Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 611

Lòng Lăng Thiên chấn động, trong tâm tưởng hắn là một mảnh mờ mịt thì thào nói: "Khi đó, ta vẫn luôn cho rằng, muội là một nữ hài tử quá mức mê muội hư vinh "

Lê Tuyết mở to hai mắt, vẻ không tin nổi nhìn hắn một hồi lâu sau mới cười khổ một tiếng, sau đó nói: "Thì ra là thế, Thì ra là thế, Hóa ra muội sai rồi, Muội sai rồi..." Lê Tuyết nở nụ cười đau khổ: "Từ nhỏ huynh đã mất cả cha lẫn mẹ, không có ai quan tâm, tiền trợ cấp của giạ tộc cũng rất ít, ngay cả quần áo đẹp cũng chưa từng mặc, sinh hoạt luôn luôn tiết kiệm kham khổ, đương nhiên sẽ chướng mắt với sự xa hoa của muội, Thì ra là thế! Sao lúc đó muội lại ngốc như vậy?"

"Lại đến sau này, huynh càng tỏ ra không thèm để ý đến muội, muội càng ngày càng sốt ruột, muội không biết rốt cục muội làm sai chmuội chỉ còn cách hao hết tâm tư xuất hiện trước mặt của huynh, dùng hết tất cả những biện pháp có thể sử dụng hoặc thậm chí là không thể sử dụng để hấp dẫn sự chú ý của huynh hơn nữa còn cố tình gây sự, để huynh bồi tiếp muội một lát. Nhưng huynh lại càng thêm không để ý tới muội, Vì vậy, muội còn nhớ rất rõ, ngày đó muội mắng huynh một trận, còn đánh huynh nhưng huynh lại không hoàn thủ, Có điều huynh không biết rằng sau khi muội trở về, lại khóc trọn ba ngày. Huynh làm sao mà biết được."

"sau ba ngày đó, muội lại đi tìm huynh muốn xin lỗi huynh, Nhưng không gặp được huynh, Hỏi ra mới biết rằng gia tộc rốt cục đã bắt đầu phân nhiệm Vụ cho huynh rồi."

"Từ đó về sau mỗi lần huynh xuất hiện trong gia tộc càng ngày càng ít. Muội còn nhớ kỹ năm đó, huynh mười bốn tuổi, Có đúng không? Không biết huynh có nhớ không, mỗi lần huynh trở lại gia tộc, người đầu tiên huynh nhìn thấy là ai?" Mỗi lần đều là muội! Huynh còn nhớ không?" Nước mắt Lê Tuyết không ngừng tuôn nói: "Mỗi lần như vậy, lòng muội đều tràn ngập vui mừng ra ngoài gặp huynh, đi đón huynh, Nhưng ánh mắt của huynh nhìn muội một lần rồi lại một lần càng ngày càng lạnh lùng, Thậm chí là hèn mọn khinh thường, Có lẽ nói đến cuối cùng trở thành chán ghét, chán ghét cực độ! Mỗi lần nhìn thấy muội, huynh đều giống như nhìn thấy quỷ, xoay người chuồn mất. Muội thậm chí không có cơ hội để nói với huynh một câu! Muội không rõ, cũng không biết, muội đã làm sai chỗ nào? Muội thích huynh chẳng lẽ đó là sai lầm ư?"

"
Muội làm sai chỗ nào đây?" Lê Tuyết thì thào nói lại một câu đột nhiên gục mặt vào đầu gối khóc rống lên.

"
Ngày lại ngày, cứ như thế hơn ba năm qua đi! Tròn một nghìn một trăm chín mươi tám ngày! Mà chính vào thời gian đó, gia tộc quyết định chuyện hôn ước của muội, Muội rất nóng nảy, Gần như muốn tìm cái chết, Thì đúng vào hôm đó, muội đi tìm huynh muốn huynh dẫn muội bỏ đi, hoặc là tìm cho muội biện pháp hay chủ ý nào đó, nhưng huynh đã làm gì muội, huynh còn nhớ rõ hay không?"

"
Muội lén chạy ra ngoài đi Hà Nam, Lạc Dương tìm được huynh, huynh lại không cho muội cơ hội nói chuyện, Xoay người bỏ đi, Khi đó, muội không có cách nào đuổi kịp tốc độ của huynh, Hôm đó, chúng ta động thủ lần đầu tiên. Mà khi đó huynh mạnh hơn muội nhiều lắm, huynh đã đánh muội bị thương, huynh đánh muội bị thương rồi bỏ đi, huynh có hiết không?! Hả? Huynh đã để cho muội ngơ ngẩn trong gió tuyết hơn một ngày một đêm! Tròn một ngày một đêm, huynh có biết không hả? Lăng Thiên!

