Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 539

Đối với việc này của Thủy gia, Lăng Thần và Lê Tuyết rất bất mãn. Nhưng thấy đối phương không quản xa xôi ngàn dăn đến đây, hai người thương lượng, quyết định vẫn để cho bọn họ chút mặt mũi.

Một ngày kia, Lê Tuyết, Lăng Thần, cùng Lăng Kiếm thương thế gần như đã lành cùng đến, rốt cuộc vì Thủy Thiên Nhu cấp cho Thủy gia chút mặt mũi. Nhưng đàm phán còn chưa bắt đầu, Lăng Kiếm đã rút kiếm muốn giết người! Đối phương lập tức trở mặt tại chỗ!

Đơn giản là vì tam huynh đệ Thủy gia nhìn thấy hai vị đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương Lăng Thần và Lê Tuyết, không ngờ được cùng các nàng, tức thì mắt nhìn như lòi ra ngoài. Sau một thoáng định thần lại, liền bắt đầu ba hoa khoác lác. Ba người cho rằng, mình hiện nay là đệ tử của một trong hai đại thế gia có thực lực mạnh nhất trên cả ba phiến đại lục, hợp tác với Lăng gia, cơ bản là chính là hạ thấp thân phận tôn quý rồi. Hiện tại một khi đã có ý với đám người Lăng Thần, lấy chênh lệch địa vị giữa song phương mà nói, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay chẳng phải có thể ôm các nàng vào trong lòng sao?

Vì vậy lời nói của tam huynh đệ rất lỗ mãng, thậm chí còn có dấu hiệu động tay động chân. Lăng Thần và Lê Tuyết còn chưa kịp phát tác thì Lăng Kiếm cùng đi với hai người đến đây đã giận tím mặt! Đưa tay giáng thẳng một cái tát vào mặt kẻ kiêu ngạo nhất là Thủy Thiên Hồ, đánh gãy nửa hàm răng trong miệng hắn. Đại khái là tiểu tử này thương thế chưa lành, không có chút năng lực hoàn thủ, bị Lăng Kiếm một cước giẫm đạp. Lấy ý tứ của Lăng Kiếm, rất rõ ràng biết hắn muốn trực tiếp băm vằm đối phương.

Cuối cùng nhờ song phương tận lực khuyên can, mới bảo vệ được tàn mệnh của Thủy Thiên Hồ. Nhưng lúc này cũng không phải là lúc có thể nói chuyện hợp tác nữa, song phương buồn bực ra về.

Giữa lúc sắp chia tay, Lăng Kiếm càng cực kỳ kiêu ngạo gào lên nói: "Nếu còn muốn nói chuyện hợp tác, thì từng người các ngươi nên thành thật một chút! Nếu không muốn hợp tác, thì toàn bộ các ngươi cút về nhà đi!"

Người Thủy gia còn chưa kịp đáp trả, thì tiếp đó Lăng Kiếm phát ra một quyết định mới: việc ăn ở của Thủy gia ở Thừa Thiên, hết thảy Lăng gia đều không chịu trách nhiệm! Mặt khác thu mỗi người một ngày năm mươi lượng bạc! Không chịu nổi thì mau cút đi!

Đang lúc chúng nhân Thủy gia phẫn nộ, chuẩn bị đại chiến, thì vị đệ nhất lâu chủ danh chấn thiên hạ này tại chỗ rút kiếm. Một kiếm xuất ra tức thì một gốc đại thụ cao ngất trời cách đó mười trượng bị chẻ thành củi đốt chỉnh tề, tiếp đó cầm kiếm mà đứng, lạnh lùng mà nhìn!

Chúng nhân thủy gia nhất thời ai nấy câm như hến! Nhất là kẻ vừa mới suýt chết Thủy Thiên Hồ, thầm nghĩ may mắn, nêu không phải mình thụ thương, một khi trúng phải kiếm kia, mình chắc chắn biến thành củi lửa rồi!

Cao thủ Thủy gia đến đây không ít. Nhưng có thể so sánh với trình đột kiếm thuật của Lăng Kiếm lại không có một ai! Cũng chỉ là uy của một kiếm này đã trực tiếp triệt để trấn trụ đám người

Sau đó, vị đại sát thủ cực kỳ cuồng ngạo này dùng kiếm chỉ vào đám người Thủy Thiên Giang, nói là: nếu muốn nói chuyện, lần khác từng người phải thành thật hơn. Nếu không muốn nói chuyện thì sớm giao bạc rồi cút đi! Cuối cùng còn chỉ tay nói, nếu kẻ nào dám ba hoa hay là dùng tặc nhãn hạ lưu nhìn loạn, Lăng đại gia tuyệt không ngại mà thay hắn cắt lưỡi móc mắt!

