Trong thư phòng, mọi thứ đều ngăn nắp. giá sách, bàn làm việc, văn phòng tứ bảo đều sạch sẽ gọn gàng. Trên bức tường trắng tinh treo mấy bức thư họa. Chữ hành thảo, tranh bát mặc, đặt cạnh nhau trông càng thêm phần đặc sắc.
Bên ngoài cửa sổ có một bụi trúc xanh biếc đang đung đưa theo gió. Phía trước cửa sổ treo một chiếc sáo ngọc trắng như tuyết, ngoài ra còn có một chiếc tiêu ngọc màu tím nhạt, một trái một phải.
Ngọc Băng Nhan bảo hai nữ hộ vệ ở lại ngoại phòng. còn nàng và Vệ Huyên Huyên thì theo Lăng Thiên bước vào trong. Vừa vào đã cảm thấy căn phòng này rất khôgn tầm thường.
Ngước mắt lên liền nhìn thấy mấy bức thư pháp được treo cao trên tường. Sự khác biệt giữa hai thiếu nữ vào lúc này lập tức được hiện rõ. Ngọc Băng Nhan như bắt được vật quý bước tới trước mấy bức tranh, ngắm nhìn một cách xuất thần. Ánh mắt đầy chuyên chú. Còn Vệ Huyên Huyên thì vẫn mang theo nụ cười ôn hòa vốn có, lặng lẽ bước tới phía dưới một bức thư pháp. Tựa hồ như đang thưởng thức từng nét bút trên đó.
Vệ Huyên Huyên ban đầu thưởng thức thư pháp với vẽ mặt bình tĩnh. Sau khi nhìn kỹ bức thư pháp này mặt lộ vẻ kích động, không cầm lòng nổi liền đọc thành tiếng. "Thơ hay! Đúng là thơ hay! ý cảnh tuyệt đẹp! Tâm tư thật phóng khoáng! Lăng công tử, đây chính là đại tác phẩm của công tử ư?". Vệ Huyên Huyên quay đầu lại hỏi, vẻ thiết tha trong mắt còn hơn Ngọc Băng Nhan vài phần.
Lăng Thiên đương nhiên gật đầu một cách rất ung dung: "Không sai , những tác phẩm kém cỏi này của ta, chỉ thuộc loại khóc gió than mưa, thực sự đã lộ ra cái xấu rồi!". Lăng Thiên nói rất khiêm tốn.
Tin rằng nếu Tô Thức đang nằm dưới đất nghe được câu này, chắc chắn sẽ nhịn không được mà trực tiếp từ địa phủ xuyên việt tới đây. Hung hăng kẹp lấy cổ tên tiểu tử này, cùng hắn đánh đến một mật một còn mới thôi.
Trong nụ cười của Vệ Huyên Huyên đầy vẻ sùng bái: "Lăng công tử khiêm tốn quá Ngay vào lúc này, Lăng Thần lặng lẽ mang tới mấy chén trà. thấy nàng bước vào, Lăng Thiên được dịp mượn cớ thoát khỏi cái đề tài khiến mình trong lòng có chút không thoải mái này. Liên tục nhị nữ uống trà. Tuy trong thế giới này không hề có Tô Thức nhưng đối với Lăng Thiên mà nói việc đem tác phẩm của người khác lấy làm của mình nên trong lòng vẫn còn chút ngượng ngùng.
Nhị nữ cơ hồ đồng thời tỉnh lại từ sự chấn động do Lăng Thiên tạo thành, quay sang nhìn nhau đều thấy được sự khổ tâm và hưng phấn trong mắt đối phương. Bất cứ là ai, khi thấy kỹ năng mà mình vẫn luôn luôn lấy làm kiêu ngạo, hóa ra so với người khác lại giống như đom đóm với mặt trời. Trong lòng đều có một loại cảm giác mất mát.
ngọc Băng Nhan bước tới trước. Không ngờ khi Lăng Thiên đưa tay muốn lấy trà thì cổ tay ngọc liền thò ra, giành chén trà trước Lăng Thiên một bước.
