Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 437

Nội dung thư tín của Lăng Kiếm như sau:

"…vốn muốn tuân kế hoạch lúc trước rút lui về nhưng Thủy Thiên Huyễn lại đưa ra ủy thác, muốn chém giết đám con cháu còn lại của Ngọc Mãn Lâu. Kiếm sau khi suy nghĩ thì cảm thấy thật khó quyết định! Biệt viện hưng kiến, Đệ Nhất Lâu quật khởi đã được hơn tám năm rồi, trong tám năm đó Lăng Gia ta đã hàng trăm lần tiềm nhập vào Ngọc Gia nhưng đều bị Ngọc Gia phát hiện chém giết hết! Cừu này hận này, Đệ Nhất Lâu cùng Ngọc Gia nhất định khó có thể cùng sinh tồn. Ngọc Gia đề phòng sâm nghiêm, ta tới hôm nay vẫn không thể rõ ràng được bài tẩy của Ngọc Gia, thật đáng xấu hổ…".

Thiên hạ sắp đại loạn, nếu không thể làm rõ ràng chi tiết của Ngọc Gia thì có thể sẽ gây ra trở ngại rất lớn cho đại nghiệp của công tử. Ngay lúc này công tử đơn thân lý hiểm cùng Giang sơn lệnh ở bên ngoài vẫn chưa quay về. Nhưng một khi quay về thì như rồng về biển rộng, sóng ba đào nổi lên; như hổ về rừng, phong vân tế hội! Nếu trước khi công tử trở về mà ta không thể n thành việc này thì chẳng lẽ lại để công tử phải tự thân ra tay sao. Nếu như vậy, Kiếm có còn sống cũng không còn mặt mũi nào mà gặp công tử nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Kiếm muốn đầu tiên là thử dò xét Ngọc phủ vài đêm, nếu có thể giết thì toàn lực chém giết, nếu không thể giết thì cũng là hết sức dò xét. Làm như vậy tuy có mạo hiểm, mạng này của Kiếm cũng là của công tử nhưng lại không có dũng khí dễ dàng vọng động nên truyền tin đến Thừa Thiên, hỏi cô nương một câu, có nên làm không. Nên hoặc không nên, xin cô nương một lời quyết định.

Kiếm tại Bắc Ngụy dò xét, biết thế lực của Ngọc Gia ngay lúc này đang bị phân tán, là cơ hội có một không hai. Mong cô nương sớm quyết định"

"
Sớm quyết định! Lăng Kiếm hả Lăng Kiếm, ngươi thực sự cấp cho ta một đại nan đề a!" Lăng Thần thở dài, chậm rãi đi thong thả vài bước, tâm loạn như ma, nhất thời không định được chủ ý.

Lăng Kiếm đề xuất chuyện này, thoạt nhìn giống như là rất lỗ mãng, cũng không có chỗ tốt nào nhưng Lăng Thần cũng biết, việc Ngọc Gia thủy chung muốn xâm nhập vào Lăng Phủ biệt viện cũng như việc Lăng Gia tiềm nhập Ngọc Gia dò xét, cho tới nay đều không thành công.

Kỳ thật là Đệ Nhất Lâu, đại thế lực này đã không ít lần thử dò xét đại bản doanh của Ngọc Gia nhưng đáng tiếc đều không có ngoại lệ, tất cả đều bị chém chết hoặc bị đuổi quay về, tóm lại là chỉ tổ hao binh tổn tướng.

Tri bỉ tri kỷ mới có thể bách chiến bách thắng! Không rõ ràng thực lực của địch nhân thì nhất định sẽ phán đoán sai lầm. Tại thời điểm khẩn yếu thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả chiến cuộc! Từ phương diện này mà nói, đề nghị của Lăng Kiếm là phi thường nên làm.

Trước mắt nhân thủ của Lăng Gia đông đảo nhưng không một người nào có thể thích hợp hơn Lăng Kiếm trong nhiệm vụ trọng yếu này. Càng huống chi, Lăng Kiếm ngay lúc này đang ở Bắc Ngụy. Nếu Lăng Kiếm thành công tiến vào Ngọc Gia, thậm chí không cần ham chém giết, chỉ cần thoát thân thành công thì tình hình bên trong Ngọc Gia liền có thể thấy được đại khái.

