Diệp Khinh Trần mặc dù trong lòng tức giận nhưng hắn xưa nay luôn nhân hậu, vẫn còn giữ cho Dương Không Quần một con đường cứu vãn. Chỉ cần Dương Không Quần không ép người quá đáng, chuyện hôm nay Diệp Khinh Trần thật cũng không dự định bại lộ thân phận của mình.
Nhưng Diệp Khinh Trần lại không có nghĩ tới, bất kể là từ Thừa Thiên bên trong mà nói hay là áp lực từ bên ngoài Dương gia và Dương Không Quần đều sớm như tên đã lên dây, không bắn không được! Ở trong mắt Dương Không Quần, ngươi dù cho lợi hại đi nữa cũng chỉ một người. Dương gia toàn lực ra tay, dù cho ngươi thực lực cường đại chúng ta không khống chế được ngươi thì cũng có thể làm ngươi bị hiềm nghi là hung thủ giết người. Như vậy có thể cho nhà Nam Cung một cái công đạo ---- hung thủ quả thực quá mạnh mẽ , không phải chúng ta không cố gắng! Cho nên Dương Không Quần đã không thể không động thủ!
Lăng Gia làm việc rất cẩn thận, không một giọt nước nào lọt vào nên căn bản không bắt được chút nhược điểm nào cả. Dương gia bây giờ lại là loạn trong giặc ngoài không có thời gian chú ý đến Lăng Gia. Nếu cứ thực sự mặc kệ tất cả, tùy ý để cao thủ như thế gia nhập Lăng Gia, Lăng Gia có cao thủ như thế trấn thủ thì đến khi Dương gia cùng Nam Cung Thế Gia thật sự tranh đấu lẫn nhau có lẽ thực lực Lăng Gia sẽ vượt qua Dương gia. Đến lúc đó mới thật sự là cực kì không ổn! Bây giờ thật vất vả xuất hiện một cơ hội này, đúng lúc một công đôi việc. Dương Không Quần bất kể như thế nào cũng sẽ không buông tha ! Chỉ như thế mới có thể đem Lăng Gia cũng kéo vào trong vũng bùn lớn này! Ít nhất không thể để cho Lăng Gia thuận lợi đón nhận ... cao thủ tuyệt đỉnh này!
Cho dù Diệp Khinh Trần võ công cao tới đâu nhưng từ đầu đến cuối chỉ là một cái giang hồ nhân sĩ. Cùng lắm chịu trả giá lớn đi nữa cũng nhất định toàn lực đem hắn bắt, đưa ánh mắt của Nam Cung thế gia dời đi thì Dương gia mới có thể có được một chút cơ hội hoãn binh lấy sức. So sánh với uy hiếp đến từ Nam Cung thế gia mà nói Dương Không Quần cho rằng đuổi bắt ông thầy tướng số trước mắt này nhất định phải trả giá rất lớn nhưng Dương gia vẫn có thể chịu được. Hoặc có thể nói là giá này không trả không được.
Đương nhiên, Dương Không Quần làm tất cả điều này chỉ vì lão không rõ ràng lắm thân phận thật sự của thầy tướng áo xanh. Nếu không tất cả sẽ phải sửa lại!
Dương Không Quần tuyệt đối không có nghĩ tới lần này đối phó Diệp Khinh Trần chính là mang lại phiền toái khủng bố gấp mười so với Nam Cung thế gia! Nếu như Dương Không Quần bây giờ biết việc này, có lẽ sẽ buồn bực đâm đầu mà chết tại chỗ!
\"Ha ha ha . . . . . . Thầy tướng số?\" Dương Không Quần cười nhạt! Kẻ ngu si mới tin! Như thế thân thủ vô cùng cao minh, nội lực siêu quần tuyệt đỉnh nhân vật võ lâm đương thời làm sao có thể là một thầy tướng số bình thường được chứ!
