Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 233

Tiền Thủy Nhu trong mắt hàn quang chợt lóe, chắp tay nói:" Lăng huynh đi thong thả!"

Nàng vừa chắp tay một luồng ám kình hùng hậu đột nhiên phát ra đánh về phía lưng Lăng Thiên. Thời gian bữa cơm vừa rồi, cơ hồ tất cả đều là Lăng Thiên chủ công, mà Tiền Thủy Nhu phòng thủ nên sớm đã bị đè nén đến không chịu nổi, đang muốn trên đường đi công kích Lăng Thiên không ngờ hắn lại cáo từ luôn! Điều này làm cho Tiền Thủy Nhu đang tích lũy xu thế phản kích trong lòng buồn bực không thôi. Từ nhỏ đến giờ nàng luôn là kỳ tài ngút trời nhưng chưa bao giờ gặp cảnh từ đầu tới cuối vẫn rơi vào thế hạ phong, không hoàn thủ được. Giờ phút này thấy Lăng Thiên sắp đi, rốt cục không nhịn được ra tay thử dò xét!

Cho dù tại ngôn ngữ văn tài rơi xuống hạ phong, chỉ cần võ công làm cho Lăng Thiên này mất mặt cũng được!

Lăng Thiên chậm rãi đi trước vẫn như chưa phát giác ra, bộ dáng vẫn tiêu sái mà Lăng Thần đi theo sau Lăng Thiên thì lại quay đầu lại, thản nhiên cười, ống tay áo như tuyết trắng phất một cái nói:" Sao có dũng khí làm phiền Tiền công tử đưa tiễn, đa tạ. Xin mời công tử quay về." Một cổ nội lực mềm mại nhu hòa theo ống tay áo của nàng đột nhiên liên miên tuôn ra!

Hai luồng kình lực êm ái tiếp xúc với nhau thì chìm nghỉm, tựa như một đi không trở lại, không phát ra tiếng động. Chỉ thấy trong phương viên ba trượng chung quanh hai người mưa bụi đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh! Không gian quanh người Tiền Thủy Nhu chính thức biến thành một mảnh thủy khí, mà phương viên trong vòng năm trượng bên cạnh Lăng Thần đều ngưng kết một tầng băng sương mỏng! Hai người này một phen giao thủ, đúng là ngang tài ngang sức!

Quần áo trên người Tiền Thủy Nhu thoáng ba động, tựa như thanh phong thổi qua, tay áo nhẹ phồng lên. Thân thể có chút thoáng một cái, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lăng Thần, trong mắt đột nhiên hiện ra vẻ kinh ngạc cùng với một cỗ khoái ý khi nhìn thấy kỳ phùng địch thủ.

Thân thể Lăng Thần nhẹ nhàng nương theo lực phản kích thuận thế hướng về phía Lăng Thiên nhẹ nhàng bay tới, chỉ nghe trong mưa bụi truyền đến một tiếng cười duyên. Lăng Thiên và Lăng Thần hai người, hai thân bạch y như tuyết từ từ dung nhập vào làn mưa biến mất.

"Công…tử, ngươi không việc gì chứ? Nguyên lai hắn chính là Lăng Thiên hả, nhưng sao công.. tử, ngươithả hắn đi? Hắn không phải là một trong những mục tiêu chúng ta phải diệt trừ lần này sao? Tại sao công tử ngươi không..." Nữ tử giả trang nam trang bên cạnh có chút không hiểu nói!

"Ôi!" Tiền Thủy Nhu thở dài một tiếng "Khó trách a!" nhưng cũng không trả lời nữ tử bên cạnh. Chỉ thấy hắn cau mày lại lâm vào trầm tư. Thật không ngờ Lăng Thiên lại là nhân vật lợi hại như thế. Xem ra mục đích chuyến đi này đạt thành hay không thật sự còn chưa biết!