Nhưng lúc này tại Bắc Ngụy đang có ám triều mãnh liệt, huyết lãng thao thiên! Sự cảnh giác của Ngọc Gia hiển nhiên cũng tăng gấp vài lần. Lúc này mà đi điều tra Ngọc Gia, phong hiểm so với ngày thường càng tăng thêm vài phần

Nhưng lúc này cũng lại là thời điểm thế lực của Ngọc Gia đang bị phân tán nhất. Mọi việc có lợi thì nhất định cũng có hại cho nên Lăng Thần mới chậm chạp không thể đưa ra chủ ý.

Cái này giống như một trận đổ bác nhưng vật đánh cuộc lại chính là tính mạng của Lăng Kiếm mà Lăng Thần lại đang ở tại Thừa Thiên không thể phân thân chiếu cố cũng không thể giúp được gì.

Lăng Thần từ trong lòng không nguyện ý để cho Lăng Kiếm gặp nguy hiểm, ngoài Lăng Thiên ra thì Lăng Kiếm có thể nói là người thân nhất của Lăng Thần, nếu nói Lăng Kiếm là thân huynh đệ của Lăng Thần thì cũng không quá! Nếu Lăng Kiếm vì nguyên nhân này mà gặp bất trắc thì đối với Đệ Nhất Lâu, đối với Lăng Gia, thậm chí là đối với Lăng Thiên cũng là tổn thất không thể đánh giá hết được!

Vì điều này mà Lăng Thần không có dũng khí đưa ra quyết định! Cũng không phải là Lăng Thần không muốn đưa ra quyết định nhưng nếu cứ thế bỏ qua cơ hội này thì chẳng lẽ thực sự như lời Lăng Kiếm trong thư, chẳng lẽ thực sự cần Lăng Thiên tự thân ra tay.

Kể từ khi chấp chưởng Lăng Phủ biệt viện đến nay, đây là lần đầu tiên Lăng Thần gặp phải tình huống khó khăn như vậy. Thực sự là khó đưa ra quyết định!

Nên làm như thế nào cho tốt. Nếu là công tử thì sẽ quyết định như thế nào. Lăng Thần một lần nữa tự hỏi chính mình, cuối cùng hai mắt xinh đẹp của Lăng Thần đột nhiên chợt lóe lên một tia thần quang lợi hại. Điều này làm cho Lăng Trì vốn đang đứng chờ nàng ra quyết định bị hù dọa một trận.

Trong lòng Lăng Thần cuối cùng đã hạ quyết định!

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lăng Trì nói rõ ràng "Truyền tin cho Lăng Kiếm, cho hắn một mình tiến vào, không ai được đi theo, người nào trái lệnh, chém. Ngoài ra, cũng không để người khác phát hiện ra, cho ngươi thời gian một thời thần, hết thời gian nhất định phải lập tức thối xuất! Nếu vi phạm một phân một hào, thì bị trừng phạt nặng. Vô luận như thế nào, nhất định phải toàn thân thố lui. Nếu vì chuyện này mà tuẫn thân thì trục xuất ra khỏi Lăng Gia, vĩnh sanh vĩnh thế, linh bài không được vào từ đường Lăng Gia!"

Lăng Trì cả người chấn động ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra thần quang tỏ vẻ

Hắn biết, tên chữ "
Lăng" chỉ ra rằng đây là người của Lăng Thiên. Không quản là là Lăng Kiếm, Lăng Trì hay đám Lăng Thập Cửu, không ai không tự hào kiêu ngạo vì điều này. Nếu Lăng Kiếm không được công nhận là người của Lăng Gia nữa thì so với việc trực tiếp bị chém thiên đao vạn quả mà chết còn thấy thống khoái hơn.

Lăng Thần ngửa mặt nhìn trời thở dài một hơi rồi mới lãnh đạm ra lệnh "
một chữ cũng không được thay đổi, lập tức báo cho Lăng Kiếm! Bảo hắn châm chước hành sự, nếu không nắm chắc thì nhanh chóng thối lui. Nếu có nắm chắc thì trong vòng một thời thần cũng phải ra khỏi Ngọc Gia. Không cần quan tâm đến ủy thác của Thủy Thiên Huyễn".

