Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 633

.

Vấp phải tràng diện loại này, vốn dĩ nếu xuất thủ thì là nhân tình, không xuất thủ là đạo lý nhưng không xuất thủ hổ trợ không xong, nhân tính tựa hồ không thể nào nói trước được, Hơn nữa chính mình đã đưa Liệt Thiên Kiếm cho Lăng Thiên, thì có nghĩa là hai người đã chung một trận doanh nếu thấy chết mà không cứu trong lòng Tống Quân Thiên Lý cũng cảm thấy khó chịu, cho dù trên mặt đạo lý thì cũng không phải là khôngđược, hơn nữa hắn cũng không đành lòng thấy Lăng Thần một tiểu cô nương như đóa hoa cùng với những hán tử đầy nghĩa khí như Lăng Phong Lăng Vân phải chết

Kỳ thực còn có một nguyên nhân mà không được tính là nguyên nhân, đó là nếu sau khi Lăng Thiên trở về mà biết chính mình thấy chết mà không cứu, với tính tình của Lăng Thiên, một khi phát điên lên, tất nhiên sẽ giận chó đánh mèo, chưa biết chừng hắn sẽ thực sự san bằng cả Vô Thượng Thiên, Tống Quân Thiên Lý tin tưởng, Lăng Thiên tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện như vậy, Dù sao, tại Vô Thượng Thiên ngoại trừ Tống Quân Thiên Lý ra, bất luận là người nào khác, Lăng Thiên cũng không cần quá tốn sức để đối phó

Thế nhưng ra tay giúp đỡ, thì trong đầu Tống Quân Thiên Lý lại tự xỉ vả chính hắn, thật là đê tiện mà, tiểu tử nầy chữi bới ngươi như vậy, ngươi còn cứu lão bà của hắn, cứu huynh đệ của hắn, chẳng lẽ ngươi nhàn rỗi quá không có việc gì làm hay sao? có ngươi tọa trấn, Lăng Thiên cho dù phát rồ, thì liệu hắn có thể san bằng Vô Thượng Thiên hay sao?

Vì vậy, nói tóm lại, trong lòng Tống Quân Thiên Lý lúc này cũng không rõ là tư vị gì, ngũ vị hỗn tạp, tựa như là mớ hàng tạp hóa, hoặc là bản thân có để ý vài ngày liền cũng không hiểu ra, hoặc giả dù nhiều dù ít hắn vẫn thấy Lăng Thiên tương đối hiếm có, thực sự không muốn nhìn cảnh hắn phát điên

Nhìn đám nhân vật trọng yếu của Lăng phủ biệt viện đi đến phía sau lưng mình rõ ràng cho rằng mình là thần hộ mệnh hoặc có lẽ là tấm khiên chắn, Tống Quân Thiên Lý lại cười khổ một trận, một hán tử như mình coi như đã bị tiểu tử Lăng Thiên biến thành một kẻ trộm thuyền, Vả lại là do tự mình bước lên,

Đối diện, Lôi chấn Thiên khẽ cười chua xót nói: "Thì ra là thế, Lão phu vẫn luôn kỳ quái vì sao giang sơn lệnh chủ bách chiến bách thắng lại không giết Lăng Thiên, nguyên lai các ngươi vốn là một nhóm, Vô Thượng Thiên rốt cục quyết định xuất thế phải không? Người mà các ngươi lựa chọn chính là Lăng Thiên ư?"

Nói đến đây Lôi chấn Thiên cười ha hả oán độc nhìn Tống Quân Thiên Lý nói: "Hay cho một giang sơn lệnh chủ, Hay cho một khối giang sơn lệnh, Dĩ nhiên đem cả thiên hạ đùa bỡn trong tay Tống Quân Thiên Lý, danh dự ngàn năm của Vô Thượng Thiên đã bị ngươi hủy hoại sạch sẽ rồi, Ha ha Giang sơn lệnh ơi là giang sơn lệnh, nguyên lai giang sơn lệnh mà các đế vương đương đại đều coi như bảo bối lại là một trò cười thật hay, Thực sự là buồn cười, Ha ha ha ha "

Biểu tình Tống Quân Thiên Lý không chút biến đổi, nhìn Lôi chấn Thiên, ung dung như không nói: "LÔi chấn Thiên, ngươi muốn làm bản tọa tức giận sao? Ha ha, giang sơn lệnh của Vô Thượng Thiên có lẽ không giết chết Lăng Thiên, nhưng giang sơn lệnh chủ muốn diệt sạch Lôi gia vẫn có thể làm được đấy, Lôi chấn Thiên, ngươi có muốn thử một lần hay không đây?'"