Diệp Khinh Trần nhíu mày, một luồng khí nghiêm nghị toát ra \"Chẳng lẽ Dương gia chủ cho rằng có gì không ổn? Chẳng lẽ thầy tướng không thể tồn tại sao?\" Đối với Dương Không Quần kiên nhẫn càng ngày càng là ít . Vốn là say rượu vừa mới tỉnh, Diệp Khinh Trần tâm tình đang không tốt! Sáng sớm ngày ra lại gặp chuyện bị người nghi oan, từ khi Diệp Khinh Trần tung hoành thiên hạ vài chục năm thì đây chính là lần đầu! Kể cả có hiền như tượng đất nhưng cũng có giới hạn của nó! Huống chi thân phận cao như thầy tướng áo xanh!
\"Ngươi đã là thầy tướng, vậy ngươi không ngại vì lão phu xem một chút như thế nào?\" Dương Không Quần vẻ mặt u ám; người này bây giờ đang được Lăng Gia che chở thì một khi động thủ Lăng Gia tất phải không thể khoanh tay đứng nhìn, càng kiêng kị hơn nữa là người này có võ công cực kì cao nên phải chia rẽ mối quan hệ của Lăng Gia cùng người này. Biện pháp tốt nhất tự nhiên chính là đem thân phận thầy tướng vạch trần. Nếu như Lăng Gia cảm giác bị người này lừa gạt tự nhiên sẽ không đếm xỉa đến nữa! Dù cho Lăng Gia vẫn muốn tham gia thì chính mình lại lợi dụng khẩu dụ của Long Tường. Như vậy đối với kế hoạch của chính mình sắp đặt là cực kì có lợi! Thậm chí còn ép buộc Lăng Gia làm người đánh trận đầu. Chính mình ngồi trên núi xem hổ đấu!
Diệp Khinh Trần mỉm cười: \"Đã như vậy cũng không sao cả. Lăng lão gia chủ xin ở đây bố trí một đồng án, văn phòng tứ bảo .\"
Lời ấy xuất ra làm cho bọn người Dương Không Quần cùng với Lăng Chiến Lăng lão gia tử đã ngoài ra dự đoán. Đang tranh luận lại biến thành đoán chữ xem tướng số?
Lăng lão phu nhân tỉnh lại rất nhanh, làm cho người hầu nhanh chóng chuẩn bị tất cả, chỉ thời gian uống cạn chung trà đã đủ .
Diệp Khinh Trần ở một bên bàn làm thủ thế mời Dương Không Quần nói: \"Dương lão gia chủ, mời viết một chữ!\"
Dương Không Quần cũng không nghĩ tới cao thủ tuyệt đỉnh lại thật muốn cùng mình đoán chữ? Nhưng bản thân đã mở miệng trước nên không thể nào quay đầu lại chỉ đành ra hiệu bên cạnh hai đại hộ pháp chú ý động tĩnh của người này, hơi có gì lạ là được phép động thủ. Dương Không Quần cũng không chậm trễ, cẩn thận đã đi tới, trên giấy Tuyên Thành tiện tay viết một chữ \"Mỗi\" .
Diệp Khinh Trần bỗng nhiên cười: “Mời Dương gia chủ đưa ta ra để thầy tướng ta xem rồi đoán chữ!\" Đưa tay ra? Mọi người chấn kinh. Dù sao Dương Không Quần chỉ là một người chính khách, võ công tu vi thấp kém quá xa so với bậc đại hành gia võ học là thầy tướng áo xanh này. Dưới thực lực của Diệp Khinh Trần thì Dương Không Quần tựa như không biết võ công. Nếu như quả thật đưa tay lên có gì khác đem tánh mạng của mình đưa lên? Trong lúc nhất thời không khí căng thẳng hẳn.
