Vừa hỏi mới biết được, khi Tống Quân Thiên Lý ôm thi thể của Thủy Vô Ba đi, Ngọc Mãn Lâu?? Té xỉu trên đất, sau đó thủ hạ đưa hắn
đi nghỉ, đến ngay cả cuộc chiến cuối cùng giữa hai nhà cũng không kịp xem mà vội vàng rời đi. Ba người tính toán một chút, đều phỏng
đoán Ngọc Mãn Lâu đã nhanah chóng phi ngựa đến bến tàu, sau đó lên thuyền rời đi...... Nói đi là đi, tuyệt không đối không lưu lại! Ngọc
Mãn Lâu quyết định thật nhanh, đúng là khiến cho người ta bội phục. Hắn hoàn toàn không lo lắng Tống Quân Thiên Lý nhận ra điều gì,
cũng không có hy vọng xa vời Tống Quân Thiên Lý sẽ trúng độc mà chết, lập tức thực hiện kế hoạch xấu xa cuối cùng rồi rời đi, thậm chí
đến cả mọi thứ của Ngọc gia ở Thiên Phong hắn cũng không quản........... Còn có một khả năng khác, khi Tống Quân Thiên Lý xuất hiện,
Ngọc Mãn Lâu đã quyết định phải rời đi! Bởi vì Tống Quân Thiên Lý dù sao cũng là người duy nhất có thể uy hiếp được Ngọc Mãn Lâu!
Thấy tình hình không hay, hắn lập tức rời đi, tuyệt đối không ở lại thêm nguy hiểm. Quyết định thật nhanh, Đúng là kiêu hùng phong phạm.
Lăng Thiên cùng Tống Quân Thiên Lý đứng ở trên bến tàu, khuôn mặt thoáng nét lo lắng. Tranh bá chủ thiên hạ, hôm nay lại thêm một
biến cố, hai người đều thấy rất lo lắng. Ngọc Mãn Lâu mà thoát khỏi lần này thì đúng là cơ hội đối phó hắn không biết khi nào mới xuất
hiện.
"Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có đánh tan binh lực của Ngọc Mãn Lâu, sau đó dồn hắn đến bước một kích giết chết hắn."Lăng Thiên trầm thấp giọng nói:
"E rằng đây là biện pháp duy nhất, cũng là cách giải quyết cuối cùng." "Không, chúng ta có thể ám sát!"Lăng Kiếm nói:
"Huynh đệ chúng ta liên thủ lại thì ta tin rằng có thể giải quyết Ngọc Mãn Lâu." "Tuyệt đối không thể!" Tống Quân Thiên
Lý cùng Lăng Thiên đồng thời mở miệng ngăn cản. Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm nói:
"A Kiếm, chúng ta trước kia đánh giá quá thấp Ngọc
Mãn Lâu nếu như chúng ta đi ám sát thật thì có ám sát được hắn thì cũng không còn ai sống sót trở về. Nếu như Lăng Thiên ta xưng bá
thiên hạ mà phải đổi bằng mạng của tất cả các huynh đệ thì đó là cái giá quá đắt, vậy thì ta nguyện đem giang sơn này dâng cho Ngọc Mãn
Lâu! Hoặc là..... Ta đích thân ra tay!" "Công tử không thể!......" Lăng Kiếm mắt hơi đỏ lên nói, nhanh chóng của quay đầu đi chỗ khác,
không cho hai người kia nhìn thấy mình rơi lệ.
"Nếu như xưng bá mà cần đổi bằng mạng của huynh đệ, ta tình nguyện đem giang sơn này
dâng cho Ngọc Mãn Lâu!"Tống Quân Thiên Lý xúc động thở dài một tiếng, nói:
"Lăng Thiên, ta luôn cho rằng ngươi là một anh hùng, ra tay ngoan độc giống Ngọc
Mãn Lâu đều có thực lực đoạt thiên hạ. Nhưng các ngươi vô luận ai chiếm được thiên hạ mà đánh đổi bao nhiêu sinh mạng cũng không
hay ho gì chi bằng "Ngươi đích thân ra tay
", hóa ra ta đánh giá ngươi quá thấp." "Mục đích của Ngọc Mãn Lâu cũng là giành thiên hạ, tất
nhiên huynh đệ cha mẹ có thể không hy sinh, nhưng phàm là ai ngăn cản hắn đều sẽ bị giết chết. Vì cái mục tiêu này, ngoại trừ mạng của
hắn ra, Ngọc Mãn Lâu không có gì là không thể hy sinh được Nhưng ngươi Lăng Thiên lại khác,ngươi không làm như vậy, giờ ta
tưởng ngươi hơn." Lăng Thiên cười nói:
"Ta cho tới bây giờ vẫn không muốn làm anh hùng, thậm chí chưa từng nghĩ qua làm kiêu hùng; Dù
sao, anh hùng quá mệt mỏi, quá trói buộc; Kiêu hùng quá đơn độc không thể có được tình cảm chân thành, tâm phúc tri kỷ! Bởi vì, trên
đời này,còn nhiều thứ ta không thể vứt bỏ như cha mẹ, anh em, và cả những người phụ nữ của ta." Lăng Thiên than thở một tiếng, nói:
"Ta
có quá nhiều nhược điểm để người khác nắm bắt, cho nên ta không thể để cho người khác phát hiện, chỉ có thể như vậy. Giờ đây, tất cả
mọi người ở đây đều cho rằng, Lăng Thiên là một kiêu hùng! Đối mặt với Lăng Thiên bắt người thân của hắn cũng vô dụng,chỉ cần hắn
sống sót thì sẽ gây ra hậu quả khôn lường! Cho nên giờ đây bọn họ đều trông mong vào ta; đó cũng chính là điều mà ta cần." "Xem ra
ngươi ngụy trang không tồi nhỉ." Tống Quân Thiên Lý không khỏi nở nụ cười:
"Ngụy trang thành một kiêu hùng, đúng là biện pháp hay.""Ta cũng không phải đang ngụy trang!" Lăng Thiên nghiêm mặt nói:
"Làm một cái kiêu hùng quả thật sung sướng hơn so với làm một anh
hùng, muốn làm cái gì, thì làm cái đó, thống khoái! Thiên Lý, chẳng lẽ ngươi cho rằng anh hùng không muốn làm vậy sao?"Lăng Thiên ha ha nở nụ cười:
"Thật ra bọn họ cũng muốn, nhưng bọn họ lại bị hai chữ anh hùng trói buộc tay chân, bọn họ không dám!