Toàn thân Lôi chấn Thiên chấn động Lập tức á khẩu không biết trả lời ra sao? Ý của Tống Quân Thiên Lý rất rõ ràng, Lôi gia không thể so sánh với Lăng Thiên cho dù lấy lực lượng một người thì một nhà Lôi gia cũng không thể so sánh được, Hơn nữa Lôi chấn Thiên cũng đã từ trong phẫn nộ mà tỉnh lại, Đừng nói là lúc này thực lực Lôi gia đã bị tổn hại nghiêm trọng, cho dù là ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc đã có thể làm gì nổi Tống Quân Thiên Lý, Lúc trước, Ngọc gia khổng lồ đến như vậy, cũng không dám tùy tiện trêu trọc Tống Quân Thiên Lý mà đành phải lựa chọn bấm bụng nuốt giận, Nhà mình ở trong mắt người này Lại là cái gì đây?

Tiếng vó ngựa Vang lên, Một đám nhân mã trong tiếng ầm ầm phi nhanh tới đây chính là Lôi gia nhị gia Lôi chấn Bằng suất lĩnln năm trăm cao thủ tinh nhuệ của Lôi giaphủ biệt viện để trợ giúp, Nhân mã bên ngoài của Lăng gia đang muốn ngăn cản, Lăng Thần mạnh mẽ chấn hưng tinh thần, Hạ lệnh triệt tiêu phòng vệ Thả cho bọn họ tiến vào Lăng Thần rất rõ ràng Đối mặt với những cao thủ của Lôi gia, Binh lính bình thường cho dù ở trạng thái sung sức Lao lên cũng chỉ là chịu chết mà thôi, Nhưng nếu có Tống Quân Thiên Lý tọa trấn ở đây, Tin rằng tạm thời Lăng phủ biệt viện đã có thể nói là an toàn cho dù Lôi chấn Thiên thực sự dám liều mạng cá chết lưới rách cũng vẫn phải tập trung toàn bộ lưc lượng về một chỗ Nếu đã như vậy Thì không bằng dứt khoát thả bọn họ tiến vào, Mặt đối mặt nói cho rõ ràng cục diện lúc này so với khi trước đã tốt lên rất nhiều, có lẽ có thể chống đỡ được đến khi Lăng Thiên trở về

Mặt khác Trong đầu Lăng Thần còn mơ hồ có một ý nghĩ Đó chính là Nhìn bộ dạng hiện tại của Lôi chấn Thiên cố nhiên kiêng kỵ Tống Quân Thiên Lý tới cực điểm, Sợ rằng thật sự sẽ không dám hạ thủ với Tống Quân Thiên Lý, Nhưng nếu đám người vừa mới đến kia không biết rõ mọi chuyện tùy tiện làm cho Tống Quân Thiên Lý tức giận, Làm cho Lôi gia mắc phải tử địch đệ nhất thiên hạ, Vậy có thể sẽ triệt để biến đại nạn của Lăng phủ biệt viện thành một việc hết sức tốt đẹp. Như thế sẽ thật tuyệt diệu,

có điều là Lăng Thần đã lâm vào một sai lầm khách quan, Không sai Tống Quân Thiên Lý võ công tuyệt thế cho dù đối mặt với tình cảnh như hiện tại Vẫn có thể dễ dàng đánh chết nhân vật thủ Lĩnh của Lôi gia, Nhưng hắn thủy chung chỉ có một thân một mình còn Lôi gia lại có hơn hai ngàn người, Hơn nữa mỗi người đều là cao thủ, Lực lượng của Lăng phủ biệt viện hiện tại đã mỏng như tơ nhện, Nếu như Lôi chấn Thiên thật sự không tiếc mạng mà nói chỉ cần toàn lực ập đến cho dù Tống Quân Thiên Lý có thể giết Lôi chấn Thiên là thủ lĩnh dẫn đầu Lôi gia, Thì Lăng gia bên này Lấy Lăng Thần đứng đầu, Toàn bộ sẽ đều chôn cùng hắn, Dù sao lúc này đã không còn ai còn sức chiến đấu nữa

