Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 494

Huynh đệ hai người nhếch nhác chạy ra ngoài, trước lúc bước ra khỏi cửa, hai người nhìn nhau một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự chán ghét và …sự thù hận sâu sắc! Đó là sự thù hận làm cả hai không thể nào cùng tồn tại được với nhau!

Ngọc Mãn Lâu là một người như thế nào. Hắn đương nhiên nhìn thấy tất cả những điều này. Cho nên hắn tức đến nỗi toàn thân run lên bần bật. Ném cái cốc trà bằng ngọc thật mạnh xuống đất, cái cốc vỡ vun ra, dường như vẫn chưa hết tức, hắn đang muốn làm tiếp một cái gì đó, thì đột nhiên phát giác ra trạng thái không bình thường của mình. Gần như là vận dụng hết công lực của toàn thân, mới có thể tạm thời nén được trạng thái tinh thần bộc phát của mình xuống. Máu dồn lên đầu, da mặt hắn bỗng chốc biến thành đỏ thẫm như tiết gà.

Câu nói đó của Lăng Thiên, đã trồng xuống một cây thuốc độc trong lòng hắn. Cùng với sự trôi đi của thời gian, cái hạt giống đó, cũng sẽ giống như những gì Lăng Thiên dự đoán, nó sẽ từ từ mọc mầm, từ từ lớn dần lên….

Chiêu này của Lăng Thiên, có thể giết người trong sự vô hình, thực sự là rất hiểm độc. Nhưng dù rằng Ngọc Mãn Lâu biết rõ ràng rằng hắn cũng chỉ có một chân giẫm vào! Cho nên Ngọc Mãn Lâu vừa phẫn nộ vừa có chút thương tâm, tinh thần của hắn không có cách nào ổn định được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Đại cung phụng". Ngọc Mãn Lâu hạ giọng xuống giống như đang hằm hè, nói.

"Có thuộc hạ". Đại cung phụng lo lắng không yên bước lên trước một bước. Trong lòng giống như là có 100 quả tim của 100 con hươu đang đập thịch thịch thịch, dường như muốn nổ tung lồng ngực. Hắn đương nhiên là biết bản thân hắn đã làm những gì giữa hai vị công tử. Hắn cũng có thể đoán ra Ngọc Mãn Lâu gọi mình lúc này là vì đâu. Cho nên hắn lập tức rơi vào sự khủng hoảng cực độ.

Ngọc Siêu Nhiên ở Ngọc Gia cũng là thuộc vào tầng lớp nhân vật nguyên lão. Mà còn là một trong những nguyên lão cao nhất. Nếu như chỉ luận vai vế thì còn là chú của Ngọc Mãn Lâu. Là anh em ruột thịt với Ngọc Siêu Trần, địa vị của hắn ở Ngọc Gia, nếu nói là có tầm ảnh hưởng quan trọng thì cũng không quá. Nhưng lâu nay, trước mặt vị gia chủ cực kì quyết đoán trong việc giết chóc này. Vị đại cung phụng này lại sợ đến mức thở mạnh cũng không dám. Hắn đã chứng kiến lịch sử máu tanh trong mười năm của Ngọc Gia, hắn tự nhiên sẽ biết, vị gia chủ nhìn bề ngoài thì có vẻ độ lượng này, có tâm địa lãnh khốc tàn độc vô cùng. Từ ngày Ngọc Mãn Lâu lên nắm quyền Ngọc Gia. Những người đáng giết, người không đáng giết, Ngọc Mãn Lâu trước giờ chưa bao giờ mềm lòng.

Cho nên, kể cả có cho Ngọc Siêu Nhiên thêm vài cái gan nữa. Hắn cũng không dám đứng trước "thằng cháu" gia chủ này biểu hiện ra bất kì sự không tôn kính không nể sợ nào. Còn nữa, khi đứng trước mặt vị gia chủ này, hắn cũng chưa bao giờ dám cậy già mà lên mặt, càng không dám dựa vào thân phận là chú để dạy dỗ hắn.

Bởi vì hắn biết. Gia chủ hắn không thích!

Ngọc Mãn Lâu ánh mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm một cách lạnh lùng vào Ngọc Siêu Nhiên, cứ nhìn vậy hồi lâu không nói gì. Trên khuôn mặt già cỗi của đại cung phụng Ngọc Siêu Nhiên, mồ hôi lạnh từ từ được toát ra, từng giọt từng giọt chảy qua chóp mũi, rơi xuống đất như những giọt nước. Không lâu sau trên mặt đất đã trở thành một vũng nước nhỏ. Đại cung phụng đứng khom người, đứng yên không dám động đậy dù chỉ là một chút.

