Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 711

Mà Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không thì mặt ngoài cũng không có hành động gì, chỉ thấy từ đáy mắt xuất hiện hàn mang, hắn âm thầm hừ

lạnh một tiếng, thầm nghĩ, sau giáp chi chiến sẽ là thời điểm các ngươi diệt vong, tha cho các ngươi nhất thời đi. Trường hợp này lại rất là

quái lạ, vốn thắng hẳn phải là cao hứng thì mặt Ngọc Mãn Lâu lại tỏ vẻ ủ dột, rất là mất hứng mà bên thua thì Thủy Mạn Không lại có chút

vui mừng. Tuy đã cực lực tỏ vẻ nghiêm mặt nhưng đuôi lông mày lại tỏ vẻ khoái ý như thế nào cũng không che dấu được. Khoái ý vì báo

được đại cừu, mắt thấy cừu nhân chết ở trước mặt mà khoái ý. Thủy Mạn Không cho tới bây giờ vẫn không quên được con trai mình là

bởi vì súc sinh của Thủy Mạn Thành nên mới có thể uổng mạng ở Thiên Tinh. Hắn hận chính mình không thể tự tay giết chết Thủy Mạn

Thành nên khi thấy Thủy Mạn Thành chết thì trong lòng vô cùng khoái ý thậm chí đến mức không thể che dấu! Hai tràng chiến đấu kế tiếp

đều là Ngọc gia thắng, hiện tại cũng chỉ còn lại hai tràng. Thủy Thiên Nhu đối đầu Ngọc Băng Nhan. Thủy Vô Ba đối đầu Ngọc Mãn Lâu!

Mà cái Lăng Thiên và Lăng Kiếm chờ mong nhất, hứng thú nhất cũng chính là hai tràng này.

Từ phía Thủy gia, một bóng người mặc hắc y dáng người cao gầy thướt tha đi ra, chính là Thủy Thiên Nhu đi ra. Bên phía Ngọc gia, Ngọc

Băng Nhan trên mặt hàm chứa vẻ cười thản nhiên từ trong đám người đi ra, dáng vẻ như khiếp sợ, tựa hồ như yếu đuối từng bước một

tiêu sái đi lên. Ngọc Mãn Đường lắc đầu thở dài, vẻ mặt thống khổ, Ngọc Mãn Thiên nắm chặt quyền đầu, hung hăng nhìn đại ca Ngọc

Mãn Lâu vẻ mặt giống như muốn ăn thịt người. Ngọc Mãn Lâu nhẹ nhàng nghiêng mặt đi, hai mắt ánh mắt buông xuống, ngồi

như núi. "Băng Nhan muội muội". Thủy Thiên Nhu mở đầu nói, ngữ khí nhu hòa.

"Thiên Nhu tỷ tỷ". Ngọc Băng Nhan thản nhiên cười, hai nàng nhìn nhau cười. Bộ dáng làm ra vẻ này làm cho những người không rõ nội

tình nhất thời giật mình: Nga, hóa ra hai nàng cũng không quen biết nhau nhưng cũng có người âm thầm khinh bỉ: Hai nha đầu này thực là

biết diễn diễn, đã ngủ với nhau trên một cái giường rồi còn kết bái tỷ muội với nhau thế mà cư nhiên còn có thể biểu diễn tự nhiên như vậy,

quả thực là diễn viên có hạng a! Ngọc Mãn Lâu cùng Thủy Mạn Không đồng thời ngồi thẳng lên, tại một khắc, trong lòng hai gia chủ của

hai gia tộc đứng đầu hai đại lục hai cư nhiên đều nhất trí với nhau! Thủy Thiên Nhu tất thắng, Ngọc Băng Nhan tất bại! Bại là chết, Ngọc

Băng Nhan hẳn phải chết. Ngọc Mãn Lâu có chút khẩn trương, thậm chí cảm thấy có chút khát nước, loại cảm giác vi diệu này không biết

bao nhiêu lâu hắn chưa từng gặp qua, tin tưởng chỉ cần Ngọc Băng Nhan chết ở chỗ này, chết ở trong tay Thủy Thiên Nhu thì Thủy gia

cùng Lăng Thiên từ nay về sau chính là không chết không ngừng! Thủy Mạn Không cũng có chút khẩn trương, chỉ có Thủy Thiên Nhu

thắng thì mới có thể mau chóng trở lại bên người Lăng Thiên, vì hạnh phúc chung thân của nữ nhi, cũng vì tiền đồ của Thủy gia.

