Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 371

Có thể nói Thiên Lý là một trong những bậc thầy y dược đương thời, hắn đương nhiên biết thứ này làm từ gì, dùng làm gì. Do đó hắn nhanh chóng đem Xà Tiên Nhị chia thành mười mảnh, sau đó châm lửa đốt rồi ném mạnh ra bốn phương tám hướng. Dưới nội lực mạnh mẽ của hắn điều khiển, mỗi một miếng Xà Tiên Nhị đều bị ném xa đến vài chục trượng, tạo thành một vòng vây lớn! Theo sự tính toán của Thiên Lý, Lăng Thiên hiện giờ đang nằm trong vòng vây này! Nghĩ đến cảnh Lăng Thiên chật vật khi bị đám rắn, trong lòng Thiên Lý không khỏi đắc ý ha hả cười lạnh thành tiếng.

Thiên Lý đoán quả không sai, Lăng Thiên đúng là đang trong vòng vây!

Lăng Thiên hiện giờ đang cố gắng thúc dục nội lực, đột nhiên cảm giác được phía xa có ánh lửa lỏe lên, sau đó một điểm sáng yếu lập lòe bay về phía cách mình tầm 4, 5 trượng. Sau đó mũi hắn bèn ngửi thấy một mùi thuốc, nhận ra đó là thứ gì bất giác trong lòng chấn kinh!

Có thứ này, độc xà ở phương viên trăm trượng lập tức sẽ bu lại. Mặc dù độc xà cả khu rừng này có tụ tập lại đây hết thì cũng không cản được mình, nhưng mình hiện tại lại không thể, và cũng không có dũng khí cử động bởi một khi di động nhất định sẽ bị Thiên Lý phát hiện ra vị trí của mình!

Nhưng nếu bị ngàn vạn độc xà quấn lên người, chẳng lẽ lại không động sao?

Nhất thời, trong lòng Lăng Thiên cấp bách như lửa đốt! Chẳng lẽ đây là tự mình hại mình sao?!

Kiểu này gọi là gì đây?! Thiên Lý này được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, không nói đến việc ngươi nghiên cứu dược lý, đằng này ai lại giống như đồng nát ve chai vậy? Thứ mà mình ném lại đó hãm hại hắn, thế mà không ngờ hắn lại cẩn thận nhặt lại! Lăng Thiên bất giác không biết nói gì hơn: "Thế ngoại cao nhân đúng là thế ngoại cao nhân, không hề bỏ qua bất cứ thứ gì có thể tận dụng được! Ngay cả thứ lặt vặt gì đó mà hắn cũng tận dụng!"

Bốn phía cây cỏ rậm rạp đã xuất hiện tiếng sàn sạt. Mặc dù ban đầu có vẻ thong thả, nhưng cho thấy độc xà đã ngửi được mùi Xà Tiên Nhị, hiện tại bắt đầu động!

Thiên Lý đương nhiên cũng nghe được tiếng độc xà bò đến, trên mặt nở nụ cười đắc ý: "Mấy lần phải chịu thiệt thòi giờ phút này đã được đền bù. Lăng Thiên, ngươi cứ tha hồ mà "nhận" phần đại lễ này nhé! Ha ha ha"

Tiếng bò sàn sạt ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc. Dần dần, dường như là toàn bộ độc xà trong khu rừng cũng bắt đầu động. Lăng Thiên thậm chí còn nghe được cả tiếng rít khè khè của độc xà. Một luồng hơi thở hôi thối dần tràn ngập khoảng không gian. Thiên Lý bây giờ có thể đoạn tuyệt lục thức toàn thân, hòa nhập với thiên địa làm một thể, nhưng tu vi hiện tại của Lăng Thiên lại không làm vậy được

Không thể để như vậy mãi được. Nếu không hành động, sợ rằng sẽ thành bữa lót dạ đêm cho độc xà mất! Trong bóng đêm, một cặp mắt xanh lè đã hiện ra, không cách xa thân thể Lăng Thiên là mấy.

Lăng Thiên chuẩn bị đứng lên, tâm niệm bỗng khẽ động, đột nhiên ánh mắt phát sáng: "Thiên Lý rõ ràng ném tuyến hương không nhiều lắm, chỉ có một mẩu nhỏ, mà hiện giờ cũng đã hết! Mà mình bây giờ trong người lại còn có hai cái. Đây tuyệt đối là một biến số lớn, nếu là…

Nghĩ đến đây, tâm niệm của Lăng Thiên lại chuyển, không chần chờ nữa bay người lên. Kiếm quang lóe lên trong rừng đêm, đám độc xà cản đường đều bị chém thành mấy mảnh máu thịt tung tóe!

Lăng Thiên vừa mới động, Thiên Lý đã phát hiện ra. Hắn tràn ngập khoái ý cười lớn một tiếng, quát:"Lăng Thiên, ngươi còn muốn đi sao? Bị gậy ông đập lưng ông dễ chịu không?" Song chưởng hắn triển khai, thân mình lao qua khoảng không, tốc độ nhanh như thiểm điện!