Đối mặt với dâm uy của Lăng Kiếm, đám người Thủy gia bao gồm cả sáu vị trưởng lão và ba vị nhân tài mới xuất hiện, người người tức giận nhưng đều không ai dám hé răng... Khí khái cuồng ngạo lúc trước sớm đã bay lên chín tầng mây...

Không chờ bọn họ phục hồi tinh thần, Lăng Kiếm liền đã che chở hai vị đại tiểu thư nghênh ngang rời đi!

Bất quá làm tới bực này lại làm cho tiểu công chúa của Thủy gia Thủy Thiên Nhu rất là hả hê! Thấy ba đường huynh đệ ủ rũ chật vật không cam lòng, đáy lòng Thủy Thiên Nhu cảm thấy thật vui vẻ. Dùng ánh mắt hả hê nhìn mấy kẻ này đau khổ, gần như phải dùng hết toàn thân khí lực mới không bật cười thành tiếng.

Uy phong biến mất, mặt vô quang, đám người có liên quan của Thủy gia trầm mặc trở về nơi ở tạm thời của họ. Tuy rằng thời gian chỉ ngắn ngủi nửa canh giờ, nhưng lại gây cho họ chấn động không gì sánh nổi!

Không ai có thể nghĩ rằng, bọn họ luôn khinh thường Lăng gia, một cái gia tộc miễn cưỡng góp mặt trong hàng ngũ thế gia, lại có thể có cao thủ tuyệt đỉnh như thế tồn tại? Đây là điều mà bọn họ bất kể như thế nào cũng không ngờ tới. Một kiếm kinh thiên của Lăng Kiếm lúc trước, thật sự rất chấn động. Võ công như vậy, tu vi kiếm thuật như vậy, tính như thế gia ngàn năm Thủy gia, cũng không có mấy người có thể so bì được. Trong mắt Thủy Thiên Hồ, Thủy Thiên Giang cùng mấy đại trưởng lão, võ công của Lăng Kiếm, hầu như thực sự đã đứng ở hàng ngũ cao cấp nhất của Thủy gia. Nếu như nhất định phải tìm kiếm một người dám nói có thể thắng Lăng Kiếm dễ dàng ở Thủy gia, có lẽ cũng chỉ có đệ nhất cao thủ của Thủy gia, Thủy Vô Ba có thể làm được!

Thủy Vô Ba chính là đệ nhất trưởng lão của Thủy gia, suốt đời ngang dọc Thiên Phong, ít có địch thủ, càng chưa từng bại, cho dù là Ngọc gia, cũng liệt Thủy Vô Ba là nhân vật nguy hiểm nhất của Thủy gia, thậm chí tầm quan trọng của ông ta còn vượt qua cả gia chủ đương đại của Thủy gia là Thủy Mạn Không. Nếu như không phải người này xưa nay không màng đến đại quyền gia chủ, chỉ say m võ học, nói không chừng chức gia chủ của Thủy gia có lẽ đã sớm đổi chủ!

Người này có một khuyết điểm khác, chính là cực kỳ bao che khuyết điểm, hành sự luôn chỉ bằng tình cảm cá nhân, không thèm đếm xỉa đạo lý, chỉ cần người thuận mắt hắn, cho dù chẳng ra gì, hắn cũng sẽ tận lực nâng đỡ!

Mà Thủy gia, chính là nhờ sự tồn tại của Thủy Vô Ba này, trưởng lão hội thuộc quyền của ông ta mới có thể hoành hành không có kỵ như vậy. Cũng nhân vì lực lượng mạnh mẽ này mà hai người đệ đệ của Thủy Mạn Không phụ thân hai huynh muội Thủy Thiên Huyễn, mói có thể kết giao với các vị trưởng lão, tạo thành thế đối kháng lẫn nhau. Nhất là một đoạn thời gian này, khi mọi việc của Thủy Thiên Huyễn, Thủy Thiên Nhu không thuận lợi, hao binh tổn tướng, ba huynh đệ Thủy Thiên Giang cũng không biết đã sử dụng thủ đoạn gì, khiến Thủy Vô Ba vui vẻ, đâm bị thóc chọc bị gạo, gây ra xích mích ly gián. Rốt cục dẫn đến trong một đoạn thời gian gần đây, thực lực của Thủy gia bị phân tán nghiêm trọng, suy sụp,ngờ vực lẫn nhau. Đây cũng là nguyên nhân mà lần này ba người Thủy Thiên Giang được cử đến đây.