Lần xuất thủ này rất nhanh, biểu lộ ra Ngọc Băng nhan không hổ là xuất thân từ Ngọc gia, cũng có một thân công phu phi thường. Lăng Thiên trong lòng lại chấn động, có chút nghi hoặc không hiểu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Ngọc Băng Nhan xuất thủ tuy nhanh. Nhưng trong mắt Lăng Thiên thì không tính là gì cả. Cho dù là Lăng Thần cũng vượt xa tốc độ của nàng. Từ điểm này có thể thấy, võ công của Ngọc Băng Nhan tối đa chỉ tương đương với hai nữ hộ vệ trung niên của nàng. Mà đây chính là điểm khiến Lăng Thiên nghi hoặc.
Một cơn cưng của võ học thế gia truyền thừa ngàn năm, tiểu công chúa mà người của Ngọc gia coi là trân bảo. Cho dù là từ nhỏ đã bắt đầu trúc cơ luyện công, theo đạo lý, với tuổi tác hiện tại của Ngọc Băng Nhan, võ công của nàng phải xuất chúng mới đúng. Dù rằng không bằng đám người Lăng Thần thì cũng không cách biệt quá xa. Nhưng sự thật cho thấy võ công của Ngọc Băng Nhan rất kém. Tốc đọ tuy nhanh, thân pháp tuy diệu, nhưng không thể che giấu được sự thực rằng nội lực của nàng quá yếu.
Sao lại có thể như vậy? Từ hai cao thủ đã gặp tối hôm đó mà nói Lăng Thiên hoàn taonf tin rằng Ngọc gia có đủ vốn để bồi dưỡng Ngọc Băng Nhan thành một nhân vật siêu quần. Vì sao Ngọc gia không làm như vậy, có lẽ là còn có nguyên nhân khác chăng? Nghĩ tới đây, Lăng Thiên liền nhìn Ngọc Băng Nhan với ánh mắt thăm dò.
Ngọc Băng nhan thấy sự nghi vấn trong mắt hắn thì cho rằng Lăng Thiên đang không hiểu vì sao mình lại muốn cướp chén trày đưa tới trước mặt Lăng Thiên. Đồng thời thân hình nhỏ nhắn khom lưng xuống một cách cung kính. Không ngờ nàng lại hành lễ bái sư.
Lăng Thiên giật nảy mình, vội vàng nhảy sang bên để tránh, chân tay lunsg túng nói: "Ngọc... tiểu muội, muội đang làm gì thế?". Tuy Lăng Thiên sớm đã đoán rằng hai nha đầu này hôm nay là tới tìm mình học vẽ. Nhưng cũng ngàn vạn lần khôgn ngờ rằng vị Ngọc gia tiểu công chúa này lại có thể chính thức bái sư. Lăng Thần ở bên cạnh cũng kinh dị trợn mắt nhìn.
Ngọc Băng Nhan cugn kính nói: "Xin Lăng công tử thu ta làm đồ đệ, truyền kỹ thuật vẽ tranh cho ta". Trong lòng nàng vô cùng buồn bã, nếu không sớm cùng ngươi định hạ danh phận sư đò, vạn nhất giữa hai người phát sinh tình cảm, vậy chẳng phải là ta hại ngươi sao?
Trải qua mấy lần tiếp xúc, ngọc Băng Nhan biét rằng, mình sớm đã có tình cảm rất sâu sắc với thiếu niên anh tuấn tiêu sái mà lại bác học đa tài này rồi. Nếu không ngăn chặn kịp thời, một khi tiếp xúc nhiều thêm, chỉ sợ mình sẽ càng lún sâu vào. Nếu vậy, mình sẽ kéo cả nhà Lăng Thiên vào chỗ vạn kiếp bất phục. Sau khi suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên nhanh trí nghĩ tới biện pháp bái sư. Thầm nghĩ chỉ cần bái hắn làm sư phụ rồi, dưới sự ước thúc của danh phận sư đồ, bản thân sẽ không hồ tư loạn tưởng, có thể tránh khỏi những điều khó xử này. Lại còn có thể học được họa kỹ mà mình hằng mơ ước. Đúng là nhất cử đa tiện.
Lăng Thiên xua tay liên tục: "Không được, không được. Vạn lần không được, ta và muội tuổi tác tương đương, quan hệ bằng vai phải lứa thì được. Tại hạ nhất định biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết. Cần gì phải bái sư. Muội tử, muội đây không phải là đang làm khó ta sao?".
Ngọc Băng Nhân vẫn cúi người nói: "Sư phụ nếu không đáp ứng, ta sẽ không đứng dậy". Ngốc ơi! Ta chính là đang muốn bảo toàn ngươi đó.
