Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 384

"Tiểu muội lúc này không có vấn đề gì nhưng những tao ngộ của hành trình lần này thật khó quên. Tiểu muội vừa đến Thừa Thiên không lâu đã bị Ngọc Gia tập kích." Thủy Thiên Nhu suy nghĩ một lúc lâu, rồi cũng không biết sao, quỷ khiến thần xui thế nào mà lại nói dối ca ca mình: " Hai trưởng lão Ngọc Gia là Ngọc Trảm Phong cùng Ngọc Trảm Vân suất lĩnh tinh nhuệ của Ngọc Gia tập kích, tiểu muội lúc đó căn bản không ứng phó nổi, bên ta bị thiệt hại lớn. Toàn quân bị tiêu diệt, tiểu muội cũng bị trọng thương, hai vị Trịnh trưởng lão vì cứu tiểu muội, không tiếc thi triển cấm kỹ mà cuối cùng tử trận đương tràng. Tiểu muội cùng Điệp nhi sau khi may mắn trốn thoát thì đoạn thời gian này vẫn ở lại đây dưỡng thương.".

"Lại là Ngọc Gia! Ngọc Trảm Phong! Ngọc Trảm Vân!" Thủy Thiên Huyễn nghiến răng ken két, hai mắt đỏ rực: "Hai lão thất phu này, có gan thương tổn muội muội ta! Ta nhất định phải đem hai lão này băm thi vạn đoạn! Xương cốt vô tồn!" rồi nghĩ đến nguyên nhân chính mình chiến bại cũng là do Ngọc Gia nắm Tây Hàn Hàn Thiết Hiên trong tay, hắn càng nghiến răng nghiến lợi, hận đến nỗi tâm tạng cũng run lên!

Mọi sự tình đều bị phá hư do bàn tay của Ngọc Gia! Đúng là muốn nhẫn nại cũng không được.

"Bọn hắn cũng đã chết rồi. Hai vị trưởng lão mặc dù đã hy sinh nhưng trước khi chết đã liều mệnh cùng bọn hắn đồng quy vu tận, bọn ta mới có cơ hội trốn thoát." Thủy Thiên Nhu thấp đầu, cơ hồ không có dũng khí đối mặt với ánh mắt của ca ca: "Ca, chúng ta bây giờ nên làm sao? Nghe nói về phía huynh tình hình cũng có chút bất lợi hả, trong thời gian này tiểu muội cũng rất lo lắng.".

"Đâu chỉ là tiến triển không thuận lợi!" Thủy Thiên Huyễn thở dài một hơi." Tám Đại hộ pháp trưởng lão tùy thân của ta toàn quân bị tiêu diệt, đều chết trong tay thủ hạ của Lăng Thiên. Ba mươi lăm cao thủ của ta lúc này chỉ còn lại hai mươi mốt người. Bắc Ngụy bốn mươi vạn đại quân đều bị nướng tại Yến quận! Trận chiến này đã bại rất bi thảm, có thể nói là sụp đổ hoàn toàn, vô pháp trở mình".

"Hả?!" Thủy Thiên Nhu kinh ngạc trợn to đôi mắt đẹp, mặc dù sớm biết là Lăng Thiên chiến thắng nhưng lại chưa từng nghĩ đến thiệt hại không ngờ lại lớn như thế, chiến quả không ngờ lại sáng chói như thế nhưng nhìn bộ dáng uể oải của ca ca mình thì trong lòng lại đau nhói, nhẹ lời an ủi nói: "C thắng bại vốn là chuyện thường của binh gia, ngươi cần gì phải để tâm.Cái gì mà vô pháp trở mình, Bắc Ngụy nói gì cũng bất quá chỉ là một quân cờ của chúng ta mà thôi, cho dù có hy sinh thì cũng không có ảnh hưởng đến đại cục a.".

