Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 478

Lăng Thiên ồ một tiếng, dường như lại nhớ ra điều gì đó, thò tay vào người móc móc, lại lôi ra một bình khác, đổ ra một chút bột, nhẹ nhàng rắc lên mái tóc dài đen óng của Tiêu Nhạn Tuyết, sau đó hít sâu một hơi, thổi nhẹ, hơi nóng được thổi ra từ miệng của hắn làm cho Tiêu Nhạn Tuyết cảm thấy da đầu của mình có cảm giác hơi hơi nóng ấm.

Một mái tóc đẹp trong nháy mắt biến thành vừa xơ vừa vàng, không còn có chút óng ả nào cả….

Tiêu Nhạn Tuyết ngồi im để mặc hắn thích làm gì thì làm, trong lòng tràn đầy cảm giác dễ chịu, ngọt ngào, thậm chí nàng còn nghĩ đến hai câu thơ: Trang bãi đê thanh vấn phu tế, họa mi thâm tiên nhập thời vô? (Nghĩa: trong lúc đang trang điểm mới hỏi chồng, vẽ lông mi đậm hay nhạt thì là modern). Đột nhiên liền cảm thấy hai má nóng ran lên, đúng là nha đầu đáng thương, đến hiện giờ vẫn chưa biết, Lăng Thiên đã trang điểm cho mình thành một…hic … bộ dạng mà bất kì người phụ nữ nào trong thiên hạ nhìn thấy đều cảm thấy mình vẫn còn xinh chán, bất kì người đàn ông nào trong thiên hạ trông thấy đều nghĩ rằng cần phải đề phòng….

Cuối cùng, Lăng Thiên vỗ vỗ tay, mỉm cười nói: "Mọi việc hoàn tất!" liền đem một viên thuốc đã chuẩn bị sắn nhét vào chiếc mồm xinh xắn của Tiêu Nhạn Tuyết.

Lăng Thiên vừa rời ra khỏi người mình, Tiêu Nhạn Tuyết liền nhảy lên như không thể đợi thêm được nữa, hưng phấn chạy đến trước gương soi, muốn xem xem dưới sự trang điểm kĩ lưỡng, tỉ mỉ của người mình yêu thì mình sẽ trở thành một bộ dạng tuyệt vời như thế nào.

"Á…..!" Một tiếng hét lớn vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh ban đêm. Tiêu Nhạn Tuyết toàn thân run run đứng nhìn người phụ nữ xấu đến mức không thể xấu hơn ở trong gương, bộ tóc thì vàng úa, mắt thì xếch, khuôn mặt vừa mập vừa đen đen chèn đến gần như không nhìn thấy mũi đâu… môi khô ráp…. Tiếp theo nhìn xuống dưới, vùng da trắng nõn nà phần cổ bây giờ đã toàn một màu đen thê thảm không dám nhìn!

Tiêu Nhạn Tuyết hét lớn một tiếng kinh hoàng, vỗ mạnh lên mặt bàn, đột nhiên phát hiện hai tay mình cũng là một màu đen thui, giống như chân gà đen đã bị phơi khô….

Tiêu Nhạn Tuyết từ trong cổ họng gầm gừ một tiếng, ngồi bệt xuống một cách mềm nhũn.

Phía sau lưng, Lăng Thiên cười hê hê nói: "Thế nào? Hiệu quả rất là lí tưởng phải không? Ta đã nói với nàng từ sớm, thuật dịch dung của ta là…."

Còn chưa kịp ba hoa về tài hóa trang của mình, Tiêu Nhạn Tuyết đã giống như hổ điên vồ đến, âm thanh gào thét thể hiện ra sự tức giận phẫn uất đến cực độ: "Lăng Thiên, ta giết ngươi, ta giết ngươi, aaaaa!".

Trong khoảnh khắc này, sát khí được toát ra từ người của Tiêu Nhạn Tuyết quả thật là không hề thua kém gì so với Lăng Kiếm! Không! Lăng Kiếm thì ăn thua gì, ngay đến là Lăng Thiên cũng không thể có được sát khí ghê người đến vậy!

