Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 219 - Ôm Cây Đợi Thỏ.

Ngay giờ khắc này, Vệ Huyên Huyên đột nhiên cảm giác khí tức âm u bao vây lấy mình đột nhiên biến mất, không khí lại một lần nữa ấm áp! Mà Lăng Kiếm đang cúi người, nắm tay đỡ nàng lên. Vệ Huyên Huyên đỏ mặt cố tình tránh ra nhưng người mềm nhũn không có nửa phần khí lực, sợ rằng vừa rời khỏi tay Lăng Kiếm sẽ một lần nữa té ngã nên bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng dựa vào hắn một hồi.

Trong nháy mắt, đường cái tựa hồ lại khôi phục lại vẻ náo nhiệt, âm thanh rộn ràng nhốn nháo một lần nữa truyền vào tai Vệ Huyên Huyên. Lúc này nàng mới thật sự hoảng sợ kinh hãi, nguyên lai mới vừa rồi dưới uy áp của hai nam nhân đáng sợ này nàng không nghe được bất cứ thanh âm gì!

Lăng Kiếm tay trái dìu Vệ Huyên Huyên, thân thể vẫn đứng thẳng tắp, tay phải hoàn toàn buông lỏng, tựa hồ mềm nhũn buông xuống bên người, hình như không có phát động nửa điểm khí lực. Nhưng Diệp Bạch Phi vừa nhìn đã biết, đây là một tư thế phòng thủ tuyệt hảo. Đơn giản là tay phải Lăng Kiếm đặt cùng chuôi trường kiếm bên hông, hoàn toàn tạo thành một cung độ vi diệu. Từ phương vị này mà rút kiếm, có thể không hề trở ngại đạt tới tốc độ nhanh nhất! Mà một khi lui về cũng có thể bảo vệ toàn thân. Có thể nói tiến có thể công, lui có thể thủ, không có sai sót, đổi lại là chính mình cũng không hơn được.

Đương nhiên, cũng chỉ có cao thủ cấp độ như Diệp Bạch Phi mới có thể nhìn ra chỗ huyền diệu trong tư thế của Lăng Kiếm. Nếu thay là người võ công cấp bậc thấp trong võ lâm, nhìn không ra tác dụng trong tư thế của Lăng Kiếm mà tùy tiện rút kiếm tiến công, Lăng Kiếm có thể trong nháy mắt rút kiếm chém chết!

Diệp Bạch Phi trong mắt lộ ra một tia tán thưởng, toàn thân buông lỏng, tựa hồ là không hề phòng bị đi ngang qua Lăng Kiếm! Ngay lúc đi ngang qua đó, trong tích tắc, ngón tay Lăng Kiếm tựa hồ giật giật, mà ngay lúc đó, bả vai Diệp Bạch Phi tựa hồ cũng rung lên một chút nhưng rốt cục cũng không có gì phát sinh.

Đảo mắt trong lúc đó, thân ảnh trang phục quái dị của Diệp Bạch Phi đã lẫn vào đám đông người phía sau Lăng Kiếm. Thần kinh của Lăng Kiếm lúc này mới buông lỏng xuống. Chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Vừa rồi hai người mặc dù định ra thời gian quyết chiến nhưng trong nháy mắt hai người đi ngang qua lại cơ hồ đồng thời nổi lên sát khí! Bọn họ là sát thủ không có tư tưởng quyết đấu như kiếm khách! Giết người mới là mục tiêu duy nhất! Nếu Diệp Bạch Phi thật sự tin Lăng Kiếm canh ba tối nay quyết chiến mà không phòng bị, như vậy, sợ rằng bây giờ Diệp Bạch Phi đã biến thành một khối thi thể lạnh như băng trên mặt đất!

Đồng lý, nếu Lăng Kiếm vừa rồi không phòng bị thì Diệp Bạch Phi đã ra tay một kiếm tuyệt sát! Vốn là đang dìu Vệ Huyên Huyên nên rơi vào thế hạ phong nên Lăng Kiếm tuyệt đối không thể đại ý!

