Lăng Thiên dốc toàn lực triển khai khinh công, thân người hắn lướt nhanh đến mức gần như là song song sát sàn sạt với mặt đất, hắn đang
tìm kiếm cái mùi vị đặc biệt để lần theo dấu vết trong không khí. Đó là một thứ đồ mới lạ được Lê Tuyết chế tạo ra, không màu không vị,
có thể trộn lẫn vào trong máu người hoặc bám vào quần áo, không có sự khác lạ đặc biệt gì. Thế nhưng người theo dõi bôi một chút loại
thuốc tương ứng vào mũi của mình, mùi vị này đối với người theo dõi mà nói, giống như là mùi thơm xa đến ngàn dặm cũng có thể ngửi
thấy. Có điều mùi vị thì hoàn toàn ngược lại với chữ
"thơm".
Thối đến khủng khiếp!
Trên mũi của Lăng Kiếm sau khi bôi bột thuốc, lập tức phát giác ra lộ tuyến đường đi của 9 người đó, cũng giống như một lão nông gánh
hai thùng phân người đi qua, không những thế, cái thùng còn là bị thủng.
Sự khó ngửi của cái mùi này có thể có thể tưởng tượng ra được!
Lăng Kiếm dường như có cảm giác gượng gạo giống như đang mai phục ở trong một hố phân. Trong lòng từ sớm đã chửi đi chửi lại Lê
Tuyết Lê đại tiểu thư không biết bao nhiêu lần. Quả thật không hổ danh là ma nữ, đến thuốc được chế ra cũng có mùi làm người khác
ngán ngẩm đến thế này. Thế nhưng nếu như bình tĩnh mà suy xét thì không thể không thừa nhận thuốc này dùng để lần theo dấu vết thì
không gì sánh bằng, chỉ là thối quá không chịu được.
Lăng Kiếm không biết, liều thuốc duy nhất có mùi cực thối được Lê Tuyết chế tạo ra chính là được dùng cho hắn. Thuốc bôi trên mũi của
bọn Lăng Trì là có mùi thơm phảng phất.
Muốn làm cho đảo lộn thơm thành thối, quả thật còn khó khăn hơn so với mùi thơm vốn có, ít nhất là khó hơn gấp 2 lần!
Lê Tuyết vì chuyện này cũng khá là mất công mất sức. Vốn dĩ Lê Tuyết dự định để cho Lăng Thiên sử dụng, nhưng không ngờ đêm nay
Lăng Thiên lại lười nhác… thế là trong lúc bổ sung chỗ thiếu, Lăng Kiếm liền vinh dự lọt vào trong tầm nhìn của Lê Tuyết.
Bọn Lăng Trì tự nhiên là không biết chuyện này, chỉ cảm giác mình giống như là đang trong mùa xuân trăm hoa đua nở, lần theo mùi thơm
nhè nhẹ phảng phất để truy tìm dấu vết, tên nào tên nấy cảm thấy sảng khoái vô cùng, cảm thấy cái kiểu theo dõi như này đúng là một
chuyện sung sướng trong cuộc đời, hoàn toàn không cảm thấy có chút gì mệt mỏi… So sánh với bọn Lăng Trì đang đuổi theo mùi thơm, thì
lúc này thiên hạ đệ nhất sát thủ Lăng Kiếm đang là người đàn ông đuổi theo mùi thối!
Bám theo không lâu, Lăng Kiếm đã phát giác ra một cách rất nhạy bén, có ba luồng khí thối đang quay trở về theo đường cũ, cũng tức là
nói tổng cộng còn 6 tên vẫn đang ở bên ngoài. Cả đám sát thủ vô cùng cẩn thận tiếp tục theo dõi, lúc này tất cả họ đều đã ra bên ngoài
thành, một hướng theo phía đông, một hướng theo phía nam.
Lại sau một quãng nữa, lại có ba luồng khí lòng vòng một vòng lớn rồi quay trở lại thành Thừa Thiên, như vậy là chỉ còn có ba tên.
Sau đó, sau khi đuổi tiếp 30 dặm, sáu vị sát thủ tụ tập lại với nhau, cùng nhau tiếp tục bám theo. Bởi vì lúc này chỉ có hai luồng khí mà thôi,
mà còn là tỏa ra từ cùng một vị trí, cũng tức là nói hai tên cuối cùng còn lại đang đi với nhau.
