Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 480

"Như….cái gì, cái gì?" cung phụng không hiểu gì cả, đột nhiên liền nổi giận lôi đình: "Khốn kiếp! Bốn mươi năm trước lão phu đang tuổi tráng niên, tung hoành trên giang hồ 10 năm, sao lại chưa bao giờ nghe đến cái tên này? Thiên hạ này lại có kẻ nào dám tự đặt cho mình ngoại hiệu như vậy!"

Hắn tức giận nhìn Lăng Thiên nói: "Tiểu tử, nhà người rốt cuộc là ai? Dám đến thành Minh Ngọc này giả ma giả quỷ? Cái gan chó của nhà ngươi cũng lớn lắm! Bắt lấy hắn cho ta! Nếu như phản kháng, giết chết không tha! " Câu nói cuối cùng của hắn là câu ra lệnh cho tất cả những cao thủ của Ngọc gia có mặt lúc đó.

"Tâm hoài từ bi, sát sinh hữu tội; ta không muốn sát sinh mà các ngươi lại cứ ép ta phải sát sinh!" Lăng Thiên dùng giọng nói già nua với khẩu khí thê lương nói: "Thôi, thôi, thôi, với lũ tiểu bối các ngươi, còn có lời gì để nói? Lão phu đi đây".

Lăng Thiên từ từ quay người lại, cái dáng điệu nặng nề của hắn dường như giống một lão tướng quân một đời tung hoành nơi sa trường, nhưng lại bị ép phải rời khỏi chiến trường, tràn đầy cảm giác thê lương ở đoạn đường cuối cùng của người anh hùng, cô đơn lạnh lẽo như băng tuyết….Làm cho tất cả những nhân vật nhìn thấy động tác của hắn nhất thời đều cảm thấy trong lòng nặng trịch….

Lăng Thiên trong lòng đã có dự tính từ trước, nếu như quả thật không được thì đích thân ta phải ra tay, dẫn dụ bọn các ngươi qua đó.

"Chặn hắn lại cho ta!" Đại cung phụng phẫn nộ hét lớn.

"Nhưng…Tần lão tiền bối…..". Tên Bạch Ngọc cao thủ trong đầu vẫn chưa thông, ngơ ngác nói.

"Bốp!", một cái tát rất kêu vang lên, đại cung phụng tức sôi máu, toàn thân run lên: "Đồ ngu dốt! Tần lão tiền bối cái gì? Đó là gian tế! Các người sao không chịu động não suy nghĩ? Nếu thật là cố nhân của gia tộc, chẳng nhẽ lại đến viếng thăm vào ban đêm, hành tung bí hiểm đến mặt thật cũng không dám cho người khác nhìn thấy sao? Một lũ khốn kiếp!".

"Kẻ nào chặn ta kẻ đó chết!". Lăng Thiên đổi giọng, tràn đầy sát khí; thân người đang tiến về trước bỗng dừng lại đột ngột làm một động tác, một tay thò ra khỏi ống tay áo choàng đen, giơ nghiêng lên, nội lực kinh long thần công trong người được đẩy lên, trong nháy mắt chuyển biến thành công pháp chí dương chí nhiệt, đột nhiên bàn tay giương lên như là phát ra ánh sáng dị thường, dần dầnáng hơn, giống như đột nhiên xuất hiện một mặt trời nhỏ trong màn đêm u tối.

Đám đông hốt hoảng dừng bước, đây là loại công phu gì vậy?

Bàn tay của Lăng Thiên giương cao, đột ngột hạ xuống đánh đi một chưởng. "Uỳnh…" một tiếng nổ vang lên, một cây to cách đó ngoài ba trượng bị đánh thủng một lỗ lớn ngay giữa thân cây. Khói đen bốc ra, rồi một ngọn lửa ngùn ngụt cháy lên. Điều kì lạ là cái cây đó vẫn đứng sừng sững không đổ xuống.

Dùng chưởng lực để đánh ra lửa! Đối với đám đông mà nói, loại thần công này đừng nói gì đến từng nhìn thấy, đến nghe cũng chưa từng nghe bao giờ.

Đúng là một loại công phu làm người ta phải khiếp sợ!

Khuôn mặt của đại cung phụng co giật từng hồi, lộ ra vẻ mặt không tin vào mắt mình. Nếu như công lực của bản thân luyện đến cảnh giới cực kì cao thâm, thì sẽ có thể xúc mộc sinh hỏa (chạm vào gỗ là cháy). Với tư cách là một cao thủ võ lâm, đại cung phụng sao lại không biết điều này? Càng huống hồ, ngay đến chính bản thân hắn, kể cả vận hết chân khí toàn thân, dùng bàn tay tiếp xúc với củi khô thì cũng có thể đốt cháy được. Nhưng từ xưa đến nay, có kẻ nào có thể dùng chưởng lực cách xa ngoài ba trượng mà có thể đốt cháy được cây đại thụ?