"Đại cung phụng thời gian gần đây rất bận thì phải". Ngọc Mãn Lâu cuối cùng cũng mở miệng. Giọng nói nhạt như nước ốc, kèm theo chút gì đó sự chán ngán: "Tuổi cũng cao rồi, tốt nhất là không nên lao lực quá thì tốt hơn!".

Đại cung phụng toàn thân run rẩy, nghẹn ngào nói: "Vâng, đa tạ gia chủ quan tâm, thuộc hạ nhớ kĩ rồi".

Ngọc Mãn Lâu lại lạnh lùng nhìn hắn thêm một lát, mới chịu thu về ánh mắt của mình. Tất cả cứ như vậy đi; đến con trai của mình cũng không dạy dỗ được. Hà tất còn phải gây khó dễ cho trợ thủ đắc lực của mình? Trong lòng Ngọc Mãn Lâu, vị đại cung phụng như Ngọc Siêu Nhiên, giờ khắc này vị trí của hắn vượt xa rất nhiều so với hai đứa con trai của mình. Chỉ bởi vì Ngọc Siêu Nhiên xét cho cùng thì vẫn còn có giá trịlợi dụng.

Cảm giác được ánh mắt của gia chủ đã rời khỏi người mình. Ngọc Siêu Nhiên lặng lẽ thở một hơi nhẹ nhõm. Trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, lúc này hắn mới kinh hoàng phát giác ra, phút lúc nãy, mồ hôi lạnh đã thấm ướt hết quần áo toàn thân. Gió lạnh thổi qua bỗng cảm thấy lạnh căm căm khó chịu vô cùng.

Ngọc Mãn Lâu thở ra một hơi rất dài, nhưng khi đại cung phụng Ngọc Siêu Nhiên nghe thấy thì lại là thở dài một hơi vừa dài vừa lớn. Bất giác trong lòng cảm thấy căng thẳng, chỉ nghe thấy Ngọc Mãn Lâu nói một cách ôn hòa: "Nghe nói, tể tướng trước của triều đình Bắc Ngụy là Tô Kiến Ngôn trong nhà có một thiên kim tiểu thư?". Giọng nói của Ngọc Mãn Lâu rất bình tĩnh, dường như là hỏi bừa mà thôi.

Hoàn toàn không biết gia chủ hỏi nhưu vậy là có ý gì. Ngọc Siêu Nhiên chớp chớp đôi mắt già cả. Thận trọng nói: "Vâng, thuộc hạ cũng có nghe nói; nghe bảo cô gái này xinh đẹp vô cùng; dễ thương nhu mì, được xưng danh là Minh Ngọc đệ nhất mĩ nữ. Có điều lão cũng chưa từng gặp qua; gia chủ hôm nay hỏi chuyện này. Liệu có phải là muốn lo chuyện hôn sự cho hai vị công tử?".

Khuôn mặt Ngọc Mãn Lâu bỗng vọt qua một nét khó xử cực kì hiếm thấy. Hắn trầm ngâm nói: "Hai tên tiểu súc sinh kia… làm sao mà xứng với người ta chứ? Uhm… Nếu đã như vậy. Chọn lấy một ngày lành giờ đẹp, trực tiếp đón về đây đi". Hắn nói rốt cuộc là vị công tử nào chứ, lại nói hai đứa con của mình đều không xứng với người ta. Lại muốn đón người ta về nhà. Vậy thì, rốt cuộc là ai xứng chứ? Đón về cho ai? Chẳng phải là đã quá rõ chân tướng rồi sao?

Khuôn mặt già nua của Ngọc Siêu Nhiên co giật mấy hồi, dường như đang cố kìm nén cái gì đó, nói một cách cung kính: "Vâng". Nói rồi hắn nghĩ một chút, lại nói tiếp: "Ngày 8 tháng này, chính là ngày đẹp hoàng đạo. Thích hợp với chuyện cưới xin…Uhm… liệu có gấp quá không?".

Ngọc Mãn Lâu ồ lên một tiếng, lặng lẽ nói: "Rất gấp sao?".

