Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 251 - Vào Phe Cánh Của Ta

Mạnh Ly Ca có chút khó khăn mặt nhăn mày nhíu, bất động thanh sắc nghiêng mắt thoáng nhìn phía sau cười khổ nói:\" Tại hạ sao dám không thuận theo, chỉ là hiện nay thân bất do kỷ, thế nhưng...\"

Mạnh Ly Ca thông minh tài trí sớm đã phát hiện thân hãm vào nguy cơ thật lớn. Chính mình bao năm qua vì Ngụy Thừa Bình mà bày mưu định kế trợ giúp hắn, qua đó từng bước củng cố địa vị, phát triển thực lực của hắn. Tại Bắc Ngụy, thái tử Ngụy Thừa Bình sớm đã là tồn tại một tay che trời! Kế tiếp đó là khuếch trương thế lực, từng bước hướng xung quanh xâm chiếm, chậm rãi thành tựu thiên hạ đại nghiệp!

Ngày nay văn thần võ tướng dưới trướng Ngụy Thừa Bình đã tụ tập dưới một mái nhà, mưu sĩ như mây, mãnh tướng như mưa. Sự tồn tại của Mạnh Ly Ca trong mắt Ngụy Thừa Bình cũng đã không được như xưa, có nói là không đủ nặng cũng không quá đáng. Nhưng mấy năm qua, Mạnh Ly Ca vì hắn xuất mưu hoa sách, quả thật không thể tránh khỏi tiếp cận với nhiều bí mật của Ngụy Thừa Bình! Cho nên, giờ phút này, đã tới thời khắc vi diệu chim hết bẻ cung rồi.

Ngụy Thừa Bình lại không biết, những việc Mạnh Ly Ca vì hắn chuẩn bị bất quá chỉ là non nửa bản lãnh của hắn mà thôi! Thành tựu cao nhất của Mạnh Ly Ca chính là quyền mưu tung hoành, binh pháp chiến trận, trong trướng định kế quyết thắng ngoài ngàn dặm! Đây mới là bản lãnh chân thật của Mạnh Ly Ca, cũng là bản lĩnh cực mạnh!

Nhưng Ngụy Thừa Bình cũng không biết hoặc là nếu hắn có biết thì cũng tuyệt không tin tưởng. Việc thực lực ngày càng bành trướng cùng quyền lực tuyệt đối sớm đã khiến Ngụy Thừa Bình bắt đầu không nghe lời can gián, tai chỉ thích nghe tin vui, cuồng vọng đến cực điểm! Nếu không phải còn có Ngọc Gia ở bên thì sợ rằng Ngụy Thừa Bình sớm đã phát động chiến tranh tranh giành đại lục. Nhưng trước đó Mạnh Ly Ca đã biết nhiều bí mật của Ngụy Thừa Bình nên lại là người phải trừ khử đầu tiên! Cho nên, việc phái Mạnh Ly Ca tới tiếp cận Ngọc Băng Nhan cũng là nhiệm vụ hạng nhất cuối cùng Ngụy Thừa Bình giao cho Mạnh Ly Ca. Vô luận hoàn thành hay không thì Mạnh Ly Ca cũng nhất định phải chết. Trên thực tế, cho dù Ngụy Thừa Bình không hạ sát thủ, chỉ bằng việc Mạnh Ly Ca chủ trì chuyện ám sát Ngọc Băng Nhan thì Ngọc Gia sao có thể bỏ qua!

Cho nên Mạnh Ly Ca chết chắc rồi!

Mạnh Ly Ca mặc dù trí thâm như hải, mưu tính sâu xa, lo xa nghĩ rộng nhưng nói đến cùng thân là một văn nhược thư sinh, thân hãm trong nguy cơ bực này thì ngay cả bụng đầy trí kế mà tay trói gà không chặt. Ngoại giới càng không có ai trợ giúp thì như thế nào có thể thoát ra khỏi sự giám thị chu đáo của trăm tên giáp binh.