Nghĩ không ra tùy tiện một thiếp thân nha đầu bên cạnh Lăng Thiên mà võ công cao thâm như thế! Tiền Thủy Nhu giương mắt nhìn phía hai người vừa biến mất thật lâu không nói gì đột nhiên nhớ tới Lăng Thiên lúc gần đi nói một câu, bây giờ mới nhớ tới, tựa hồ ngữ khí của đối phương tại hai câu "Tiền huynh" này được đặc biệt nhấn mạnh, có một cỗ tư vị rất đặc biệt. Hắn không khỏi thì thào lẩm bẩm:" Chẳng lẽ hắn đã xem thấu thân phận ta? Chắc không phải chứ, chẳng lẽ hắn thật sự còn trên cả ta"

Nghĩ tới đây, không khỏi nhướng mày, trong mắt thoáng hiện phượng uy:" Không có khả năng, cho dù Lăng Thiên thật sự là môn nhân của Vô Thượng Thiên, ta cũng tuyệt không tin hắn có thể hơn cả ta! Người này phải giết không thể nghi ngờ!"

"Người này như thế nào?" Lăng Thiên quay đầu nhẹ nhàng đưa tay thay Lăng Thần lau đi một giọt nước mưa hỏi.

"Rất mạnh! Thật sự rất mạnh!" Lăng Thần trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng "Vừa mới hời hợt thử một lần, Thần Nhi đã phát hiện nội lực của 'hắn' còn trên cả ta. Ta mượn thế lui về phía sau mới có thể hóa giải kình lực của 'hắn' nhưng 'hắn' vẫn không nhúc nhích mà đã tiếp được bảy thành công lực của ta."

Lăng Thiên yên lặng gật đầu nói: "Bảo Cuồng Phong lưu ý hành tung hai người kia một chút, bất quá, không nên dễ dàng xung đột với đối phương. Nha đầu nọ võ công không kém, bọn Lăng Tam sợ cũng không phải đối thủ, tin tưởng coi như là giao thủ công bình, song phương toàn lực phóng tay giao thủ ngươi cũng chưa chắc là đối thủ của nha đầu kia."

"Nha đầu?" Lăng Thần kinh ngạc hỏi " Ý công tử là Tiền Thủy Nhu nọ cũng là một nữ tử?"

Lăng Thiên gật đầu, cười ha ha nói:" Một đôi nhi nha đầu!" vừa lại cười nói: " Thần Nhi không nên không có lòng tin như thế, nếu nha đầu nphải là nữ tử thì trên thế giới này lại còn có một nam nhân chứng kiến Thần Nhi của ta mà còn có thể không rớt hai tròng mắt?"

"Công tử ngươi… ngươi thật là xấu tính!" Lăng Thần vẻ mặt đỏ bừng hờn dỗi đấm hắn hai cái nói "nói nhân gia hình như là..." Nói tới đây thì lại cảm giác có chút bất hảo không thể làm gì khác hơn là lại đấm hắn một cái nữa: "Ngươi xấu lắm xấu lắm." nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút không phục. Chẳng lẽ ta thật sự không bằng nàng kia? Khi hai người đạp mưa về đến nhà thì hoàng đế Long Tường tới thăm Lăng Nhiên sớm đã khởi giá hồi cung. Biết Lăng Lão phu nhân an bài mẹ con Lăng Nhiên tạm thời ở lại trên tú lầu Lăng Thiên liền đi vào.

Nhìn thấy Lăng Thiên đi vào, Kiểu Nguyệt Công Chúa mặt đỏ lên. Trong lòng cũng không biết là có cảm giác gì, nấp sau lưng Lăng Lão phu nhân. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Đám người Lăng Lão phu nhân, Sở Đình Nhi đang đàm tiếu thật vui, không biết vì sao trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ vui mừng, ngay cả Lăng Nhiên nằm trên giường cũng lộ ra vẻ vui sướng, thần sắc hân hoan, sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên là tâm tình rất tốt.