"Chính là ngày hôm đó, huynh đã làm cho lòng muội nguội lạnh đến cực điểm!" Lê Tuyết đưa tay lau nước mắt tựa hồ như đang nói về chuyện của người khác, tiếp tục nói: "Nhưng muội vẫn chưa từ bỏ ý định, muội không cam lòng bị gã cho người khác, khi huynh trở lại gia tộc muội đã lén bỏ xuân dược vào trong nước uống của huynh, Lăng Thiên Muội yêu huynh cho dù không thể gả cho huynh muội cũng muốn dâng tặng tấm thân trinh trắng của muội cho huynh! Nhưng huynh lại mắng muội không biết thẹn, mắng muội,,, Mắng thật khó nghe! Ngày đó huynh mắng muội cái gì, huynh còn nhớ rõ hay không? Huynh mắng muội như mắng một con **! còn không bằng kỹ nữ nữa!!! "

Mồ hôi lạnh trên đầu Lăng Thiên ròng ròng chảy xuống! Khuôn mặt trở nên vặn vẹo nhăn nhó, hắn đương nhiên nhớ rõ những lời nói hôm đó. Bây giờ nhớ lại, Lăng Thiên gần như muốn chết ngay tức khắc! Năm đó, mình thế nào lại hồ đồ như thế chứ? Nhưng là, sự tình lại vừa khớp như vậy. Lúc đó mình nào biết chân tướng được giấu trong sương mù?!

"Sau ngày hôm đó, muội bị bệnh nặng một thời gian! Muội cũng thực sự biết rằng, cái gì là tâm tàn như tro nguội, Trong một đoạn thời gian, trong lòng muội tràn ngập hận thù đối với huynh! Muội hận huynh hận thấu xương! Muội gần như hận không thể khiến huynh chết ngay tức khắc! Liệu huynh có biết khi một người phụ nữ trở nên độc ác có bao nhiêu tàn nhẫn hay không?"

"
Ngày đó đám người Lăng Siêu tìm muội thương lượng, muốn hãm hại huynh, Muội dĩ nhiên hoàn toàn không lo lắng đáp ứng! vào khoảnh khắc đó, muội rất hận huynh, muội muốn huynh xui xẻo, chịu một ít giáo huấn! Lăng Thiên muội khi đó, chính là nghĩ như vậy, là muội quá ngốc, quá non nớt phải không?!" Lê Tuyết buồn bã cười

"Sau khi hãm hại huynh, muội rất hài lòng, lại bắt đầu mơ tưởng, chỉ cần có thể nhìn thấy huynh, muội sẽ đối xử như thế nào cho tốt, cho huynh biết muội yêu huynh như thế nào. Muội nghĩ đơn giản rằng, huynh sẽ chỉ bị đánh một trận, rồi sau đó sẽ bị giam cầm một thời gian, Muội thậm chí còn nghĩ, như thế huynh sẽ không phải đi ra ngoài liều mạng ẩu đả, có thể ở lại trong gia tộc cùng với muội, Muội còn huyễn hoặc mà nghĩ rằng muội sẽ giải thích thế nào, tìm lý do nào để nhìn huynh, Đối với huynh muội thật không nghĩ tới, khi muội gặp lại huynh, bọn họ đã đánh gảy tay chân của huynh, phế đi đan điền của huynh, biến huynh thành một phế nhân từ đầu đến chân, Lúc đó, vào khoảnh khắc muội nhìn thấy huynh, nhìn thấy ánh mắt oán độc của huynh nhìn muội, muội Liền hôn mê bất tỉnh."