Lăng Kiếm Lăng đại lâu chủ lúc này đã bị hun đến mức có chút chóng mặt, cả quãng đường, kể cả dựa vào sức nhẫn nại hơn người của
hắn, cũng không ít lần có ý nghĩ muốn ói mửa. Thấy năm người khác tên nào cũng vẻ mặt thoải mái, hít lấy hít để, dường như là đang
hưởng thụ cái mùi này vậy, Lăng Kiếm cảm thấy kì quái vô cùng!
Trước đây sao không phát hiện ra mấy thằng cha này còn có thói quen đuổi theo mùi thối nhỉ, chuyện này là thế nào vậy?
Còn chưa đợi Lăng Kiếm mở miệng trước, Lăng Trì đã phát giác ra có gì đó không đúng lắm. Quả thật là quá rõ ràng, cả năm người đều,
cả năm người đều mặt mày hớn hở, chỉ có Lăng Kiếm là mặt mày nhăn nhó, giống như là bộ dạng ăn phân người vậy, mà còn là ăn
đến n lần.
"Kiếm ca, huynh có gì đó không đúng lắm, sao mặt lại nhìn khó coi như thế này? Là vận công gấp quá, làm cho chân khí bị tổn thương?!"Lăng Trì lo lắng hỏi.
"Còn không phải là do cái thứ thuốc lần theo dấu vết này làm!". Lăng Kiếm tức giận nói:
"Thật sự là quá thối, quá khó ngửi!!".
"Thối? Khó ngửi?"Lăng Trì kêu lên một cách kinh ngạc:
"Sao có thể như vậy được, Lăng ca, mũi của huynh không có vấn đề gì chứ?!".
Thế nhưng, sau khi thử thuốc bột lần theo dấu vết mà Lăng Kiếm dùng, Lăng Trì ngay lập tức bị hun cho choáng váng đầu óc, trợn mắt vội
vàng hít thở hồng hộc, xét cho cùng thì là từ thơm chuyển thành thối…hai thứ… đúng là quá đáng sợ! Rồi hắn nghĩ đến việc Lăng Kiếm có
thể dưới tác dụng của thứ mùi này kiên trì bám theo đến tận đây, Lăng Trì bất giác dùng ánh mắt như nhìn thần tượng, nhìn Lăng Kiếm một
cách sùng bái:
"Lăng ca, sự sùng bái của đệ đối với huynh giống như nước sông đổ về biển lớn, liên miên bất tận không bao giờ hết. Huynh
quả thật là có thể làm được những việc mà người khác không thể làm được! Lăng Trì thật sự rất khâm phục". Lăng Kiếm tức đến gần như
muốn ngất xỉu ra đất.
Lăng Kiếm lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đổi sang dùng thuốc của bọn Lăng Trì…Lăng Kiếm lúc này mới biết mình đã phải chịu tội gì.
Đúng là một bên là địa ngục, một bên là thiên đường, hazi.. từ thối đến thơm, quả thật đúng là từ địa ngục lên thiên đàng!
Có điều, sắc mặt của Lăng Kiếm là không nhăn nhó nữa, mà là tối sầm vào một cách triệt để, toàn thân trên dưới đều tỏa ra sát khí ng
ngụt, làm cho bọn Lăng Trì ai nấy đều im như thóc, không dám nói một lời nào nữa. Lúc này, kẻ nào mở miệng nói, kẻ đấy chính là tự đi
tìm sự xui xẻo!
Phía trước tối om om, dường như là một thôn trấn nhỏ, nhìn sơ qua thấy nhiều lắm cũng không nhiều hơn hai trăm hộ, nhiều nhất cũng chỉ
khoảng 5, 6 trăm nhân khẩu. Những thôn làng nhỏ như thế này hoàn toàn không phải là hiếm thấy xung quanh thành Thừa Thiên.
Hai người đến chỗ này thì hoàn toàn không thấy tăm hơi đâu, chỉ có cái mùi hương thơm nhàn nhạt vương vấn ở trong thôn.
Bốn bề tối đen như mực, Lăng Kiếm đột nhiên cảm thấy không đúng, khua tay, cả sáu người lập tức trườn ra phía sau một gò đất, Lăng
Kiếm nghĩ trong đầu, tại sao cái thôn nhỏ này lại làm cho mình có cảm giác quái dị như vậy?!
"Quả thật là quá yên tĩnh!" Lăng Trì hạ giọng, nói, lời được nói ra chính là sự không bình thường lớn nhất!
"Vừa có hai người vào thôn, mà lại hoàn toàn không có tiếng chó sủa!".
