Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 740

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

Lão già gù Ác Thiên kia đã đếm tới con số cuối cùng. Thấy đám người Vu Lan vẫn chưa đưa ra được sự lựa chọn, thì ông ta lên tiếng; “Xem ra vẫn phải để tôi giúp các người lựa chọn rồi.”

Nói rồi, tay phải ông ta cho vào trong túi áo rồi nhanh chóng đưa ra ngoài.

Khi giơ tay ra ngoài, trong tay ông ta đã có thêm một con dao găm.

Con dao găm sắc lẹm sáng loáng.

Sau đó ông ta chuẩn bị đâm về phía Vu Lạc. Có thể thấy mục tiêu của ông ta chính là giết chết Vu Lạc.

Còn ông cụ Vu nằm trên giường chẳng qua cũng chỉ là vì Ác Thiên muốn lấy ông ta ra làm công cụ để thử lòng người mà thôi.

“Không, đừng giết tôi…”

Mặt Vu Lạc tái mét. Hắn vội tránh né.

Trong chốc lát, hắn chạy ngay về sau Diệp Thiên.

Diệp Thiên lắc đầu rồi cảm thấy rằng hành động của Vu Lạc chẳng có gì là sai. Một người bình thường gặp cảnh này mà né tránh thì cũng là làm theo bản năng mà thôi.

Có điều anh lại thất vọng vì từ đầu tới cuối hắn chẳng nói giúp ông mình câu nào, cho dù là một lần cầu xin.

“Ha ha, trốn cũng vô ích thôi.”

Ác Thiên thấy Vu Lạc như vậy thì mỉa mai. Ông ta không hề ngừng hành động của mình lại.

Ông ta xông tới phía Diệp Thiên.

Mọi người trong phòng đều kinh hãi. Duy chỉ có Chu Mặc An vẫn thản nhiên như thường.

Mặc dù Ác Thiên rất mạnh, thậm chí mạnh tới mức đoàn trưởng lão nhà họ Chu hợp sức lại cũng không thể đuổi giết được nhưng lúc này người đối diện với ông ta là Diệp Thiên.

Một người thực lực mạnh tới mức không thể nào đoán định.

Quả nhiên, Ác Thiên gần như đã xông tới ngay trước mặt Diệp Thiên và ông ta giơ con dao găm trong tay mình lên.

Có điều khi con dao găm còn cách Diệp Thiên chừng ba tấc thì đột nhiên “keng” một tiếng, tiếng nứt rạn vang lên khiến con dao kim loại đã thành đống vụn rơi xuống nền đất.

“Cái gì?”

Ác Thiên vốn dĩ mặt mày hứng khởi thì đột nhiên điên cuồng thấy rõ. Ông ta không hề do dự mà lùi ngay về sau.

Ông ta thẫn thờ.

Mặc dù vừa rồi ông ta mới chỉ tuỳ hứng ra tay và chưa dùng hết sức nhưng cũng đủ để giết một võ sĩ ở tầng thứ bảy rồi, thậm chí nếu võ sĩ tầng thứ tám không né tránh thì chỉ có thể chết.

Vì thực lực hiện giờ của ông ta đã gần vào tầng thứ chín.

Thực lực mạnh như vậy, so với ông ta của mười mấy năm trước thì đã là một sự thay đổi kinh thiên động địa rồi.

Nhưng một chiêu mạnh bạo như vậy của ông ta lại bị người ta phá bỏ trong khi chưa hề chạm được vào da thịt của đối phương.

Thực sự quá khủng khiếp.

Cảnh này khiến ông ta ngỡ ngàng. Đến cả Chu Mặc An, người biết rằng Diệp Thiên mạnh vô cùng nhưng lúc này thấy thế thì cũng thẫn thờ.

Hắn nghĩ rằng Diệp Thiên rất mạnh, có thể chèn ép sát thủ Ác Thiên nhưng hắn không ngờ rằng Diệp Thiên chẳng cần phải di chuyển gì mà vẫn có thể phá luôn cả một chiêu đòn khủng khiếp của Ác Thiên như vậy.

Ác Thiên lùi về vị trí ban đầu. Không biết ông ta lấy đâu ra con dao găm nữa, rồi đặt vào động mạch chủ của ông cụ Vu.

“Cậu là ai?” Ông ta nhìn Diệp Thiên chằm chằm.

Vừa rồi, khi bức tường bị Diệp Thiên làm đổ thì ông ta đã để ý đến Diệp Thiên rồi.

Thế nhưng ông ta không cảm nhận được khí tức của người theo võ cổ trên người Diệp Thiên.

Vì vậy ông ta chỉ coi Diệp Thiên là người có được khả năng thiên bẩm. Thêm vào nữa là bức tường này cũng không quá vững cho nên mới đổ được.

Sau đó thì ông ta không chú ý thêm gì nữa.

Có điều giây phút vừa rồi, ông ta đã phải chịu đòn đả kích không hề vừa. Trong đầu ông ta cố gắng lục tìm nhưng ông ta không thể nào tìm thêm bất cứ thông tin nào về người thanh niên trước mặt.