Nhưng lúc này Lăng Thiên yêu cầu lại là một cơ hội tuyệt hảo của Mạnh Ly Ca! Chỉ cần có thể rời khỏi tầm mắt của những người này, tạm thời đến ngồi cạnh Lăng Thiên thì đến chín thành là cái mạng nhỏ có thể được bảo vệ! Đương nhiên, nếu như thủy chung ở dưới trướng Lăng Thiên dốc sức thì tánh mạng mình được bảo vạn toàn. Chỉ là trải qua việc này, Mạnh Ly Ca sớm đã tâm tàn ý lạnh, nhân đạo tối vô tình đế vương gia, há có thể có ngoại lệ! Mạnh Ly Ca chính thức rõ ràng ý tứ những lời này. Đột nhiên sinh ra tâm ý muốn tiếu ngạo sơn lâm, du du thiên địa, ẩn tránh hồng trần, rời xa thế gian quyền lợi. Đây là kỳ vọng duy nhất trong lòng Mạnh Ly Ca giờ phút này.

Lăng Thiên nhìn thấy sắc mặt Mạnh Ly Ca thì nhất thời trong lòng hiểu rõ đứng dậy đối mặt với tên phó đoàn và mấy trăm tên chiến tướng Bắc Ngụy đang nhìn chằm chằm vào mình vênh mặt hất hàm hỏi:\" Bổn công tử bây giờ sẽ mời Mạnh tiên sinh di giá sang bên kia, các ngươi người nào có ý kiến gì thì tiến lên đáp lời!\" Bộ dáng Lăng Thiên lúc này toàn bộ tràn đầy thịnh khí lăng nhân.

Trong Thiên Nguyệt các tấm rèm có chút lay động tựa hồ có người đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của Lăng Thiên! Lỗ tai Lăng Thiên có chút vừa động nhất thời trong lòng nghĩ người trong Thiên Nguyệt các chắc là có quan hệ gì cùng Bắc Ngụy!

Bắc Ngụy phó đoàn Sử Nghĩa Đàm trên mặt nhất thời nổi lên vẻ tươi cười so với khóc còn khó coi hơn:\" Lăng công tử, cái này... Hai nước trong lúc…\"

Lăng Thiên cau mày, ngay cả con mắt cũng không nhìn hắn:\" Ồ? Chẳng lẽ bây giờ Thừa Thiên cùng Bắc Ngụy đang có quan hệ đối địch. Sử đại nhân, nói chuyện gì cũng nên thận trọng nhất là quan hệ tới bang giao hai nước. Không khéo ngày mai lại có tin đồn nói hai nhà sắp khai chiến cũng chưa biết \"

Sử Nghĩa Đàm hai mắt bối rối mồ hôi lạnh từ trên đầu lăn xuống. Uy danh Lăng Thiên trong mấy ngày nay thịnh truyền khắp Thừa Thiên, cho dù đối mặt với Tây Môn Thế Gia Tiểu công tử cũng nói sát là liền sát. Một tiểu nhân Bắc Ngụy phó đoàn như hắn sao có thể đắc tội được, bây giờ lại trực tiếp chụp lên đỉnh đầu mình cái mũ lớn như vậy thì không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán. Sử Nghĩa Đàm hai tròng mắt đảo chung quanh ý bảo các võ tướng chung quanh giúp mình nói lại.

\"Sử đại nhân không nói lời nào có nghĩa là đã đồng ý\" Lăng Thiên lẩm bẩm nói \"Mạnh tiên sinh, Tần tiên sinh, xin mời!\" rồi lôi kéo hai người cất bước đi ra phía ngoài.

Sử Nghĩa Đàm ho khan một tiếng, hai gã hộ vệ nhất thời đứng ở cửa ngăn cản đường đi!

Lăng Thiên sắc mặt lạnh lẽo một cỗ sát khí mãnh liệt nhất thời bắn ra, trừng mắt nhẹ giọng quát:\" Cút ngay!\"

Lời ấy người khác nghe cũng không cảm thấy gì nhưng hai gã hộ vệ này nghe được thì cảm thấy như sấm động, bỗng nhiên cảm giác hoa mắt chóng mặt, dưới ánh mắt sắc bén của Lăng Thiên nhất thời dâng lên một loại cảm giác vô lực kháng cự, dĩ nhiên ngoan ngoãn cúi đầu đứng sang một bên.