Đáng tiếc Lôi chấn Thiên cùng với Ngọc Mãn Lâu khi trước giống nhau, Rất tiếc mạng sống, Nhị gia của Lôi gia Lôi chấn Bằng vừa tràn ngập phiền muộn vừa nghi hoặc khó hiểu đi tới trước người đại ca hắn nói: "Đại ca tình thế như thế này rồi sao lại dừng tay? Lúc này cho dù muốn chiêu hàng cũng không còn ý nghĩa gì nữa mà "

Lôi chấn Bằng thấy rõ ràng rằng người của Lăng phủ biệt viện, thương tich chồng chất tàn phế có thừa, cơ bản đã không còn bao nhiêu sức chiến đấu, mấy trăm người đều tụ lại ở phía đối diện đại ca mình, ở phía khác còn có không ít người thương thế tương đối nghiêm trọng rải rác ở các góc xung quanh, gần như có thể nói là toàn quân bị diệt, Nhưng đại ca mình lại đột nhiên đình chỉ vào đúng thời khắc quan trọng nầy, Quả thực là không thể tưởng tượng nổi, khiến cho người ta rất khó hiểu, cái gọi là biến chiến tranh thành hòa bình thực sự là tán hươu tán vượn, hơn nữa, cho dù là chiêu hàng thì cũng không quá thích hợp thì phải?

Lôi chấn Thiên oán hận thở dài nói: "Chăng lẽ ta không biết điều đó hay sao? Vốn dĩ đã sắp đại công cáo thành, nhưng lại đúng vào thời khắc mấu chốt, giang sơn lệnh chủ của Vô Thượng Thiên Tống Quân Thiên Lý đột nhiên hiện thân, một tay ngăn cản, từ lúc đó gây khó dễ, bây giờ thực sự là tiến không được, lùi chẳng xong còn bên ngươi thì sao?" Nói xong, trong lòng mọc lên một tia hi vọng, thầm nghĩ cho dù không hủy diệt được Lăng phủ biệt viện, nhưng nếu có thể hủy diệt thành công chủ trạch của Lăng gia, thì với Lăng Thiên cũng là một đả kích trầm trọng cái đầu to của Lôi chấn Bằng lắc lư, phiền muộn nói: "Đừng nói nữa, khi ta đánh vào Lăng gia, chỉ thấy có mấy trăm gia đinh hộ viện, còn những nhân vật chủ chốt của Lăng gia, lại dứt khoát không thấy một ai, Quả thực khiến cho người ta buồn bực, Tức giận, ta trực tiếp phóng một hồi đại hỏa thiêu con mẹ nó rồi " Nói đến đây đột nhiên ngẫn ra: "Giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý Sao lại gặp phải hắn ở đây? Không phải hắn đã bị Lăng Thiên giết chết rồi hay sao?"

Lôi chấn Thiên thở một hơi thật dài, ánln mắt chuyển đến thi thể của con trai đang nằm trên mặt đất bi phẫn nói không nên lời tinln thần sa sút

"Hiểu Tùng, Nó... " Toàn thân Lôi chấn Bằng như bị sét đánh trúng hai con mắt nhìn cháu trai, đột nhiên thấy trong lòng trống rỗng, trong hốc mắt nước mắt ròng ròng chảy xuống, chợt quay người lại, sãi bước ra ngoài hai mắt phún hỏa nhìn Tống Quân Thiên Lý gằn từng chữ "Ngươi chính là giang sơn lệnh chủ của Vô Thượng Thiên Tống Quân Thiên Lý?"

Tống Quân Thiên Lý ung dung như không đứng tại chỗ, đối với câu hỏi của hắn cơ bản là hờ hững, Ta không phải giang sơn lệnh chủ chẳng lẽ là ngươi? Đấy chẳng phải là thừa lời hay sao?

Lôi chấn Bằng hung tợn trừng mắt lên, khí nộ công tâm, giận dữ nói: "Gia đang hỏi ngươi, nói, ngươi câm điếc rồi sao?"