Diệp Thiên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói anh hết sức thản nhiên: “Sát thủ Ác Thiên? Cái tên nghe cũng quen. Có phải ông còn hai đồng môn nữa, một người là Ác Địa, một người là Ác Nhân, thực lực ngang nhau phải không?”

“Sao cậu biết?” Ác Thiên kinh ngạc.

Vì hai đồng môn kia của ông ta không nổi danh, thậm chí có thể nói là chẳng có chút danh tiếng nào cả.

Quan trọng hơn là hai đồng môn đó của ông ta đã chết lâu rồi.

Chỉ thấy Diệp Thiên cười lãnh đạm: “Năm xưa khi diệt một thế lực ở nước ngoài, cái tên của hai người bọn họ nghe có vẻ đặc biệt nên tôi ghi nhớ. Không ngờ hai người bọn họ lại có liên quan đến ông.”

Ác Thiên trợn trừng mắt, trong lòng thấp thỏm không thôi.

Thế lực mà ông ta theo, năm xưa khi ở nước ngoài có thể coi là thế lực hàng đầu, trong đó không những có hai đồng môn với thực lực tầng thứ tám mà có cả sư phụ của ông ta với thực lực tầng thứ chín.

Thế nhưng bọn họ lại bị người ta giết một cách rất kỳ lạ, thậm chí đến hung thủ là ai bọn họ cũng không biết.

Nhưng hiện giờ…

“Cậu, cậu…” Ác Nhiên giật giật khoé miệng rồi vội lên tiếng: “Tôi sớm đã ra khỏi thế lực đó rồi cho nên diệt hay không thì chẳng liên quan gì đến tôi. Ngoài ra việc tôi làm lần này cũng chẳng liên quan đến cậu thì phải? Giữa hai chúng ta có thể tỏ ra quân tử hơn được không? Không ai đụng tới ai?”

Diệp Thiên nhìn Ác Thiên. Rất khó tưởng tượng một kẻ độc ác như vậy lại có thể nói ra mấy từ này.

“Ông cụ này ông không được đụng đến.”

Diệp Thiên chỉ vào ông cụ Vu đang nằm trên giường.

Ác Thiên do dự rồi nói: “Cậu đồng ý với những gì tôi nói phải không?”

Diệp Thiên lạnh lùng: “Ông không có tư cách trao đổi với tôi.”

Luồng khí tức mạnh mẽ toả ra từ người Diệp Thiên.

Giây phút sau đó.

Ác Thiên vốn dĩ sát khí đằng đằng thì lúc này run rẩy một cách kỳ lạ. Đến cả con dao găm trong tay ông ta cũng run theo và như thể có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.

Cộp cộp cộp…

Diệp Thiên di chuyển.

Anh sải bước về bên chiếc giường.

Khi tới tới phía trước chiếc giường, anh giơ tay ra rồi bóp nát con dao găm trong tay Ác Thiên.

Cả quá trình, Ác Thiên không dám cử động hoặc có thể nói là không đủ khả năng mà cử động.

Cả người ông ta như thể bị vật gì đè nén lên cơ thể. Đừng nói là cử động mà đến ngay cả suy nghĩ trong đầu ông ta cũng hoảng loạn hơn hẳn.

Khi Ác Thiên định thần trở lại thì trên mặt ông ta rõ cái vẻ sợ hãi.

Một người từ trước tới nay chưa bao giờ đổ mồ hôi thì lúc này đầm đìa mồ hôi và toàn thân run rẩy.

Khi nhìn Diệp Thiên, ông ta chẳng khác gì đang gặp phải ma.

“Tôi, tôi sai rồi…”

Ác Thiên cũng là một người biết thích nghi. Ông ta lập tức quỳ xuống rồi bắt đầu dập dầu.

Cả loạt hành động và sự thay đổi đột ngột của ông ta khiến ai nấy đều ngỡ ngàng.

“Nói đi, ai bỏ tiền thuê ông?”

Lần này Diệp Thiên cúi đầu xuống nhìn Ác Thiên sau đó lên tiếng hỏi.

Vừa rồi Ác Thiên chỉ mải quan tâm tới thân phận sát thủ của mình, liên miệng nói không bao giờ phá bỏ quy tắc nhưng bây giờ thì ông ta lại lên tiếng rằng: “Vâng, là Vu Thành, con trai của bọn họ thuê tôi.”

Cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.

Nhưng ngay sau đó, Ác Thiên đã giải thích cặn kẽ: “Tôi quay về Bắc Cương vì lần này có đại hội của Bắc Thiên Các. Trong khoảng thời gian này tôi biết được nhà họ Chu đã không còn mạnh như trước cho nên tôi chuẩn bị sống cuộc sống của một sát thủ, nhân dịp này để lấy danh tiếng cho mình.”

“Trong thời gian này tôi gặp được một thanh niên tên là Vu Thành.”
Bình Luận (0)
Comment