Thủy Thiên Huyễn tinh thần nhất chấn, ha ha cười nói: "Ta cũng chỉ là nhất thời cảm khái mà thôi, sao nói là để tâm. Trận chiến này nếu như không có Ngọc Gia ngoài dự đoán của mọi người đột nhiên tham gia thì Lăng Thiên ngay cả có thần dũng đến mấy thì nhiều nhất cũng chỉ có thể thu gom được đám tàn binh toàn thân thối lui mà thôi! Bất quá, Lăng Thiên người này thật sự là một kình địch đáng kính nhất của ta!" Nói xong Thủy Thiên Huyễn trong nét cười hàm chưa ý tứ có chút may mắn cùng vui mừng trước tai họa của người khác." Nhưng đáng tiếc à, đáng tiếc...".

"Đáng tiếc cái gì?" Thủy Thiên Nhu nghi hoặc hỏi"Ca. Vẻ cười của ngươi sao kỳ quái vậy."

"Đáng tiếc Lăng Thiên nhất định đã chết không thể nghi ngờ hoặc giả lúc này đang bị giết chết cũng không chừng!" Thủy Thiên Huyễn khi nói câu này thì thì cũng không biết đến tột cùng tâm tình của mình như thế nào, tựa hồ có vẻ tiếc hận, có may mắn lại vừa có vài phần tiếc nuối.". Nếu không thì chúng ta có thể liên thủ cùng Lăng Thiên đối phó với Ngọc Gia.".

"Lăng Thiên nhất định đã chết không thể nghi ngờ. Hắn đã chết!?" Thủy Thiên Nhu đứng bật dậy, khóe miệng có chút run rẩy, khuôn mặt xinh xắn đột nhiên trắng bệch: "Tại sao? Làm sao có khả năng này!".

"Nhu nhi không biết sao?" Thủy Thiên Huyễn kinh ngạc nhìn muội muội mình: " Ngụy Thừa Bình gia hỏa nọ như con chó cấp bách nhảy tường không ngờ đưa ra Giang sơn lệnh mời Giang sơn lệnh chủ giết chết Lăng Thiên! Ngay lúc này Lăng Thiên đang chạy trốn trối chết. Bất quá theo ta đánh giá dưới tình huống bị Giang sơn lệnh chủ truy sát, Lăng Thiên dù có bản lĩnh bằng trời cũng không trốn được bao lâu! Hoặc giả ngay lúc đó đã bị giết nhưng tin tức chưa truyền về đến thôi!".

Thủy Thiên Nhu ngồi phịch xuống ghế, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, trong lòng đau khổ và cay đắng! Ngụy Thừa Bình, Giang sơn lệnh! Giang sơn lệnh chủ nọ là tồn tại kinh khủng ngay cả Thủy Gia cũng không có dũng khí trêu chọc vào! Sao lại như vậy? Lăng Thiên...hắn có thể trốn được không? Dưới tay của vị thiên hạ đệ nhất cao thủ được cả thiên hạ công nhận này Lăng Thiên có mấy phần cơ hội

" Ngụy Thừa Bình đáng chết!" Một lúc lâu sau Thủy Thiên Nhu mới nghiến răng mà mắng một câu." Thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa, đúng là hỗn trướng mà!".

"Không sai! Ngụy Thừa Bình xác thực là đáng chết. Thành sự không đủ mà bại sự có dư. Nhu nhi nửa điểm cũng không nói sai!" Thủy Thiên Huyễn vừa khen đồng thời nói: " Nếu hắn dùng Giang sơn lệnh sớm hơn vài ngày thì cho dù có Ngọc Gia can dự vào kế hoạch của chúng ta cũng sớm thành công! Nhưng hắn lại không sớm không muộn, vào đúng lúc ta mới vừa cải biến chủ ý muốn tìm Lăng Thiên hợp tác thì lại đem Giang sơn lệnh ra để truy sát Lăng Thiên! Quả thực là cực kỳ hỗn trướng! Ngay lúc này có sử dụng thì mục tiêu cũng nên là Ngọc Mãn Lâu mới đúng. Tên này đúng là một hỗn trướng đáng chết!".

