Muốn kiếm thank cũng khó ghê!
Mọi người quá lười thank
\"Không sai, Nam Cung Thế Gia hùng cứ Tây Nam, quả nhiên nổi danh dưới tay không có kẻ yếu a!\" Lăng Thiên suýt nữa cười vỡ bụng, minh thổi ám biếm nói \"Thần Nhi, ngươi đem loại rượu tốt nhất trong phòng ta ra đây, hôm nay tâm tình thoải mái, bổn công tử cùng Nam Cung Gia chủ sướng ẩm một phen.\"
\"Lăng công tử quá khách khí.\" Nam Cung Thiên Long khiêm nhượng một phen, lúc này mới nói đến chánh sự hôm nay tới:\" Ôi, cực kỳ xấu hổ, lão phu hôm nay đến đây là muốn hướng Lăng công tử phụ kinh thỉnh tội (đeo roi trên lưng mà đến nhận tội).\"
\"Ồ?\" Lăng Thiên trong mắt tinh quang chợt lóe, trong giọng nói lại càng tỏ vẻ không quan tâm:\" Nam Cung Gia chủ có tội gì, hơn nữa tại hạ tuổi còn trẻ, chính là hậu bối tiểu tử, sao gia chủ lại nói lời ấy.\"
Nam Cung Thiên Long khóe miệng thống khổ vừa nhếch \" trước minh nhân không dám lừa dối, mấy năm trước, Nam Cung Thế Gia bị quỷ mê tin lời Dương Không Quần lão thất phu nọ mà dĩ nhiên trong tâm có vọng niệm đối với quý phủ thật sự đã đắc tội, nay xin công tử thứ lỗi.\" Vừa nói, Nam Cung Thiên Long từ trong lòng lấy ra một cuốn sách nhỏ, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn trước mặt hai người.
Nam Cung Thiên Long cơ hồ vừa thấy mặt đã phát hiện ra Lăng Thiên quả thật là khó chơi, chính mình còn chưa mở miệng hắn tìm cách thoái thác.
Chuyện hai nhà kết minh do Lăng Thiên đưa ra điều kiện, xem ra nếu mình không chủ động mở miệng, trời mới biết này tiểu tử này muốn chơi đòn cân não đến khi nào? Dù sao hắn khẳng định là không vội, nhưng tình thế của Nam Cung Thế Gia lại thật sự không thể kéo dài thêm! Cho nên Nam Cung Thiên Long đơn giản tính như khoái đao trảm loạn, dứt khoát trực tiếp đưa ra danh sách.
Trên mặt mặc dù tỏ vẻ không thèm quan tâm vẻ nhưng ống tay áo rủ xuống lại nhè nhẹ run lên! Những người này, tất cả đều là nhân vật tinh anh được Nam Cung Thế Gia tốn bao công sức bồi dưỡng nên, cứ như vậy giao đi thì không chỉ khiến thực lực Lăng Gia tăng lên mà khiến cho toàn bộ tai mắt và hệ thống tình báo tại phương bắc của hắn hỏng mất! Từ nay về sau, Nam Cung Thế Gia tại Thừa Thiên liền trở thành người điếc người mù, không còn bất cứ tin tình báo gì về nơi này nữa.
Việc này đối với Nam Cung Thế Gia là một đả kích thật lớn, tổn thất quả thực không thể ước lượng!
Chỉ bất quá, nếu như thật sự có thể đạt được sự hài lòng của Lăng Thiên, Lăng Gia trở thành minh hữu toàn lực tương trợ thì nhất thời tổn thất này có thể chấp nhận được!
Lăng Thiên bất động thanh sắc đem cuốn sách nhỏ cầm ở trong tay, sau khi lật một hai trang thì liền tiện tay để qua một bên. Tựa hồ đối với cuốn sách này căn bản không để vào mắt, không quan trọng.
Nam Cung Thiên Long đồng tử co rụt lại. Tiểu gia hỏa này thật sự là khó chiều!