Bọn họ cưỡng chế dục vọng của mình, làm những việc mình không thích; Người như vậy, có thể gọi làm anh hùng sao? Đó chỉ là những kẻ
đáng thương mà thôi." "Anh hùng phải có bản sắc riêng của mình." Lăng Thiên cười dài:
"Đánh giá anh hùng, là đánh giá những việc mà hắn
làm cho nhân dân,không phải là những thủ đoạn hay biện pháp!" "Ngụy quân tử cho tới bây giờ cũng không phải anh hùng! Bọn họ ngay
cả việc mình muốn làm cũng không làm được, vậy cũng xứng là anh hùng?" Lăng Thiên cười ha ha:
"Ta giết người như ngóe, ra tay ác độc,
đến ngay cả xưng bá thiên hạ hay đấu tranh giữa các gia tộc cũng đầy âm mưu, quỷ kế! Nhưng ta không gây nguy hại cho những sinh linh
trên thế giới này!" "Cho nên, ta tự nhận ta là kiêu hùng, nhưng đợi đến khi ta đemlại cho nhân dân cuộc sống yên bình, xem còn ai dám nói
ta không phải anh hùng? Vua các triều đại đổi thay, liệu có ai mãi là anh hùng? Không có! Một người cũng không có! Nửa cái cũng không
có! Nếu như bọn họ luôn là anh hùng, vậy bọn họ không thể sống mãi được, chớ đừng nói là leo lên ngôi vị hoàng đế! Thành vương thành
tổ!" Lăng Thiên nhìn Tống Quân Thiên Lý:
"Chỉ nhìn hành vi trước mắt mà bình luận anh hùng? Cũng chỉ có Vô Thượng Thiên các người
mới có thể cắt nghĩa câu ấy!" Tống Quân Thiên Lý lần đầu tiên cảm giác được có chút chật vật. Không thể tưởng được một câu của mình
lại có thể khiến hắn thao thao bất tuyệt một tràng nhưng ngẫm ra cũng thấy có lý.
"Anh hùng? Kiêu hùng?" Tống Quân Thiên Lý thì thào, ngửa đầu nhìn trời, mây trắng trên tri chầm chậm trôi qua.
"Có lẽ, Vô Thượng
thiên, đã đến lúc giải tán rồi." Tống Quân Thiên Lý trong lòng yên lặng tự nói. Cuộc chiến giữa hai nhà Thủy Ngọc cũng đã gần kết thúc,
nhưng sóng gió ở Thiên Phong đại lục lại càng mãnh liệt. Cái chết của Thủy Vô Ba khiến cho những người liên quan càng thêm tổn thất
nặng nề, khi mà hai bên vẫn chưa phân thắng bại, Lăng Thiên lại mang người đến, đột nhiên xuất hiện ở Thủy gia! Từ bến tàu, Lăng Thiên
liền dẫn Lăng Kiếm thẳng đến Thủy gia. Dự tính cuộc chiến đã kết thúc, người của Ngọc gia cũng đang thu dọn, chuẩn bị rời đi.
Băng Nhan tất nhiên không nằm trong nhóm này. Lăng Thiên đã từng nghĩ có nên đem chuyện Ngọc Mãn Lâu tu luyện tà công nói cho
Ngọc Mãn Đường cùng Ngọc Mãn Thiên, nhưng về sau nghĩ lại cuối cùng hắn không nói ra. Dựa vào tính tình của Ngọc Mãn Thiên, nếu
biết chuyện này, chỉ sợ sẽ đến chất vấn Ngọc Mãn Lâu, thì sẽ chết ngay trong tay Ngọc Mãn Lâu, đó không phải là giúp hắn mà là giết
hắn. Về phần Ngọc Mãn Đường, Lăng Thiên chỉ nói ám chỉ vài câu, chỉ nói Ngọc Mãn Lâu công phu rất tà, nhưng cũng không nói gì
nhiều. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Với đầu óc của Ngọc Mãn Đường, tất nhiên không khó suy đoán, Lăng Thiên có ý gì đó, nhưng hắn lại đem hết thảy giấu trong lòng, giả
bộ như không nghe thấy, không hiểu. Lăng Thiên nói có lý, Ngọc gia sau này còn muốn tồn tại, ít nhất, sau khi thống nhất thiên hạ, thì phải
ổn định tất cả, Ngọc gia cùng Thủy gia và các gia tộc lớn không thể biến mất.
Quyển 7