Bôn ba trên chặng đường cả nghìn dặm từ thành Minh Ngọc về thành Thừa Thiên, những nỗi khổ mà Lăng Kiếm phải chịu dưới tay của Lê Tuyết có thể nói là nhiều không kể xiết. Những thủ đoạn mà ma nữ này dùng để trị người khác đúng là quá nhiều, cũng quá là sắc bén! Trong lòng Lăng Kiếm, vẫn là lần đầu tiên cảm thấy thủ đoạn của người này có thể sánh ngang tầm vi công tử, thậm chí một số phương diện còn hơn cả công tử. Quá là đáng sợ, kể cả là kẻ
"cool" như Lăng Kiếm, cũng bị Lăng Tuyết chỉnh cho sắp
"khóc" đến nơi. (từ
"khóc" trong tiếng trung phát âm gần giống với
"cool")!.
Trên đường đi có một lần Lăng Thiên kiên quyết không chịu uống thuốc. Chỉ bởi vì vị đại tiểu thư này vì muốn trị Lăng Kiếm nên trong mỗi một thang thuốc đều có cho thêm một thứ thuốc thừa vào: hoàng liên (thuốc bắc có vị cực đắng). Uống vào trong mồm, cái cảm giác đó đúng là thôi rồi, làm cho Lăng Thiên thật sự cảm giác được cái gì gọi là sống không bằng chết! Lần đó hắn thà chết không uống thuốc. Vị Lêtiểu thư này chỉ dùng một chiêu, Lăng Kiếm liền ngoan ngoãn uống một hơi hết sạch bát thuốc, thậm chí sau khi uống xong bát thuốc có thêm phụ gia đó, còn phải đau khổ khen thêm một câu trái với lòng mình: Thật dễ uống!
Việc là như thế này, Lê đại tiểu thư đồng thời đun hai bát thuốc. Một bát thì cho thêm hoàng liên; còn bát kia thì cũng chả cho thêm thứ gì kì lạ khó tưởng tượng cả. Chỉ là thêm vào đó vài con giun sống, còn cả vài con rắn con vừa chui ra khỏi trứng mà thôi. Nếu như nói còn có cái gì đó, thì chính là bựa răng gì đó được lấy từ trong mồm của con chiến mã. Bỏ vào trong bát thuốc… Sau đó bức ép Lăng Thiên lựa chọn một trong hai bát thuốc này. Hic, trong thời gian đó đúng là tra tấn cái mũi của vị lâu chủ Đệ Nhất Lâu này…
Thế là Lăng Kiếm lập tức lựa chọn sự khuất phục.
Lăng Kiếm cũng không phải là không muốn phản kháng. Nhưng thực lực của bà cố nội này dường như cùng là rất cao. Thực lực cộng với thủ đoạn như vậy, kẻ mang trọng thương trong người như Lăng Kiếm bất luận thế nào cũng không thể đối phó được! Kể cả là không bị thương thì có thể phản kháng được sao? Sự tự tin đó của Lăng Kiếm dường như cũng là rất thiếu!
Nếu đã vô tâm vô lực, thì chỉ có thể lựa chọn khuất phục một cách thông minh thôi. Con người dưới một mái nhà, sao không thể không cúi đầu! Lâu chủ Đệ Nhất Lâu thì đã làm sao, chả phải cũng là người sao? Lúc cần khuất phục thì vẫn phải khuất phục… Đại trượng phu không đấu với đàn bà! Lăng Kiếm thầm an ủi bản thân.
Lúc này chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Lê Tuyết, là trong tiềm thức của Lăng Kiếm liền run lên bần bật, giống như gặp ma giữa ban ngày. Kể cả là nhìn thấy Lăng Thiên, hắn cũng chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như vậy… Nghe thấy đối phương gọi mình là
"Tiểu Kiếm Kiếm", bất giác hừm một tiếng, nhìn chằm chằm vào nàng. Trong mắt sát khí đằng đằng, nói:
"Đừng có chọc tức ta nữa! Nếu không, đợi vết thương của ta lành rồi, chỉ sợ ta không kiềm được giết chết cô!".
"Giết ta?" Lăng Tuyết giống như nghe được một câu chuyện cười cự kì là buồn cười. Cười một cách ngặt ngẽo, nói:
""kekekeke, ta sợ quá đi mất! Đừng giết ta, có được không, người ta chỉ là một cô gái yếu đuối thôi mà!
