra tắc đường.

Có không ít lái xe lần lượt quay đầu lựa chọn rời khỏi đây. Thế nhưng cũng có một số người lựa chọn đỗ xe lại, sau đó tới di chuyển cây đi chỗ khác.

Có hai người nổi bật nhất trong đó là một người nam và một người nữ đều trung tuổi. Bọn họ cũng chừng bốn mươi tuổi rồi, vả lại ăn mặt cũng rất sang trọng quý phái. Người đàn ông mặc đồ âu đi giày da, người phụ nữ mặc áo gió, sau đó bọn họ xuống xe di chuyển cây cối ra khỏi vị trí vướng đường.

Vu Lạc đương nhiên cũng thấy hai người bọn họ nhưng lại không để ý cho lắm.

Hắn gật đầu với Diệp Thiên rồi xuống xe.

“Tôi cũng đi.”

Chu Mặc An tắt máy rồi cũng vội xuống giúp một tay.

Diệp Thiên giơ tay lên: “Anh không phải đi.”

Chu Mặc An có vẻ nghi ngờ, dõi mắt nhìn theo sau đó thẫn thờ.

“Anh Diệp, bọn họ…”

“Bọn họ có phải rất giống?”

Diệp Thiên lên tiếng với nụ cười lãnh đạm như thể biết được Chu Mặc An định hỏi gì.



Quả nhiên, đợi khi Diệp Thiên nói xong thì Chu Mặc An lập tức gật đầu.

Trong đôi nam nữ trung tuổi đang bê cây bên ngoài kia có người phụ nữ trung tuổi trông khá giống với Vu Lạc. Người đàn ông trung tuổi kia và Vu Lạc lại chẳng khác gì đúc từ một khuôn mà ra.

Giữa hai người bọn họ đã không còn có thể dùng từ “giống” để miêu ta được nữa.

“Vì là người một nhà nên rất giống nhau.” Diệp Thiên lên tiếng nói.

Chu Mặc An cũng không phải ngốc nghếch. Hắn nhanh chóng đoán ra được điều gì đó nên để lộ vẻ mặt hiểu chuyện.

Có điều hắn cũng chẳng quen thân với Vu Lạc là mấy, việc thế này hắn chỉ coi như mình xem chuyện của người ta mà thôi.

Bên ngoài chiếc xe, Vu Lạc đã đi sang bên đằng kia.

“Để cháu giúp cô chú.” Hắn giơ tay ra nhấc một đầu thân cây bị đổ lên.

“Cảm ơn cháu.” Người đàn ông trung tuổi lập tức cảm ơn. Thế nhưng ngay sau đó, ông ta chợt thẫn thờ.

“Ông ngây ra đó làm gì? Còn không mau chuyển cái cây này đi, nhanh đi đến nhà máy tìm con trai rồi còn về giải quyết rắc rối nữa.”

Người phụ nữ trung tuổi ở bên cau mày lại rồi lên tiếng giục.



“Lạc Nhi… Lạc Nhi…” Người đàn ông trung tuổi cứ mãi nhắc đi nhắc lại hai từ này.

“Lạc Nhỉ?” Người phụ nữ kia nghe thế thì nhìn Vu lạc, sau đó bà ta thẫn thờ. Đây chính là thứ cảm giác ruột thịt máu mủ, không cần nói cũng có thể nhận ra nhau.

Sau đó cả ba người bắt đầu dọn cây trên đường.

“Được rồi, lên xe đi.” Người phụ nữ trung tuổi lau lau khoé mắt. Nơi khoé mắt bà ta còn có chút nước mắt đọng lại.

Người đàn ông trung tuổi mừng rỡ ra mặt nhưng lại tỏ vẻ ngỡ nàng vì trong ký ức của ông ta, vợ ông ta rất ít tỏ vẻ xúc động.

“Lên xe, lên xe…”

Người đàn ông trung tuổi nói với Vu Lạc: “Lạc Nhi, chúng ta về nhà thôi.”

Vu Lạc như đoán ra được điều gì đó nhưng hắn lại lắc đầu: “Đó là nhà của các người, không phải là nhà của tôi.”

Hắn không phải kẻ ngốc, càng không phải kẻ mù.

Diệp Thiên bảo hắn tới giúp hai người này, rồi hắn nhận ra hai người bọn họ có nét giống mình, đặc biệt là người đàn ông kia, giống hắn như in. Chỉ có điều là mặt ông ta đã có thêm nếp nhăn và dáng người cũng to hơn hắn mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment