Một thanh đao mang theo ánh sáng rực rỡ như lưu tinh cuồng bạo chém về phía Ngụy Thừa Bình. Vài tên hộ vệ thấy vậy hoảng sợ vô cùng, tất cả đều nhảy lên chém đao kiếm ra ngăn cản một đao đáng sợ kia. Âm thanh 'tạp tạp' vang lên không ngừng, tất cả những đao kiếm ngăn cản đều bị gãy vụn, năm sáu tên hộ vệ phun máu tươi ướt đỏ áo, thân thể bay ngược ra ngoài! Nhưng cũng nhờ vậy mà thanh đao bay lệch hướng chém vào trong bụng chiến mã chở Ngụy Thừa Bình khiến nó bị phanh thây thành hai mảnh mà vẫn chưa hết lực, sau khi tiến thêm hơn ba trượng nữa mới cắm lên trên mặt đất.
Chỉ một chút nữa thôi thì vị Ngụy Thừa Bình thái tử này bị phân thây rồi.
Ngụy Thừa Bình chật vật ngã lên mặt đất, ngay lúc vừa rồi hắn đã cảm thấy hơi thở tử vong bao phủ cơ thể mình. Chỉ trong nháy mắt Ngụy Thừa Bình cảm giác trong đầu mình không còn chút suy nghĩ nào cả, không còn chút tự tin và năng lực hành động chút nào. Thậm chỉ khi tinh thần vất vả lắm mới khôi phục được một chút liền cảm thấy hạ thể nóng lên, trước sau không còn khống chế được chút nào.
Một gã hộ vệ cưỡi ngựa đến ôm thân thể Ngụy Thừa Bình lên bỏ chạy không dám quay đầu lại.
Đột nhiên Lăng Thiên quát to:
"Bắc Ngụy thất bại! Thái tử Bắc Ngụy đã chết! Bắc ngụy thất bại! Ngụy Thừa Bình đã chết!" Âm thanh vang vọng khắp chiến trường.
Tàn binh của Thừa Thiên nghe vậy liền bắt đồng hét lớn theo Lăng Thiên.
Những binh lính Bắc Ngụy đang đánh nhau với tàn binh Thừa Thiên ng vậy liền nghi thần nghi quỷ nhưng thấy phương hướng của soái kỳ đột nhiên hỗn loạn, tiếp theo thấy đại quân bắt đầu chạy trốn loạn cả lên lại phối hợp với âm thanh hò hét của Thừa Thiên khiến cho trong lòng lạnh như tro tàn, không còn một chút chiến ý nào cả.
Lăng Thiên thở dài một tiếng uể oải vươn tay lên chỉ về hướng Nam:
"Lăng Kiếm, Lăng Trì mở đường dẫn toàn quân giết ra ngoài! Đại quân của Phùng Mặc và Vương Hàn hẳn đã đến rồi." Nói xong liền cảm thấy cơ thể uể oải muốn ngã, đại đao nắm không vững nữa khiến cho Lăng Phong hoảng sợ bước lên đỡ Lăng Thiên, bàn tay vừa tiếp xúc liền cảm thấy dinh dính, máu tươi trên người của Lăng Thiên đã ướt đẫm quần áo.
Lăng Thiên tài hoa hơn người, võ công tài giỏi nhưng hắn cuối cùng cũng là người mà không phải là ma. Là người cũng sẽ phải mệt mỏi, tinh lực cạn kiệt. Trái ngược lại, đám người Lăng Kiếm luôn đi sau lưng hắn, tất cả địch nhân cản đường gần như đều bị sự cuồng bạo của Lăng Thiên giải quyết sạch sẽ, bọn họ không tham gia đánh bao nhiêu nên thể lực vẫn còn tràn đầy.
Ngàn dặm gấp rút tiếp viện, cưỡi ngựa chạy liên tục rồi lại đánh thẳng vào hơn mười vạn đại quân, mạnh mẽ giết tất cả những cản trở xung quay. Tiếp theo lại giao thủ với ba cao thủ của Thiên Phong Chi Thủy, nhất chiêu tỏa địch. Lăng Thiên tuy mạnh mẽ nhưng cũng phải có lúc cạn kiệt khí lực.
Trên đoạn đường này những binh sĩ chết dưới đao của Lăng Thiên không ít hơn ba ngàn người! Một trận đánh hôm nay tên tuổi của sát thần Lăng Thiên chính thức vang danh khắp thiên hạ.
Lăng Kiếm nắm lấy đại đao của Lăng Thiên quát: "Lăng Phong Lăng Vân, Lăng Thập Tam bảo vệ công tử. Bốn người Lăng Thập Cửu bảo vệ nguyên soái. Lăng Trì theo ta tiến lên giết ra ngoài, vì đại quân mở đường.