Điều này căn bản là chuyện không tưởng, nhưng nó lại đang xảy ra ngay trước mắt!

Tin rằng ngay cả cao thủ đệ nhất thiên hạ được công nhận hiện nay là Tống Quân Thiên Lý e rằng cũng không thể làm được như vậy! Nhưng kẻ bịt mặt mặc đồ đen ngay trước mắt này lại có thể chỉ một cái nhấc tay mà đốt lên ngọn lửa lớn, lại nghĩ đến cảnh bàn tay hắn đột ngột phát sáng, trong lòng đại cung phụng lại càng lo lắng không yên; chẳng nhẽ kẻ mặc áo đen này đúng thật là một tuyệt thế cao thủ ẩn thế giang hồ?

Ngộ nhỡ hắn đúng thật là một tuyệt thế cao thủ không xuất thế, bất luận là hắn quen biết với lão gia chủ nhà mình hay không, bản thân mình đắc tội với hắn thì không được hay cho lắm, đại cung phụng ngẩn người tại chỗ mất một lúc, không biết nên làm như thế nào.

Lăng Thiên hạ bàn tay xuống, mấy viên Tịch Lịch Tử đã được hắn thu vào trong người một cách kín đáo, thần không hay quỷ không biết, đó là thứ mà Lăng Thiên lừa đượcLê Tuyết, nha đầu này đầu óc khác người chế tạo ra được Tịch Lịch Tử của Đường Môn, trên thế giới lúc bấy giờ thuốc súng vẫn chưa được ra đời, cho nên loại hỏa khí giống như Tịch Lịch Tử này mới không có ai biết đến, cho nên mới làm cho tên đại cung phụng nhà Ngọc gia bán tín bán nghi, chỉ là phát minh này vốn dĩ làm Lăng Thiên rất bất mãn. Lăng Thiên cho rằng, sự ra đời của thuốc súng tất nhiên là một mốc đánh dấu sự tiến bộ to lớn của nền văn minh nhân loại, nhưng nói ở một phương diện khác, nó lại đem đến cho con người những tai ương khủng khiếp.

Nếu như thế giới này cũng có thuốc súng, ắt hẳn cũng sẽ giống như địa cầu ở kiếp trước của hắn, sau sự phát triển từng đời từng đời, tất yếu sẽ dẫn đến sự ra đời của các vũ khí nóng, cuối cùng sẽ chỉ mang đến những sự phá hoại càng lớn hơn, mà số người chết sau mỗi cuộc chiến tranh cũng sẽ tăng lên nhiều hơn.

Lăng Thiên trước giờ cũng không phải là người đơn giản, hắn có thể lợi dụng những kiến thức văn minh ở kiếp trước của hắn để khai thác vàng, cũng có thể lợi dụng kinh nghiệm có được của cả hai đời để mưu lợi lớn hơn, nhưng thuốc súng, cái thứ mà mỗi một kẻ xuyên ngược thời gian nào cũng đều phải chế tạo một lần này thì Lăng Thiên cấm chỉ bản thân một cách nghiêm khắc. Bởi vì chỉ cần xuất hiện cái thứ này, nếu muốn phát triển tiến hóa thì chỉ cần thời gian mấy trăm năm là có thể làm được, nếu cứ như vậy, trong cái xã hội phong kiến nô lệ này, lão bách tính chả phải là đến đường sống cũng không còn sao?

Hiện nay vẫn còn một số hiệp sĩ thấy chuyện bất bình trượng nghĩa trừ gian, nhưng một khi có thuốc súng, thậm chí là có súng đạn, ngay đến một người bình thường chưa bao giờ luyện võ công bao giờ trong điều kiện môi trường đặc biệt, cũng có thể tiễn vị cao thủ đệ nhất như Tống Quân Thiên Lí về chầu trời; mà những thứ đồ này, thường thì chỉ được nắm giữ trong tay những người có quyền lực.

Người luyện võ mười mấy năm, mấy chục năm khổ luyện không ngừng thì có tác dụng gì chứ? Nói trên một ý nghĩa nào đó, Lăng Thiên thậm chí có chút căm hận sự ra đời của thuốc súng, nếu như không phải là cái thứ đồ này làm cho người dân Trung Quốc cảm thấy luyện võ không còn có tác dụng gì, thì làm sao có thể để lại nỗi nhục tám nước liên quân? Thì làm sao có chuyện bọn Nhật Bản xâm chiếm nước ta đến 8 năm? Sự lụi tàn của võ công, sự trỗi dậy của vũ khí đạn dược, dẫn đến sự đau khổ vô tận của hàng triệu đồng bào Trung Hoa!