"Cũng không hề có tiếng kêu của gia cầm".
Từng điểm nghi ngờ được đề xuất ra. Cả sáu người nhìn nhau, kể cả dựa vào sự từng trải của họ, cũng đều cảm thấy có chút gì đó sởn tóc
gáy. Quả thật là quá kì quái. Đây là cái thôn gì vậy?!! Sao tử khí nặng nề như này!
"Lăng ca, dựa vào kinh nghiêm của đệ, xuất hiện tình trạng này chỉ có một khả năng". Lăng Kiếm trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ, họ đã có
kết luận.
"Tất cả người trong thôn đều chết cả rồi?!". Lăng Kiếm trầm giọng, nói. Hắn cũng biết, đối với hiện tượng không bình thường này,
có duy nhất đáp án này là có thể giải thích được hợp lí.
"Chỉ sợ còn không chỉ là như vậy". Lăng Trì cắn môi, trong mắt toát lên ánh sắc lạnh: "Trong thôn còn có sự hô hấp của không ít người,
còn nữa, trong sắc đêm phía bên trên thôn có đám khói lờ mờ; có người ở thì mới xuất hiện tình trạng đó, mà người ở còn khá là nhiều,
theo suy đoán của đệ. Người dân vốn dĩ trong thôn không chỉ đều đã chết sạch, mà còn có một lượng người tương đương giả trang làm
người dân sống ở trong đó. Mà những người này, vô cùng có tốt chất, còn quân nhân hơn cả quân nhân, tin chắc rằng nếu không phải là
người của Thiên Thượng Thiên thì là người của Ngọc Gia!". Lăng Kiếm gật gật đầu:
"Thôn lạc này chắc chắn là cái ổ của chúng! Cả thôn
bị giết sạch, đến gà chó cũng không tha". Lăng Trì trầm giọng, nói:
"Giết người chiếm nhà, già trẻ lớn bé đều không tha! Quá là tàn độc!".
"Nhưng giết nhiều người như vậy, đáng nhẽ phải có mùi máu rất đậm mới đúng". Lăng Phong đề ra sự nghi vấn:
"Nhưng xung quanh đây
rõ ràng không có dấu tích gì của mùi máu tanh cả, điều này giải thích thế nào đây?!".
"Thời gian". Lăng Kiếm lạnh lùng nhả ra mấy chữ, cả 6 người đều cảm thấy phẫn nộ vô cùng.
Những việc như giết cả nhà, bất kì ai trong số 6 người này đều từng làm, không những thế mà còn làm n lần; nhưng những người bị giết đó
đều là tội hữu ứng đắc (đáng tội)! Hành động giết sạch cả một thôn làng như thế này, thì họ chưa bao giờ từng làm. Không những thế
những người bị giết này, rõ ràng đều là những người dân bình thường nhất!
Kiểu hành vi này đã không khác gì loài cầm thú, không, phải nói chúng chính là thú!
"Nếu như cả thôn đều là kẻ địch, nếu như chúng ta đều tiến vào thì mục tiêu là quá lớn". Lăng Kiếm trầm tĩnh nói:
"Các ngươi ở đây đợi,
một mình ta tiến vào trước, thăm dò tình hình rồi nói tiếp".
"Lăng ca cẩn thận". Bọn Lăng Trì đều không có ý kiến gì khác, Lăng Kiếm bất luận là võ công hay khinh công, bọn 5 người Lăng Trì khó
mà sánh được, lúc này không hắn xuất mã thì không còn ai có thể!
Thân người của Lăng Kiếm ép sát xuống mặt đất trượt ra ngoài, lao vút đi mười mấy trượng giống như điện xẹt, đổi mấy lần hơi, đã áp sát
đến bức tường bao bên ngoài cùng của thôn, tiếp đó trực tiếp thuận theo bức tường giống như con thạch sùng lặng lẽ trườn lên, vừa thò ra
đầu tường, thân người liền gập một cái, giống như một con rắn không xương, trượt vào trong thôn, lần theo hai luồng mùi thơm rất rõ ràng
đó, lặng lẽ bí mật tiến vào giữa thôn.
Trên một nóc nhà gạch không có gì lạ thường, Lăng Kiếm dừng lại, đồng thời ra sức thu lại tất cả hơi thở của mình, ngừng tiếng độ mạch
đập của tim, thu lại tất cả những luồng khí thoát ra ngoài của cơ thể, đồng thời toàn lực vận thần công, đem cả 6 giác quan của mình vươn
ra đến hạn độ lớn nhất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Thời khắc then chốt, không được phép có sự sơ suất!