Lúc này lại là biểu hiện ra chỗ hơn người của Dương Không Quần. Chỉ thấy sắc mặt hắn khẽ biến liền hồi phục lại, đưatay phải đưa cho thầy tướng áo xanh! \"Nghĩ tiên sinh cao nhân như thế, nhất định sẽ không làm sự tình bỉ ổi, lão phu còn gì phải sợ?\"
Diệp Khinh Trần ha ha cười, nhìn về phía Dương Không Quần vừa đưa tay ra, trong một tình huống đang nghiêm túc lại nhịn không được nữa cười rộ lên, mỉm cười đối với Dương Không Quần chắp tay nói: \"Nơi này cho thấy chủ nhân trong nhà có chuyện mừng, chúc mừng . Chúc mừng Dương lão gia có tin vui...\" Mọi người xôn xao! Trời, Cái này là trò đùa lớn quá rồi. Ngươi cùng một quốc gia công gia, một đại lão gia nói hắn có tin vui thì đối với một người đàn ông mà nói khác nào chửi vào mặt hắn.
Dương gia một đám người thấy gia chủ bị nhục đã muốn phát tác!
Bất ngờ, Dương Lão Công tước Dương Không Quần lại đặc biệt không nổi giận, hắn chậm rãi thu về tay phải: \"Tiên sinh nói đùa, Dương mỗ tuy là già nua nhưng rốt cuộc vẫn còn là nam nhi bảy thuớc làm sao có thể có tin vui đây!\" Hắn đúng là lần đầu đối với thầy tướng áo xanh dùng giọng nói ngang hàng!
Thầy tướng áo xanh lại là cười: \"Xem người giống nhau, đều là nam bên trái nữ bên phải. Chẳng lẽ gia chủ không biết? Mà chữ “Mỗi” chữ tách ra thì là một chữ nhân và một chữ mẫu, hợp thành nhân mẫu thì như thế nào không phải có thai! Cho nên bản thân chắc chắn, Dương lão gia chủ sắp tới tự nhiên tiếp nhận phu nhân mới, với lại lão gia tử già mà không già, phu nhân mới đã có dĩ nhiên có tin vui!\"
Lăng lão phu nhân dường như có suy nghĩ mà nói: \"Nhớ rõ tháng trước, Dương lão đầu dường như thực sự thu thêm người thiếp thứ 13. . . . . .\" Một bên Lăng Thiên không lớn không nhỏ cất tiếng nói :\"Lão này quả là lợi hại, già như vậy rồi mà vẫn còn \'khỏe\' thế! Quả là đáng bái phục, bái phục!\"
Dương gia mọi người tất cả đều căm tức nhìn Lăng Thiên, Lăng lão phu nhân vỗ cháu trai: \"Ngươi tiểu quỷ này nói bậy bạ gì đó. Chuyện nhà đại nhân ngươi cũng dám nói bậy, người ta có khả năng là bản lĩnh của người ta, ngươi sao quản được!\" Đây là răn dạy cháu trai sao! ?
Mà Dương Không Quần vẻ mặt lại hiện sự kinh sợ. Nếu như nói có người biết được chính mình mới tiếp nhận tiểu thiếp thì chẳng có gì lạ nhưng người này lại biết được chuyện phu nhân mới có thai lại làm Dương Không Quần cực kì kinh dị, bởi vì sự tình có thai này mình cũng chỉ là hôm trước mới biết, ngay cả Dương phủ trên dưới cũng không có người biết được việc này, chẳng lẽ người này thật sự là thầy tướng!
Dương Không Quần lần đầu lộ ra mấy phần tôn kính: \"Trước lại là Dương mỗ xúc phạm tiên sinh, mời tiên sinh lại xem một lần nữa?\"
Thầy tướng áo xanh vừa mỉm cười: \"Chuyện nào có đáng gì, mời Dương lão lại ban một chữ!\"
Dương Không Quần trong lòng suy nghĩ thay đổi thật nhanh, đề bút nơi tay, vừa viết xuống một chữ, lại là một chữ \"Mỗi\" .