"Băng Nhan muội muội cẩn thận, ta xuất thủ đây". Thủy Thiên Nhu phong tư thản nhiên, trường kiếm như lưu thủy đón gió xuất ra. Ngọc

Băng Nhan áo trắng như tuyết, phong thái yểu điệu, chấp kiếm như chấp bút, đoan nghiêm cẩn mật, môn hộ kín đáo, phái phong cách quý

phái khẽ cười nói:"Tỷ tỷ cứ yên tâm ban chiêu". Yên tâm ban chiêu, những lời này đó là ám hiệu giữa hai nàng, ý tứ tức là Ngọc Băng

Nhan đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, tất cả mọi người cứ yên tâm. Thủy Thiên Nhu hô lên một tiếng, thân mình nhẹ nhàng tựa hồ như theo gió

phiêu khởi, nhảy lên không trung, khi đã lên tới độ cao nhất định thì trường kiếm ngân quang chợt lóe lên rồi giữa thiên không đột nhiên

xuất hiện một dải ngân hà như thác nước, trong suốt phản quang, lấy thế như rơi thẳng từ cửu thiên chụp xuống! Ngọc Băng Nhan dưới

chân đảo một cái, thân mình vươn lên, trường kiếm trên không trung lấy kiếm chỉ bút đoan chính viết một chữ "Nhất". Chữ viết tuy rằng

đoan chính nhưng ở trong mắt người biết thư pháp thì lại có thể rõ ràng nhìn ra, nhất bút này theo thu phong mà khởi, mang theo phong tà,

ngoại bình trung câu, tàng phong cho ngoại, thời điểm thu bút ẩn ẩn hướng vào trong lòng mình!

Đây là do nét bút nghiêng đi, hơn nữa không phải dùng thư pháp kiểu chữ khải, tuy thoạt nhìn đại khí đoan chính nhưng biến hóa trong đó

thì không phải ai cũng có thể thấy được. Một đạo quang hoa màu bạc vọt lên giữa hai người, dải ngân hà kia rơi xuống chạm vào một chữ

đoan chính này thì đột nhiên trượt qua một bên, Ngọc Băng Nhan thuận thế một kiếm lướt tới, tay như cầm trọng bút nặng ngàn cân, từ

đuôi đến đầu, đầu bút như vừa nhúng mực đậm đặc múa mà lên, nhất chiêu lợi thế chuyển thủ thành công. Thủy Thiên Nhu làm như cả

kinh, kiếm pháp cũng đồng thời biến đổi, trở nên giống như xuân thủy liên miên vô tận, cũng là áp dụng thế thủ. Trận chiến này khiến mọi

người cư nhiên đều có một loại cảm giác đại khai nhãn giới. Quả thật, lấy võ công của hai nàng trong số những người ở đây thì nhiều nhất

cũng tính là trung lưu mà thôi, nhưng chiêu pháp của Ngọc Băng Nhan vô luận là nhất hệ gia chủ Ngọc Mãn Lâu hay là nhân vật

đệ nhất Thủy gia Thủy Vô Ba đều chưa từng thấy qua. Nhìn qua tựa hồ rất có vẻ nhàn hạ thoải mái viết chữ vẽ tranh nhưng lại có uy lực

rất lớn, loại võ công kỳ lạ này làm cho tất cả mọi người quan khán cảm thấy rất là vui vẻ thoải mái, nhìn không chớp mắt.

Còn có Thủy Thiên Nhu kia đối kiếm pháp cổ lão của Thủy gia đã rất nắm chắc, cũng làm cho người xem thấy mãn nhãn. Tuy công lực

của nàng còn thấp, chỉ mới vừa tiến vào tiên thiên cảnh giới có chút thành tựu nhưng kiếm chiêu kia liên miên không ngừng. Kiếm chiêu này

chân chính giống như hành vân lưu thủy. Trong nháy mắt, hai nàng đã giao đấu bảy tám mươi chiêu, cả hai đều cũng đổ mồ hôi đầm đìa, cư

nhiên là thể lực ngang nhau, không phân biệt được thắng bại. Thủy Mạn Không có chút lo lắng, chẳng lẽ Nhu nhi lại có thể thất thủ. Ngọc

Mãn Lâu cũng sốt ruột, chẳng lẽ Băng Nhan cư nhiên thật sự có bản lĩnh thủ thắng. Chẳng lẽ võ học của Vô Thượng thiên quả nhiên có

khả năng đoạt thiên địa tạo hóa. Kiếm pháp của Thủy Thiên Nhu đột nhiên biến đổi giống như là đại hải triều dâng, sóng sau tiếp sóng

trước, chậm rãi triển khai thế công trầm trọng. Ngọc Băng Nhan hừ nhẹ một tiếng, bộ pháp dưới chân biến đổi, trường kiếm trong tay đại

khai đại hợp như long phi phượng múa, quỷ bí khó lường. Hai người cư nhiên lại lâm vào cục diện lực lượng ngang nhau, lúc này đây mọi

người đều nhìn ra kiếm pháp của Thủy Thiên Nhu.

