Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 108 - Bỗng Nhiên Bị Thương

\"Lăng Thần. Nàng đưa dược liệu này đến mật thất của ta đi.\" Kiểm tra qua vài loại dược liệu, Lăng Thiên gật đầu hài lòng. Mấy loại tài liệu còn thiếu để điều chế Đại hoàn đan đều đã đầy đủ.

\"Công tử. Theo tin tức truyền tới thì ba huynh đệ của Dương gia mười ngày trước đã đi ra khỏi lầu ba của Mính Yên Lâu. Bao liên tục mười ngày. Thật là hạ tiện mà.\" Lăng Thần vừa vuốt ve diêu ưng vừa thấp giọng nói.

\"Ưm, huynh biết rồi.\" Lăng Thiên nằm trên ghế trúc dưới cây bồ đào trong đình viện híp mắt nói: \"Đến xoa bóp bả vai cho huynh đi. Vừa rồi tiểu đầu heo Lăng Kiếm khiến huynh tức giận tê cả hai vai.\"

Lăng Thiên cười hi hi : \"Công tử. Lần đầu tiên thiếp nghe có người tức giận sẽ bị đau vai đó.\"

\"Người nào bị đau vai à?\" Một âm thanh linh hoạt mang theo chút kinh ngạc vang lên. Ngọc Băng Nhan nhẹ nhàng từ trong phòng đi ra. Hiển nhiên tâm tình đã tốt hơn nhiều lắm.

\"Ồ. Vừa rồi huynh đang nói có con heo nhỏ ngủ thiếp trong phòng của ta. Tiếng ngáy khiến hai vai huynh tê lại.\" Lăng Thiên nghiêng đầu nhìn bộ dáng vừa tỉnh ngủ lại của Ngọc Băng Nhan, lại cố ý lộ ra thần sắc sắc lang. Cười ha hả: \"Tiểu nha đầu có vóc người không tồi. Đến cho bổn công tử ôm một cái nào. Ha ha...\"

\"Đáng ghét!\" Ngọc Băng Nhan thở hổn hển, trên mặt dịch dung đương nhiên không thể nhìn ra nhưng trên cổ đã đỏ ửng một mảng. Ngay cả lỗ tai nhỏ bé cũng đỏ như gấc. Ánh mắt mặt trời chiếu xuống có vẻ xinh đẹp vô cùng: \"Muội nào có ngái ngủ?\"

\"Hả? Muội không tin thì cứ hỏi Lăng Thần đi. Vừa rồi tiếng gáy khò khò muốn làm ngã luôn cây bồ đào này rồi. Cũng may là có Lăng Thần đi đỡ đó chứ. Có phải không Lăng Thần?\" Lăng Thiên chớp chớp mắt nhìn Lăng Thần.

Lăng Thần đang ôm bụng dựa vào một bên ghế trúc cố gắng kìm nén lại. Trong miệng lại rên rỉ không ngừng thì làm gì có khí lực trả lời Lăng Thiên.

\"Huynh...huynh... Muội cắn chết huynh.\" Ngọc Băng Nhan giương nanh múa vuốt đánh tới. Vừa lao vào lòng Lăng Thiên còn chưa kịp há mồm cắn thì ghế trúc đã không chịu nỗi trọng lượng của ba người liền \'rầm\' một tiếng. Ba người đồng thời ngã xuống mặt đất. Việc này xảy ra rất nhanh. Lăng Thiên mặc dù có thể tránh né nhưng lại sợ nha đầu kia tổn thương. Không nghĩ được ghế trúc này cứng rắn như vậy mà cũng ô hô ai tai. Lăng Thiên than khóc một tiếng, theo bản năng ôm hai nàng vào trong ***g ngực. Lấy bản thân làm một cái nệm thịt thật lớn đớn đỡ. Nam nhân mà, phải luôn chịu trách nhiệm.

Nhưng một chút trách nhiệm này phải trả một giá rất cao.

\"Phốc!\" \"Ai da!\" \"Ai da...\" Hai tiếng kêu duyên dáng vang lên. Nhưng là do Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan ***ng đầu vào nhau đồng thời hô lên đau đớn.

Ngọc Băng Nhan che trán oán giận: \"Lăng Thần tỷ tỷ, đầu của tỷ cứng quá.\" Sau lại quay đầu qua Lăng Thiên: \"Trên người huynh sao nhiều xương vậy? Sao không ăn thêm một ít cơm cho có chút thịt đi!\"

Lăng Thiên nhe răng nhếch miệng, hữu khí vô lực nói: \"Hai vị tiểu thư, các người nặng như vậy muốn đè chết người ta sao? Đáng thương cho cái mông của ta. Ở dưới còn có mấy mảnh trúc đó nha!\"

Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan không hẹn mà kinh hô lên một tiếng, vộ vàng chống lên người Lăng Thiên đứng lên. Thân thủ của Lăng Thần linh hoạt nên thoắt cái đã đứng lên. Còn Ngọc Băng Nhan mềm yếu hơn một chút. Đôi tay còn phải chống lên người Lăng Thiên mới vất vả ngồi dậy được thì bên tai đã nghe âm thanh \'hí hí\' truyền đến. Quay đầu lại nhìn thì thấy Lăng Thiên đang nhe răng nhếch miệng, mồ hôi lạnh đổ ra, khuôn mặt vặn vẹo nên không khỏi hoảng sợ hỏi: \"Thiên ca. Huynh làm sao vậy? Rất đau sao?\"

Lăng Thiên cắn răng, lời nói đứt quãng: \"Tiểu nãi nãi của ta. Người mau đứng lên đi. Muốn lấy mạng già này của...hí hí...\"

Ngọc Băng Nhan hoảng hốt ồ một tiếng. Trên tay lại dùng sức muốn mượn lực đứng lên nhưng lại nghe được tiếng \'rên rỉ\' đầy đau đớn của Lăng Thiên, đôi mắt muốn lòi ra như ếch. Lúc này Ngọc Băng Nhan mới cảm thấy dưới tay có chút không thích hợp nên cúi đầu nhìn xuống. Một bàn tay nằm bên sườn của Lăng Thiên, tay còn lại nằm ở...giữa hai chân Lăng Thiên. Mà dưới đó còn có...chút dị thường. Tình huống có chút....

\"A...\" Ngọc Băng Nhan ngơ ngác nhìn chổ này suy nghĩ một chút mới phản ứng lại mình đã ấn trúng cái gì. Trong miệng nhỏ nhắn lập tức phát ra âm thanh the thé cao vút chói tai cực kỳ. Bàn tay một lần nữa bối rối dùng sức chống người, thân thể mềm mại đứng lên. Theo tiếng hét thảm của Lăng Thiên, Ngọc Băng Nhan ôm gương mặt muốn bốc cháy chạy nhanh vào phòng như ở sau lưng có một con sói hung dữ đuổi theo. Có thể nhìn thấy làn da ở cổ đỏ như mào gà...

Hiện tại Lăng Thiên không chút diễn trò nào cả. Cho dù tiên thiên nội lực của hắn có cường đại gấp đôi nhưng bộ vị yếu ớt mong manh nhất của nam nhân bị như vậy thì cho dù là nam nhân khác cũng không có ngoại lệ.

Càng huống chi Lăng Thiên vẫn là một nam nhân rất bình thường. Trong nháy mắt bị thân thể mềm mại của hai mỹ nữ \'đè\' lên người thì Lăng Thiên không thể kiềm chế được phản ứng của nam nhân được. Không những phản ứng rất bình thường mà còn phản ứng rất lớn nữa. Mà phản ứng đạt đến một trình độ nhất định liền được bàn tay nhỏ bé của Ngọc Băng Nhan \'nắm\' lấy như \'tay vịn\' mà còn hung hăng \'bóp\' mấy cái nữa khiến cho \'thiết bổng\' gặp phải đả kích trầm trọng. Trong lúc nhất thời Lăng Thiên bị đau đớn đến nỗi run rẩy cả người, thiếu chút nữa bị ngất tại chỗ rồi.

Cả người run rẩy, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ra. Đây là lần đầu tiên Lăng Thiên suy yếu nhất. Cong người lại bò lên như con tôm luộc, trên mặt co rút liên tục. Từ lần đi đến thế giới này thì đây là lần đầu tiên Lăng Thiên cảm thấy bị thương nặng nhất. Lăng Thiên ngẩn mặt lên trời thở dài, khóc không ra nước mắt! Xem ra muốn khôi phục lại bình thường thì một hai ngày không được rồi. Ít nhất cũng phải ba ngày.

Nam nhân có trách nhiệm phải trả giá không nhỏ a......

Khuôn mặt xinh xắn của Lăng Thần có chút đỏ lên, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Thiên. Tay chân không có để yên tại chổ, đôi bàn tay nắm lại rồi lại buông rồi lại nắm... Nàng muốn đi lên giúp đỡ Lăng Thiên nhưng nàng lại không có chút....à, chút kinh nghiệm gì ở chuyện này nên chỉ đành sốt ruột đứng nhìn mà thôi.

Một bóng người chợt lóe lên, thân ảnh của Tiết Lãnh như quỷ mị chợt hiện ra trước mặt Lăng Thiên. \"Cheng\" Trường kiếm được tuốt ra khỏi vỏ đặt lên trên cổ Lăng Thiên. Kiếm khí lạnh lùng khiến cho bên trái cổ Lăng Thiên nỗi lên một tầng da gà. Tiết Lãnh lạnh lùng nhìn Lăng Thiên, dường như rất giận dữ: \"Nói. Ngươi làm gì với tiểu công chúa nhà ta?\"

Tiết Lãnh chỉ sợ mình ở gần tiểu công chúa quá sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, hơn nữa vừa rồi Ngọc Băng Nhan lại đang ngủ nên Tiết Lãnh liền trốn ra xa một chút. Nào biết được chỉ một chút thôi đã truyền đến một tiếng hét kinh khủng và sợ hãi của tiểu công chúa hù dọa trống ngực của Tiết Lãnh suýt đình chỉ lại. Hắn cũng bất chấp che giấu cái gì liều mạng chạy đến.

