"Ầm" một tiếng, cửa địa đạo bị mở tung ra, mấy đại hán điên cuồng vọt đến,
" Có thích khách, chúng ta bị..." Đột nhiên nhìn thấy tình thế bên nầy hai con mắt tức thì lòi ra, đờ đẫn một hồi
****************
Lăng Kiếm đã rời khỏi thành Viêm Dương, đang ở trên đại địa mênh mông đón từng cơn gió đêm lạnh lẽo chạy như bay
Tuy rằng ám sát thành công Đông Phương Nhật Minh, nhưng trong toàn bộ quá trình ấy, Lăng Kiếm chưa từng cảm thấy vui vẻ, Thậm chí cảm thấy có chút phiền muộn chém giết một vị quân chủ, luôn là tâm nguyện của một sát thủ như Lăng Kiếm, Thậm chí vì điều nầy mà hắn đố kỵ với Lăng Trì từng đến chém giết quốc chủ của Bắc Ngụy. Nhưng hôm nay, vua một nước chết dưới kiếm của hắn, vốn Lăng Kiếm phải hưng phấn không thôi, không ngờ hắn lại cảm thấy hình như người mình giết chỉ là một người bình thường, so với những tham quan ác bá trước đây mình từng giết không có bất kỳ sự khác biệt nào, thậm chí có một loại cảm giác vô cùng buồn chán
Lần ám sát nầy, Lăng Kiếm cho rằng
"thu hoạch" có thể làm cho mình cảm thấy hứng thú, Tuy nhiên chỉ có thân pháp, kiếm pháp của mình thực sự tiến bộ nhảy vọt so với trước đây, còn sự hưng phấn trước đây sau mỗi lần mình giết người lại vô tung vô ảnh, cho dù người mình giết lần này là một quốc chủ của một quốc gia
Đột nhiên trong đầu Lăng Kiếm hiện ra vẻ mặt thanh lãnh của Lăng Thiên, trong lòng vang lên một câu nói của Lăng Thiên: cái gọi là giết người kỳ thực chẳng qua chỉ là biến một người sống thành một cổ thi thể mà thôi có cái gì đáng để hưng phấn đây"
Thân thể Lăng Kiếm đang vùn vụt li đột nhiên ngừng lại lẳng lặng mà đứng trong bóng đêm đột nhiên bừng tỉnhđại ngộ. Mặc kệ là giết một tên ăn mày hay là giết gia chủ một giạ tộc hoặc nữa là một vị hoàng thượng chẳng qua cũng chỉ là sự dùng kiếm của mình xóa đi một mạng người mà thôi, Mặc kệ lúc còn sống thân phận của người đó cao quý đến mức nào, thì sau khi chết đi cũng chỉ là một cổ thi thể một động thịt thối, mà ở điểm này hoàng đế hay gã ăn mày, không hề khác nhau, Người tốt hay người xấu không hề khác nhau, Nam nhân hay nữ nhân, đồng dạng, cũng không khác nhau à, chức nghiệp của mình vốn là biến một người sống thành một cổ thi thể, hà tất phải quan tâm đến thân phận của đối tượng ám sát, Vô luận là thân phận thế nào, cho dù người đó cao quý đến đâu, sau khi gặp phải mình, hắn cũng chỉ có thể biến thành một cổ thi thể, chỉ như vậy mà thôi. Thật sự là không có gì Là ghê gớm
Nghĩ như thế Lăng Kiếm nhất thời cảm thấy loại cảm giác hưng phấn tựa như nhiệt huyết bừng cháy trước đây khi minh giết một vị "đại nhân vật
" có thân phân hiển hách, thậm chí chỉ bởi vì huynh đệ mình từng giết một vị đứng đầu một quốc gia, mà mình chưa giết được, không ngờ sẽ đố kỵ Thật sự là rất buồn cười
Ngữa mặt lên trời cười lớn một tiếng, lăng Kiếm tựa như người điên ở trên thảo nguyên không ngừng lăn lộn mấy vòng, mừng rỡ kêu lên: "Ta nghỉ ra rồi, ta nghĩ ra rồi, ha ha ha Thì ra là thế chẳng qua chỉ như thế, chẳng qua chỉ như thế mà thôi Ha ha ha!"