Tuy tất cả những điều đó hoàn toàn không thể nói đều là do thuốc nổ gây nên, còn có sự bất lực của người cầm quyền sự khốn nạn hủ bại của quan viên, còn có rất nhiều các nhân tố khác nữa, nhưng việc thuốc nổ làm cho võ thuật bị mai một là điều không cần phải tranh cãi gì cả. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Cho nên, Lăng Thiên quyết định, kể cả cái thế giới này cuối cùng đều sẽ xuất hiện thuốc nổ, nhưng tuyệt đối không được sinh ra từ chính bàn tay của mình; nếu đã là ở vào thế giới này, thì cần phải tuân thủ quy tắc trò chơi của nó, tôn trọng những gì được truyền từ đời nay sang đời khác trong hàng nghìn năm của những người luyện võ!

Cho nên, Lăng Thiên hết sức nghiêm túc và cũng rất trịnh trọng cảnh cáo Lê Tuyết; những thứ vượt thời đại có liên quan đến thuốc nổ như Tích Lịch Tử hay Lôi Đình Đạn không được chế tạo ra nữa; nếu như ngộ nhỡ không cẩn thận làm ra rồi, thì cũng chỉ được để cho Lăng Thiên, Lê Tuyết và Lăng Thần sử dụng, còn những người khác thì tuyệt đối không được.

Vì chuyện này mà Lăng Thiên bị nha đầu Lê Tuyết nói không ra gì, ngay lúc đó bị Lăng Thiên trong lúc tức giận đánh cho một trận sưng mông.

Có điều lúc này đây mang ra dùng, quả thật dọa cho đám cao thủ Ngọc gia sợ đến ngáo ngơ.

Dùng ánh mắt bình đạm nhìn đám người có chút bất an trước mặt, Lăng Thiên làm ra vẻ phong thái của cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ nói: "Các người, tốt nhất là đừng xông lên nữa, lão phu quả thật không muốn giết người của Ngọc gia". Nói vậy nhưng trong lòng Lăng Thiên lại nghĩ một cách hiểm độc: "Lão tử chúng mày đây thật sự là muốn giết hết lũ chúng bay, chẳng qua là hiện giờ vẫn chưa thể thôi!".

"Hi vọng các hạ trong thời gian lưu lại thành Minh Ngọc này, ít nhiều cũng nể mặt Ngọc gia, nể mặt lão gia chủ nhà chúng ta, nếu không biết rõ là không phải địch nhân nhưng cũng sẽ làm tròn bổn chức trách của mình".

Đại cung phụng thấy thần công kinh thiên động địa như vậy, thái độ rốt cuộc cũng mềm xuống, mặc dù vẫn có chút hoài nghi về thân phận của người này, nhưng trong khoảnh khắc bất luận là thái độ hay khẩu khí của hắn cũng thể hiện ra sự chuyển biến khá nhiều.

Kể cả biết rõ hắn đang lừa mình giả mạo là bạn của lão gia chủ, tốt nhất không nên để xảy ra xích mích. Thành Minh Ngọc hiện nay đang rối ren, nếu như chọc tức người này, hậu quả khó có thể lường trước được! Cao thủ cỡ này, nếu như chọc tức hắn thì hậu họa quả là khôn l

"Uhm…Thiên Sơn Lão Nhi đã đi rồi?! Lão phu tự cảm thấy mình vẫn có thể sống được vài năm nữa, ông ta tại sao lại đi trước như vậy chứ?". Lăng Thiên cố tình làm ra vẻ đa sầu đa cảm!

Đại cung phụng sắc mặt bỗng nghiêm nghị: "Chẳng nhẽ các hạ lại là cố nhân của lão chủ nhân ta, là người có quan hệ từ lâu với Ngọc gia, nếu đã đến thành Minh Ngọc này rồi, Ngọc gia… "

Lăng Thiên không đáp lời, thân người bay lên một cách nhẹ nhàng, giống như làn gió thổi lông ngỗng bay lên vậy, tiếp theo đó một giọng nói từ từ chậm rãi mới truyền đến: "Ta với các người thì có liên quan gì, Ngọc Thiên Sơn đã không còn nữa, thành Minh Ngọc không còn tri kỉ của ta nữa, các người muốn ta nể mặt, vậy thì cần Ngọc gia nhà các ngươi nể mặt ta rồi hẵng hay". Âm thanh vẫn vang vọng bên tai nhưng bóng dáng của Lăng Thiên thì đã biến mất trước mắt đám đông.

Quyển 6
Bình Luận (0)
Comment