".
Lăng Kiếm hừm một tiếng tức giận, quay mặt đi chỗ khác, trong lòng thầm quyết định. Bất luận "người phụ nữ yếu đuối" này là như thế nào của công tử. Cũng không cần biết cô thành người phụ nữ của công tử hay không. Đợi đến khi vết thương trên người mình khỏi hẳn, cứ giả vờ hồ đồ đánh bại ả một lần đã, đánh cho hả cơn giận đã rồi nói sau! Trong thời gian này, một sát thủ đệ nhất thiên hạ như mình gần như bị ả ta giày vò cho sắp khóc thành tiếng rồi….
Lăng Kiếm đáng thương! Hiện nay vẫn không phải là biết rõ được. Vị ma nữ đứng trước mặt hắn, võ công rốt cuộc là đã đạt đến mức độ như thế nào… Người phụ nữ đó gần như có thể sánh ngang được với Lăng Thiên, người mà Lăng Kiếm khâm phục nhất! Có điều, chắc chắn là những ngày tháng chảy máu vỡ đầu của Lăng Thiên đã không còn nữa. Bởi vì bản thân Lăng Kiếm đang từ bước kiên định tiến bước về phương hướng đó, hắn nỗ lực…mà còn hưng phấn… đúng là đứa bé đáng thương!
Lê Tuyết cười hihi, nhìn Lăng Trì đứng im bất động giống như gà gỗ đang nhìn hai người. Đột nhiên cười, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Kiếm Kiếm, ta sẽ để cho ngươi biết, phụ nữ yếu ớt cũng không phải là dễ bắt nạt đâu nhé". Nói rồi quay đầu nghênh ngang bước đi, phương hướng là căn phòng bí mật của biệt viện. Nguồn: http://truyenfull.vn
Từ ngày đến đây, Lê Tuyết lúc nào cũng ru rú trong nhà, rất ít ra ngoài, toàn lực đi tiêu hóa toàn bộ những thứ mà Lăng Thiên đã xây dựng lên. Dường như cứ qua một ngày, là nàng lại cảm thấy thêm một sự kinh ngạc mới; vài ngày sau, cảm giác thần kinh của mình giống như là đã tê liệt vậy!
Không thể nào nghờ được. Lăng Thiên dường như là xích thủ không quyền (có mỗi hai bàn tay trắng) ở trên thế giới này, mà lại có thể xây dựng được một gia nghiệp lớn đến như thế này! Độ rộng, độ nhiều về chủng loại, độ sâu về bố cục, không cái nào là không làm cho Lê Tuyết trầm trồ thán phục!
Lê Tuyết hoàn toàn có thể tin tưởng. Nếu như bản thân mình hiện nay nắm trong tay tất cả những thứ này, huy động toàn bộ không để lại cái gì, thì chỉ sợ cả thế giới này lập tức sẽ là biến động bất ngờ! Nhìn ngay như hiện nay, lực lượng như thế này đối phó với bất kì quốc gia nhỏ nào của đại lục Thiên Tinh, đều có thể gọi là đơn giản như trở bàn tay!
Chỉ là…
Lăng Thiên sao có thể làm được như thế này vậy?
Trong thời gian không đến 20 năm, rốt cuộc là hắn đã làm như thế nào vậy
Lê Tuyết tự hỏi bản thân, nếu như đổi thành bản thân mình, muốn làm được những điều này tuy là tuyệt đối không đơn giản, nhưng cũng không phải là không thể. Nhưng trong đó khó khăn nhất là, Lăng Thiên vừa đội chiếc mũ của một gã ăn chơi trác táng, vừa ngấm ngầm triển xây dựng lên một lực lượng mạnh như một đế quốc này! Điều này đúng là có chút khó bề tưởng tượng! Mà còn chỉ trong thời gian ngắn như vậy, điều này cần phải thông minh tài trí đến mức như thế nào? Lê Tuyết quả thật có chút không thể tưởng tượng ra. Càng huống hồ, kể cả là trong tình hình như vậy, phải hao tâm tổn lực như vậy, mà võ công của Lăng Thiên lại có thể luyện được đến mức độ cao minh như vậy!
