Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 193

Những nhân vật Lăng Thiên vừa nói đều là những đệ nhất cao thủ của các đại thế gia. Thực lực của đám người này hoàn toàn không đáng nói đến nhưng lọt vào mắt một "thư sinh yếu đuối" không hề biết võ công hoàn toàn khác hẳn.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt ngày càng khó coi của Ngọc Mãn Thiên, tên "thư sinh yếu đuối" kia quyết định đổ thêm chút dầu vào nữa. Lăng Thiên kề miệng sát vào tai Ngọc Mãn Thiên hỏi một câu như quan tâm vô cùng: "Tam Gia. Mặc dù võ công của ngài cũng rất cao cường nhưng những người này đều là các cao thủ của đại gia tộc. Tam một người một lực, hơn nữa võ công của ngài như thế nào ta cũng có nghe ra rồi. Ngài nên cẩn thận nhé, vạn nhất xảy ra chuyện gì sao ta có thể nói chuyện với Băng Nhan được?"

Sắc mặt của Ngọc Tam Gia hóa thành màu đen, gân xanh trên trán đập bình bịch, hàm răng nghiến keng két, đôi mắt như hai cái chuông như muốn lòi ra ngoài, tròng mắt với những mạch máu đỏ chằng chịt thật đáng sợ.

Dường như không hề phát hiện Ngọc Mãn Thiên đang nổi giận, Lăng Thiên suy nghĩ một chút liền vỗ tay một cái: "Vậy đi. Trong khoảng thời gian này Tam Gia ở trong Lăng Gia chúng ta nhé. Có câu cường long không áp quá đầu xà. Cho dù bọn họ lợi hại như thế nào đi nữa cũng không có khả năng ở tại Thừa Thiên lại đi gây phiền toái với Lăng Gia. Như vậy thì không còn lo lắng cho an toàn của Tam Gia nữa, cũng tránh cho Ngọc Gia cùng các gia tộc khác tranh đấu. Thật là kế sách hoàn mỹ mà. Ha ha, ý của Tam Gia như thế nào? Nếu ngài còn lo lắng thì để ta mời phụ thân phái một đội binh lính đến bảo vệ ngài?"

Dường như đã giải quyết một vấn đề khó khăn, Lăng Thiên thở dài một hơi bưng chén trà uống, vẻ mặt tươi cười nhìn Ngọc Mãn Thiên như mình đã bán cho hắn một cái nhân tình thật lớn, thần sắc lại có bộ dáng như đang chờ Ngọc Mãn Thiên tạ ơn.

"Ba!" Chén rượu bạch ngọc trên tay Ngọc Mãn Thiên bị nắm nát bấy! Ngọc Mãn Thiên nổi giận hét lớn một tiếng: "Tây Môn - Đông Phương - Nam Cung! Khinh người quá đáng... Tam gia há có thể cho qua dễ dàng như vậy?" Ngọc Tam Gia thật không nghĩ đến những người này còn chưa gặp mặt mình thì sao có thể khinh người được?

"Tam gia bớt giận. Đề phòng tai vách mạch rừng. Nhẫn nại thì gió yên sóng lặng, lui một bước biển rộng trời cao." Lăng Thiên giả ngu ngơ ngồi khuyên giải, vỗ vỗ ngực làm bộ dáng mọi việc đã có ta: "Tam gia yên tâm. Có Lăng Gia chúng ta ở đây thì không một ai có thể động vào sợi tóc nhỏ của Tam gia được. Thôi uống rượu tiếp nào! Một lát nữa ta đi tìm phụ thân..."

Người cố tình gây sự đến bây giờ vẫn còn vui vẻ uống rượu!

Uống rượu? Chỉ sợ bây giờ đưa rượu tiên của vương mẫu nương nương đến trước mặt Ngọc Tam Gia cũng không có tâm trạng mà uống! Tam gia đột nhiên đứng phắt dậy, rồi 'bùm' một tiếng phá thủng một lỗ hổng thật lớn ở giàn nho trên đầu rồi bay lên trời. Lăng Thiên đau lòng không thôi! Đáng tiếc, cây nho của bổn công tử...

Ngọc Tam gia giống như một con sư tử nổi điên, lông tóc cả người dựng thẳng đứng, vung tay áo đùng đùng đi ra ngoài nhanh như sao xẹt!

Đôi mắt Lăng Thiên khẽ động liền chạy đến ôm lấy eo lưng vạm vỡ của Ngọc Mãn Thiên can ngăn liên tục. Ngọc Mãn Thiên làm như không ghe thấy gì tiếp tục đi về phía trước kéo Lăng Thiên đi sềnh sệch, hai dấu giày kéo dài trên nền đất.

Một tiếng nổ vang cùng với âm thanh rống giận của Ngọc Tam gia đã kinh tỉnh mọi người. Ngọc Băng Nhan, Vệ Huyên Huyên, Lăng Thần, huynh đệ Tiết Lãnh đều chạy ra ngoài. Nhưng nào biết vừa ra liền thấy Lăng Thiên như bị treo lên thân thể hùng vĩ của Ngọc Tam gia, bị kéo đi về phía trước.