Nhìn thấy Lăng Thiên tiến vào, Sở Đình Nhi đầu tiên là hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống, hỏi:" Ngươi đi đâu vậy. Hoàng thượng vừa mới triệu kiến ngươi mà lại không thấy ngươi đâu. Ngươi bây giờ bản lãnh thật là lớn a!"

Lăng Thiên ách một tiếng không nói gì nhưng lại nghe Lăng Nhiên trên giường cười nói:" Người thiếu niên thích bát nháo, cái này là đại sự của ngươi? Thiên Nhi ngày thường giả vờ ngu ngốc nên tẩu tẩu ngươi không khỏi đối với Thiên Nhi trông nom rất nghiêm khắc. Hơn nữa, Hoàng thượng chính là cô trượng của Thiên Nhi, sao lại tức giận nó được. Càng huống chi, Thiên Nhi ngày hôm qua nhưng đã lập công lớn, Hoàng thượng tưởng thưởng hắn còn không kịp nữa là, ha ha."

Lăng Thiên hồn nhiên cười cười nói:" Cứu cô cô mình đâu phải là công lao, đó là chuyện phải làm thôi mà"

Lăng Nhiên cười cười, không nói gì mà Sở Đình Nhi bên cạnh đã nói tiếp:" Thiên Nhi ngươi biết không. Mới vừa rồi Hoàng thượng ở chỗ này chính miệng ưng thuận hứa hẹn, nếu thai nhi trong bụng cô cô người là nam thì sẽ lập làm quân chủ Thừa Thiên quốc tiếp theo, cũng chính là thái tử tương lai. Cô cô ngươi cao hứng đến phát điên rồi."

Lăng Nhiên đẩy nàng một cái, mặt đỏ lên, trên mặt hiện ra vẻ suy tính hơn thiệt nói:" Bây giờ là nam hay nữ cũng chưa biết, có trời mới biết đưa nhỏ này rốt cuộc có phải là một bé trai hay không a."

Lăng Thiên ngẩn ra nói: "Còn thái tử hiện nay thì sao"

Sở Đình Nhi đương nhiên nói:"Đương nhiên là bị phế rồi, tên gia hỏa hỗn đản đó sao xứng kế thừa đại thống của Thừa Thiên. Thiên Nhi ngươi là một tiểu bổn đản (đồ đần), vấn đề đơn giản này ngươi cũng phải hỏi."

Lăng Thiên trong ánh mắt thoáng hiện lên một đạo hàn quang, trong miệng thản nhiên ồ một tiếng. Trong lòng thầm nghĩ, Long Tường bây giờ lại ưng thuận vị trí này rốt cuộc là có dụng ý gì? Chẳng lẽ…

Lăng Nhiên chuyển hướng nhìn Lăng Lão phu nhân nói:" Mẫu thân, ngài xem, bây giờ nữ nhi đã ra cái dạng này, sợ rằng trong vòng một năm nữa không hầu hạ không được Hoàng thượng, mà Hoàng thượng trong cung tần phi đông đảo. Hôm nay thật khó khăn mới khiến Hoàng thượng mở kim khẩu, nữ nhi rất sợ đêm dài lắm mộng, không ở trong cung sợ lại có biến."

Lăng Lão phu nhân không khỏi nhìn Lăng Thiên liếc mắt một cái hỏi: "Ý của ngươi thế nào?"

Lăng Nhiên nằm trên giường khẽ gượng dậy nói: "Vừa rồi Hoàng thượng cùng nữ nhi nói chuyện, nói muốn tuyển thêm một nhóm tú nữ tiến cung, nữ nhi càng nghĩ, chi bằng Lăng Phủ chúng ta đưa mấy tên tú nữ tiến cung. Nếu có thể được Hoàng thượng sủng ái, nữ nhi đó đối với Lăng Gia chúng ta chung quy cũng là một đại trợ lực. Không biết mẫu thân đại nhân ý tứ như thế nào?"

