Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 587

Lăng Kiếm, Lăng Trì cùng một động tác, hai thanh trường kiếm cùng lúc bổ ra, huyết vũ đầy trời. Ngay sau đó là Phùng Mặc mang theo mấy trăm tráng sĩ quát lớn một tiếng triển khai công kích lần thứ hai. Dũng khí hoàn toàn bị địch nhân đoạt mất, tựa như một đám sơn dương ngu ngốc chờ bị thịt, ngoại trừ phát ra những tiếng rên rỉ sắp chết, đã đánh mất toàn bộ dũng khí chống cự.

Tựa như triều dâng giữa biển lớn xẹt qua những địch nhân còn sót lại, trên mặt đất, ngoại trừ một mình Lăng Thiên ra, đã không còn bất kỳ vật sống nào khác.

Toàn quân bị diệt.

Ở bên cạnh, Lăng Kiếm đang chỉ thị cho Lăng Trì: "Đi, đến chỗ lúc đầu, còn không ít tên bị mê man ngã trên mặt đất, mỗi tên bổ cho một kiếm, không được lưu lại một tên nào còn sống".

...

Gió thu gào thét giận dữ, Lăng Thiên giục ngựa đứng sừng sững ở sơn khẩu, trong tay cầm một ưng nhãn sáo đồng, từ trên cao nhìn xuống, dõi mắt về phía Tiêu gia ở phía xa xa, cờ xí phấp phới trong gió, biểu tình thản nhiên mà lạnh lùng. Những người lĩnh quân của Tiêu gia tụ họp tại đây không phủ nhận đã tạo ra thế như chẻ tre, hẳn đang chìm trong mộng đẹp thẳng tiến về đô thành Thừa Thiên đây?!

Ở sau lưng hắn, một đội kỵ binh lẳng lặng sắp hàng rất chỉnh tề, trên mỗi khuôn mặt thô kệch tràn đầy vẻ cường tráng cùng với ý nguyện khieu chiến, nóng lòng muốn được thử sức, không chút che

Phía sau nữa, trong một mảnh huyết bạc, hơn mươi cô thi thể đầu lìa khỏi cổ lăn lóc, chính là tướng lĩnh trấn thủ binh lính nơi đây.

Sau khi thuận lợi giải quyết quân đội tinh nhuệ bí mật tiềm nhập của Tiêu gia, Lăng Thiên ngựa không dừng vó, giết thẳng đến đây. Cửa khẩu biên phòng của một nước, há có thể khinh thường? Nếu biết có sự tồn tại của kẻ phản bội, đương nhiên là phải la chọn tiêu diệt những kẻ đối lập. Đối với việc thu thập những kẻ thông đồng với địch nhân, Lăng THiên thậm chí còn có chút ý tứ cấp bách. Vừa đến liền trực tiếp dấy lên tinh phong huyết vũ. chưa đến một khắc công phu, nguyên bản những tướng lĩnh có quan hệ với họ Vương đã bị hắn thanh trừ sạch sẽ không chút nương tay.

"Phùng Mặc. phái hai người bằng tốc độ nhanh nhất quay lại Lăng phủ biệt viện. Truyền thủ lệnh của ta. Thái phó đương triều Vương Chí Hoành thông đồng với địch nhân phản quốc. Tội không thể tha. Tịch thủ tài sản chém toàn gia. Một người không lưu. Phàm là nhân mã có quan hệ với họ Vương. mặc kệ là văn thần hay võ tướng. Tức khắc đình chỉ chức vụ. Áp tải đến thành Thừa Thiên chờ xử lý. Phàm người nào phản khágn, gây chuyện. Vô luận vì sao, giết không cần luận tội. Với những chức vị trống. lăng phủ biệt viện toàn quyền an bài nhân viên, trong vòng một ngày lập tức tiếp nhận. Không được sai sót". Lăng Thiên miệng không ngừng nói tay không ngừng viết, nhanh chóng soạn ra một cái thủ lệnh giao cho Phùng Mặc.