Thủy Thiên Huyễn tức giận mà nói. Theo khẩu khí của muội muội hắn mà nói nhưng hắn lại không biết Thủy Thiên Nhu đến tột cùng vì cái gì mà tức giận Ngụy Thừa Bình như thế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lúc này Thủy Thiên Nhu đang hận không thể đem Ngụy Thừa Bình chém ngàn đao. Cả tâm hồn thiếu nữ của nàng sớm đã đặt trên người gã Lăng Thiên đang chạy trốn kia. Nàng đột nhiên tỉnh lại, bất giác mặt nóng rần lên, cả khuôn mặt đỏ bừng lên. Phi phi phi. Ta không thèm vì gia hỏa đáng ghét nhà ngươi mà lo lắng. Ta chỉ lo lắng là hắn đã hạ độc dược trên người ta, Thủy Thiên Nhu trong lòng tự giải thích.

Nghĩ đến Lăng Thiên không ngờ lại hạ độc chính mình, Thủy Thiên Nhu không khỏi hận đến ngứa răng, thấp tiếng sẵng giọng mắng: "Chết cũng đáng!" nhưng mới nói được mấy chữ này thì lại đột nhiên cảm giác được trong lòng không tự nhiên, không ngờ có chút mê man, cảm giác được tâm trạng như đang bay trên khoảng không mãi không hạ xuống. Tâm phiền ý loạn cực kỳ.

"Nhu nhi, nhu nhi? Muội muội, " Thủy Thiên Huyễn gọi vài tiếng, thấy bộ dáng muội muội mình như nằm mộng giữa ban ngày, thần sắc giật mình không biết đang suy nghĩ cái gì mà tinh thần căng thẳng đến cực điểm khiến hắn không khỏi có chút lo lắng, duỗi tay khua khua trước mặt Thủy Thiên Nhu mấy cái "Muội làm sao vậy, đang suy nghĩ cái gì mà sao bộ dáng như hồn vía để đâu rồi?".

Vốn đang trong hồi ức đột nhiên bị ca ca làm tỉnh dậy, khuôn mặt xinh xắn của Thủy Thiên Nhu thoáng hồng, có một loại cảm giác như bị khám phá tâm sự nên không khỏi thẹn thùng

Thủy Thiên Huyễn nhìn muội muội mình. Từ lúc nàng còn nhỏ đến nay hắn chưa bao giờ thấy vị muội muội cơ trí này của mình có bộ dáng như vậy, càng nhìn càng cảm giác được nha đầu này có chút không đúng, không do dự duỗi tay sờ lên trán nàng ôn nhu hỏi "Nhu nhi, ngươi không sao chứ? Hay là thương thế chưa khỏi hẳn?!".

"Oh, ta không sao, thật sự không sao mà!" Thủy Thiên Nhu hoảng hốt gạt tay hắn ra, tinh thần hoảng hốt nói: "Ta đang suy nghĩ lần trước trúng độc...". Khi nói câu này, ý tứ thực sự của Thủy Thiên Nhu cũng không nằm ở chuyện Lăng Thiên cho mình ăn độc dược, ngược lại lại nhớ tới thời gian khoảnh khắc đó. Dù sao thời gian cuối cùng Lăng Thiên cùng nàng ở chung đối với thiếu nữ tình hoài như nàng đã không muốn nhận thức nhưng lại vô pháp ngăn cản chính mình nghĩ tới Lăng Thiên. Càng nghĩ lại càng cảm giác được trái tim này phảng phất đã không còn thuộc về chính mình ngược lại phảng phất cảm giác được Lăng Thiên chính là một vị độc dược không có thuốc giải. Mà chính mình, rõ ràng đã trúng loại độc dược không có thuốc giải này, thiếu niên tình hoài thì làm thơ mà thiếu nữ tình hoài thì tư vị vi diệu thật sự không thể thổ lộ với người ngoài cho dù là huynh trưởng ruột thịt của mình!

Mình đã trúng loại độc dược không có thuốc giải này từ bao giờ. Sau khi xác định chính mình trúng loại " tình độc ", Thủy Thiên Nhu lúc này có chút bàng hoàng vô sách, là lần đầu gặp mặt giữa trời mưa phùn như vân như vũ hay tại Nhã văn hội chứng kiến phong thái tuyệt thế vô song vô thượng nọ. Là lúc nào.