" Bốp "

"Bịch "

Trên mặt Tống Quân Thiên Lý bị một tầng sát khí nhàn nhạt bao phủ, trong tay không biết từ lúc nào đã móc ra khău lụa trắng như tuyết,au lau tay, ánh mắt sắc bén khinh thường nhìn Lôi chấn Bằng ngã lăn trên mặt đất, vị thế như kẻ đứng trên cao nhìn xuống

Vào lúc vừa mới rồi không một ai nhìn thấy rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thân hình Tống Quân Thiên Lý tựa hồ lay động rồi nhoáng lên, sau đó chợt nghe một tiếng tiếp đó thì "BỊCH" một tiếng, Lôi chấn Bằng đã ngã văng ra ngoài, thân thể không tự chủ được mà lộn nhào trên không, chật vật ngã xuống đất, ngoác miệng phun ra năm sáu cái răng

Vị nhị gia này của Lôi gia cũng là cao thủ nhất lưu đương đại, không ngờ ngay cả Tống Quân Thiên Lý xuất thủ thế nào cũng không nhìn thấy rõ, đã nằm trên mặt đất như một con lợn chết, Hết thảy chúng nhân tức thì đều trợn mắt mà nhìn

Lôi chấn Thiên chậm rãi buông thi thể của nhi tử xuống, đứng lên, thân thể thẳng tấp, nhìn Tống Quân Thiên Lý sắc mặt âm u ánh mắt lạnh lùng "Tông Quân Thiên Lý chuyện ngày hôm nay của Lăng gia, các hạ không nhúng tay vào không được hay sao?"

Tống Quân Thiên Lý cười nhạt trào phúng nói: "LÔi gia đương đại cũng tính là một trong số ít các danh môn thế gia, gia chủ càng là một nhân vật đường đường chính chính, Nhưng hiện tại lại thừa lúc chủ nhân của Lăng gia không ở nhà, khi mà nhà người ta ba mặt chiến tranh mò tới nhà người ta để thể hiện uy phong, chuyện như vậy bản tọa nhìn không quen, Nếu như ngươi và Lăng Thiên có thù riêng như vậy niệm tình còn có thể tha thứ được có oán hận đi chăng nữa thì cũng không có gi đáng trách, Nhưng Lôi gia các ngươi và Lăng gia lại chẳng khác nào tám cây tre chẳng thể đứng cùng một bụi, cũng chưa từng qua lại, vậy mà làm ra chuyện bỉ ổi thế này, thực có phần khiến cho người ta phải suy nghĩ "

Nói đến đây, Tống Quân Thiên Lý hơi ngẩng đầu, hai ánh mắt tựa như lãnh điện bắn thẳng đến mặt Lôi chấn Thiên: "Lẽ nào đường đường là gia chủ Lôi gia lại không dám đối mặt chính diện với Lăng Thiên? Lấy thân phận gia chủ Lôi gia, lại không dám đối địch chính diện với Lăng Thiên? Thế nầy có vẻ như ta đã đánh giá gia chủ Lôi gia quá cao rồi "

Mặt Lôi Chấn Thiên đỏ lên nói: "trước đây không có thù hận, không có nghĩa là hiện tại không có, Giang sơn lệnh chủ, con trai duy nhất của ta đã chết trong tay người của Lăng gia, ta cùng với Lăng gia đã là cục diện thù bất cộng đái thiên, không chết không thôi, Tống Quân Thiên Lý, Lôi gia chúng ta thực sự không muốn đối địch với Vô Thượng Thiên, Chỉ cần lệnh chủ nhường ra một bước, để cho người của Lôi mỗ báo đại cừu giết con, rồi sẽ rời đi ngay lập tức, Sau này chắc chắn sẽ hậu báo, chỉ cần còn mệnh tuyệt không dám không tuân "

Lúc này Lôi chấn Thiên còn chưa biết tam đại cung phụng những thủ hạ có võ công cao nhất của hắn vốn đã quy thiên, Nếu hắn biết sợ rằng vị đứng đầu Lôi gia nầy sẽ phát cuồng tại chỗ,

"Cừu giết con?" Lăng Thần ho sặc hai tiếng phẫn nộ nhìn Lôi chấn Thiên: "Không ngờ gia chủ Lôi gia danh chấn thiên hạ cũng là một tiểu nhân vô sỉ đảo lộn phải trái, đổi trắng thay đen, Nếu Lôi gia các ngươi không đến xâm phạm Lăng gia ta thì làm gì có chuyện con trai ngươi sẽ chết ở Lăng phủ biệt viện, việc này tự Lôi gia dựng lên, con trai ngươi chết, chính là gieo gió gặt bão, Mà Lôi gia các ngươi thiếu Lăng gia chúng ta một món nợ máu, cũng giống như vậy còn xa mới trả hết nợ Máu của đệ tử Lăng gia, Lôi gia các ngươi còn phải trả gấp trăm gấp ngàn lần "

Quyển 6
Bình Luận (0)
Comment