Tổng hợp những điều nói ở trên, Lê Tuyết tự hỏi, thông minh thiên tài như mình, kể cả có thể phân thân thành hai người, có tâm lực gấp đôi, chỉ sợ cũng không thể làm được, bất giác than thở một hơi dài: cũng là vượt thời gian về quá khứ như nhau, giữa hai người với nhau, sao lại có sự khác biệt lớn như thế này? Chẳng nhẽ ta thật sự không bằng hắn, kiếp trước đời này, sự sai khác ngày càng lớn.
Sau khi hiểu được những điều này. Lăng Tuyết không hề do dự lựa chọn phương pháp thao tác giống với Lăng Thiên: khống chế mọi chuyện trong bóng tối. Tất nhiên bản thân tuyệt đối không thể thay thế vị trí hiện nay của Lăng Thiên, mà kể cả là bản thân mình muốn thay thế, chỉ sợ tất cả mọi người, bao gồm cả Lăng Thiên sẽ không bao giờ đồng ý. Lăng Thần, xét cho cùng là người phụ nữ đi theo Lăng Thiên lâu nhất, vị trí của cô ta, thâm căn cố đế, ăn sâu vào lòng đất, không có người phụ nào khác có thể thay thế được vị trí của cô ta! Điểm này, sau khi Lê Tuyết đến biệt viện Lăng Phủ đã lập tức phát giác ra!
Thứ hai. Đó là Lê Tuyết đã hoàn toàn lĩnh hội được ý tứ thật sự của Lăng Thiên. Đó chính là, từ nay về sau, trước khi đại cục thiên hạ chưa được định. Bản thân nàng sẽ tồn tại giống như một con át chủ bài trong thế lực của Lăng Thiên. Con át chủ bài vốn có của Lăng Thiên thì hắn đã để lộ ra rồi. Cho nên, hiện nay cần có một người đứng trong bóng tối giúp Lăng Thiên trông giữ mọi thứ, mà nàng chính là ứng cử viên sáng giá nhất!
Cho nên Lê Tuyết lập tức quyết định vị trí của mình, đó chính là không cạnh tranh gì với ai cả. Nàng sẽ chỉ đơn thuần đứng sau lưng Lăng Thiên, giúp Lăng Thiên trông coi tốt cái nhà này, duy trì thật tốt con át chủ bài cuối cùng, mạnh nhất này, như vậy là đủ lắm rồi. Nhiều nhất thì kiến nghị thêm cho những chỗ mà Lăng Thiên chưa nghĩ đến, hoặc khi Lăng Thiên thật sự bận bù đầu thì nàng sẽ ra tay giúp sức. Thế nhưng, khống chế bên ngoài của biệt viện Lăng Phủ, vĩnh viễn chỉ có ba người: Lăng Thiên, Lăng Thần, Lăng Kiếm, không có nàng __ Lê Tuyết!
Cho nên Lê Tuyết sau khi đến đây đã khiêm tốn vô cùng. Thậm chí là các quan viên cao cấp trong biệt viện Lăng Phủ cũng có rất nhiều người không biết nàng. Kể cả là gặp qua nàng, cũng chỉ gặp một lần, căn bản không biết được nữ tử này có lai lịch như thế nào, đến đây để làm gì. Sau đó đột nhiên biến mất trong biệt viện, không để lại tăm hơi gì…
Có thể nói, cách làm này của Lê Tuyết, nếu như để Lăng Thiên biết, chắc chắn sẽ đập mặt bàn hô "tuyệt
"!
Ba ngày sau.
Sáng sớm.
Thủy Thiên Nhu sắc mặt lo âu, bước đến biệt viện Lăng Phủ, cầu kiến Lăng Thần.
"Bọn họ một đoàn người sẽ đến Thừa Thiên vào trưa nay
". Thủy Thiên Nhu tâm sự nặng trĩu nói: "Đến lúc đó muội phải đi nghênh tiếp
".
Lăng Thần như cười mà không phải cười, ngẩng đầu lên: "Ồ? Chẳng qua chỉ là có vài người đến đây, nhị muội hà tất phải căng thẳng như vậy? Thả lỏng một chút nào, cần phải biết, trên đời này, tuyệt đối không có sự việc nào là không thể bước qua được, nếu như nhị muội không điều chỉnh trạng thái tâm lí một chút, thì sẽ càng khó đối diện với những vị khách không mời mà đến đó
".