"Cái gì! Muội trúng độc ư!" Thủy Thiên Huyễn kinh hô" Khi nào? Đã lâu chưa. Loại độc gì? Đã tìm biện pháp giải độc hay chưa?! Ôi! Ngươi, nha đầu này, luôn giống như một nam hài tử vậy. Đến lúc nào mới có thể trở thành một thục nữ thành thật mà! Ta sớm đã nói với ngươi là đừng có đi theo ta mà. Đã nói là đừng có chạy loạn lên, ngươi nhìn ngươi xem, ngươi nhìn ngươi xem. Không phải muốn chạy đến Thừa Thiên sao, bây giờ biết tính toán làm sao...".

Thủy Thiên Huyễn vừa lẩm bẩm vừa không do dự nắm lấy cổ tay Thủy Thiên Nhu, đưa nội lực vào xem xét vừa chân tâm nói với muội muội mình." Ân, tựa hồ có một loại đặc biệt..." rồi đột nhiên thần sắc ngưng trọng "Hảo cổ quái độc! Chuyện này xảy ra khi nào vậy".

Sau khi dùng nội lực dò xét qua, trong lòng Thủy Thiên Huyễn không khỏi cấp bách dị thường. Phản ứng trong cơ thể muội muội thực sự phi thường kỳ quái, có một loại dị vật cổ quái, dùng nội lực rõ ràng tra xét thấy nhưng khi dùng nội lực để bao vây th trong nháy mắt nó lại biến mất vô ảnh vô tung, không thể tiếp túc dò xét được nữa. Muội muội sao lại trúng loại độc kỳ quái này!

Hảo cao minh kỳ độc! Là người phương nào hạ độc!

Sau khi hỏi câu này, Thủy Thiên Huyễn liền bế mục tiếp tục cẩn thận tra xét độc dược, thử lấy nội lực hóa giải độc lực vừa giỏng lỗ tai chờ muội muội nói nhưng đến nửa ngày cũng không nghe thấy Thủy Thiên Nhu nói gì thì kinh ngạc mở mắt nhìn sang. Lúc này phát hiện ra Thủy Thiên Nhu đang hai tay che lổ tai, trên mặt lộ ra thần sắc đâu khổ không thể chịu được, đầu nghiêng về một bên mà thị nữ Điệp nhi lại đứng cạnh vừa che miệng trộm cười.

"Muội làm sao vậy? Ta hỏi muội đấy" Thủy Thiên Huyễn tức giận nói.

Thủy Thiên Nhu đảo mắt hữu khí vô lực nói: "Có khi ta từng hoài nghi, ngươi là ca ca ta hay là mẹ ta dịch dung hóa trang. Người đâu mà cứ nói lẩm bẩm nói hoài, tật xấu này ngươi không thể sửa được sao? Thực sự ở nhà ta đã bị mẫu thân đại nhân nói đến đau cả tai, thật không dễ dàng ra ngoài được, nay mới thấy ngươi quả thực so với mẹ còn lợi hại hơn!".

"Muội! Ta chỉ là quan tâm tới muội thôi… " Thủy Thiên Huyễn thất bại thở dài "Có biết là loại độc gì sao? Người nào hạ độc?"

"Độc này tên là Xuân thu tỏa hồn " Thủy Thiên Nhu nói: " tưởng ca ca mới tiếp xúc đã đoán ra được chứ. Loại độc này độc tính quái dị, cơ hồ là vô tung vô tích, rất khó nắm bắt được. Lúc độc tính phát tác thì cực kỳ khó chịu, trừ độc môn giải dược ra thì không có gì cứu được bất quá loại độc này có một đặc điểm là phải một năm sau mới phát tác. Cố danh của nó là Xuân thu tỏa hồn, ta lúc này đã đem độc tính tạm thời ức chế lại nên có thể kéo dài trên thời gian một năm...". Thủy Thiên Nhu có vẻ không nguyện ý thảo luận về đề tài này, nhăn mặt lại nói: "Ca, lúc này không phải là lúc nghiên cứu thân thể ta mà nên xem bước tiếp theo của chúng ta nên như thế nào. Trong lòng ngươi đã có chủ ý gì chưa".

Quyển 5
Bình Luận (0)
Comment