Tử điểm này mà nói, Thủy Vô Ba cố nhiên là đệ nhất cao thủ của Thủy gia, quả thực cũng vì thực lực của bản thân ông ta khiến chúng địch không dám rình mò, là cơ sở cho Thủy gia xưng hùng Thiên Phong. Nhưng có lợi sẽ có hại, chỉ cần ông ta ủng hộ ai, thậm chí chỉ cần biểu hiện chút hảo cảm với ai, sẽ khiến phong ba nổi lên. Tỷ như lần này, chính là vì ông ta nhìn đám huynh đệ Thủy Thiên Giang thuận mắt, cho nên mới trực tiếp đẫn đến quyết sách của tầng lớp tối cao trong Thủy gia phân liệt. Mà căn nguyên Thủy gia bắt đầu suy sụp cũng là từ đó mà ra! Đương nhiên, điểm này, đám người Thủy Thiên Hồ đương nhiên sẽ không ý thức được, bọn họ chỉ biết bởi vì mình lọt vào mắt xanh của vị lão tổ tông này mà cảm thấy vui vẻ.

Nhưng, hôm nay tận mắt nhìn thấy thực lực cường đại của Lăng phủ biệt viện, tự nhiên làm cho mấy trưởng lão đồng loạt chấn kinh! Quay về nơi ở, chuyện thứ nhất đại trưởng lão làm chinh là gọi Thủy Thiên Nhu tới.

"Nhu công chúa, hôm nay xuất hiện thiếu niên kia, có phải là Lăng Thiên người có tiếng nói nhất ở Lăng gia không? Không hổ với danh hiệu Tu La Sát Thần, quả nhiên rất lợi hại!" Đại trưởng lão lúc này nhớ tới thiếu niên kia toàn thân sát khí cùng với khí thế lạnh thấu xương, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi. Nhưng nếu người này là Lăng Thiên, vậy lại không hợp lý lắm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Không phải, Lăng Thiên bởi vì bị Giang Sơn Lệnh đánh lén, lại bị thiên hạ đệ nhất cao thủ Tống Quân Thiên Lý tử vong truy sát, không có ở Thừa Thiên." Thủy Thiên Nhu lắc đầu, "Theo lời các ngươi nói thiếu niên kia chính là Lăng Kiếm, hắn là thủ hạ số một của Lăng Thiên, võ công cực cao, nhưng lại luôn rất ít khi lộ diện. Ta cũng chỉ nghe nói qua về người này, chưa từng gặp hắn, hoặc là bởi vì Lăng gia rất coi trọng lần gặp mặt lần này, cho nên hắn mới tham dự!"

Thủy Thiên Nhu cảm thấy kỳ quái trong lòng, nhỡ rõ lần trước nhìn thấy Lăng Kiếm ở Minh Yến lầu, võ công hẳn là không cao như thế, vì sao mấy tháng ngắn ngủi không gặp, võ công hắn lại có thể đề thăng nhiều như vậy? Hầu như là hai người khác nhau vậy.

"Ồ, không ngờ Lăng gia hèn kém lại có cao thủ bực này tồn tại. Có lẽ cần phải đánh giá lại thực lực của Lăng gia rồi. Hợp tác lần này, thực sự hẳn phải cân nhắc lại, có lé có hi vọng cũng không biết chừng!" Đại trưởng lão trầm tư, chậm rãi nói: "Võ công Lăng Thiên kia, so với Lăng Kiếm này như thế nào?"

Thủy Thiên Nhu cấp tốc so sánh ở trong lòng một chút, cẩn thận nói: "Theo ta thấy, võ công của Lăng Thiên hẳn là sàn sàn với Lăng Kiếm này, hoặc có thể là vượt hơn một ít, nhưng cũng sẽ không nhiều lắm."