Lăng Thiên đang vô cùng đắc ý về kiệt tác nghệ thuật của mình. Trong lòng tràn trề cảm giác thành tựu. Ai có thể biến một tuyệt sắc giai nhân thành một người phụ nữ xấu xí mà không ai có thể nhận ra được? Ai có thể có được thuật dịch dung xuất quỷ nhập thần như vậy?Ai có thể? Hahaha. Chỉ có ta, chỉ có Lăng Thiên ta! Thậm chí là Lê Tuyết, cô ta cũng không thể bằng một góc của mình được!

Lăng Thiên đang đợi sự kinh ngạc thán phục của Tiêu Nhạn Tuyết, cả ánh mắt sùng bái của nàng nữa, và còn cả vẻ mặt không tin vào mắt mình, thậm chí là hắn còn đợi cả sự cảm tạ của Tiêu Nhạn Tuyết. Nhìn từ tình hình hiện nay, thì kể cả là Lăng Thiên không có ở bên cạnh Tiêu Nhạn Tuyết, kể cả thành Minh Ngọc có nguy hiểm hơn gấp vạn lần. Chỉ cần bất kì binh lính tuần tra nào sau khi trông thấy cái bộ mặt này của Tiêu Nhạn Tuyết, là Tiêu Nhạn Tuyết sẽ được an toàn tuyệt đối. Chắc chắn sẽ không có ai thấy hứng thú với bộ mặt như vậy. Nói đúng hơn là không ai có đủ dũng khí nhìn lại bộ mặt này lần thứ hai.

Có được khuôn mặt này, Tiêu Nhạn Tuyết giống như có được một lá bừa phòng thân thần thánh bất khả xâm phạm!

Nhưng Lăng Thiên đã không chú ý đến một chuyện. Chính sự sơ suất vô cùng nhỏ này làm cho hắn phải hứng chịu cơn tức giận của Tiêu Nhạn Tuyết trong tình trạng đột ngột không kịp phòng! Lửa giận bốc ngút trời a!

Lăng Thiên đã quá sơ xuất. Hắn đã không chú ý đến sự xem trọng dung mạo của mình của một người phụ nữ. Lại nhất là một phụ nữ tuyệt sắc; cái cảm giác hụt hẫng về tâm lí khi phút chốc biến thành một con người xấu xí, bất kì một phụ nữ nào cũng không thể chịu đựng được!

Thế là, khi mà Lăng Thiên đang vô cùng đắc chí, trên mặt tràn đầy hi vọng sẽ được khen ngợi, sẽ được sùng bái, tôn thờ, thì nộ hỏa đùng đùng của Tiêu Nhạn Tuyết đã cháy phừng phực trên đầu h

Tay đấm, chân đá, thúc khuỷu tay, lên gối, húc đầu, răng cắn, tay cào….vô số những thủ đoạn không thể ngờ tới, thậm chí là những chiêu mà ngay bản thân Lăng Thiên trước giò chưa từng được tiếp xúc, chưa từng được trông thấy, ngay trong khoảnh khắc liên hồi này được Tiêu Nhạn Tuyết sáng tạo ra mà không cần thầy dạy; nếu như lúc này Tống Quân Thiên Lí có mặt, chắc chắn sẽ kinh hoàng tán phục vô vàn những đòn đánh khéo léo như vậy, hoàn hảo như vậy, tự nhiên như vậy, trước sau hàm tiếp như vậy mà đến một kẻ cả đời tông sư như hắn chưa từng trông thấy được một cô gái biểu diễn ra một cách hoàn mĩ như mây trôi nước chảy, sẽ phải vô cùng kinh ngạc trước sức sáng tạo thiên mã hành không quỷ phủ thần công của người phụ nữ này, chẳng nhẽ trên đời này còn có một thiên tài võ học xuất sắc đến mức độ này? Không thể phủ nhận, sức sáng tạo đối với những chiêu số oái oăm trong khoảnh khắc này của Tiêu Nhạn Tuyết vượt xa so với tuyệt thế thiên tài luyện võ ngay từ khi còn trong bụng mẹ như Lăng Thiên!