Ngay lúc sát na đi ngang qua vừa rồi, hai người như đã trải qua mấy phen sanh tử! Tình thế hung hiểm mà vi diệu thật là không thể tưởng tượng nổi, khó có thể nói nên lời!

Lăng Kiếm cũng không biết, ngay lúc Diệp Bạch Phi ẩn vào trong đám đông, mồ hôi lạnh trên trán rốt cục không khống chế được nữa mà chảy xuống ròng ròng! Sát khí cực kỳ sắc bén của Lăng Kiếm tựa hồ đã tới trình độ nhân kiếm hợp nhất, đều là Diệp Bạch Phi bình sanh hiếm thấy! Không khỏi quyết định, nếu tối hôm nay Lăng Kiếm dám đi phó ước, hắn cũng sẽ không ẩn dấu thực lực đem địch nhân đáng sợ này chém chết tại chỗ!

\"Các ngươi là địch nhân?\" Vệ Huyên Huyên lòng vẫn còn sợ hãi. Trong cặp mắt đẹp vẫn còn lưu lại một tia sợ hãi, thanh âm run rẩy hỏi.

\"Ừm.\" Lăng Kiếm thản nhiên đáp tiếng nhưng lại khiến Vệ Huyên Huyên tức giận đến mức mà thoáng cái quên cả sợ hãi!

\"Ừm?\"

Cái này cũng tính là trả lời sao? Rốt cuộc là có phải hay không? Cho dù trực tiếp không trả lời cũng đỡ hơn so với \" Ừm \" một tiếng?

Nhiều nhất bất quá chỉ là hạ nhân của Lăng Phủ mà cư nhiên lớn mật như vậy. Ngươi cho rằng ngươi là ai!

Vệ Đại tiểu thư nhất thời giận dữ, tức giận hừ một tiếng thoát khỏi tay Lăng Kiếm, tỏ vẻ chán ghét phủi phủi ống tay áo, dậm chân đi về phía trước, ngay cả tiểu kiệu cũng không thèm ngồi.

Lăng Kiếm trong mắt phát lạnh nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, yên lặng đi theo phía sau nàng. Trong lòng hơi giận, bất quá chỉ là tiểu thư con quan, không nên có nhiều tật xấu như vậy! Không khỏi thầm than, công tử mỗi ngày đều dựa hồng ôi thúy, nguyên lai cũng rất là không dễ chịu a! Riêng loại tiểu thư tính tình như vậy, ai mà chịu được? Đổi lại là mình, sợ rằng sớm đã bạt tai đá đít quăng đi rồi!

Trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận khiến cho Vệ Đại tiểu thư cũng ngạnh khí mà phát ra nghị lực dị thường kinh người, kiên trì đi tới tận đại môn nhà mình! Trên đường đi dĩ nhiên không thèm nói nửa câu!

Tự biểu hiện của Lăng Kiếm vừa rồi cùng với thái độ của Ngọc Băng Nhan thì Vệ Huyên Huyên đã đoán ra, sợ rằng hắc y nhân lãnh khốc này cho dù thật sự là hạ nhân Lăng Gia thì cũng tuyệt không phải là một nhân vật đơn giản. Nhất định là một người có lai lịch, là nhân vật có đại bản lĩnh. Nhưng không biết làm sao, một khi nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của Lăng Kiếm thì nàng liền cảm giác được trong lòng rất không thoải mái. Hơn nữa người này kiệm lời như vàng, kim khẩu khó mở, tựa hồ là nếu không cần thiết thì sợ rằng cả đời cũng không mở miệng, hơn nữa trên mặt lại mang theo thần sắc cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Cứng nhắc giống như cương thi.