Sắc mặt đại trưởng lão liền nghiêm túc: "Ý công chúa là võ công Lăng Thiên không dưới Lăng Kiếm, thậm chí còn ưu tú hơn sao?"

"Võ công Lăng Thiên cũng cực cao, cho dù không thể hơn Lăng Kiếm kia, nhưng cũng sàn sàn như nhau, chỉ bằng khi trước hắn có thể từ ở giữa trăm vạn quân chém tướng đoạt cờ, thực lực mạnh cỡ nào có thể thấy được!" Ngữ khí của Thủy Thiên Nhu thập phần chắc chắn.

Đại trưởng lão gật gật đầu đồng ý, như vậy mới tương đối hợp lý. Nên biết ở tuổi của Lăng Kiếm mà có được võ công cao minh như vậy, đổi lại ở gia tộc khác sớm đã là kỳ tích có một không hai, cho dù là ở Thủy gia, cũng không có thiên tài như thế. Nếu võ công của Lăng Thiên chưa lộ diện kia còn cao xa hơn Lăng Kiếm, thì điều này không tránh khỏi rất khó có thể tưởng tượng nổi, cũng quá mức không hợp lý.

"Theo cách nhìn của công chúa, hợp tác lần này, chúng ta cần phải dùng thái độ như thế nào mới thỏa đáng?" Lúc này, đại trưởng lão đã ý thức được, lời nói trước đây của Thủy Thiên Nhu vô cùng có khả năng đều là sự thực, thậm chí còn hạ thấp thực lực của Lăng gia. Lúc đầu có thể thúc đẩy hợp tác, đã là một sự vô cùng có lợi, nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn. Lời cũng đã nói, đành phải kiên trì bổ cứu một lần nữa. Nhưng bổ cứu thế nào, thủy chung vẫn là do Thủy Thiên Nhu này tiếp xúc với khá nhiều người của Lăng gia, mới có quyền nói, cho nên, khẩu khí khi nói ra những lời này, đúng là cực kỳ khiêm tốn, sớm đã không còn thái độ lên mặt như ngày hôm trước.

"Hợp tác?" Thủy Thiên Nhu cười mỉa một tiếng: "Đại trưởng lão lại nói giỡn rồi. Lúc này còn có thể hợp tác sao? Ba vị Thủy đại công tử vừa đến đã đắc tội với cả hai nữ nhân bảo bối của Lăng Thiên lẫn thủ hạ số một của hắn. Mà Lăng phủ biệt viện, dưới tình huống Lăng Thiên không ở đây, hoàn toàn do Lăng Thần và Lăng Kiếm làm chủ! Hôm nay giương cung bạt kiếm, tình huống ác liệt, đã không ổn tới cực điểm rồi. Nói khó nghe một chút, sự việc hôm nay không dẫn tới bị Lăng gia tấn công đã có thể nói là kết quả phi thường không tệ. Dưới tình huống bực này còn muốn nói chuyện hợp tác gì nữa, chẳng phải là chuyện rất nực cười sao? "

"Thủy Thiên Nhu! Ngươi đây là có ý tứ gì?" Thủy Thiên Giang giận dữ đứng lên: "Lúc trước chúng ta cũng biết thân phận hai bên, hơn nữa, yểu điệu thục nữ, quân tử hào cẩu, ba người chúng ta cho dù biểu đạt một chút quý mến, thì có gì là sai? Hơn nữa chúng ta trước đó cũng không biết các nàng là nữ nhân của Lăng Thiên, mà Lăng gia lại có thể bỉ ổi keo kiệt, dùng lý do buồn cười như vậy để làm khó chúng ta, rõ ràng là căn bản không muốn hợp tác!"

Thủy Thiên Hải ở bên cạnh cũng bắt đầu ầm ỹ: "Hơn nữa, vì sao ngay từ đâu Thủy Thiên Nhu ngươi không nói rõ ràng tình hình, khiến chúng ta phán đoán sai lầm thực lực và tình huống của Lăng gia, cho nên mới dẫn đến phát sinh sự tình hôm nay. Nói cho cùng, chuyện ngày hôm nay, Thủy đại công chúa ngươi khó mà chối bỏ sai lâm của mình." Ngừng lại một chút, tựa hồ nghĩ tới cái gì, hùng hổ nói tiếp: "Có thể ngươi căn bản chính là rắp tâm hại người! Cố ý làm ra thế này!"

Quyển 6
Bình Luận (0)
Comment