Hai người đồng thanh hét lớn phóng ngựa lao ra ngoài! Lúc này đại quân của Bắc Ngụy không còn sĩ khí nữa, không thể tổ chức ngăn cản được nên đây cũng là thời khắc tiến công chính xác nhất. Lăng Kiếm và Lăng Trì đều là cao thủ tuyệt đỉnh, dưới ánh mắt của các binh lính bình thường thì bọn họ không yếu hơn Lăng Thiên là mấy. Cả hai mở đường mà không gặp chút cản trở nào cả, một người một ngựa sát cánh nhau đi ra ngoài không phí chút sức lực nào cả!
Trời đã về chiều nên ánh sáng cũng yếu hơn nhiều. Từng làn gió tươi mát thổi đến khiến cho mọi người như có cảm giác đã đi vào thế giới
Ngụy Thừa Bình và Thủy Thiên Huyễn thấy uy thế của Lăng Thiên vô địch như vậy nên tâm trí sớm đã hoảng loạn, bỏ chạy đi không quay đầu lại. Mãi một lúc sau mới phác giác Lăng Thiên không có đuổi theo mà lợi dụng cơ hội này phá vòng vây nên hai người nhìn nhau khó hiểu. Nhất là Thủy Thiên Huyễn càng cảm thấy xấu hổ. Chính mình là truyền nhân của Thiên Phong Chi Thủy lại bị người khác hù dọa bỏ chạy trối chết, mà người hù mình lại là người nổi tiếng hoàn khố của Thừa Thiên. Việc này nếu truyền ra ngoài thì uy danh ngàn năm qua của Thủy gia còn chăng? Nhưng nhớ đến uy thế bá đạo của Lăng Thiên, sát khí của bạo của hắn thì trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi. Còn Ngụy Thừa Bình vẫn chưa bình tĩnh trở lại chút nào, cơ thể không kiềm chế được run rẩy liên tục.
Say đó tiếng chân vang lên dồn dập, âm thanh của chủ soái Hàn Thiết Hiên vang lên có vẻ tức giận: "Vì sao lui binh? Đây chẳng phải là thả cọp về núi sao? Cho ta một lý do thích hợp?" Đối mặt với Ngụy Thừa Bình và Thủy Thiên Huyễn thần bí khó lường thì Hàn Thiết Hiên tuyệt đối không nên lấy khẩu khí như vậy nói chuyện nhưng đại địch cả đời của hắn là Lăng Khiếu hắn không hy vọng Lăng Khiếu có thể bảo toàn tính mạng chạy trốn được. Tất cả chỉ vì hai tên lãnh quân trước mặt này đột nhiên rối loạn khiến cho binh lính không còn tâm tư giết địch nữa. Nếu lần này Lăng Kiếm chạy thoát thành công thì từ nay về sau Tây Hàn tràn ngập nguy hiểm, dưới cục diện như vậy mà không thể hoàn thành thì không biết khi trở về hắn bị xử phạt sao đây? Dưới sự tức giận nên hắn không nhịn được cất tiếng hỏi mang theo chút ý tứ chất vấn?
Thủy Thiên Huyễn bình tĩnh trở lời: "Hàn tướng quân cần gì sốt ruột như vậy? Một trận vừa rồi quả thực chúng ta khiến cho địch nhân khiếp sợ nhưng địch nhân lại mạnh mẽ quá. Nếu hai người chúng ta bỏ mệnh tại chỗ thì liên quân sẽ bị tan rã, ba mươi vạn đại quân của ta không một ai thống lĩnh sẽ đại loạn. Căn cứ vào điều này hai chúng ta mới rời khỏi mong tướng quân thứ lỗi. Còn phụ tử Lăng Khiếu mặc dù chạy thoát nhất thời thôi nhưng binh sĩ không còn bao nhiêu. Trước sau đều bị giáp công lại không có ai tiếp viện thì chẳng lẽ ngài còn sợ Lăng Khiếu bay lên trời sao? Cho dù cấp cho Long Tường một trăm lá gan hắn cũng không thể thả Lăng Khiếu về Thừa Thiên dễ dàng như vậy. Quân ta truy kích như vậy sẽ rất dễ dàng. Nếu như lần này có thể giết chết phụ tử Lăng Thiên là một thu hoạch rất tuyệt vời!
"
Nên biết với thân phận của Thủy Thiên Huyễn lại đi giải thích rõ ràng như vậy, thậm chí còn lên tiếng xin lỗi cũng rất khó khăn cho hắn rồi. Nếu như không phải hắn sợ liên quân tan rã thì đã không phải tốn công như vậy làm gì.
Nhưng Hàn Thiết Hiên vẫn khó có thể hết giận, hừ lạnh một tiếng nói: "Vừa rồi Lăng Khiếu cho dù có cánh cũng khó thoát được thì cần gì làm điều thừa như vậy? Không phải có người tham sống sợ chết sao? Đáng tiếc cho thiết huyết nam nhi của Tây Hàn ta.
" Hắn chỉ huy binh lính của Tây Hàn ở xa xa nên không thể thấy được thần uy của Lăng Thiên, chỉ biết rằng Lăng Khiếu có một ít viện binh đến giúp đỡ lại có thể thành công cứu hắn ra ngoài khiến cho trong lòng Hàn Thiết Hiên tức giận vô cùng.