Đây cũng là thủ đoạn tụ âm thành tuyến. Dùng nội lực thượng thừa như ngưu đao tiểu thí có tác dụng trực tiếp nhiếp hồn đoạt phách, hai gã hộ vệ bình thường sao có thể chống lại được.

Lăng Thiên chậm rãi xoay người:\" Xem ra Sử đại nhân hình như yết hầu không được thoải mái, có muốn bổn công tử giúp ngươi chẩn trị hay không. Ồ, đã quên không nói, bổn công tử tinh thông kỳ hoàng thuật, cam đoan nhất lao vĩnh dật, tuyệt không tái phát!\"

Sử Nghĩa Đàm trên trán nhất thời toát ra mồ hôi to như hạt đậu nành, như thế là chẩn trì kiểu gì? Phỏng chừng phương pháp chẩn trị của Lăng Đại công tử là đem đầu chặt bỏ đi sao? Nếu không sao lại nói \"nhất lao vĩnh dật, tuyệt không tái phát?\"

Hắn khó khăn cười nói:\" Không… không dám phiền đến đại giá của Lăng công tử, bổn... tiểu nhân không sao\". Hắn vốn định tự xưng là bổn quan nhưng ngẫm lại thì lại không dám, không thể làm gì khác hơn là nói tới bên mép lại đổi thành tiểu nhân.

Lăng Thiên \'ồ\' một tiếng, nói:\" Đáng tiếc, đáng tiếc\" Cũng không biết là đáng tiếc anh hùng như mình không có đất dụng võ hay là đáng tiếc Sử Nghĩa Đàm mất đi cơ hội này. Hắn lôi kéo Tần đại tiên sinh cùng Mạnh Ly Ca dương trường mà đi!

Trong Thiên Nguyệt các có một tiếng thở dài cúi đầu phát ra, một thanh âm rõ ràng lầm bầm lầu bầu nói: \"Cần chặt là chặt, không chút ngại ngần, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, lại càng không cố kỵ thân phận. Người này quả nhiên rất cao minh, quả nhiên là đối thủ khó đối phó! Nhân sinh có chiến trường giao chiến như thế, có thể có đối thủ đấu trí đấu dũng như thế mới không có vẻ chán nản! Lăng Thiên, đối thủ rất không tệ!\"

\"Keng!\" Một tiếng đồng la vang giòn.

Người đã đến đông đủ, đại môn Mính Yên Lâu chậm rãi đóng lại!

Lăng Thiên cười ha ha vô cùng vui vẻ!

Ngọc Băng Nhan tò mò hỏi:\" Thiên ca, huynh cười cái gì? Làm sao lại như thế?\"

Lăng Thiên cười to nói:\" Nghe thấy tiếng đồng la này huynh đột nhiên lại nhớ tới đến đám giang hồ bán nghệ mua vui, mỗi lần trên đường cái nhìn thấy luôn đồng la một tiếng tiếp theo lại có một người nhảy ra nói một câu “ở nhà dựa vào cha mẹ, xuất môn dựa vào bằng hữu” tiểu nhân Tây Môn Thanh thuở nhỏ cha mẹ cùng chết, học được bản lãnh làm trò khỉ, các vị xem qua, có tiền thì giúp tiền, không có tiền thì giúp người. Ha ha a ha.\"

Lăng Thiên dùng thủ pháp tụ âm thành tuyến, lời nói này thanh âm tựa hồ không lớn nhưng dư âm rất dài, tiếng hồi âm đúng là vô cùng rõ ràng, phỏng chừng mọi người đều nghe thấy. Hơn nữa lúc hắn nói đến đoạn ở nhà dựa vào cha mẹ thì bắt chước đúng khẩu âm của Tây Môn Thanh, vô cùng giống! Nhất thời gần ngàn người trong Mính Yên Lâu đều nghe được rõ ràng.