Lăng Kiếm bỗng cảm thấy lạnh người, phòng vệ quả nhiên là kĩ càng đến cực điểm! Bây giờ đã sắp là canh 4 rồi, trời sắp sáng đến nơi,
nhưng những người bên trong vẫn duy trì sự cảnh giác. Những giọng nói cực nhỏ được truyền lên một cách không liên tục:
"…ai ngờ sắp
ổn thỏa cả…""Càng nhanh càng tốt! Kế hoạch thành công hay không chính là ở lúc này, không được có chút sơ xuất nào".
"Toàn bộ cỏ thuốc đều đã chuẩn bị xong xuôi cả, chỉ chờ vận chuyển đến đây, đến lúc đó chỉ cần xem hướng gió nữa thôi".
"Uhm, tốt lắm, cứ như vậy, chúng ta bắt đầu từ lúc này tạm thời không liên lạc với nhau nữa. Tất cả đến lúc đó hành động theo kế hoạch là
được rồi".
"Có cần điều thêm mấy người qua không?".
"Điều này ngươi không cần thiết phải lo lắng, làm tốt việc của ngươi là được rồi!".
Cuộc nói chuyện bên trong dừng lại, từ phía xa vang đến tiếng gà gáy, phía đông từ từ có dấu hiệu trắng dần, trời sắp sáng rồi.
Hai bóng người mặc áo đen lướt qua với tốc độ cực nhanh, không có ai đưa tiễn, giống như hồn ma lóe lên hai cái, nhanh chóng không
thấy đâu nữa cả. Hồi lâu, bốn phía đồng thời lòi ra mấy bóng người, thận trọng xem xét bốn phía, không phát hiện ra điều gì bất thường,
mới bước vào. Thân người của Lăng Kiếm giống như một làn khói xanh, khẽ động đậy, giống như sương khói bay theo gió, biến mất…
Sáng sớm, biệt viện Lăng Phủ.
Lăng Kiếm cả đêm không ngủ, giờ hắn đang đứng trước mặt Lăng Thiên, tinh thần không thấy có chút gì là mệt mỏi cả.
Ngón tay thon dài của Lăng Thiên nhè nhè gõ lên mặt bàn, phát ra những tiếng cọc cọc nho nhỏ, thần sắc như đang suy nghĩ điều gì:
"A
Kiếm, ngươi là nói, trong thôn đó đều là kẻ địch? Cực nhiều cao thủ? Thông tin tình báo này chuẩn xác không?".
"Tuyệt đối không có sai sót gì! Ở đó ít nhất có đội hình hơn 500 người đang trong thôn. Trong đó cao thủ thượng thừa tuyệt đối không ít
hơn 20 người, ngoài ra, cao thủ đỉnh cực ít nhất cũng 4 người". Lăng Kiếm nói một cách nghiêm túc.
"Uhm, người nghe thấy chúng nhắc đến cỏ thuốc gì đó?". Lăng Thiên trau mày, hỏi.
"Vâng! Mà số lượng cũng không ít!".
"Được, lập tức bố trí người giám sát nghiêm mật cái thôn đó, một khi phát hiện có thứ gì được vận
chuyển vào, lập tức báo cáo, lập tức hành động…" Lăng Thiên chầm chậm nói, trong mắt tràn đầy sát khí.
"Vâng! Công tử, về mặt nhân lực nên điều phái như thế nào?" Lăng Kiếm hỏi.
"Đến lúc đó, ngươi, ta, Lăng Thần, Lê Tuyết đồng thời ra tay! 5 người bọn Lăng Trì toàn bộ tham gia lần hành động này! Không được để
thoát người nào. Nhanh gọn dứt khoát giải quyết sạch!". Lăng Thần dựng bàn tay lên, chặt xuống!
"Giết hại thôn dân vô tội, tàn sát nam nữ già trẻ lớn bé cả một thông làng, chuyện này đến ông trời cũng không dung tha!". Lăng Thiên sắc
mặt âm u, đứng dậy, nói:
"Sát nhân giả! Hằng sát chi! (giết người đền tội) Tất cả chúng đều phải bắt sống, đến lúc đó tìm nơi chôn thân của
những người dân, tế sống chúng!".
"Chuyện lần này lúc hoàn thành nhất định phải giữ bí mật, không được để bất kì người nào của Ngọc Gia trong thành biết được chút tin
tức gì!".
"Vâng!".
Quyển 7