Thủy Thiên Nhu cảm kích tự đáy lòng, gật gật đầu.
Đôi mắt yêu kiều của Lăng Thần hơi híp lại, đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Có cần… ta cùng đi với muội? Một mình muội đi, liệu có…
".
Lập tức hiểu được sự lo lắng của Lăng Thần, Thủy Thiên Nhu cười một cách gượng ép: "Không sao đâu, muội dù gì cũng là thân nữ nhi, đối với chúng mà nói, muội không hề có chút lực cạnh tranh nào. Cho nên, bọn chúng sẽ không thế nào với muội cả. Chúng tuy là rắp tâm hãm hại ca ca muội, nhưng cũng sẽ không hạ thủ với đứa em họ như muội đâu
".
Trong mắt Lăng Thần lóe lên ánh sắc nhọn, cười hihi, nói: "Muội muội nói có lí lắm, có lẽ là ta nghĩ quá nhiều rồi
"Có quan tâm thì mới vậy. Tỉ tỉ cũng là vì quan tâm đến sự an toàn của muội nên mới như vậy, muội nào phải là không như vậy". Thủy Thiên Nhu cảm kích nói:
"Sau khi bọn họ đến đây, tuy sẽ không làm gì muội. Nhưng ca ca của muội….".
Lăng Thần mỉm cười:
"Yên tâm đi. Đến lúc đó ta sẽ phái Lăng Trì cùng mấy người nữa qua đó, nói ra thì cũng là bạn đồng minh tạm thời. Nhưng ở đại lục Thiên Tinh này, bọn họ ít nhiều cũng phải nể mặt một chút mới đúng".
"Đa tạ ý tốt của tỉ tỉ".
Nhìn Thủy Thiên Nhu vội vàng rời đi. Ánh mắt của Lăng Thần bỗng trở thành sâu thẳm tĩnh mịch, cuối cùng cũng đến rồi sao? Chúng ta đã có chút không đợi được rồi đây!
Nhớ đến câu nói mà Thủy Thiên Nhu nói, Lăng Thần lại là một trận cười lạnh băng. Nữ tử thì làm sao, ở Thủy Gia thật sự là không có đối thủ cạnh tranh sao? Thật sự là không có hi vọng được kế thừa ngôi vị gia chủ? Nếu như tất cả thiếu nên chi trưởng của Thủy Gia đều chết sạch cả? Thì sẽ vẫn như vậy sao?
Từ sau khi Lăng Thiên rời đi. Lăng Thần vì biệt viện Lăng Phủ, cũng vì mục tiêu ở trong lòng mình, có thể nói là nàng đã suy nghĩ chu đáo. Mỗi một bước đi, thậm chí là mỗi một câu nói, đều được viết thành bản thảo sẵn trong lòng, rồi đọc mấy lần, chỉ sợ sẽ gây nên sơ suất gì. Nhưng trong tình huống này, sự tiến bộ của Lăng Thần không nghi ngờ gì cả, đó là sự tiến bộ cực lớn. Chỉ trong thời gian không đến ba tháng, Lăng Thần từ một người phụ nữ bé nhỏ lúc nào cũng ở bên cạnh Lăng Thiên tiến bộ trở thành một người lãnh đạo vô cùng đạt tiêu chuẩn!
Tuy nhiên cuộc sống như thế này, lại hiển nhiên làm cho Lăng Thần cảm thấy vui vẻ, ít nhiều nàng cảm thấy có chút mệt mỏi. Việc mà trong lòng nàng muốn làm nhất, vẫn là giống như trước đây, được ở bên người mà mình yêu thương nhất, lặng lẽ nhìn huynh ấy, cùng nhau chia sẻ tất cả những gì thuộc về huynh ấy, hỉ nộ ai lạc, dâng hiến tất cả của mình cho huynh ấy.
Bất luận là phong hoa tuyệt đại hay là quyền thế thao thiên, đều không bằng cứ ở bên cạnh công tử, làm một tiểu nha đầu làm gì cũng không cần người khác phải để ý. Đó mới là hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất. Lăng Thần hai mắt mơ mơ màng màng nhìn về phía đằng xa: Công tử, thiếp đang nhớ chàng, Thần Nhi đang nhớ chàng, chàng, vẫn khỏe phải không?
Quyển 6