Vệ Huyên Huyên ở bên cạnh khuyên nhủ: "Lăng công tử, biểu muội của ta rất có lòng muốn học vẽ. Lăng công tử hà tất phải từ chối hay là đồng ý!". Trong lòng lại buồn bã thật dài, muội muội ngốc của ta, muội quả thật là dụng tâm đến khổ đó!
Lăng Thiên lắc đầu như gợn sóng: "Vạn lần không được. Ngọc cô nương, nàng mau đứng lên đi. Chuyện này ta ngàn vạn lần không thể đáp ứng. Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là thành chuyện cười cho toàn thiên hạ sao". Lăng Thiên đang lúc cấp bách, vốn vẫn gọi muội tử một cách rất lưu loát cũng đổi thành Ngọc cô nương.
Ngọc Băng nhan thất vọng nói: "Chẳng lẽ trong mắt của Lăng công tử, Băng Nhan lại là một kẻ không có triển vọng như vậy ư?".
Lăng THiên bị nàng bức bách, vò đầu bứt tai, vẻ mặt vô cùng khổ não. Đột nhiên linh quang nhất thiểm, cười ha ha: "Ai nói vậy! Ta chỉ nói là không nhận muội làm đồ đệ, chứ chưa từng nói không dạy muội họa kỹ".
Ngọc Băng nhan chấn động, ngẩng đầu hỏi: "Không biết lời này của Lăng công tử có ý gì".
Lăng Thiên nhân cơ hội đỡ nàng dậy, cười nói: "Còn gọi ta là Lăng công tử, ta đã gọi liên tục mấy tiếng tiểu muội tiểu muội rồi đó. Là ca ca rồi, có lý do nào lại không dạy muội tử của mình. Tiểu muội, muội không bằng lòng gọi ta là đại ca phải không? Vậy, gọi ca ca thì đồng ý chứ gì?". Trong lsuc tâm tình rất vui, nhịn không được liền trêu nàng mấy câu.
Ngọc Băng nhan đứng thẳng người dậy, trong lòng ngỡ ngàng. vốn là muốn lôi hắn ra, nào ngờ tên đầu heo này lại càng đâm đầu vào sau hơn. Hiện tại phải làm thế nào mới tốt đây?
Lăng Thiên thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của nàng, không khỏi càng trêu chọc: "Không ngờ Ngọc cô nương lại coi thường một tên hoàn khố đệ tử của ta đây như vậy".
Ngọc Băng Nhan trong lòng thở dài một hơi rất sâu nói: "Tiểu muội tuân theo lệnh ca ca". Thầm nghĩ, chuyện tới mức này, cũng chỉ đành gắng sức giấu diếm thôi, vạn lần không thể để hắn biết.
Lăng Thiên cười ha ha, trong lòng rất mãn ý, đưa tay tiếp lấy chén trà trong tay nàng, cười nói: "Uống của đồ đệ thì không được. Nhưng uống của muội muội thì được".
Ngọc Băng nhan đỏ mặt, đưa tay đoạt lại: "Không được, hiện tại của ai cũng không cho huynh uống". Lăng Thiên đang muốn giành lại chén trà, đột nhiên ánh mắt ngưng trọng, nhìn lên tay Ngọc Băng Nhan.
Ánh mặt trời vừa nhô lên xuyên qua khung cửa sổ, chiếu thẳng lên cánh tay trắng nõn của Ngọc Băng Nhan, đến nỗi bàn tay nhỏ trong suốt như bạch ngọc, năm ngón tay nhỏ nhắn giống như một tác phẩm nghệ thuật được đẽo gọt rất hoàn mỹ, đẹp không sao tả xi Nhưng đây không phải thứ khiến Lăng Thiên chú ý.
Ánh mắt của Lăng Thần nhìn thẳng vào tay Ngọc Băng Nhan, vẻ mặt đầy khó tin. Vào giây phút này, đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân vì sao Ngọc Băng nhan đường đường là tiểu công chúa của Ngọc gia, nhưng võ công lại kém như vậy.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, kinh lạc trong bàn tay như bạch ngọc của Ngọc Băng Nhan hiện lên rõ ràng. Dưới tình huống này, kinh lạc vốn phải lộ ra màu xanh nhạt. Nhưng trên tay Ngọc Băng Nhan lại hiện ra màu tím đen quỷ dị.