Nhưng trong nháy mắt Lăng Thiên bay người lên, đã đưa tay vào trong áo lôi ra một miếng Xà Tiên Nhị hoàn chỉnh. Lòng bàn tay khẽ nắm lại, miếng hương bỗng hóa thành bột phấn, sau đó ánh lửa lóe lên ném vào khoảng không gian phía sau. Bỗng nhiên một mùi hương nồng đậm gấp trăm lần hồi nãy tràn ngập không trung. Nguồn: http://truyenfull.vn

Độc xà bốn phía bị mùi này hấp dẫn, tất cả đều quăng người lao về phía khoảng không nồng đậm mùi hương nhất. Ngay cả đám độc xà đang quấn nhung nhúc trên cây cũng rời cành, quăng người lao tới!

Thiên Lý bay người đuổi đến cũng đúng lúc đám độc xà kia bay người lên chưa rơi xuống! Lúc này giữa khoảng không đã tạo thành một bức tường rắn mỏng cản đường đi của Thiên Lý!

Cái ném vừa rồi của Lăng Thiên cực kỳ chuẩn xác, khiến người khác phải thán phục!

Nếu như sớm một chút, đám độc xà này cũng rơi xuống đất, thậm chí còn quấn lấy cản đường chính Lăng Thiên. Nếu như chậm một chút thôi, Thiên Lý sớm sẽ bay người qua! Chỉ có không sớm không muộn mới hoàn hảo ngăn cản được xu thế tiến tới của Thiên Lý trong chốc lát. Mà thứ Lăng Thiên cần cũng chỉ là một tích tắc nhỏ đó!

Thiên Lý bị cản trở,định sẽ phải giết rắn, hoặc không cũng phải chờ khi đám rắn rơi xuống đất mới đuổi tiếp được. Nhưng bất kể thế nào thì thân pháp đang triển khai toàn tốc của hắn nhất định sẽ đình trệ trong chốc lát. Mà thân pháp của Lăng Thiên đã sớm triển khai toàn diện, tốc độ đã đạt đến đỉnh phong!

Tất cả chính vì muốn tranh thủ một nháy mắt này!

Thiên Lý chỉ cần khựng lại, dù có tiếp tục truy kích nhưng cũng đã chậm, thân pháp cũng cần có thời gian mới có thể đạt tốc độ cao nhất. Nhưng chỉ một điểm cách biệt này cũng khiến cho hắn bị bỏ lại!

Kiếm quang như thiểm điện chợt hiện lên, "xẹt xẹt xẹt", độc xà giống như những khúc thịt bị cắt nhỏ rơi xuống, trong khu rừng bỗng nồng nặc mùi máu tanh, át cả mùi hôi thối vừa rồi!

Sau đạo kiếm quang chợt hiện, thân thể Thiên Lý bay lên đứng vững vàng trên một ngọn cây, đưa mắt ra nhìn bốn phía tối đen mịt mờ!

Lúc này, Thiên Lý không ngờ lại không tức giận, ngược lại cười nhẹ một tiếng, làu bàu nói:"
Quả nhiên là nhất đại kỳ tài! Kiểu ứng biến này, nếu đổi lại là mình chưa chắc đã nghĩ ra được! Chẳng qua dưới "Thiên thị Địa thính" của ta, ngay cả ngươi trốn, liệu có thể trốn được đến đâu? Bổn tọa thích nhất là trò mèo vờn chuột này!

Trò mèo vờn chuột? Trong hai người, đến cùng thì ai là mèo, ai mới là chuột?

2 ngày kể từ khi Lăng Thiên rời khỏi Lăng phủ, Ngọc gia đại trưởng lão Ngọc Trảm Thủy, tam trưởng lão Ngọc Trảm Không đã suất lĩnh đại đội nhân mã đi đến Thừa Thiên thành!

Được tin này, trên dưới Lăng phủ đều rất ngạc nhiên. Nguyên nhân chính là Ngọc gia lần này đến đây với danh nghĩa là đưa của hồi môn! Hai gia tộc chẳng qua mới vừa dạm hỏi, chưa gì Ngọc gia đã mang của hồi môn sang?! Theo tục lệ mà nói thì quả là…Phong phạm của thế gia ngàn năm đúng là không thể tưởng tượng nổi!

Giống như các gia tộc khác khi có con gái sắp kết thân gia, dù sao cũng còn phải qua một loạt nghi lễ nữa, ít nhất cũng phải nửa năm sau mới có thể thực sự bàn chuyện thành thân. Mà hiện tại chưa gì Ngọc gia đã mang của hồi môn cho Ngọc Băng Nhan đến đây! Trong Lăng phủ mọi người bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Mà đống của hồi môn này cũng cực kỳ xa hoa,chưa từng thấy!

