Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 168

"Thần nha đầu, công tử gia bị quỷ khúc của ngươi phiền nhiễu, muốn đi ngủ. Công tử gia muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi nhanh đi đi! "Lăng Thiên tự nhiên mở miệng nói một cách rất không đúng lúc.

Tiêu Nhạn Tuyết thiếu chút nữa thì bị tức chết "giai điệu tuyệt vời như thế lại bị phá hỏng, gã Lăng Thiên đáng chết này, ta......". Nàng muốn phát tác ngay tại chỗ nhưng nơi đây là Lăng gia, Lăng Thần quả thật chính là tỳ nữ của Lăng Thiên, hắn sai bảo người hầu nhà mình, mình như thế nào cũng không có đạo lý can thiệp vào!

"Tiêu tiểu thư, công tử nhà ta có việc phân phó Lăng Thần, xin mời tiểu thư tự nhiên!" Lăng Thần thi lễ, tuy là lấy lễ của nô bộc mà đối xử nhưng vẫn toát ra một cổ phong hoa chi ý, khí chất cực kỳ cao khiết.

Tiêu Nhạn Tuyết như thế nào nguyện mắt thấy cảnh giai nhân nô bộc nhưng không còn cách nào khác: "Lăng Thần tỷ tỷ khách khí rồi, lần này chính là Nhạn Tuyết lỗ mãng, nay xin cáo từ. Hy vọng còn sớm nghe được tiên âm của tỷ tỷ!"

Nhìn thân ảnh Tiêu Nhạn Tuyết thướt tha biến mất sau cánh cửa, Lăng Thiên nở nụ cười xoay người trở về phòng, nói: "Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa để cho Tiêu Nhạn Tuyết nha đầu nọ nắm được nhược điểm."

Lăng Thần ôn nhu cười: "Công tử, kỳ thật cho dù Tiêu tiểu thư biết được thì cũng không có gì. Lão gia chủ Tiêu gia không phải sớm đã biết công tử bất phàm sao. Cần gì phải như thế!"

Lăng Thiên cười nói: "Tình hình bây giờ đã khác rồi, Lăng gia chúng ta cùng Tiêu gia bây giờ biểu hiện bề ngoài thì cực kỳ hữu hảo nhưng bên trong lại vụng trộm có tâm tư riêng. Tương lai như thế nào bây giờ thật không thể nói được. Nói đến chuyện này ta lại nhớ, năm đó nếu ta không phải bởi vì không có thực lực, nóng lòng phát triển thì cũng chưa chắc nguyện ý bại lộ bản lĩnh với Tiêu lão nhi nọ. Hiện nay đang là thời kỳ nhạy cảm, tất cả thế lực khắp nơi đều tề tụ tại Thừa Thiên, Tiêu Nhạn Tuyết lần này tới nhất định là có mục đích mà đến. Ngay cả nàng từ chỗ gia gia biết được bản lĩnh của ta thì chưa chắc đã chịu tin. Nhưng nếu lúc này tậnnhìn thấy, thật sự biết chuyện của ta thì sợ rằng vô hình chung mọi sự an bài trong Tiêu gia sẽ nhằm vào Lăng gia chúng ta. Ha ha, Thần nhi, ngươi chẳng lẽ muốn công tử ta vì muốn lấy lòng mỹ nữ mà lại khiến cả gia tộc lâm vào hiểm cảnh ư?"

Lăng Thần hoảng sợ, làm nũng nói: "Công tử, ngài biết rõ ta không phải có ý tứ này mà"

Lăng Thiên ha ha cười, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Tỉnh chưởng thiên hạ quyền, túy ngọa mỹ nhân tất. Đây là giấc mộng của tất cả nam nhân, nhưng hai câu này lại là có trước có sau! Chỉ có trước tiên nắm giữ đại quyền thiên hạ thì mới có khả năng uống rượu say nằm ôm mỹ nhân! Ha ha ha, thứ tự trong đó tuyệt đối không sai được!"

Lăng Thần ừ một tiếng, chậm rãi gật đầu, tựa hồ tại sâu trong lòng đang tự ngẫm về một câu này của Lăng Thiên.

Lăng Thiên cười lớn một tiếng, khẽ nghiêng người tựa vào cái giường trong phòng: "Thần nhi, mấy ngày nay biệt viện bên kia có động tĩnh gì không?