\"Nam Cung Gia chủ.\" Lăng Thiên thần sắc nghiêm lại:\" Chuyện hôm nay nếu đã nói thì ta cũng nói thẳng. Cho dù là về công hay về tư ta cũng muốn nói rõ. Nói vậy Nam Cung Gia chủ cũng biết, lấy tình thế bây giờ cho dù Dương Gia có thêm một trăm lá gan hắn cũng quyết không dám động đến Lăng Gia ta. Cho nên Lăng Gia chúng ta bây giờ có thể nói là kê cao gối mà nằm vô lo, hay là tọa sơn quan hổ đấu cũng không sai! Không biết ta nói lời này Gia chủ có cao kiến gì khác không?\"
Nam Cung Thiên Long thở dài một tiếng có chút buồn bã nói:\" Không sai. Bây giờ Lăng Gia có lẽ có chút phiền toái nhưng cũng không phải là đại phiền toái khó giải quyết gì. Lấy tài năng của công tử thì không khó xử. Về điểm này lão phu cũng rất rõ ràng\"
Lăng Thiên tán thưởng gật đầu nói:\" Cho nên nếu bây giờ hai nhà chúng ta kết minh. Lấy lòng dạ sốt ruột báo thù của Nam Cung Gia các ngươi sợ rằng chẳng khác Lăng Thiên tự cấp cho chính mình một cái đại phiền toái!\" Lăng Thiên thở dài một tiếng:\" Cái này phải như thế nào cho phải?\"
Nam Cung Thiên Long nghiêm mặt nói:\" Nếu Lăng Gia lần này trợ giúp Nam Cung Thế Gia ta một tay. Nam Cung Thế Gia ta nhất định có hậu báo khác! Huống chi việc này đối với công tử cũng có lợi ích rất lớn. Nếu có thể làm cho Dương Gia từ nay về sau không gượng dậy nổi thì Thừa Thiên từ nay về sau đều là thiên hạ của Lăng Gia. Huống hồ quý phủ cùng Thừa Thiên hoàng gia lại có quan hệ vô cùng thân mật. Sau này công tử coi như là… Ha ha a. Cũng không có gì không có khả năng ...\"
Lăng Thiên cười cười nhưng lại lắc đầu nói:\" Gia chủ nói sai rồi. Thành thật mà nói Dương Gia bây giờ thật sự là không đủ khiến ta sợ hãi! Nếu như không phải ta thật sự không tiện tự mình... Nói nói trở về, trợ giúp Nam Cung đối phó Dương Gia lại là một củ khoai lang nóng phỏng tay. Hoàng gia nhất định sẽ sinh nghi kỵ chi tâm, hậu quả quả thực là không nhỏ a.\"
Nam Cung Thiên Long vội vàng nói:\" Bất quá, tin tưởng là công tử có khả năng đạt được lợi ích tương đương. Hậu quả này có thể không kể đến!\"
\"Không sai! Ích lợi!\" Lăng Thiên tựa người vào ghế trúc, dựng hai đầu ngón tay lên “một câu nói là trúng, vấn đề đều nằm ở hai chữ lợi ích, nếu có liên minh thì không tránh khỏi căn cứ vào hai chữ này mà thành. Nói cách khác, ta giúp Nam Cung Thế Gia các ngươi đối phó với Dương Gia, có thể nhưng phải xem các ngươi có thể cho ta nhiều ít bao nhiêu ích lợi. Đương nhiên, ích lợi nếu không tương xứng thì chuyện kết minh, ha ha, không nói chuyện cũng được.\"
\"Hôm trước Công tử đưa ra điều kiện, lão phu đã thỏa mãn công tử.\" Nam Cung Thiên Long nhất thời hận đến ngứa cả răng.
\"Cái đó không phải là điều kiện!\" Lăng Thiên dứt khoát nói, vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên danh sách trên mặt bàn :\"Phần danh sách này chỉ có thể nói rõ là Nam Cung Thế Gia các ngươi có thành ý hợp tác mà thôi. Ta nhớ kỹ ngày đó đã từng nói qua, có phần danh sách này, ta mới có thể xem xét, bất quá là chỉ giới hạn trong việc xem xét mà thôi …\" Lăng Thiên dừng một chút rồi đột nhiên nói:\" Thần Nhi, đem danh sách chúng ta vừa chỉnh sửa xong đưa cho Nam Cung Gia chủ xem qua một chút.\"
Lăng Thần dạ một tiếng, không bao lâu sau tay cầm một quyển sách đi tới, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Nam Cung Thiên Long.
Lăng Thiên cười cười nói:\" Nam Cung Gia chủ đem hai phần danh sách so sánh một chút, xem xem chúng ta có hoài nghi lầm người tốt hay không! Ta nghĩ phán đoán của ta chắc không sai nhiều lắm mới đúng!\"
Nam Cung Thiên Long nghi hoặc nhìn Lăng Thiên liếc mắt một cái, tay cầm hai cuốn sách lên, vừa giở ra sắc mặt nhất thời đại biến!
Danh sách do Nam Cung Thiên Long cầm tới chỉ có bảy mươi tám người mà danh sách của Lăng Thiên lại có đến hơn hai trăm người, so với danh sách của Nam Cung Thiên Long mang tới thì nhiều hơn đến một trăm năm mươi người! Mà những nhân vật trong danh sách của Nam Cung Thiên Long cơ bản tất cả đều có trong danh sách của Lăng Thiên, nhiều nhất cũng thiếu sót bảy tám người mà thôi!
\"Công tử quả nhiên rất cao minh, khiến Nam Cung Thiên Long bội phục\" Nam Cung Thiên Long mạnh mẽ tự trấn định nói:\" Chỉ bất quá phần danh sách này so với danh sách của tại hạ thì nhiều gấp hai nhân số, ha ha, không khỏi...\"
Lăng Thiên lạnh lùng cười, trong mắt đột nhiên bắn ra lưỡng đạo hàn quang bức người:\" Nam Cung Gia chủ, lấy địa vị thân phận của ngươi và ta hôm nay cũng như hoàn cảnh, lập trường mà nói thì có chút tức cười!\" Vừa nói mặt vừa biến sắc tàn nhẫn nói:\" Việc này quan hệ đến thiên thu cơ nghiệp và sanh tử của hơn vạn nhân mạng gia tộc Lăng Gia! Lại nói về cái gì lòng dạ đàn bà? Vì vĩnh viễn trừ hậu hoạn, Nam Cung Gia chủ chẳng lẽ thật sự tưởng rằng Lăng Thiên ta có thể nhân từ như thế sao, thật không thể đem hơn một trăm người vô tội kia giết hết sao? Ha ha ha.\"
Nam Cung Thiên Long trên lưng đã nhịn không được toát ra một thân mồ hôi lạnh! Hảo tàn nhẫn a!