"Tam thúc! Người làm gì vậy? Người đừng gây rối nữa! Còn không nhanh thả Lăng đại ca ra." Ngọc Băng Nhan sốt ruột la lớn. Hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi vội vàng chạy đến ngăn cản trước người Ngọc Mãn Thiên: "Tam gia! Có chuyện gì cũng từ từ nói!"

"Từ từ con mẹ ngươi." Tâm tình Ngọc Mãn Thiên kích động vô cùng: "Cút ngay!"

Lăng Thiên buông tay ra bởi vì Ngọc Băng Nhan đã đứng trước người Ngọc Mãn Thiên nhưng mà hắn đang nổi giận vô cùng liền thi triển khinh công được xem như là nhị lưu bay ra ngoài mất bóng dáng. Huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi không dám chậm trễ chút nào, vội vàng đuổi theo.

Ánh mắt mọi người đều nhìn Lăng Thiên, trong ánh mắt mang theo sự nghi hoặc vô cùng, hiển nhiên đang chờ hắn giải thích.

"Ta cũng không biết..." Lăng Thiên làm một bộ dáng oan uổng vô cùng: "Vừa rồi ta nói cho Tam gia về những người của các đại thế gia nên Ngọc Tam gia liền đi tìm họ luận võ. Điều này không có quan hệ với ta chút nào!"

Ngọc Băng Nhan vừa bực mình vừa buồn cười hung hăng lườm hắn một cái: "Không quan hệ với huynh mới là quỷ đó. Tốt quá nhỉ... Huynh dám dùng tam thúc như con rối thế hả? Chờ muội nói rõ cho người rồi huynh cứ chờ tam thúc về trừng phạt..."

Lăng Thiên ngẩn ra, nhìn Ngọc Băng Nhan: "Nha đầu. Không ngờ muội không ngốc chút nào à! Cơ trí lắm." Vốn định làm bộ một phen để giấu diếm nhưng không ngờ nha đầu kia nhìn có vẻ mơ mơ màng màng lại chính là nhân vật giả heo ăn thịt cọp.

Ngọc Băng Nhan hừ một tiếng, thở dài một hơi nhìn Lăng Thiên. Thần sắc có chút chua xót, đôi mắt vốn rất xinh đẹp đột nhiên tràn ngập một tầng hơi nước.

Nhìn Lăng Thiên mà âm thanh Ngọc Băng Nhan đột nhiên u oán: "Thiên ca. Thật ra có một số việc huynh không nên gạt muội. Tiểu muội mặc dù là người của Ngọc Gia nhưng vẫn là một phụ nữ. Một phụ nữ thì vô luận thế nào đi nữa cũng không thể làm cho người trong lòng mình bị tổn thương cả."

"Từ khi muội đi đến Thừa Thiên thì huynh đã đến gần muội, huynh muốn lợi dụng muội, muốn gạt muội! Thiên ca người cho rằng muội không biết ư? Nhưng muội lại... cam tâm tình nguyện để huynh lừa gạt, để cho huynh lợi dụng. Huynh biết không? Biết không? Chỉ vì muội thích huynh, thật sự thích huynh..."

Âm thanh của Ngọc Băng Nhan càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như hét lớn ra tâm sự bí ẩn nhất trong lòng cô gái ở trước mặt Lăng Thần và Vệ Huyên Huyên nên cũng đã thấy rõ trong lòng nàng kích động như thế nào.

ói xong những lời này thì Ngọc Băng Nhan cảm thấy trong lòng chua xót vô cùng, nghĩ đến Lăng Thiên vẫn lừa gạt chính mình, đến hôm nay vẫn còn làm như vậy đã nói rõ trong lòng hắn cảnh giác mình sâu nặng như thế nào? Nghĩ đến đây Ngọc Băng Nhan buồn bã vô cùng, rốt cuộc không nhịn được khóc thất thanh. Từng giọt lệ trong mắt rơi xuống như mưa, hai tay che mặt chạy vào trong phòng.

Lăng Thiên ngây người, hắn biết việc này sẽ gây tổn thương rất lớn cho Ngọc Băng Nhan. Khiến cho nàng không thể nhẫn nại được mới nói ra. Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ áy náy vô cùng. Tâm kế của mình thật sự quá sâu sao? Thật sự là sai lầm rồi sao..."

Nếu hôm nay Ngọc Băng Nhan không mở rộng nội tâm thì mình có phát hiện sai lầm của mình không? Nếu giữa hai người không có một tia tình ý này thì những việc mình làm có sai lầm không? Trong lòng Lăng Thiên âm thầm tự hỏi bản thân...

Sẽ không! Ta không có sai! Nếu có sai thì sai ở chỗ ta là người của Lăng Gia, mà ta cũng không phải là người tâm thường. Còn muội là người của Ngọc gia, ta có dã tâm, có mục tiêu của ta. Ngọc gia cũng có quyết định của mình. Lăng Thiên ta và Ngọc gia xung đột chỉ là chuyện sớm muộn, không thể né tránh mà thôi. Việc ta muốn làm sẽ rung chuyển địa vị siêu nhiên của Ngọc gia nên Ngọc gia sẽ không thể để cho ta thực hiện dễ dàng như vậy. Hai nhà đối địch là chuyện chắc chắn!