"
Công tử không hỏi, ta cơ hồ đã quên."Lăng Thần cười cười. Lăng Thiên đối với những lời này của nàng coi như không nghe thấy. Đây chính là trăm phần trăm nói giỡn, từ khi Lăng Thần đi theo Lăng Thiên từ mười năm trước tới nay, nàng chưa từng quên bất cứ một việc gì!

Bàn tay Lăng Thần như làm ảo thuật, trong tay nhất thời xuất hiện mấy tờ giấy nhỏ, mở ra nói: "
Đây là tin tức Lăng Thập Nhất, công tử yêu cầu ấu ưng của diêu ưng tổng cộng đã kiếm được ba trăm hai mươi bảy con, lúc này đang trên đường vận chuyển về biệt viện."

Lăng Thiên cười tán thưởng: "
Không tệ, tiểu Thập Nhất làm việc càng ngày càng tốt. Chờ hắn trở về, công tử ta nên thưởng cho hắn một chút. Ngươi đem đao pháp mà hắn vẫn thèm thuồng nọ truyền cho hắn."

Lăng Thần hé miệng cười: "
Thập Nhất nếu như bây giờ nghe được tin tức này, sợ rằng có đến biệt viện trước mấy ngày thì cũng không ngủ được." nàng vừa nói vừa mở ra một tờ giấy khác: "Bởi vì hôm qua có một trận mưa to trăm năm hiếm thấy nên họ có thể tới chậm một chút. Đây là tin tức của Lăng Bát, Tây Hàn sứ đoàn chậm nhất trưa ngày mai sẽ đến Thừa Thiên, dẫn đầu chính là nhân vật thứ hai của Tây môn thế gia Tây Môn Bất Nhược, phó thủ cho hắn là người Tây Hàn vương thất, Hàn Thiết Hồng. Cao thủ hộ tống được xưng là Tây môn thế gia đệ nhất cao thủ, Tây Môn Vô H"

Lăng Thiên híp mắt, nhẹ nhàng "
"một tiếng.

"
Đây là tin do Lăng Cửu truyền đến, người Đông Triệu vào xế chiều ngày mai sẽ đến Thừa Thiên. Người đến chính là Đông Phương Kinh Lôi, là tộc đệ của hoàng đế Đông Triệu, cũng là một trong những nhân vật cường hãn nhất trong quân đội Đông Triệu. Thủ hạ cao thủ chính là một đôi song bào huynh đệ, Hà Xử Lai, Hà Xử Khứ huynh đệ."

Lăng Thiên cười một tiếng: "
Hà Xử Lai, Hà Xử Khứ. Hai huynh đệ này tên thật là thú vị a. Chỉ là không biết bọn họ lớn lên trông như thế nào, so với huynh đệ Ngọc gia, Tiết Lãnh, Tiết Phi thì như thế nào?"

Lăng Thần khẽ cười duyên một tiếng. Trong lòng nghĩ đến cảnh hai đối song bào thai gặp nhau cùng một chỗ thì không khỏi cười rung người.

Lăng Thiên thầm hạ quyết tâm nhất định phải nghĩ biện pháp để cho bốn người này ngồi riêng một bàn, đối mặt với nhau xem rốt cuộc có gì khác biệt.

"
Lăng Thất tin tức, Ngô quốc xế chiều ngày mai sẽ đến Thừa Thiên, sứ giả là Bắc Minh thế gia, Bắc Minh Kình Thiên; hộ tống chính là Bắc Minh thế gia cao thủ, Bắc Minh Không."

Lăng Thiên mở mắt, thần quang hai mắt trong trầm tĩnh: "
Ha ha, những kẻ đến đây cũng không phải là tầm thường a! Việc này thú vị đây... Kêu ba người bọn hắn đem tư liệu về Tây Môn Bất Nhược, Tây Môn Vô Hận, Đông Phương Kinh Lôi, Bắc Minh Kình Thiên cùng Bắc Minh Không lại đây!"

Lăng Thần đáp lời "
Có tin tức về Đệ Nhất lâu do Lăng Trì truyền tới."

Lăng Thiên ngẩn ra: "
Như thế nào lại là Lăng Trì mà không phải Lăng Kiếm?"