Vệ Huyên Huyên tự phụ về tư sắc của mình, mặc dù không bằng Ngọc Băng Nhan, Tiêu Nhạn Tuyết có tuyệt thế dung nhan nhưng cũng tuyệt đối cũng là đại mỹ nữ nghìn người có một. Nhưng khối đầu gỗ lạnh như băng này dĩ nhiên ngay cả liếc mắt một cái cũng không có, ở trong lòng hắn coi mình giống như bức tường bên đường. Nếu có ngẫu nhiên nhìn về phía mình thì trong ánh mắt cũng không có nửa điểm kinh diễm, tựa như nhìn một người bình thường hoặc là như nhìn một người xa lạ không quen biết! Thật sự là khiến kẻ khác tức giận mà.

Chẳng lẽ người này chính là một khối đầu gỗ biến thành!

Tử đầu gỗ!

Cho dù chủ tử của hắn là Lăng Thiên, lúc đầu mới gặp gỡ nàng tại hoàng cung, mặc dù cũng như hắn vậy, không có vẻ chấn động nhưng dù sao vẻ mặt vẫn ôn hoà, đối xử hữu lễ! Một tên hắc y này lại dĩ nhiên một bộ khinh thường! Cô nãi nãi ta nhất định sẽ tìm cơ hội cho ngươi sáng mắt ra!

Trên đường đi Vệ Huyên Huyên hung hăng suy nghĩ, tính toán như thế nào làm cho người nầy tại trước mặt mình lộ ra vẻ chật vật không chịu nổi để hung hăng trêu cợt hắn một hồi. Nét mặt, ánh mắt nàng không khỏi chợt vui chợt buồn, biến ảo đa đoan, dĩ nhiên không phát giác chính mình đã chạy tới cửa nhà!

Nàng xoay người nhìn lại, thấy thân ảnh hắc y đã bắt đầu quay trở về, bước đi kiên quyết, tuyệt không có nửa điểm xem xét lại. Từ đầu đến cuối, hắn không nói một câu nào, dĩ nhiên đem Vệ Huyên Huyên quẳng ra sau đầu, ngay cả một lời từ biệt cũng không có, cứ như vậy đương trường rời đi! Trời chiều đã tàn, thân ảnh gầy guộc của Lăng Kiếm trong ánh hoàng hôn kéo thành một vệt thật dài trên đường, nhìn qua có cảm giác rất là thê lương, cô độc.

Lúc này nàng mới nhớ tới, dọc theo đường đi chính mình không nói gì, mà khối đại đầu gỗ kia cũng không nói gì. Bất quá chỉ là hạ nhân của Lăng Phủ mà cũng dám vô lễ với ta như thế. Nghĩ tới đây, Vệ Huyên Huyên nhất thời lại tức giận, không khỏi hung hăng dậm dậm chân nhưng lại cảm giác được trên chân đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, không khỏi kêu lên một tiếng. Nước mắt cũng nhất thời chảy ra, thiếu chút nữa là té lăn trên mặt đất. Vì ngốc tử này mà giận dỗi, bổn Đại tiểu thư dĩ nhiên lần đầu tiên dùng ba tấc kim liên đi đường xa như vậy! Dưới chân khẳng định là đã phồng rộp lên, ngươi là một tử đầu gỗ! Ngươi chờ đấy.

Lăng Thiên nhìn phương tây còn sót lại một tia mặt trời nhìn Lăng Thần nói:\" Không sai biệt lắm, trời lập tức sẽ tối đen.\"

Lăng Thần tuy đã tới mức tâm linh tương thông cùng Lăng Thiên nhưng cũng không rõ ý hắn nói \" không sai biệt lắm \" là có ý tứ gì, chỉ là ngậm miệng gật đầu, ừ một tiếng.

Lúc này hai người sớm đã xuống ngựa, thi triển tuyệt đỉnh khinh công ẩn mình trên một ngọn một cây đại thụ cành lá rậm rạp. Phía dưới là một cái hợp viện không lớn không nhỏ, có thiết tướng quân giữ cửa, phía trên tú tích loang lổ! Từ vẻ xiêu vẹo bên ngoài mà xem thì sợ rằng nơi đây đã lâu không có người ở nhưng lấy mục lực vô cùng cao minh của hai người mà xem thì lờ mờ có thể thấy được bên trong phòng bài biện thật là gọn gàng ngăn nắp, trên bàn trong phòng dĩ nhiên có đặt mấy cái chén trà. Nếu đã lâu không có người ở thì cái bàn màu trắng sữa nọ tất nhiên đã tích đầy tro bụi, nhưng giờ phút này trên bàn vẫn trắng sạch như cũ, dường như là không nhiễm một hạt bụi! Cái này thật không hợp với lẽ thường!