Lăng Lão phu nhân không nói gì mà Lăng Thiên một bên đã mở miệng trước:" Ý tứ của cô cô như vậy, nhìn trong phủ chúng ta đâu có mấy người hợp ý?" Trong giọng Lăng Thiên đã mơ hồ mang hàn khí nhè nhẹ. Từ lúc Lăng Nhiên nói đến chuyện tuyển tú nữ tiến cung, hắn đã hoàn toàn rõ ràng chủ ý của Long Tường, trong lòng không khỏi nổi lên lửa giận.

Lăng Lão phu nhân xoay người len lén nhìn Lăng Nhiên nháy mắt ra dấu, ý bảo nàng không nên nói nhưng Lăng Nhiên lại không phát giác ra, vẫn hăng hái như trước nói:" Theo ta thấy, trong phòng tẩu tẩu có mấy đứa nha đầu cũng không tệ, hơn nữa lấy trong viện của Thiên Nhi."

Nàng nói tới đây thì phát hiện mọi người sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, nữ nhi Kiểu Nguyệt trên mặt lại trắng bệch! Kiểu Nguyệt Công Chúa khi ở trong hoàng cung đã nghe Lăng Thiên nhẹ nhàng đau đớn nói ra:" Đây là lão bà của ta!". Những lời này, giờ phút này lại nghe thấy mẫu phi đột nhiên nói ra những lời này đến, nhất thời liền ý thức được đại sự không ổn! Trước đây không biết thực lực của Lăng Thiên, cứ tưởng hắn chỉ biết ăn chơi trác táng, nhưng hôm nay Lăng Thiên đã hiển lộ thực lực kinh người, mơ hồ uy chấn thiên hạ! Mẫu thân mình nói ra lời này rất không ổn!

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng càng căng thẳng đến mức thở không nổi, Lăng Nhiên không khỏi kinh sợ im bặt. Hai tròng mắt chậm rãi đảo qua mọi người, trong lòng không khỏi dần dần không yên.

Lăng Lão phu nhân cùng Sở Đình Nhi cũng sớm biết Lăng Thiên cùng Lăng Thần tình đầu ý hợp, sớm đã cho phép hai người thân thiết. Nếu không phải Lăng Thần xuất thân thấp kém, thì lấy tướng mạo, nhân phẩm, tài năng của Lăng Thần mà nói, sợ rằng sớm đã thay hai người làm hôn sự. Tình hình như thế, trong mắt Lăng Lão phu nhân cùng Sở Đình Nhi, Lăng Thần sớm đã là người của Lăng Thiên! Nói cách khác, Lăng Gia sớm đã thừa nhận Lăng Thần là cháu dâu!

Mà bây giờ Lăng Nhiên đột nhiên đưa ra chuyện này, chẳng phải là làm cho hai người sắc mặt cực kỳ khó coi? Lăng Lão phu nhân thấy Lăng Nhiên đột nhiên nhắc tới chuyện này thì đã cố tình ngăn cản. Nào biết chưa kịp mở miệng thì Lăng Nhiên đã nói ra một nửa.

Không đợi mọi người mở miệng, Lăng Thiên đột nhiên nở nụ cười, chỉ là trong tiếng cười tràn đầy sát khí, mọi người nghe tiếng thì không khỏi đồng thời rùng mình một cái!

"Cô cô, đây là ý tứ của ngươi hay là của Hoàng thượng cô trượng" Lăng Thiên mỉm cười hỏi. Mặc dù trên mặt đang mỉm cười nhưng cơ hồ mỗi một nét cười đều lộ ra vẻ dữ tợn vô hạn! Trộm liếc nhìn thấy vậy, Kiểu Nguyệt Công Chúa chỉ cảm thấy cả người run lên, nhất thời có một loại cảm giác như đang ở trong hầm băng! Cả người lạnh lẽo.

Quyển 3
Bình Luận (0)
Comment