Lăng Thiên ngay lúc này đây giống như bị hàng trăm cao thủ đồng thời vây đánh! Sự khủng khiếp về tốc độ, sự dày đặc về đòn thế, sự sắc bén trong công kích của Tiêu Nhạn Tuyết có thể được xem là không thể chống đỡ! Mà lúc này, vẻ mặt kinh hoàng hãi hùng trên mặt Lăng Thiên thậm chí còn chưa kịp biến mất….

Khi mà Lăng Thiên còn đang cảm thấy ấm ức, cảm thấy không hiểu, cảm thấy Tiêu Nhạn Tuyết đúng là kiếm cớ gây sự, định lớn tiếng quát cô ta một trận thì tất cả những động tác của Tiêu Nhạn Tuyết bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên cắn một phát thật mạnh vào vai của Lăng Thiên.

"Ao…". Lăng Thiên đau đớn kêu lên thảm thiết, bỗng nảy sinh cảm giác sợ hãi trước người phụ nữ điên cuồng mà không thể thuyết phục này, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy như vậy trong cuộc đời cả hai kiếp trước và nay….

Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, thế lực của địch đã lớn đến mức không thể chống đỡ, Lăng Thiên vội vã giống như chó mất nhà, vội vàng giống như cá lọt khỏi lưới, trốn chạy một cách triệt để….

Đây là lần đầu tiên hắn trong nhếch nhác như vậy! Kể cả là lần bị Tống Quân Thiên Lí truy sát thì cũng không bô nhếch như lần này, Lăng Thiên trong lòng cảm thấy cả đời anh danh của mình đã mất đi từ đây!

Chỉ phút trước thôi còn ngọt ngào nói nào là cả đời này, cả đời này… phút sau đã …

Con mụ điên này! Lăng Thiên bịt vết cắn trên vai, muốn khóc mà nước mắt không chảy ra được!

Trong phòng, Tiêu Nhạn Tuyết ra sức kì những vết đen chũi trên cánh tay của mình, nhưng bất luận nàng dùng sức như thế nào, cái thứ màu làm người khác thấy ghê ghê đó vẫn y nguyên, kể cả là dùng nước để kì cọ cũng không làm sao mà mất đi được, giống như là màu da tự nhiên đã có vậy; sau khi thử vài lần mà không có kết quả gì, Tiêu Nhạn Tuyết chỉ còn biết ngồi khóc thút thít.

Thật ra điều này cũng khó trách, những màu sắc này là thành tựu của nghệ thuật hóa trang từ kiếp trước của Lăng Thiên, nếu như dùng nước mà có thể rửa sạch được, thì làm sao có thể được tán dương! Thật ra Tiêu Nhạn Tuyết không biết, nếu như có một cao thủ dịch dung nào đó nhìn thấy loại đạo cụ ngụy trang này, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì cách thức, đạo cụ của Lăng Thiên quả thật là quá hoàn mĩ, hoàn mĩ đến mức có thể làm cho một tuyệt sắc giai nhân như Tiêu Nhạn Tuyết biến thành một cô gái xấu xí!

Tiêu Nhạn Tuyết đương nhiên là không biết được huyền cơ trong đó, nàng ấy hiện nay chỉ biết sợ hãi, nếu như những thứ khủng khiếp mà Lăng Thiên quết lên người mình không tẩy rửa được, mãi mãi ở trên cơ thể mình… vậy thì mình chết đi còn hơn! Tiêu Nhạn Tuyết tức tối nghĩ.

Đối với một phụ nữ mà nói, đặc biệt là một phụ nữ tuyệt sắc mĩ nhân như Tiêu Nhạn Tuyết, nàng sợ bị người khác giết chết, sợ bị người khác đánh đập, nhưng những sự sợ hãi đó không thể hơn được sợ mất đi nhan sắc của mình, đó cũng là tử huyệt lớn nhất của tất cả những người phụ nữ!