Ngọc Siêu Nhiên tim đập cái bịch, cười hihi nói: "Không gấp, không hề gấp chút nào, hoàn toàn kịp". Mồm nói vậy nhưng trong lòng hắn thì thầm oán giận. Ông trời của tôi ơi. Đến nhà tầm thường khi gả con gái cũng phải chuẩn bị đến ba tháng sao? Con gái của người từng là tể tướng đương triều, kiểu gì thì kiểu cũng phải mai mối cả mấy lần, rồi các thủ tục phải đi một lượt sao? Kể cả là nhanh nhất, thì cũng phải nửa năm. Mà ý của Ngọc Mãn Lâu hiện nay chính là một khắc cũng không đợi được, gia chủ ơi là gia chủ, rốt cuộc là ngài làm sao vậy?

Ngọc Mãn Lâu xoay mặt lại, nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn quái dị, đột nhiên hỏi: "Ngươi cười cái gì? Chuyện này rất đáng cười sao?".

"Ả….thuộc hạ…. thuộc hạ… thuộc hạ không dám". Bỗng chốc mồ hôi toàn thân lại toát ra. "Thuộc hạ ngay bây giờ đi làm ngay". Cho kẹo hắn cũng không dám ở lại lâu hơn, vội vàng bước ra ngoài.

Con gái của tể tướng một nước. Trong mồm của Ngọc Mãn Lâu cũng giống như con gái của một gia đình tá điền nghèo. Nói một tiếng lấy, là đưa về nhà ngay. Mà dường như tất cả mọi người đều khẳng định, đừng nói là vẫn còn có thời gian vài ngày để chuẩn bị. Chỉ sợ kể cả là Ngọc Mãn Lâu nói một tiếng "ngay bây giờ" thì đó cũng là việc không tốn công sức chút nào. Kể cả là tốn công sức, thì cũng là công sức của người khác. Thứ mà gia chủ Ngọc Gia cần trước giờ đều là kết quả.

Gia chủ của Ngọc Gia, trên mảnh đất Bắc Ngụy này mà nói, có địa vị còn tôn quý hơn gấp trăm lần so với hoàng tộc! Con gái của tể tướng, thì có thể làm sao? Càng huống hồ, còn là một tể tướng đã hết thời!

Nhìn đại cung phụng rời khỏi một cách vội vã. Ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu trở lên lạnh lẽo, dường như trong mắt hắn còn đang âm ỉ cháy hai hòn ma trơi. Tràn đầy ý vị không thể diễn đạt được bằng lời.

Gia chủ Ngọc Gia Ngọc Mãn Lâu muốn nạp thiếp!!!

Thông tin này mặc dù đã cố ý được giấu diếm. Nhưng vẫn được truyền ra ngoài với tốc độ nhanh như gió thổi. Cơ hồ chỉ trong thời gian một ngày. Cả thành Minh Ngọc đều biết đến sự việc trọng đại này. Hiển nhiên cũng được truyền đến tai kẻ đang kê cao gối mà ngủ hiện nay - Lăng Thiên.

Phản ứng đầu tiên khi biết được thông tin này của Lăng Thiên là phụt một cái, phun hết nước trà trong mồm vừa uống chưa kịp nuốt lên người của Tiêu Nhạn Tuyết. Làm cho Tiêu Nhạn Tuyết tiểu thư tức đến hai lông mày dựng ngược. Cơ hồ chỉ hận không được giơ nanh nhe vuốt xông lên đập cho tên không biết thương hoa tiếc ngọc này một trận.

Sau khi Lăng Thiên trở về, Tiêu Nhạn Tuyết biết được là không còn nguy hiểm, lập tức bám chặt lấy hắn đòi hắn điềuước tẩy đặc hiệu để hồi phục lại dung mạo của mình. Ngay chính lúc thuốc tẩy được điều chế thành công, nàng không thể đợi được thêm, chạy vào trong phòng rửa đi những vết bột dịch dung mà Lăng Thiên bôi lên người mình trước đó, cẩn thận xác định là đã hoàn toàn hồi phục nguyên trạng rồi mới hưng phấn lao ra, đến trước mặt ý trung nhân của mình để khoe sự xinh đẹp của mình. Nào ngờ nghênh tiếp mình lại là một ngụm nước trà….