Lăng Thiên cau mày, khom người xuống. Một tay còn đang vân vê \'thằng nhỏ\', vẻ mặt bi thảm. Nghe được câu hỏi không chút khách khí này của Tiết Lãnh liền nổi điên trong lòng. Nếu thật sự hiện tại không thích hợp để hành động thì đã đánh bay hắn rồi: \"Mẹ! Ta làm gì tiểu công chúa nhà ngươi? Ngươi đi hỏi một chút tiểu công chúa nhà ngươi làm gì ta đi. Ta...nàng...xx...tạm thời cũng không có làm gì cả!\"

Tiết Lạnh nhìn thấy tay hắn đang không ngừng vân vê...\'súng\' thì vẻ mặt buồn bực vô cùng. Cho dù dùng đầu gối để nghĩ thì cũng biết được Lăng Thiên bị thương ở chỗ nào. Trong lúc nhất thời vừa muốn cười nhưng lại tức giận: \"Ngươi nếu không làm gì tiểu công chúa nhà ta thì tại sao lại bị thương chỗ đó?\" Lời vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận không kịp. Việc này vô luận là thật hay giả, nếu truyền ra ngoài thì đối với danh tiết của tiểu công chúa ảnh hưởng thật lớn. Chính mình nói những lời không nên nói ra rồi!

Lăng Thiên chậm rãi đứng thẳng người, từng bước từng bước tập tễnh đi đến trước mặt Tiết Lãnh. Ghé miệng vào tai hắn hung hăng nói: \"Chớ nói ta không làm gì. Cho dù ta muốn thì mấy ngày hôm nay có thể làm vô số lần mà các ngươi không thể nghe được gì đâu. Ngu như heo! Cút ngay!\" Một tay đẩy thanh trường kiếm của Tiết Lãnh đang đặt lên cổ mình ra ngoài. Tiết Lãnh kinh ngạc ngẩn cả người: \"Hắn mắng ta? Hắn dám mắng ta? Thật to gan mà!\"

Tiết Lãnh cảm giác được lúc võ công của bản thân luyện thành đến bây giờ thì ngay cả Ngọc Mãn Lâu cũng không dám mắng mình mà bây giờ lại bị một tiểu tử kề miệng vào lỗ tai mình mắng đầy kiêu ngạo. Trong lúc nhất thời không khỏi choáng váng đầu óc, thật lâu vẫn còn chưa phản ứng trở lại.

Cũng không để ý đến Lăng Thiên đẩy hắn qua một bên, trong lòng phẩn nộ không thôi. Thật lâu sau Tiết Lãnh mới phẫn nộ gầm lên: \"Lăng Thiên. Ngươi...xxxxx. Dám chửi ta? Lão tử nhất định sẽ giáo huấn ngươi!\" Giương mắt nhìn lại thì chỉ thấy chiếc ghế trúc gã nát trong đình viện thôi, ngay cả Lăng Thần vừa đứng đây cũng biến mất dáng.

Trong lòng Tiết Lãnh khẽ chuyển, xem bộ dáng người này bị thương không nhẹ. Ít nhất trong thời gian ngắn này thì tiểu công chúa vẫn an toàn nên hắn âm thầm hạ quyết tâm phải nhanh chóng đưa tiểu công chúa quay về Ngọc Gia. Tên Lăng Thiên hoàn khố này đối với tiểu công chúa có uy hiếp rất lớn. Chỉ mới hai ngày thôi đã \'tiếp xúc\' thân mật với tiểu công chúa như vậy.

Trong phòng. Lăng Thiên khổ sở nửa nằm nửa ngồi trên giường. Ra vẻ di chứng về sau này thật sự là không nhỏ. Cho dù là tuyệt thế cao thủ, nội công vô thượng cũng không thể nào tránh dược. Ngọc Băng Nhan và Lăng Thần quay lưng lại với hắn, thỉnh thoảng hai thân thể rung động một chút. Dường như đang len lén cười nhưng lại đang kiệt lực khống chế.

Âm thanh phẫn nộ của Tiết Lãnh truyền đến, Lăng Thiên nghe được liền thở dài một tiếng: \"Đáng thương thật. Nửa canh giờ trước ta mắng hắn nhưng bây giờ mới phản ứng lại. Thật sự là rất...rất...nhạy cảm!\"

\"Phốc...ha ha ha...\" Hai nàng sớm đã không thể khống chế được mình nên nương theo câu nói này của Lăng Thiên mà bạo phát. Trong lúc nhất thời cười đến run rẩy cả người. Ngay cả nước mắt cũng chảy ra. Không để ý chút hình tượng nào mà khom người ôm bụng cười.

Lăng Thiên rên rỉ: \"Muội tử. Ca ca nếu có việc gì thì ngươi phải phụ trách đó nha. Ca ca chỉ trông cậy vào muội thôi.\" Ngọc Băng Nhan vất vả lắm mới ngừng cười liền lườm hắn một cái. Nhưng trong lòng lại có chút chờ mong...

Bình Luận (0)
Comment