Tơ tằm thượng đẳng Nam Hải, màu hồng 500 tấm, màu tím 500 tấm, màu đen 500 tấm, màu xanh 500 tấm, màu nước 500 tấm. Cực phẩm ngọc sức ba rương, thượng đẳng hương đàn mộc 5 xe…Tổng cộng trước sau đến tận 50 xe lớn chở đến. Đây có thể nói là dọn nhà đến chứ hồi môn cái nỗi gì!

Nhưng bất kể thế nào, bên thông gia đã đến tận cửa, lẽ nào không ra nghênh đón? Trên đường đi, Lăng lão phu nhân có chút đăm chiêu:"Đình Nhi, ngươi có chú ý đến đám hồi môn này toàn là thứ nặng, thậm chí chiếm hầu hết chỗ của xe chở. Mặc dù cũng quý báu, nhưng dù sao đây cũng hơi mất phong phạm của thế gia ngàn năm Thiên Tinh chi Ngọc. Lão thân chung quy vẫn cảm giác thấy vụ hồi môn này có gì đó cổ quái!"

"Ưm!" Sở Đình Nhi nhíu mày:"Từ cổ chí kim, chưa từng nghe thấy chuyện kỳ lạ thế này. Con cũng cảm thấy sự tình này có gì đó không ổn. Chưa đoán được dụng ý của Ngọc gia, chúng ta nên cẩn thận một chút. Hơn nữa Thiên nhi hiện giờ đang đi theo cao nhân kia phó ước, tạm rời Thừa Thiên, đúng lúc này Ngọc gia lại chuyển hồi môn đến, không phải quá trùng hợp sao…"

"Hơn nữa, nhiều của hồi môn như vậy, người hộ tống đúng ra cũng không ít, nhưng nhìn hiện tại hình như quá nhiều. Với thế lực của Thiên Tinh chi Ngọc, làm gì có người nào dám động thổ trên đầu thái tuế chứ?" Lăng lão phu nhân trên mặt hiện vẻ ưu tư:"Ngọc gia…, quái vật lớn này đến cùng muốn gì? Sao ta chung quy vẫn cảm thấy Ngọc gia lần này đến có dụng tâm không tốt?"

"Lâu nay được nghe tiếng Đại trưởng lão và Tam trưởng lão như sấm động bên tai, trăng sáng trên trời, hôm nay thấy mặt quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, quả là hân hạnh. Làm phiền hai vị tự thân đưa của hồi môn đến Lăng gia, chúng ta vô cùng cảm kích" Lăng Khiếu, lúc này dường như thoát khỏi tiếng "đầu gỗ" thường ngày đang tươi cười sảng khoái ôm quyền hành lễ. Mấy câu nói văn hoa vừa rồi thực tế đã được Sở Đình Nhi dạy học thuộc lòng rồi. Giờ phút này nói ra một mạch đều đều, cứ như là thư đồng học vẹt thuộc bài vậy.

"Sao lại vậy chứ, làm phiền Lăng đại nguyên soái tự thân ra nghênh đón, lão phu quả là được ưu ái quá rồi" Người vừa đáp lẽ chính là Đại trưởng lão Ngọc Trảm Thủy. Lão này ước chừng 60, râu tóc hoa râm, mặc áo bào xanh, vẻ mặt thanh nhã cất giọng rõ ràng.

"Xin mời!" Lăng Khiếu chắp tay mời.

"Xin mời!" Hai người cùng sánh vai đi vào trong.

Nghênh đón đội ngũ hộ tống "của hồi môn" đi vào trong Thừa Thiên thành, trên đường đi đám người Lăng lão phu cẩn thận nhìn qua cửa sổ xe quan sát tinh tế đội ngũ hộ tống của Ngọc gia, bỗng càng cảm thấy nghi vấn nhiều hơn, cảm giác lo lắng càng nhiều hơn.

Đám người này, toàn bộ đều là cao thủ! Sợ rằng bất kỳ người nào trong đó cũng mạnh hơn vệ sĩ hộ viện Lăng gia không ít. Nhất là đám người mặc áo bào trắng lại càng mạnh hơn đám người mặc áo tím. Mà đám người áo tím lúc nhìn đám người áo trắng, ánh mắt cũng tràn ngập sự sợ hãi và kính phục. Đội nhân mã này thực lực quyết không dưới Lăng phủ biệt viện của Thiên nhi..? Sao chỉ có chưa đầy ngàn dặm lộ trình hộ tống của hồi môn, với danh vọng của Ngọc gia cần gì đến cả ngàn người võ công cao thủ như vậy? Có nhất định phải thế không? Chỉ cần tùy tiện chục người áo tím, vài ba người áo trắng là cũng thừa đảm nhiệm rồi. Hiện tại…Lăng lão phu nhân lo lắng suy nghĩ, trên trán bất giác đã nhăn tít lại…

Quyển 4
Bình Luận (0)
Comment