Lăng Thiên trong lòng có cảm giác dở khóc dở cười; thật không ngờ lão già đó trông mặt đạo mạo nghiêm trang như vậy, mà lại gấp rút đến vậy… có điều. Lăng Thiên cũng biết. Chính bởi vì cái kiểu dễ dàng tiếp thu những ý kiến có lợi như thế này của đối phương, thậm chí là kiến nghị của kẻ địch, sự đáng sợ về tâm trí là có thể nhìn thấy được.

Trên đời này có hàng tỉ người, lại có mấy người có thể tiếp thu ý kiến của người khác như thế này? Còn nói đến những cường giả võ đạo, những kẻ có thể tiếp thu ý kiến của người khác thì lại càng là hiếm hoi; càng đặc biệt là kẻ có thân phận tuyệt thế cường giả, bá chủ một phương như Ngọc Mãn Lâu. Có thể khiêm tốn tiếp thu ý kiến "bố láo" của kẻ địch lớn nhất của mình, từ kiếp trước đến kiếp này tính đến ngày hôm nay, Lăng Thiên cũng chỉ là thấy mỗi Ngọc Mãn Lâu mà thôi.

Lăng Thiên để tay lên ngực tự hỏi mình, nếu như bản thân mình ở vào vị trí của Ngọc Mãn Lâu, sau khi có người "làm nhục" mình đến vậy, mình có thể bình tâm tĩnh khí để tiếp thu ý kiến của đối phương hay không? Lăng Thiên méo mặt cười, chỉ sợ bản thân hắn không làm được.

Ngọc Mãn Lâu đúng là không phải người bình thường, không hổ danh là địch thủ lớn nhất của ta.

Tiêu Nhạn Tuyết vội vội vàng vàng lau sạch nước trà dính trên người trên mặt mình. Liếc thấy Lăng Thiên vẫn đang trong cái bộ dạng gần như muốn cười đến bục quai hàm ra. Nàng tưởng rằng hắn đang cười nàng, không nén được giận, bước lên trước một bước, nắm lấy cổ áo hắn, nói một cách vô cùng tức giận: "Huynh điên rồi à?! Cười cái gì mà cười! Ngậm mồm lại cho muội! Không được cười nữa! Nghiêm túc một chút cho muội nhờ!".

Sau đó nàng liền phát hiện ra, cùng với câu nói của mình được nói ra. Trạng thái sắc mặt của Lăng Thiên cũng có sự biến đổi, biến thành nghiêm túc, biến thành tôn kính, biến thành tràn đầy sự sợ hãi…. Sự thay đổi thần sắc như vậy, làm cho Tiêu Nhạn Tuyết trong lòng cảm thấy hoang mang. Nàng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Mới có thể làm cho ý trung nhân của mình, làm cho một nhất đại hùng chủ trẻ măng này lộ ra trạng thái tình cảm như vậy? Chẳng nhẽ một câu nói của mình có hiệu lực lớn như vậy?

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?". Tiêu Nhạn Tuyết từ từ thả cổ áo Lăng Thiên ra, hẹ giọng hỏi một câu.

"Ngọc Mãn Lâu muốn nạp thiếp". Lăng Thiên lắc lắc mảnh giấy ở trong tay. Khóe miệng lộ ra sự tinh quái.

"Hả?". Tiêu Nhạn Tuyết kinh ngạc. Đột nhiên biến thành lắp ba lắp bắp: "Ngọc…Ngọc Mãn Lâu muốn nạp thiếp? Hắn ít nhất cũng đã qua cái tuổi tri thiên mệnh rồi còn gì". (Nghĩa: Tri thiên mệnh: tuổi 50)

"Vẫn chưa đến, dường như hắn mới chỉ thất thất chi số!". Lăng Thiên nói.

"Chưa đến 50 sao? Thất thất chi số… trời ạ. Đó chẳng phải là 49 sao? Có khác biệt gì với 50 chứ! Cũng không biết con ma xúi quẩy nào xúi giục hắn vậy. Một lão già mà còn muốn chén hoàng hoa khuê nữ (chỉ gái còn trinh nguyên)!". Tiêu Nhạn Tuyết khảng khái nói!

Lăng Thiên sắc mặt bỗng trở nên khó xử: "Hình như ta chính là con ma xúi quẩy thúc đẩy sự hình của việc này; Ngọc Mãn Lâu nói một cách thuần túy thì chính là bị ta xúi giục nạp thiếp….."

Quyển 6
Bình Luận (0)
Comment