Nhất thời bên trong một mảnh tĩnh mịch rồi tiếp theo liền bạo phát một trận cười ầm lên.

Vừa muốn bước ra khỏi Cực Lạc các, Tây Môn Thanh nhất thời sắc mặt xanh mét dừng lại trước cửa, hai tròng mắt gắt gao nhìn về phía Lăng Thiên, trong mắt đầy vẻ oán độc, hận không thể cắn vào cổ hắn vài miếng.

Lăng Thiên không thèm để ý cười cười, nếu đã giết nhân vật trọng yếu của Tây Môn Thế Gia thì Lăng Thiên hoàn toàn không tính vì vậy mà từ bỏ ý đồ! Cho dù Tây Môn Thế Gia nhẫn nại xuống một hơi này Lăng Thiên cũng sẽ tuyệt không tha cho chỉ dù là một người trong thế gia đã kết thù với mình bình yên rời đi! Đánh rắn không chết tất bị cắn lại, đạo lý này Lăng Thiên rất hiểu, nếu đã làm thì đơn giản là làm đến cùng.

Ngọc Mãn Thiên lớn tiếng hét:\"Nhanh bắt đầu đi à, Tam gia chờ tham dự Nhã văn hội từ lâu, Tam gia văn tài cũng cao cao à….\"

Lời vừa nói ra, người khác còn chưa biểu hiện gì, Ngọc Băng Nhan bên người Lăng Thiên nhất thời bật cười khì một tiếng, cười đến run rẩy cả người!

Mọi người nhất thời tầm mắt đều bị hắn thu hút, chứng kiến hắn hắc tinh tinh đứng ở nơi đó giống như một pho tượng thiết tháp thì không khỏi không biết nói gì. Gã thô lỗ rối tinh rối mù này cũng tới tham gia Nhã văn hội? Hắn nhã ở chỗ nào?

Ngọc Mãn Thiên vừa nhìn thấy mọi người như đang xem khỉ thì bất giác tức giận:\" Nhìn cái gì vậy, muốn đánh a!\"

Mọi người thấy không thể trêu vào vị đại gia này bèn nhìn đi chỗ khác. Nhưng lúc này Tây Môn Thanh như thế nào còn không ra, chẳng lẽ Nhã văn hội do Tây Môn Thế Gia phát khởi vì vậy không bệnh mà chết ư.

Tấm rèm cửa Cực Lạc các được kéo lên cao, một vị trung niên văn sĩ độ hơn ba mươi tuổi vẻ mặt gượng cười đi tới giữa trung tâm, hướng bốn phía ôm quyền bao quanh thi lễ nói:\"Nhã văn hội hôm nay được thiên hạ tuấn ngạn nể mặt tề tụ Mính yên...\" Hắn nói được mấy câu thì tựa hồ khôi phục được trạng thái, thao thao bất tuyệt nói tiếp.

Lăng Thiên thoải mái nằm ở trên ghế, kép hờ mắt tựa hồ đã ngủ thiếp đi. Đột nhiên nghe được một âm thanh trong trẻo nói:\" Này, ngươi nói xong chưa. Nhanh tuyên bố bắt đầu đi, nêu ra phương thức quản lý và tiến hành là được, đâu cần nói nhảm như vậy!\"

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỗ Ngọc Gia Thiên Mộng các có một thiếu niên thư sinh đi ra, thân trường ngọc lập, sắc mặt hơi lộ vẻ ngăm đen, không phải Lăng Trì thì là ai.

Người nọ thấy trong Ngọc Gia có người đi ra can thiệp thì không khỏi trong lòng hoảng hốt, miễn cưỡng nói thêm vài câu rồi nói \"Nhã văn hội lần này vốn do Tây Môn Thanh công tử ra đề tài, lấy văn kết bạn, lấy thi kết bạn, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, mọi người thi triển hết sức trước mặt thiên hạ anh hùng, mà xem hoa lạc nhà ai, người nào đoạt khôi thủ!\"

Bình Luận (0)
Comment