"Dạ". Khuôn mặt tựa như nham thạch của Phùng Mặc không có bất luận biểu tình nào. Chỉ định hai thủ hạ đắc lực, truyền mệnh lệnh xuống. hai gã thủ hạ xoay người lên ngựa. ôm quyền hành lễ. Nháy mắt cực nhanh lao đi.

Lăng THiên nhìn đội hình không lồ của Tiêu gia ở phía xa xa. Trong lòng không kiềm chế nổi lên một loại ý nghĩ phải diệt sạch toàn bộ những kẻ này.

Chỉ khi đối mặt chính diện, mới có thể chân chính cảm thấy được chỗ cường đại tinh duệ của quân đội Tiêu gia. Tiêu Phong Dương trị quân nghiêm cẩn. Thé gian hiếm có. Quả nhiên "nghe tiếng không bằng gặp mặt, gặp mặt càng hơn nghe tiếng". Ngay cả cách một cự ly xa như vậy vẫn có thể cảm thụ được một cỗ quân uy nghiêm nghị tới cực điểm.

Quân đội như vậy. Có thể tưởng tượng được trên chiến trường là loại cương mãnh vô địch"Công tử. Tiêu gia quả thực trên thực tế đã nắm giữ quyền khống chế nơi này. Vì sao không lập tức chiếm lĩnh. Mà người của Tiêu gia lại chỉ đóng ở đó. Vì sao chậm chạp không tiến công? Như vậy chẳng phải là lãng phí nhân lực vật lực một cách vô ích ư? Nếu bọn họ chân chính dẫn binh chiếm nơi đây. Chỉ sợ chúng ta sẽ cực kỳ khó khăn nếu muốn tùy tiện chiếm lại". Phùng Mặc đi lên phía trước hai bước. Cảnh giác mà nhìn chăm chú về phía đối diện. Đưa ra một vấn đề mà hắn trăm suy ngàn tính không ra. "Ngay cả tài lưc của Tiêu gia có một không hai trong thiên hạ, nhưng cũng không thể chịu nổi sự lãng phí như vậy. Thuộc hạ thực khó có thể hiểu rõ ràng. Thực sự là không thuận tình lý mà".

Phùng Mặc trước đây là thuộc hạ của tướng quân lăng Khiếu, cũng là người có kinh nghiệm đại chiến, đương nhiên với tác chiến của quân đội hiểu khá rõ. Nhưng bởi vì dạng như thế này, cho nên càng gia tăng nghi hoặc trong lòng hắn.

"Lãng phí? Sao lại lãng phí? Lãng phí chỗ nào?". Lăng Thiên lạnh lùng cười: "Cử động kiểu này của Tiêu gia, mới chân chính là âm hiểm đến cực điểm. Đóng quân ở chỗ này, tiếp đó án binh bất động; có quốc gia nào đối mặt với hai mươi vạn đại quân nhìn chằm chằm vào mình mà không khẩn trưởng? Cho nên phần quân đội này chẳng khác nào bóp chặt yết hầu của chúng ta. Làm cho chúng ta vô cùng khó chịu. Đầu tiên, ở phía Đông khiến cho Trầm như Hổ rơi vào thế giằng co, không dám có hành động nhỏ nào, làm cho cha ta suất lĩnh đại quân ở phía Nam đồng dạng không dám chủ động công kích Nam Trịnh. Đơn giản vì cả hai chiến tuyến này vô luận là nơi nào có động tĩnh, thì tất nhiên sẽ không quản được khu vực ở giữa này. Mà khi đó, chi quân đội này sẽ chân chính có đất dụng võ, cái gọi là phòng thủ vách sắt thành đồng kỳ thực chính là người của bọn họ, nếu muốn tiến quân thần tốc, cũng chẳng qua chỉ bằng thời gian lật bàn tay mình lên mà thôi. Nhưng nếu bọn họ ở bên ngoài trực tiếp đoạt lấy quyền khống chế nơi đây, toàn bộ những chỗ có lợi sẽ mất đi".