"
Dạ". Nhìn Lăng Thần với vẻ mặt nghi ngờ nhưng Lăng Trì không có dũng khí hỏi lại, thi lễ rồi lập tức ly khai. Trong lòng thầm cầu khẩn, lão Đại à, ngươi lại làm cho đại tỷ nổi giận à, nhưng cũng vô pháp cứu vãn a.

Trên đường đi số lượng người thưa thớt dị thường, mà quả thực ngày hè sau giờ ngọ cũng xác thực không phải là thời gian tốt để hành tẩu. Thái dương giống như muốn nướng chín thế gian vạn vật, phun ra ngọn lửa nóng cháy, cây cối hai bên đường cũng có vẻ không chịu được mà lá rủ cành cong thấp đầu, tựa hồ bị nóng bức cướp đi tất cả sinh lực.

Nhưng ngay dưới khí trời mùa hạ này vẫn có hai nhân ảnh đang từ từ đi trên đường, thoạt trông như chậm nhưng kỳ thật lại rất nhanh. Trong mắt thường nhân thì bọn hắn bất quá là bước đi một cách bình thường, tuyệt đối không nhanh hơn chính mình là mấy nhưng lại không có mấy người chú ý đến, hai người này mỗi một lần nhàn nhã bước đi, nhìn giống như người bình thường bước đi một bước nhưng trên thực tế cũng đi ra ngoài ít nhất ba bốn trượng.

Khinh thân công phu này là "lục địa phi đằng", luyện đến mức cực trí thì có thể "súc địa thành thốn". Nếu có nhân vật võ lâm nào nhìn thấy thì nhất định sẽ không tin tưởng vào con ngươi của mình! Người có thể có được khinh thân công phu bậc này cũng đã trở thành nhân vật trong truyền thuyết nhưng ngay lúc này lại xuất hiện hai người, mà lại là hai người trẻ tuổi như thế. Nhất là mặc dù đi dưới tiết trời nóng nực như thế mà căn bản trên mặt và thân thể cư nhiên không có một giọt mồ hôi nào. Hai người này ánh mắt bình thản giống như người thường, so với người bình thường cũng không có gì khác biệt, cũng không có gì thần kỳ hơn. Chẳng lẽ hai người này nội lực cũng đã đến đạt cảnh giới tiên thiên phản phác quy chân. Đây chính là cảnh giới trong truyền thuyết, không có đủ một giáp nội lực tinh thuần thì đừng nghĩ đến. Chẳng lẽ hai người này lại là tuyệt thế cao nhân phản lão hoàn đồng.

Hai đại hài tử, một nam một nữ, nam hài tử cực kỳ tuấn tú, dáng như ngọc thụ lâm phong, hơn nữa khóe miệng luôn thường trực lộ ra một tai tiếu ý hòa ái dễ gần, làm cho người nào nhìn thấy đều từ trong tâm nghĩ đến một câu nói: "khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc". Người nào có thể nghĩ được thiếu niên cực kỳ tuấn tú, hòa ái này lại từng kinh qua chiến trận, tung hoành trong mười mấy vạn binh mã, số người chết dưới tay có đến hàng ngàn, danh chấn thiên hạ phong cuồng sát thần.

Cô gái tử so với nam hài tử thì người có bé nhỏ hơn một chút, một thân trang phuc trắng như tuyết, khuôn mặt xinh xắn như hoa như ngọc, thực sự có vẻ khuynh quốc khuynh thành. Nàng chậm rãi bước đi trên đường nhưng lại như thế Lăng Ba tiên tử đột nhiên phủ xuống nhân gian, cả người không có chút bụi trần khiến người nhìn thấy mà không tự kiềm chế cảm giác tự ti mặc cảm. Nàng từ đầu đến cuối đều lộ vẻ tiếu ý, chứng tỏ trong lòng cực kỳ khoan khoái.