Giải thích hợp lý duy nhất là trong phòng này vẫn có người ở lại, hơn nữa là sắp tới ở!

Nơi này đúng là chỗ Lăng Thiên cố ý phân phó Cuồng Phong Bang tra được chỗ ở của Kim diệp sát thủ Diệp Bạch Phi tại Thừa Thiên thành. Đối với Diệp Bạch Phi, Lăng Thiên chung quy vẫn cảm giác được thời cơ người này tới đây không khỏi vô cùng đúng dịp! Ngay lúc thiên hạ anh hùng tề tụ thì đột nhiên lại đến, nếu nói hắn không có mục đích mà đến thì Lăng Thiên tuyệt đối không tin!

Diệp Bạch Phi là một sát thủ, hơn nữa là một sát thủ phi thường xuất sắc. Hắn có thể ở thời khắc mẫn cảm này tới Thừa Thiên, mục tiêu có mấy cái nhưng mục đích nhất định chỉ có một, đó là giết người! Nếu tại bình thường, Diệp Bạch Phi có đến, Lăng Thiên cũng không muốn tự nhiên đi trêu chọc một cường địch như vậy! Diệp Bạch Phi võ công cố nhiên cực cao nhưng cũng không phải đối thủ của Lăng Thiên, nhưng một sát thủ nhất đẳng như hắn, phía sau nhất định phải có một tổ chức thần bí hoặc là thế lực đại gia tộc mạnh mẽ âm thầm ủng hộ, nếu không hắn sao có thể đạt được tin tức chính xác về mục tiêu mà tới ám sát?

Sát thủ độc lai độc vãng, không theo bất luận kẻ nào, cho tới bây giờ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết còn trong thế giới thật thì quyết không thể tồn tại. Không có một hệ thống khổng lồ ủng hộ, cho dù là sát thủ đứng đầu cũng không có cách nào làm được toàn bộ quá trình! Chỉ cần là người, tất nhiên sẽ có lúc trễ nải, cho dù là sát thủ, sát thủ xuất sắc nhất cũng không ngoại lệ!

Tiếp nhận sinh ý, xác định mục tiêu, thám sát địa hình chỗ mục tiêu… cho đến khi cuối cùng ám sát thành công rút lui. Những việc này đều đòi hỏi thời gian hữu hạn, nếu là giao cho một mình sát thủ đó làm việc, định kế hoạch, bố cục, chờ đợi thời cơ, xuống tay giết người, chỉ sợ hắn cả đời cũng giết không được mấy người, thế nào cũng mệt đến chết! Cho dù không mệt đến chết thì cũng sẽ bởi vì không có sinh ý mà chết đói!

Diệp Bạch Phi thực lực mặc dù không đủ để mình phải sợ nhưng cũng có thể tính là một cao thủ xuất sắc! Trong kiếp sống làm sát thủ của hắn cũng chỉ có một lần thất thủ khi mục tiêu là Ngọc Gia gia chủ Ngọc Mãn Lâu, mà người ngăn cản hắn xuống tay lại là đương kim nhất lưu cao thủ Ngọc Mãn Thiên. Hắn mặc dù ám sát thất bại nhưng dù sao còn có thể toàn thân trở ra!

Tại thế cục vi diệu như lúc này, vạn nhất để hắn thành công thừa dịp loạn sát một nhân vật trọng yếu nào đó thì tất sẽ khiến cho Thừa Thiên đại loạn. Việc này trước mắt Lăng Thiên là một việc không thể dễ dàng tha thứ, chỉ vì như vậy mà ảnh hưởng đến toàn bộ bàn kế hoạch của Lăng Thiên!

Bình Luận (0)
Comment