"
Bởi vì nếu bọn họ hành động trước, tổn thất lớn nhất trái lại thuộc về bọn họ, ngoại trừ sẽ bại lộ sự thực là bọn họ có nội ứng ra, còn bởi vì chúng ta nhất định sẽ triệu tập toàn bộ quân độ tinh nhuệ nhất giải trừ sự uy hiếp lớn nhất này. Ngay cả tạo ra khe hở cho ĐÔng Triệu và Nam Trịnh lợi dụng cũng sẽ không tiếc. Dù sao khả năng tiến quân thần tốc của bọn họ mới là mối hiểm họa lớn nhất trong lòng chúng ta. mặt khác, nếu bọn họ bất động, chúng ta dựa vào quan ải hiểm yếu, đương nhiên không muốn tùy tiện phá vỡ loại cân bằng này. Chiến mà không nắm chắc, thì sẽ cấp cho địch nhân cơ hội có thể lợi dụng được. Huống chi hai phương Đông, Nam đều có chi quân đội của Tiêu gia đang chờ chúng

"Cho nên loai tình hình này, chỉ cần bảo trì trạng thái giằng co, như vậy, hợp lại thì hậu phương nhất định phải tiêu hao tài lực để tiếp tế. Trong khi ấy Tiêu gia giàu nhất thiên hạ, tin rằng sẽ không vì cái này mà lo lắng. Còn đối với Thừa Thiên chúng ta cùng lúc ứng phó ba mặt, nhất định sẽ rất căng thẳng. Hai mặt Nam Trịnh đều thụ địch, bất cứ lúc nào cũng đối diện với nguy cơ diệt quốc, càng kéo dài sẽ càng không gượng dậy nổi. Cho nên, nhất định sẽ có một nhà không thể kiên nhẫn nổi mà phát động chiến tranh trước. Mà một nhà ấy bất luận là nhà nào cũng tốt, dù thế nào cũng tuyệt đối không phải là tiêu gia.Chỉ cần chiến tranh bạo phát, sẽ càng ngày càng khẩn trương, thương vong càng lúc càng lớn. Cuối cùng sẽ có một bên không thể duy trì được nữa. Đợi đến lúc đó, Tiêu gia chính là lấy tĩnh chế động, tĩnh quan kỳ biến, đến thời khắc tốt nhất, sẽ cuốn sạch cả đại lục".

Lạnh lùng nở nụ cười nói tiếp: "
Tính toán của Tiêu gia, có thể nói dùng tài phú khổng lồ cặm cụi tích lũy bao năm qua để đổi lấy thắng lợi cuối cùng của trận chiến này. Đây là dự định của Tiêu gia. Quyết định này không những vô cùng khôn khéo, hơn nữa còn rất thiết thực. Mà toàn bộ đại lục thậm chí là toàn bộ thiên hạ, bất luận là phương thế lực nào cũng sẽ tiêu hao không thể gượng dậy nỗi, cũng không thể nào bắt chước được họ. Cho dù là lấy tài lực của chúng ta cũng không nổi. Chỉ có Tiêu gia mới chịu được mức tổn hao như vậy. Bởi vì Tiêu gia tích cóp ngàn năm qua, tối đa, cũng chỉ có tiền tài".

"
cho nên, chiến tranh chính là đánh vào tài phú, ngươi có đủ tài phú, lực lượng tinh nhuệ, cuộc chiến này chưa đánh, trước cũng đã thắng phân nửa".

"
Huống chi,dưới tình huống chờ đợi thế này, Tiêu gia tuyệt đối có lợi, còn thêm lựa chọn phát động tập kích, khiến cho các phương mâu thuẫn gay gắt; vô luận là nói từ điểm nào, đều có thể cho rằng đây là tính toán chuẩn bị tới mức cực điểm rồi. Thậm chí còn dụ định không tổn hại dù chỉ một binh một tốt để an hưởng khối thịt béo lớn nhất này. Thực sự là đã đến mức nghĩ đến chuyện tốt như nghĩ đến mộng đẹp. Tuy nhiên tại một ý nghĩa nào đó, kế hoạch của bọn họ kỳ thực rất có thể sẽ thành công".