Lăng Thần vội mở tờ giấy nọ, mặt giãn ra cười nói: "
Tin của Lăng Trì nói rõ chuyện này, Đệ Nhất lâu mới tiếp nhận tiền cọc một vụ sinh ý, mười vạn lượng bạc để ám sát Yến quận đại phú thương Trương Đức Suất, Lăng Kiếm thấy nhàm chán nên liền tự mình đi xử lý."

Lăng Thiên cười khì một tiếng "
Trường Đắc Suất. Ha ha ha, hắn gặp gỡ Lăng Kiếm, phỏng chừng không bao giờ còn trường với đắc nữa (ở đây Lăng Thiên chơi chữ, c nói trẹo Trương Đức Suất thành Trường Đắc Suất)."Hắn chưa bao giờ lo lắng về năng lực của Lăng Kiếm. Gần năm năm qua, Lăng Kiếm chưa từng làm cho hắn thất vọng, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ! "Ha ha, bất quá Lăng Kiếm sợ rằng là nhàm chán ư? Mấy tiểu tử kia cũng nên tới lúc đột phá rồi." Lăng Thiên híp mắt lại, biểu tình có vẻ như đang nghĩ tới một người nào đó. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lăng Thần lúc này mới cảm giác được tên này có chút thú vị, không khỏi cười đến run rẩy cả người.

Nhưng Lăng Thiên lại chậm rãi nhíu mày: "
Yến quận, là ở phương bắc ư? Có phải là tiếp giáp với Bắc Ngụy không, Yến quận nào?"

Lăng Thần kỳ quái nhìn hắn một cái nói "
Dạ, chính là Yến quận kia, nghe nói Trương Đức Suất này chính là một ác bá ở Yến quận. Ngày thường ức hiếp dân, không chuyện ác nào không làm. Năm nay đã năm mươi tuổi nhưng lần này lại muốn cưỡng hôn con gái một phú hộ ở tiểu trấn cạnh Yến quận về làm tiểu thiếp. Người hạ nhiệm vụ này là thông gia chỉ phúc vi hôn của phú hộ nọ."

Lăng Thiên "
" một tiếng. không biết như thế nào, đột nhiên trong lòng cảm giác đầy áp lực, đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng nhưng vẫn cảm giác được trong lòng xúc động, tới mức không thể áp chế được.

"
Ngọc gia bên kia có tin tức gì không?"Lăng Thiên đột nhiên không đầu không đuôi nói.

"
Không có, tựa hồ Ngọc Gia đối với chuyện Thừa Thiên lần này không có hứng thú. Không có nửa điểm tin tức truyền tới, hoặc là không tới cũng không chừng." Lăng Thần hồi đáp.

"
Ồ!"Lăng Thiên chau mày, trong lòng khẩn trương tính toán, rồi lại đi hai vòng "Lăng Kiếm đã đi được bao lâu rồi?"

"
Tiểu tỳ xem lại một chút." Lăng Thần lại đem tin do Lăng Trì đưa tới mở ra, nói: "Lăng Kiếm đi lúc giữa trưa hôm qua."

"
Giữa trưa hôm qua? Khoảng cách không tới năm trăm dặm, lấy tốc độ của Lăng Kiếm, việc này bây giờ hẳn là đã kết liễu rồi, sao giờ còn không có tin tức?" Lăng Thiên mày mặt nhăn lại, điềm xấu trong lòng hiện ra càng ngày càng mãnh liệt. Cảm giác trái tim đập thình thịch cấp tốc nhảy lên.

"
Phỏng chừng trên đường bị mưa to trì hoãn, Lăng Kiếm võ công gần đây lại có tinh tiến, chỉ là ám sát một gã ác bá địa phương, chắc sẽ không có vấn đề gì." Lăng Thần có chút không xác định nói. Chứng kiến ánh mắt của Lăng Thiên, Lăng Thần không tự kìm hãm được cũng cảm giác lo lắng cho Lăng Kiếm.