\"Cho nên, phần danh sách, này ngươi cầm đến tỏ vẻ Nam Cung Gia các ngươi có thành ý hợp tác mà thôi. Còn muốn nói đến điều kiện, lợi ích thì lại chưa đủ! Còn kém xa lắm\" Lăng Thiên thuận tay đem hai danh sách lên giao cho Lăng Thần nói:\" Nếu Nam Cung Gia chủ hôm nay đưa đến cho ta một phần danh sách giả thì chúng ta đây trực tiếp ngay cả đàm phán cũng không cần nữa. Bây giờ có danh sách này, nó có công dụng là ít nhất cũng giúp cho hai người chúng ta có thể tâm bình khí hòa mà đàm phán. Tối thiểu, ta sẽ tin tưởng thành ý của Nam Cung Thế Gia. Tác dụng chính thức của phần danh sách này là thành ý của Nam Cung Gia các ngươi. Về phần lợi ích hợp tác, ha ha, Nam Cung Gia chủ, ngài sẽ không để cho Lăng Gia chúng ta xuất lực không công đấy chứ\" Nam Cung Thiên Long thở dài một tiếng, không nghĩ tới giao ra phần danh sách này đối với Nam Cung Thế Gia đã là một sự tình trọng đại mà dĩ nhiên chỉ đổi lại được một cái sự xem xét mơ hồ cùng một tư cách đàm phán! Bất quá trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, Lăng Thiên dĩ nhiên đã đem số gian tế này nắm giữ trong lòng bàn tay!
\"Lăng công tử, mặc dù công tử ngươi cũng không phải là rất quan tâm đến phần danh sách này nhưng đối với Nam Cung Thế Gia mà nói, đây là mười mấy năm tâm huyết cùng cố gắng mới có thể bồi dục ra tinh anh nhân tài. Đối với Nam Cung Thế Gia chúng ta mà nói, cái này đã là một cái đả kích cực kỳ trầm trọng. Chúng ta đồng ý nỗ lực hy sinh lớn như vậy, về thành ý đã rất rõ ràng, ta tự hỏi cho rằng như vậy là đã đủ rồi.\" Nam Cung Thiên Long còn muốn tiến thêm một bước cố gắng \"tuyệt đối nghĩ không ra công tử lại còn có điều kiện khác, chẳng lẽ công tử cho rằng Nam Cung bộ tộc chúng ta hôm nay tại Thừa Thiên đã rơi xuống mức để người ta muốn làm gì cũng được sao? Cho dù công tử có thể thủ tiêu ta tại đây thì cái giá công tử phải trả công tử tự hỏi có thể thừa nhận sao? Nguyện ý chấp nhận sao?! Mời công tử đáp lời ta!\" Nói tới đây, Nam Cung Thiên Long ngẩng đầu lên, hai mắt sáng quắc nhìn Lăng Thiên, ánh mắt sắc bén, dĩ nhiên giống là lôi điện!
\"Nam Cung Gia tộc mười mấy năm cố gắng tâm huyết? Tinh anh nhân tài?! Cái này đối với Lăng Gia ta có quan hệ sao? Cũng bởi vì bọn họ tất cả đều là tinh anh của Nam Cung Gia cho nên mới càng có vẻ làm cho Nam Cung Gia tộc phải trả giá lớn!\" Lăng Thiên ngồi thẳng dậy, hai tròng mắt thẳng tắp đón nhận ánh mắt của Nam Cung Thiên Long, không lùi bước chút nào, từ đáy mắt mơ hồ có ngọn lửa đang thiêu đốt, thanh âm sắc bén:\" Ha ha, Nam Cung Gia chủ, những người này tất cả đều là tinh anh nhân vật của Nam Cung Thế Gia, Lăng Thiên cũng không nghi ngờ? Chỉ là, cái ta đang muốn hỏi chính là ai đã đưa bọn họ đến đây. Bọn họ bây giờ hẳn là phải chết không thể nghi ngờ! Như vậy, hết thảy nguyên nhân là vì sao? Nam Cung Thế Gia các ngươi nếu không phải có ý diệt vong Lăng Gia ta thì như thế nào lại có cục diện hôm nay? Mọi chuyện có nhân thì mới có quả, việc này đối với Nam Cung Thế Gia các ngươi mà nói có lẽ là tổn thất, nhưng đối với Lăng Gia mà nói, lại là chuyện các ngươi gieo gió gặt bão! Nhân quả đã định, há có thể trách người khác? Dùng sai lầm của gia tộc mình để làm lợi thế đàm phán. Ha ha.\" Lăng Thiên cười dài một trận \"tiếu thoại!\"