Thủy Thiên Huyễn biến sắc: "Hàn tướng quân. Những lời này có ý tứ gì? Chẳng lẽ Ngụy thái tử và quý quốc tập kết năm mươi vạn đại quân chỉ là đi dạo trên chiến trường thôi sao? Bản thân ta cùng thái tử tự biết xử lý, Hàn tướng quân không nên nhiều lời!"
Hàn Thiết Hiên tức giận vô cùng nhưng không trả lời mà xoay người rời đi hạ lệnh cho đại quân Tây Hàn truy kích, hắn muốn tiêu diệt tàn quân của Lăng Khiếu mới hả giận! Vô luận về công về tư thì hàn thiết hiện không hi vọng Lăng Khiếu có thể chạy trốn chút nào. Cho dù đem hết toàn lực cũng phải chém giết hắn.
Nhìn thấy đại quân của Tây Hàn như thủy triều xuất hiện trên thảo nguyên mà ánh mắt Thủy Thiên Huyễn lạnh lùng: "Toàn quân toàn lực truy đuổi Lăng Khiếu! Cần phải chém chết phụ tử hai người này trước khi chúng đến Yến Quận!"
Quân đội của Bắc Ngụy chỉ chỉnh đốn sơ sơ liền cấp tốc quay lại đuổi giết địch. Nhưng tâm cảnh của mọi người lúc này với khi bắt đầu khác xa một trời một đất. Đoạn đường truy kích vừa rồi mang theo khí thế nắm chắt thắng lợi nhưng bây giờ lại tràn ngập sự chán nản vô cùng.
Lăng quân theo Lăng Thiên thoát ra ngoài đã không còn lại đến một vạn người. Đoạn đường đi không ít quân sĩ bị trọng thương ngã xuống ngựa, tình huống thê thảm vô cùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nhưng lúc này không phải là lúc mang lòng dạ phụ nữ. Nếu như ở đây cứu thương binh đó thì không biết có cứu sống được hay không, vạn nhất bị truy binh đuổi kịp thì không chỉ thương binh đó phải chết mà ảnh hưởng đến sự an nguy của toàn quân. Làm một vị tướng đương nhiên không đành lòng làm vậy nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đoạn đường chạy liên tục khiến cho công lực của Lăng Thiên đã khôi phục được vài phần. Với tiên thiên nội lực của hắn vốn lưu chuyển không ngừng, liên tục không dứt. Lúc trước bị tổn hao quá lớn nhưng sau khi nghỉ ngơi được đôi chút đã khôi phục trở lại. Nội lực của tiên thiên cao thủ không dễ dàng gì tiêu hao hết nhưng nếu tiêu hao hết rồi thì sau khi phục hồi lại sẽ có sự tăng trưởng nhất định. Đây chính là 'vật cực tất phản'.
Cách đó không xa chính là Yến Quận! Trên đoạn đường này Lăng Thiên đã từ trong lời nói của Lăng Khiếu, Lăng Thập Cửu biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ của trận chiến này! Đối với Long Tường bội bạc kia sớm đã hận thấu xương. Trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm sau khi trở về phải dạy cho Long Tường một bài học khó quên!
Xa xa, đại quân của Tây Hàn và Bắc Ngụy kiên nhẫn đuổi theo không bỏ.
Lăng Nhị Thập phóng ngựa lên bên cạnh Lăng Thiên chỉ vào xa xa nói: "Công tử. Phía trước chính là Đoạn Hồn Quan. Tất nhiên Thừa Thiên phải phái trọng quân canh gác ở đây. Phỏng chừng mấy tên vương bát đản kia đang ở đây. Ba vạn đại quân là một chiến lực không thể khinh thường chút nào! Bọn họ sẽ không thể dễ dàng để cho chúng ta tiến vào đâu. Sợ rằng không thể tránh khỏi một trận huyết chiến rồi!"
Trong khi Lăng Thập Cửu nói chuyện mặc dù âm thanh tỉnh táo nhưng trên mặt vẫn kích động đến đỏ ửng. Từ ba năm trước đi theo đại quân đã không thể ở chung một chỗ với các huynh đệ trong biệt viện, không thể theo công tử sóng vai tác chiến! Hôm nay gặp lại trên chiến trường, Lăng Thập Cửu lại đang ở trong tuyệt cảnh mấy lần đi qua lại sinh tử nhưng lại không chút hoảng sợ nào cả. Điều duy nhất hắn cảm thấy chính là nhiệt huyết mà thôi. Rốt cục cũng có thể sóng vai tác chiến với công tử. Đây chính là một loại bình yên từ trong sâu trong tâm linh. Ngay khi bốn người tưởng rằng không một ai sống sót rời khỏi chiến trường nhưng họ không hề tiếc nuối chút nào cả. Vì công tử mà chết thì có đáng là gì?
Quyển 4