"
Chỉ là mưa to như thế nào trì hoãn được Lăng Kiếm!" Lăng Thiên quả quyết bác bỏ giả thuyết này. Lăng Kiếm làm việc dứt khoát lưu loát, Lăng Thiên như hướng về một nơi xa xôi, hắn tuyệt đối không thể lề mề như vậy! Nhiệm vụ đơn giản như thế, sao có thể khiến hắn mất nhiều công phu?" Lăng Thiên lập tức hướng Lăng Trì truyền lệnh. Một khi có tin tức Lăng Kiếm, lập tức báo ngay!"

Thấy Lăng Thần xoay người đi, Lăng Thiên lại gọi nàng lại "
À... thông tri cho Lăng Trì. Mặc kệ có tin tức Lăng Kiếm hay không, mỗi nửa canh giờ báo cáo cho ta một lần! Không được có chút chậm trễ!"

Nhìn Lăng Thần lĩnh mệnh đi ra, Lăng Thiên chậm rãi ngồi xuống ghế. Chỉ cảm thấy tâm thần mình càng ngày càng loạn. Đây là trực giác của Lăng Thiên, một khi có loại cảm giác này xuất hiện thì tất có đại sự phát sinh, trăm lần trăm đúng, chưa từng sai lầm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tại biệt viện cùng Lăng phủ. Tại trong khoảng thời gian này, Diêu ưng cơ hồ liên tục liên lạc như tin tức đều không có tin tức Lăng Kiếm!

Hai canh giờ sau!

Sự bất an trong lòng Lăng Thiên càng ngày càng rõ ràng. Đột nhiên hắn bật dậy, quyết định không chờ đợi, nói: "Ngươi ở nhà, ta đi xem một chút." Không đợi Lăng Thần trả lời, Lăng Thiên đã vội chạy ra!

Tiêu Nhạn Tuyết đi tìm người thổi tiêu kia nhưng kết quả lại là như thế, nàng không cam tâm đứng ở trong viện, nhíu mày rồi rốt cục than nhẹ một tiếng liền đi vào phòng. Nàng từng cố tình muốn đi gặp Lăng Thiên, bỏ ra trọng kim để mua Lăng Thần, nhưng nghĩ lại, không nói đến Lăng Thiên có đồng ý bán hay không, cho dù Lăng Thiên thật sự không đồng ý thì cách làm của mình cũng là khinh nhờn Lăng Thần. Nàng ruột rối như tơ vò, khổ vì không có đối sách. Người trong Lăng phủ đều biết vị tuyệt sắc mỹ nữ này chính là Tiểu công chúa của Tiêu gia nên nào dám chậm trễ, khi đi tới trước mặt nàng đều cung cẩn hành lễ.

Đột nhiên một tiếng ngựa hí từ nội viện vang lên, ngay sau đó, một người cưỡi một con ngựa toàn thân màu đen chạy đi. Trong Lăng phủ ai dám chạy với tốc độ cao như vậy!

Tiêu Nhạn Tuyết vừa nhìn, lập tức thấy người này mặc áo bào màu trắng, đội kim quan, mày kiếm mắt sáng. Chính là công tử đẹp trai, trọc thế mỹ thiếu niên, không phải là Lăng Thiên thì ai!

Không khỏi trong lòng khinh thường, quả nhiên là hoàn khố a! Trong nhà mình mà lại phóng ngựa chạy như điên như thế! Nàng khinh bỉ bĩu môi, đang muốn quay đầu đi thì đột nhiên phát hiện ra trên mặt Lăng Thiên ánh mắt rất không thích hợp nên không khỏi tò mò nhìn lại hắn một cái. Nhưng Lăng Thiên đối diện lại lạnh nhạt, hai mắt mang theo một tia lo lắng, đột nhiên trong lòng nàng chấn động! Ánh mắt này rất quen thuộc! Đã gặp qua ở nơi nào rồi!

Nàng chưa kịp suy nghĩ nhiều thì hắc mã đã từ bên người nàng vọt qua. Tại đại môn, hộ vệ thấy khí thế kỵ mã của Lăng Thiên hung hung lao ra thì nào dám chậm trễ, vội vàng tránh sang một bên. Giữa không trung vang lên tiếng roi ngựa giòn vang, thớt ngựa bốn vó bay vọt lên không, trực tiếp nhảy ra đại môn, như phong trì điện chớp nhanh chóng đi xa, vó ngựa giẫm vào một vũng nước mưa tạo thành một đám bọt nước bay lên.......

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Bình Luận (0)
Comment