Một hồi lâu, Lăng Kiếm khai triển thân pháp một lần nữa nhắm đến một phương hướng khác cũng chính là muc tiêu khác của mình chạy như bay
Nếu lúc nầy có người quen biết Lăng Kiếm, nhìn thấy biểu tình của hắn tất nhiên sẽ lập tức nhận ra chổ bất đồng của Lăng Kiếm so với trước đây, bởi VÌ điểm nầy quá mức rõ ràng Nguyên bản vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường thấy trên khuôn mặt hắn lúc này đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó chính là thản nhiên bình hòa Vẻ sắc sảo lộ rõ ban đầu đã hoàn toàn biến mất, Lăng Kiếm của lúc này rất bình thường, rất giản dị
Nếu đi ở giữa đoàn người tuyệt đối có thể bị chôn vùi một cách nhanh chóng, Không có bất luận kẻ nào cảm thấy được, người bên cạnh này dĩ nhiên là một tuyệt thế sát thủ, sát nhân như ma, chỉ cho rằng hắn là một đại nam hài nhà hàng xóm không có gì đặc biệt, Kỳ thực Lăng Kiếm chính là một đại nam hài, về phần Lăng Thiên nếu như chỉ đơn thuần lấy hiếu kỳ của hắn ở kiếp này mà nói, căn bản hắn vẫn là một "Tiểu nam hài "
Trải qua vô số giết chóc, Lăng Kiếm rốt cục đạt được yêu cầu mà ngay từ đầu Lăng Thiên đưa ra. Lấy tâm tính bình dân làm sát thủ, dùng tư tưởng bình thường để giết người. Thế gian không có người nào không thể giết, hà tất phải lấy tâm cảnh bất bình thường để đối đãi, tất cả chỉ như thế, chẳng qua cũng chỉ có như thế, cho dù kiếm nhuộm máu tươi, lòng ta vẫn như cũ, tâm hồn như kính, không một gợn sóng. Điều nầy với Lăng Kiếm mà nói, là một đột phá cực lớn, thậm chí có thể tính là đường phân cách rõ ràng nhất trong quá trình làm sát thủ của Lăng Kiếm, cũng là hoàn thành cột mốc cuối cùng. Thân ảnh bình thản của Lăng Kiếm biến mất ở phía chân trời xa xôi
************************
sau một ngày một đêm, toàn bộ các thế lực trên đại lục đều biết rằng Lăng gia Lăng Thiên dùng một loại thủ đoạn không có người nào biết đến để chặn ngang sông Bích Lân, nhận chìm độc đạo Thiên Thủy hiểm yếu của Tiêu gia, triệt để cắt đứt liên hệ giữa đại quân Tiêu gia với tổng bộ Đông Nam hơn nữa còn đánh một trận ở sơn khẩu Quỷ Khốc, tiêu diệt hoàn toàn mười lăm vạn đại quân của Tiêu Phong Dương
Toàn bỘ đại lục trở thành một mảnh náo động
Hai ngày sau, một tin tức khác càng thêm chấn động thiên hạ, hoành không truyền ra: hoàng đế Đông Triệu Đông Phương Nhật Minh ở trong thành Viêm Dương thuộc Đông Triệu bị sát thủ của đệ nhất lâu ám sát thành công
Vương quốc Đông Triệu cùng với việc hoàng đế bi ám sát, chia năm xẻ bảy, triệt để đại loạn Trong khi ấy, đại quân của Lăng gia duới sự suất Lĩnh của đại tướng Trầm Như Hổ liên thủ với gia chủ Đông Phương thế gia Đông Phương Kinh Lôi công nhiên tiến vào Đông Triệu, Hiện tại đang cùng lộ đại quân thứ ba của Tiêu gia giằng co bên trong Đông Triệu
Tin tức này, nhất thời khiến thiên hạ chấn kinh
Ngày thứ ba
Còn chưa chờ mọi người từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, lại thêm một tin tức cực kỳ chấn động truyền ra: lộ đại quận thứ ba của Tiêu gia bị ngăn trở ở Đông Triệu đại chiến cùng với đại tướng của Lăng gia Trầm Như Hổ, Nhưng sau khi trận chiến vừa mới bắt đầu một ngày một đêm đại tướng thống binh của Tiêu gia Tiêu Kim Sơn, ngay tại trong trướng soái của mình, không hiểu mất đầu, sáng sớm hôm sau, thủ cấp của Tiêu Kim Sơn đã bị treo lơ lững giữa trận của hai quân
Đại quân của Tiêu gia đến lúc này không chiến cũng tự tan vỡ
Toàn bộ Đông Triệu chẳng khác nào hoàn toàn lọt vào trong tay Lăng gia, Tuy rằng hiện tại vẫn đang là một mảnh hỗn loạn, nhưng hết thảy chúng nhân đều rõ ràng, loại hỗn loạn vổ tổ chức này, tuyệt đối không thể ngăn cản được bước tiến thống nhất Đông Triệu của Lăng gia, Việc Đông Triệu triệt để biến thành lãnh địa của Lăng gia, đã chỉ còn là một vấn đề sớm hay muộn mà thôi
Ba tin tức liên tục phát ra, tin sau chấn động hơn tin trước, Vào lúc người trong thiên hạ còn đang khiếp sợ không nói nên lời, phía Nam lại truyền ra một tin tức cực kỳ chấn động khác khiến cho chúng nhân một lần nữa trợn mắt há miệng:
Lăng Khiếu đại tướng quân của Lăng gia, sau khi tiêu diệt Nam Trịnh, không những không lui binh, trái lại trực tiếp đại chiến ngay tại Nam Trịnh, triển khai chém giết kịch liệt với lộ đại quân thứ hai của Tiêu gia, Đúng vào lúc bởi vì thực lực của hai đại quân ngang nhau, dẫn đến thương vong càng lúc càng lớn, thì đột nhiên các tin tức truyền đến, quân tâm của đại quân Tiêu gia hỗn loạn, lại càng không còn tâm trí chiến đấu, cũng vào lúc này, đại tướng Lĩnh binh của Tiêu gia Tiêu Ngân Phong bị người ám sát ngay trong đại trướng, khi thích khách mang theo thủ cấp của Tiêu Ngân Phong bí mật rời khỏi đại doanh thì bị người phát giác, sau một phen khổ chiến, thích khách thân chịu trọng thương trốn thoát, Ngày thứ hai, thủ cấp của Tiêu Ngân Phong đồng dạng cũng bi treo giữa trận hai đại quân
Chiến cuộc không còn gì căng thẳng nữa, Đại quân của Tiêu gia sau khi luân phiên đại chiến còn không tới mười vạn người, Ngoại trừ hơn vạn người đầu hàng ra; đám người còn lại như cây đổ bầy khỉ tan tác, trong một đêm bỏ chạy sạch sẽ, Hiện nay binh mã của Lăng gia đang thu thập tàn cục ở Nam Trịnh
Từ nay về sau thế gian không còn hai quốc hiệu Nam Trịnh và Đông Triệu!
Quyển 6