"
Nhưng mà... công tử đã biết rõ thế, vì sao lại..." Phùng Mặc muốn hỏi vì sao công tử đã biết rồi lại vẫn cứ phát động thành hai mặt quân? Đây không phải là tạo cơ hội cho địch nhân sao? Nhưng ngẫm lại những lời này không phải thân phận như mình có thể hỏi, cần phải hỏi, không khỏi ngượng ngùng

Lăng Thiên nở nụ cười xót xa âm hiểm.

"
Lợn". Lăng Kiếm lạnh lùng liếc nhìn Phùng Mặc, trầm giọng nói thầm một câu.

"
Ngươi... tên đầu cục gạch". Phùng Mặc thở hổn hển. Bộ râu quai nón cứng như cương châm vì tức giận mà trở nên run run. Phải nói rằng những người trong Lăng phủ, ngoài trừ vài người ít ỏi ra, hầu như không có ai không sợ Lăng Kiếm. Nhưng sợ Lăng Kiếm thì vẫn luôn không bao gồm Phùng Mặc.

Năm đó khi tên tiểu tử này theo đám người mình cùng nhau huấn luyện, còn theo không kịp hàng ngũ. Vậy mà hiện tại lại có thể trở thành đệ nhất sát thủ danh chấn thiên hạ? Bất quá có một chút trái lại thủy chung không thay đổi, đó chính là tên này tử nhỏ đã trương ra bộ mặt như cương thi, mãi cho đến bây giờ vẫn cứ lạnh như băng vậy; trong Lăng phủ biệt viện, Phùng Mặc, vị thủ lĩnh thiết huyết vệ có danh tiếng nhất này, chính là một trong số mấy người ít ỏi không sợ Lăng Kiếm. Bất quá năm đó mỗi lần mở miệng là mỗi lần gọi Lăng Kiếm là TIểu Kiếm Kiếm, nhưng hiện tại lại cũng không làm sao dám nhắc đến nữa...

"Ngươi nói ai là lợi? Ngươi... đồ cục gạch nhỏ". Vốn định gọi là tiểu tiện tiện, suy nghĩ một chút lại vẫn không gọi ra miệng. Cỗ sát khí băng hàn trên người tên Lăng Kiếm này một khi phát tay, ngay cả vị Phùng Mặc này cho dù là lão binh càn quấy đầy kinh nghiệm sa trường, cũng cảm thấy không thể chịu nổi.

"
Ngươi chính là lợi". Lăng Kiếm khôgn chút khách khí nhếch miệng, khinh thường nói: "Nói là lợn ngươi còn không chịu phục? Theo công tử vài chục năm rồi, từ lúc công tử còn nhỏ cho đến bây giờ, ngươi đã từng phát hiện ra có kẻ nào đủ khả năng kẹp cổ công tử hay chưa? Không hổ làmoojt cái đầu lợn già, ngoại trừ chà đạp lương thực ra, ngươi chẳng là cái gì cả".

"
Ngươi hay lắm hả? Cái tên mặt gạch nhà ngươi ngoại trừ cả ngày giả làm cương thi giết người, còn có thể làm cái gì? Vừa nhìn đến cái mặt người chết của ngươi lão tử đã muốn nôn mửa, ngươi chắc gì đã biết kế hoạch của công tử, còn mặt mũi nào nói ta?". Phùng Mặc mỉa mai đáp lời.

"
Ta không biết, mà ta cũng không cần biết. Ta chỉ cần theo kế hoạch của công tử tiến hành là được. Không giống với ngươi, rõ ràng cái gì cũng đều không biết, lại còn cố gắng làm bộ làm tịch cái gì cũng muốn biết, đặt câu hỏi lung tung..." Lăng Kiếm tức khắc phản kích.