Thực sự là Kim Đồng Ngọc Nữ, nhưng đây chính là Lăng Thiên và Lê Tuyết. Lúc này hai người đã đi qua biên giới Tây Hàn, khoảng cách tới Bắc Ngụy Minh Ngọc thành cũng không tới trăm dặm lộ trình. Thiên Thượng Thiên đột nhiên xuất hiện, âm xui dương khiến thế nào mà xui xẻo giúp Lăng Thiên tạm thời thoát khỏi sự uy hiếp của Giang sơn lệnh chủ. Lăng Thiên bị trường kỳ truy sát, nộ khí trong lòng tích súc đã lâu lúc này đã hoàn toàn bộc phát. Hắn cứ thế lấy bổn lai diện mục, đường đường chánh chánh mà đi trên đường lớn, ta muốn xem xem có kẻ nào không có mắt có dũng khí đến tìm chết, cũng là hảo hảo phát tiết nộ khí buồn bực chất chứa trong lòng bấy lâu.

Chỗ nào biết hai người đi đến cả nửa ngày mà một bóng quỷ ảnh cũng không gặp! Điều này làm cho Lăng Thiên đang muốn phát tiết cực độ buồn bực. Chẳng lẽ chuyến đi này của ta lại tốt đến vậy, ngay cả cướp đường cũng không có.

Nhìn sắc mặt Lăng Thiên, biết tâm ý của Lăng Thiên, Lê Tuyết không cầm được khẽ cười lên: " không có người để cho ngươi thử tay, có vẻ buồn bực a?"

Lăng Thiên oán hận nói: "
Thực là kỳ quái, đám hỗn tạp nọ ngày đó tụ tập đến gần hai ngàn người mà ngay lúc này lại không có lấy một cái bóng nào. Chẳng lẽ bọn hắn là yêu quái hoặc giả hành tung của chúng ta quá bí ẩn khiến bọn hắn không thể dò xét được".

Lê Tuyết mỉm cười nói: "
Điều này ngươi không cần lo lắng, hai ngày nay với cái giọng như chợ vỡ của ngươi thì ta phát hiện ta có không ít người nhưng phần lớn là đơn độc nên bọn hắn rất ít người có dũng khí đến làm phiền Lăng Thiên, Lăng đại công tử danh chấn thiên hạ. Dám vuốt râu hổ của đại công tử ngài ư. Như vậy thì không khác gì chuột vuốt râu mèo, chán sống rồi ư. Dù sao cũng phải tụ tập một chút nhân thủ, đến lúc cảm giác có chút nắm chắc thì mới xuất hiện, mới có dũng khí đánh đến. Không cần sốt ruột, ta nghĩ lúc này có vẻ chúng ta đã tiến rất sâu vào cảnh nội Bắc Ngụy, có thể nói là đã vào trong phạm vi thế lực của Ngọc Gia. Nếu là gia tộc khác thì có thể nói là sợ chúng ta, còn Ngọc Gia cùng Thiên Thượng Thiên tại sao lại toàn bộ không có động tĩnh gì. Việc này chung quy ta cảm giác được có chút không tầm thường"

"
Cái gì mà không tầm thường?" Lê Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn khinh bỉ nói: " ngươi thực là đầu trư. Thiên Thượng Thiên cùng Tống Quân Thiên Lý đại chiến lưỡng bại câu thương, ngay cả Tống Quân Thiên Lý cũng bị trọng thương, ngươi cho rằng bọn hắn lại có thể toàn thân sao. Ngay lúc này bọn chúng lấy đâu ra thực lực mà đến vây công ngươi. Còn Ngọc Gia.." Lê Tuyết nói đến đây thì đột nhiên kêu to lên, hết sức phấn khởi gọi " ngươi xem, ngươi xem, đến đến rồi, ha ha …, cướp đường! Oa ca ca!"

Lăng Thiên đảo mắt nhìn xem thường, nha đầu này thật sự là dị loại, nhìn thấy cướp đường lại hết sức phấn khởi như thế. Nếu là kẻ trộm mà thấy vậy há không phải bị nàng hù dọa chạy trối chết sao. Mặc dù chính mình cũng rất cao hứng.

Quyển 5
Bình Luận (0)
Comment