Lúc này nàng mới phát hiện, cổ họng của nàng không biết tại sao khàn khàn đến kinh khủng, giống như là đang vừa khóc vừa ngậm cả một đống cát trong mồm vậy, giọng nói vốn dĩ trong trẻo ngọt ngào không biết đã biến đi đâu mất, giọng nói lúc này của nàng khô khốc, giống như một bà cụ sống hơn trăm tuổi răng đã rụng không còn chiếc nào… Đột nhiên nhớ đến viên thuốc mà Lăng Thiên nhét vào trong miệng mình…

Tên Lăng Thiên đáng chết! Tên đầu lợn đáng chết! Đáng chết, đáng chết, đáng chết… Tiêu Nhạn Tuyết trong mồm liên tục nguyền rủa, nói liên hồi không dứt, trong mắt lộ ra nét hung ác tàn nhẫn, nếu lúc này mà Lăng Thiên vẫn chưa kịp chạy thoát, thì có lẽ sẽ bị bộ dạng của nàng làm cho sợ mất hồn mất vía

Phụ nữ, tuyệt đối sẽ vì bảo vệ dung nhan của mình mà liều chết xông lên!

Lăng Thiên tuy đã thi triển khinh công chạy ra xa, nhưng vẫn cảm thấy lành lạnh trong lòng, hắt xì mấy cái liên tục, làm cho đàn chó trong các nhà dân ở xung quanh cắn loạn xì ngậu lên, các cao thủ tuần tra của Ngọc Gia lao đến như ruồi bâu. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Đồng thời, một bông pháo hoa được bắn lên không trung, nổ bùm thành một bông hoa lớn rực rỡ trên bầu trời.

Lăng Thiên thè lưỡi, phụ nữ đúng là phụ nữ, lần sau phải ghi nhớ một chút, tuyệt đối không nên chọc giận họ. Chỉ có điều do nhận được tình báo là đêm nay tam công tử của Ngọc Gia nhất định sẽ hành động, cũng sẽ tiến hành điều tra thám thính đối với biệt viện của nhị ca hắn, cho nên Lăng Thiên không còn cách nào khác đành phải trổ hết tài năng, cải trang dịch dung cho Tiêu Nhạn Tuyết, để ngộ nhỡ bị phát hiện thì cũng có thể đảm bảo được sự an toàn cho nàng ấy, nhìn bộ dạng của Tiêu Nhạn Tuyết lúc này, tin chắc rằng đến thằng đàn ông đói khát nhất sau khi trông thấy thì cũng kinh hồn bạt vía, chỉ muốn tránh đi cho xong!

Ta đã sai sao? Lăng Thiên tức tối nghĩ, ta đâu có sai chứ? Nếu như hóa trang cho nàng thành bộ dạng tiên nữ, không, kể cả là không phải bộ dạng tiên nữ, chỉ cần cái dáng người của nàng, đã thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt rình mò, chỉ sợ không có vấn đề gì cũng bị mấy tên quỷ đói háo sắc cho là có vấn đề, đúng là có lòng tốt mà không được báo đáp! Xem bổn công tử đợi những chuyện này xong xuôi sẽ giải quyết nàng như thế nào!

Có điều này này tính sổ là chuyện của sau này, vấn đề hiện nay là, phía sau Lăng Thiên đã đuổi đến một nhóm cao thủ bay qua bay lại, điều này làm Lăng Thiên bồn chồn không yên; ta chỉ là ra ngoài sớm hơn một chút, vẫn chưa đến lúc dụ các người ra ngoài, các người đuổi theo làm cái quái gì chứ? Chẳng phải là có hắt xì hơi một cái thôi sao? Đáng để kinh động các người như vậy không?

Đột nhiên, Lăng Thiên trong lòng nghĩ, ta lần này ra ngoài, chẳng phải là muốn làm gì đó sao, cũng để phối hợp một chút với hành động của Ngọc Lưu Phong? Tuy hắn tuyệt đối sẽ không cảm tạ; mà hiện nay cũng sớm hơn một chút, nhưng nếu như bản thân mình có thể gây náo loạn sớm hơn một chút, thu hút sự chú ý của đại bộ phận bọn chúng, một khi trong thành loạn lên, sẽ kèm theo được một lợi thế, chính là làm cho bọn Thiên Thượng Thiên hủy bỏ kế hoạch ra ngoài của chúng? Cứ như vậy, mới có thể làm cho chúng thật sự là thiên lôi câu động địa hỏa, hê hê….

Quyển 5
Bình Luận (0)
Comment