"
Được rồi, được rồi". Lăng Thiên nhăn mày: "Hai người các ngươi cứ gặp mặt là ầm ĩ. Vứt các ngươi ở trong Lăng phủ biệt viện nheiefu năm như vậy, sớm chiều đối chọi với nhau, không ngờ còn chưa đủ ầm ĩ? Tại loại địa phương này còn tiếp tục ầm ĩ, nơi này là chiến trường, không phải hậu viện nhà các ngươi". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lão Phùng cười hắc hắc, dùng một loại khẩu khí đặc biệt tang thương nói: "
Công tử à, ngài không biết đâu. Lão Phùng ta đặc biệt hoài niệm cái ngày này mười năm trước, khi đó nếu như người nhìn người nào đó không vừa mắt, nắm cẳng chân hắn treo ngược lên, cởi tiểu khố ra mà đánh đòn. Thanh âm đó, tiếng kêu giòn giã đó, xúc cảm đó, thật gợi ra dư vị vô cùng nha. Bây giờ lớn rồi, cũng có thể khi dễ người khác rồi, không trở lại được năm đó nữa rồi".

Mặt Lăng Kiếm liền trắng toát, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn. Nhìn quanh toàn bộ Lăng phủ, nói đến dám đánh Lăng Kiếm Lăng đại sát thủ gần như không có ai, bất quá lão Phùng lại là một ngoại lệ. Đừng xme hiện tại không nhắc đến Tiểu Kiếm Kiếm, thuận miệng là đem nói đến chuyện xấu hổ năm đó của Lăng Kiếm.

Lăng Thiên không khỏi mỉm cười, hứng thú nhìn Lăng Kiếm, giả vờ trầm tư nói: "
Ừm, cái mông của Tiểu Kiếm, ta cũng đánh quá. Khi đó đánh vào rất là có cảm giác, dư vị còn kéo dài đến tận bây giờ. Có cảm giác rất là tròn lẳn. Không đúng. Hẳn phải như lời của Khổng phu tử: "Ba tháng không biết mùi thịt" mới chuẩn xác". Lăng Thiên cũng không có ý muốn coi đây là chiến trường. Xem ra hậu viện của Lăng phủ biệt viện đã chuyển đến nơi này rồi.

Vẻ mặt Lăng Kiếm xì xịt.

Lúc này Lăng Thiên phối hợp với lão Phùng trêu ghẹo Lăng Kiếm, ngược lại không hoàn toàn là vì tìm vui. Mà là từ sau khi Lăng Kiếm và Lê Tuyết đánh một trận, Lăng Thiên phát hiện, tính tình của Lăng Kiếm càng ngày càng trở nên quái gở. Ngoại trừ đối mặt với mấy người Lăng Thiên Lăng thần ra, với người khác đều là một bộ dạng lạnh như băng, không có một chút biểu cảm nào. Bình thường ôm kiếm ngồi xuống là ngồi liền một ngày một đêm, dù là ai cũng không để ý tới. Xuất kiếm nhanh hơn, hạ thủ lại càng độc.

Nếu chỉ nói một tuyệt đỉnh sát thủ, đây không phải là chuyện xấu, nhưng nếu nói đến huynh đệ của mình, tuyệt đối không phải là chuyện tốt

Trong lòng Lăng Thiên có phần rất lo lắng, nếu Lăng Kiếm cứ tiếp tục phát triển với tình hình thế này, tất nhiên sẽ tiến vào trong kiếm đạo chân chính lãnh huyết. Đến lúc đó, võ công của Lăng Kiếm tất nhiên sẽ nhảy vọt về chất. Nhưng đồng thời, cũng sẽ biến thành một kẻ cuồng sát từ đầu đến cuối.

Như vậy tuy rằng có thể cho Lăng Thiên ột cỗ trợ lực lớn hơn, nhưng Lăng Kiếm ắt sẽ cô độc suốt đơi, hoàn toàn trở thành một cỗ máy giết người. Lăng Thiên vẫn muốn Lăng Kiếm trở thành một sát thủ sinh động có máu có thịt, một huynh đệ chân chính có thể giao tâm thác mệnh, mà không phải là một thanh bảo kiếm chỉ biết giết chóc. Lăng Thiên tình nguyện để Lăng Kiếm đi theo mình, cho dù tốc độ đề thăng chậm một chút, từng bước leo lên đỉnh cao võ học, cũng không nguyện ý để cho Lăng Kiếm dùng phương thức cực đoan như vậy để tàn khốc tiến vào đỉnh cao võ học.

Quyển 6
Bình Luận (0)
Comment