Băng Nhan. Chỉ vì ta là Lăng Thiên mà muội là mang họ Ngọc. Cho nên...khổ cho muội rồi.

Xin lỗi!

Ngọc Băng Nhan nằm trên giường, bờ vai khẽ rung động, nước mắt chảy như mưa. Nghĩ đến tính mạng của mình như hoa sắp tàn, nghĩ đến trách nhiệm mà mình phải mang trên lưng, nghĩ đến Lăng Thiên... Khiến cho lòng nàng càng khó chịu. Tại sao ta lại là họ Ngọc? Tạ sao ta lại mang tuyệt bệnh? Chẳng lẽ khi ta còn sống ông trời lại keo kiệt với ta như thế sao?

Đột nhiên một bàn tay ấm áp đặt lên bờ vai nàng, Ngọc Băng Nhan ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt mang theo vài phần đau khổ, vài phần yêu thương của Lăng Thiên.

Trong lòng Ngọc Băng Nhan đang tức giận muốn đánh Lăng Thiên một bạt tai nhưng lại không nỡ. Chỉ là hừ nhẹ một tiếng giận dỗi. Thân thể khẽ nhích muốn tránh khỏi hắn.

Lăng Thiên tờ dài một tiếng, không để ý đến sự kháng cự của nàng mà vươn hai tay ra ôm thân thể mềm mại ấy vào lòng: "Nhan nhi. Là huynh lại lừa muội nữa. Nhưng với sự thông minh của muội thì muội thật không hiểu sao?"

Âm thanh của Lăng Thiên trầm thấp: "
Biết không? Những lời nói của muội hôm nay đã mở một cái khóa trong tim huynh, để cho huynh thống khổ nhưng lại cảm thấy thoải mái hơn."

Tiếng khóc của Ngọc Băng Nhan dần dần nhỏ lại rồi ngừng, rốt cục nàng cũng ngẩng đầu lên. Nàng không phải là một nữ tử ngu ngốc, lập trường của hai bên trong nỗi khổ của Lăng Thiên nàng hiễu rất rõ nhưng hiểu rõ là một chuyện, tiếp nhận là một chuyện khác. Nhất là đối mặt với người trong lòng đang lừa gạt mình thì nữ hài tử nào lại không động lòng chứ? Hôm nay chỉ là một lần phát tiết tâm tình vốn tích súc đã lâu của Ngọc Băng Nhan mà thôi.

Không nhịn được nằm yên trong lòng Lăng Thiên mà không nói một câu gì. Nước mắt chảy xuống làm ướt đẫm vạt áo Lăng Thiên nhưng tâm tình trong lòng đã dần dần bình tĩnh rồi.

Lăng Thiên cười lớn. Ngọc Băng Nhan nằm trong lòng hắn cảm nhận sự rung động của bộ ngực kia: "Nhan Nhi, hôm nay nói hết điều trong lòng cũng là chuyện tốt. Nhưng mà có một việc huynh cần phải nói trước với muội!"

Nghe âm thanh Lăng Thiên trịnh trọng như vậy nên Ngọc Băng Nhan ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ trong suốt như ngọc nhìn Lăng Thiên có chút nghi hoặc.

Hai tay Lăng Thiên ôm chặt Ngọc Băng Nhan vào lòng: "
Nhan Nhi, hôm nay đã nói rõ những lời trong lòng rồi thì sau này huynh có lừa gạt muội thì muội cũng hiểu cho huynh chứ?"

Một lúc lâu sau, Ngọc Băng Nhan mới nói thật nhỏ: "
Rõ. Có một số việc muội không nên biết đến. Vô luận là chuyện của Ngọc Gia hay là chuyện của huynh, muội biết càng nhiều chỉ càng thêm thống khổ nhưng lại không làm được điều gì cả. Không bằng không biết..."

Lăng Thiên thở dài một tiếng: "
Ủy khuất cho muội rồi. Nhan Nhi, huynh biết muội quyết định như vậy là do muội không tự chủ được. Huynh cũng vậy. Ôi! Người của đại gia tộc..." Biết càng nhiều thì lưng đeo càng nặng. Với thân phận của Ngọc Băng Nhan thì chỉ có thể làm như vậy với Lăng Thiên đã là chuyện không dễ dàng gì rồi!

óc lớn, thật lâu sau mới nhỏ đi một ít. Vì đạt được tình của Lăng Thiên phải buông tha cho ích lợi của gia tộc. Điều này đối với một thế gia đệ tử mà nói thì sự lựa chọn như vậy rất khó tiếp nhận.

Lăng Thiên không có giải thích gì, Ngọc Băng Nhan cũng không trách cứ. Trên thực tế trong lòng hai người hiễu rất rõ nhưng nói chuyện trực tiếp như vậy cũng là lần đầu tiên. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Hai người đều cảm giác sau chuyện này thì tâm tình bản thân sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Quyển 3
Bình Luận (0)
Comment