Lăng Thiên vừa nói thầm: \"Chẳng lẽ lão nhân này còn có một vợ bé nữa? Thật là lợi hại !\"
Thầy tướng áo xanh lại nói: \"Dương lão gia chủ mời lại đưa tay ra để ta đánh giá chữ này!\"
Dương Không Quần lần này đã có kinh nghiệm, đưa lên tay trái. Sắc mặt thầy tướng áo xanh nghiêm sắc: \"Vừa rồi Dương lão gia chủ viết chữ “Mỗi” kia mặc dù ngay ngắn nhưng tâm tình gia chủ kích động, không phải ý định ban đầu mà làm, vừa lấy tay phải định chữ, nhưng giải thích là nhân mẫu, khi chủ đoán chữ người có mang con vui. Nhưng gia chủ bây giờ viết chữ “Mỗi” lại là bản tâm của gia chủ, là một chữ hối hận!
Kỳ tự long phi vu thiên,
Khí thế phi phàm,
Phục đắc thủ tương chi cố,
Đương chủ hữu thành long chi ky! ( dịch kinh )
Trong cực quẻ chín chín, Kháng Long Hữu Hối, kỳ huyết huyền hoàng, là một dương cương cực chí, hăng quá hoá dở . . . . . .\"
Diệp Khinh Trần lời nói đâm trúng Dương Không Quần lớn nhất tâm sự, biến sắc, bứt ra quát to: \"Nói bậy! Nhất định chắc chắn là hung phạm, người đâu, bắt lại cho ta! Chết sống bất luận!\"
Lăng lão phu nhân nhẹ trách mắng: \"Chậm đã! Ở trước Lăng phủ, người nào dám láo xược!\" thân hình nhỏ gầy đứng dậy, có uy thế rất lớn.
Vốn đã làm bộ dạng đi vào nhưng Thiên Đao Thần Binh thấy Lăng lão phu nhân đột nhiên che ở trước mặt không nhịn được đưa mắt nhìn nhau rồi dừng lại! Lăng Thiên lại là thầm lắc đầu! Dương gia Thiên Đao Thần Binh bất kể là cỡi ngựa, chiến thuật đều đã đạt, thậm chí xuất thần nhập hóa chi cảnh, chiến lực cao khiến người kinh ngạc, đã không yếu hơn binh sĩ được chính mình huấn luyện! Ở trên chiến trường gặp nhau tuyệt đối là một kình địch mạnh nhưng ở trong kinh thành lại là trói chân trói tay, nếu như là đổi lại làm Lăng Thiên chỉ huy, binh mã Lăng Phủ biệt viện chắc chắn sẽ không để ý tới trước mặt là người nào mà lập tức nghe lệnh ra tay! Người nào dám cả gan lui ra phía sau một bước, chết sẽ là chính mình! Mà Dương gia Thiên Đao Thần Binh rõ ràng khuyết thiếu sự huấn luyện ở phương diện này! Chỉ bằng vào điểm này, Lăng Thiên trong lòng liền tồn tại ý khinh thường .
\"Lão phu người chậm đã, tự Dương Không Quần hắn cũng không dám ra tay với lão phu!\" Diệp Khinh Trần sửng sốt cười, tiến lên trước một bước .
\"Không dám ra tay? Lão phu nhận Hoàng Thượng ban khẩu dụ, tới bắt hung thủ, võ công của ngươi hơn người còn thêm tội gây thị phi, tà thuyết mê hoặc dân chúng, lão phu vì sao không dám đem ngươi bắt? Ha ha ha . . . . . .\" Dương Không Quần vẻ mặt càng ngày càng là thô bạo nhưng trong tiếng cười lại khó nén kiêng kị sợ hãi. Tay phải chậm rãi giơ lên, đột nhiên hạ xuống: \"Giết!\"
Sớm đã trận địa sẵn sàng đón quân địch Thiên Đao Thần Binh hét lớn một tiếng, \"Cheng!\" Gần ngàn người Bạt Đao lại chỉ phát ra một cái âm thanh chỉnh tề, lưỡi đao sáng như tuyết đồng thời chỉ thẳng, cảnh tượng vô cùng bắt mắt.
Diệp Khinh Trần hai mắt sáng quắc, nhìn vào Dương Không Quần, trong ánh mắt tràn đầy ý thương hại, hai tay để ở sau người, trong miệng ung dung quát: \"Trời cao vô thượng, vạn lý giang sơn!\"