Tinh thần hoảng hốt, Lăng Thiên phảng phất như nhớ lại năm đó: "Ta cho rằng, ta cho rằng muội đang giả bộ thương hại, còn đang hãm hại ta,.." Năm đó, tại đại sảnh lãnh huyết kia, một cặp con ngươi không chút tình cảm, còn có một thiếu nữ ngất xỉu ngay ở cửa, Lăng Thiên thống khổ rên lên một tiếng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

"Đến lúc đó muội mới biết được, không ngờ muội đã khiến cho huynh thê thảm như vậy! sau đó muội bị bệnh nặng trong một thời gian dài, liên tục mấy tháng liền, không ngừng gặp ác mộng, Tinh thần hoảng hốt trong thời gian thật dài, sau đó khi muội đi tìm huynh, huynh không gặp muội, Muội đành lén đi ra ngoài tìm huynh. Muội thấy huynh nhặt rau nát, thấy huynh ngủ đầu đường xó chợ, Mỗi lần như thế muội đều khóc, Muội lại không có mặt mũi nào gặp huynh chỉ là để cho huynh nhặt được một ít tiền, là cho huynh chút thức ăn. không dám cho huynh biết là muội làm. Nhưng sau này, huynh lại nhận được sự giúp đỡ của Lăng Mộng Nhi,"

"
có lẽ muội là người duy nhất biết Lăng Mộng Nhi là người giúp đỡ huynh, tin chắc rằng trong thời gian ấy, chỉ có một mình muội còn chú ý đến một phế nhân như huynh, Muội liền nghĩ, như vậy cũng tt chỉ cần có thể giúp được huynh là được, hơn nữa, nếu như huynh biết là muội giúp đỡ huynh. lấy tính cách của huynh thì có lẽ thà rằng chết đói, cũng không chịu nhận. Nhưng lúC đó, Lăng Mộng Nhi chẳng qua chỉ tùy ý giúp huynh một lần. Nàng ta đâu có thực sự chú ý đến sự tồn tại của huynh, Cho đến lúc đó cũng vừa vặn cho muội một cơ hội. Muội tiếp tục giả làm Lăng Mộng Nhi đến chăm sóc huynh. mãi cho đến một lần muội nhìn thấy bọn Lăng Siêu đánh huynh, đánh huynh rất thảm, cho đến lúc đó muội mới nhớ ra rằng, chính là bọn họ, chính những kẻ đó đã khiến muội hãm hại huynh, bọn họ mới là những kẻ đầu sỏ gây nên tất cả! Muội muốn trả thù bọn chúng, bọn chúng đã hại chúng ta, hại huynh, muội cũng muốn họ gặp chuyện không may! Nhưng khi đó muội không phải là đối thủ của bọn họ. cho nên lần đó, lúc huynh hôn mê rồi muội chữa thươhg cho huynh Xong, lập tức triển khai trả thù, Muội, muội cũng để cho bọn chúng nếm thử người mình yêu nhất bị thương tổn có tư vị thế nào!"

"
Nhưng mà khi muội làm xong tất cả những việc đó, chờ khi muội lại đi tìm huynh rốt cục không tim được huynh nữa! Rốt cục không tìm được huynh nữa... Hu hu hu... Mọi người đều nói huynh đã chết.,."

"
Vì thế lòng muội lại chết thảm một lần nữa, cả ngày đều như một cái xác không hồn mãi đến khi gia tộc muốn gả muội cho Hoàng Gia Vân, muội căn bản không chút do dự liền đồng ý, Trên thế giới này đã không còn huynh nữa muội được gả cho ai, không gả cho ai không phải đều giống nhau hay sao? Nhưng đúng vào ngày hôn lễ, huynh xuất hiện. Hơn nữa còn mang đến một vụ nổ kịch liệt! Huỷ diệt tất cả! Ha ha ngẫm lại cảm giác vào khoảnh khắc ấy, thực sự rất kỳ diệu. Hiện tại huynh có thể nói cho muội biết vì sao mấy năm đó huynh biến mất hay không?"

Lăng Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Là Mộng Nhi mang ta đi, sau đó chúng ta một mực vạch ra kế hoạch trả thù bí mật. Mục đích của Mộng Nhi chính là chiếm được quyền lực lớn nhất trong Lăng gia, Mải cho đến khi ngày muội kết hôn, Ta vẫn luôn cho rằng trong mấy năm qua chính là nàng vẫn luôn chiếu cố ta. Vì báo ân cũng vì trả thù cho nên ta liền đáp ứng nàng ta. Dù sao lúc đó sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cho nên rất dễ dàng thành toàn cho nàng ta. Bây giờ nhớ lại, lúc đó ta đáp ứng Mộng Nhi sảng khoái như vậy, tất nhiên có chút kinh ngạc. " Lăng Thiên cười tự giễu.

Quyển 6
Bình Luận (0)
Comment