Đây chính là cuồng thảo thư pháp. Thắng bại chính là vào lúc này! Thủy Mạn Không bỗng nhiên đứng lên, trong lúc này thần sắc tha thiết

nói không nên lời còn Ngọc Mãn Lâu mắt như chim ưng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngọc Băng Nhan, vẻ hung ác nham hiểm trong mắt

giống như mây đen. Thân thể hai nàng như hồ điệp xuyên hoa, thanh âm song kiếm giao kích đang đang giống như đậu nỗ vang lên không

ngừng, trong lúc tất cả mọi người đang lo lắng thì hai nàng rốt cục đã tách ra. Ngọc Băng Nhan hai tay chống kiếm, mồ hôi đầm đìa, cố

gặng hít từng ngụm không khí. Thủy Thiên Nhu thì sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là bộ dáng thoát lực nặng, cố gắng đứng thẳng, hai chân run

lên rồi thân hình đột nhiên mềm oặt ngã ngồi trên mặt đất. Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay Ngọc Băng Nhan cũng rời tay, keng một

tiếng rơi trên mặt đất rồi cũng ngồi bệt xuống. Kết quả này làm cho tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm! Kết cục cư nhiên là cả hai

cùng kiệt lực.

Một ngàn năm qua, chưa từng xuất hiện loại tình huống này. Năm nay đúng là việc lạ liên tục xảy ra. Thủy Mạn Không như trút được gánh

nặng còn Ngọc Mãn Lâu thì căm tức đều bốc khói. Diệp Khinh Trần cùng lão già mũi ưng của Thiên Ngoại Thiên cũng đều trợn mắt há

hốc mồm giật mình. Như thế này thì sao có thể phán định được thắng bại. Xem bộ dáng của hai nàng thì tin tưởng rằng đừng nói đến cái gì

tái chiến mà cho dù là cử động một ngón tay cũng thấy khó khăn...... Ngọc Mãn Đường mừng rỡ, Ngọc Mãn Thiên thì há cái miệng như

miệng hà mã ra mà cười, xem tư thế thì như trâu cười, mãi lâu sau mới xoạch một tiếng khép lại, khóe miệng run rẩy một trận, cằm như có

vẻ bị trật khớp...... Ngay cả như thế, Ngọc tam gia vẫn giãy dụa mơ mơ hồ. Tuy rằng tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng

nhưng không ai nhìn ra trong đó có điểm gì không đúng. Hai nàng quả thật cố hết sức, sát chiêu ùn ùn cuối cùng mà kiệt sức. Ngay cả

người bàng cũng nhiều phen vì hai nàng mà đổ mồ hôi, nào ai sẽ biết hết thảy điều nay cư nhiên là trước đó đã sớm tập luyện tốt. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Cũng không thể trách những người này ánh mắt không tốt mà thật sự bởi vì trận biểu diễn này của Ngọc Băng Nhan và Thủy Thiên Nhu

đã đạt tới trình độ thiên chuy bách luyện, thậm chí còn có vị thiên hạ đệ nhất cao thủ Tống Quân Thiên Lý tự mình ra tay chỉ điểm, ngoài ra

còn có vị quái thai Lăng Thiên tinh thông cổ kim nghìn năm võ công chiêu thức chỉ giáo. Thiên Lý thậm chí đã từng nói, nếu không phải là

đã biết trước các nàng đã luyện tập với nhau thì cho dù là lấy nhãn lực của hắn cũng khó có thể khám phá ra huyền cơ trong đó. Ngay cả

vị đại lão này cũng phải nói như vậy thì đừng nói những người ở đây còn có ai có thể nhìn ra vấn đề, cái đó mới thực sự là thấy quỷ. Ánh

mắt Thủy Mạn Không nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu trầm giọng nói:"Trận chiến này hòa, Ngọc gia chủ nghĩ như thế nào". Đằng sau Thủy

Mạn Không chợt có người đứng lên nói: "Sao có thể hòa được. Tổ tông di huấn, giáp chi chiến không chết không ngừng, kẻ sống thắng,

người chết bại, sao có thể có kết cục hòa"
. Người lên tiếng chính là Thủy Mạn Thư, Thủy Mạn Bình một bên cũng lên tiếng phụ họa nói:

"Nếu kết quả hòa thì chẳng phải là làm trái di huấn của tổ tông".

Quyển 7
Bình Luận (0)
Comment