Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 399 - Súc Cốt Công

\"Nếu những người này không thể thực sự phát huy tác dụng, vậy thì giữ bọn họ lại cũng có tác dụng gì đâu? Vốn là cắm rễ tại Bắc Ngụy, chẳng lẽ lại muốn bọn họ tới Đông Triệu, Tây Hàn mới có thể phát huy được tác dụng ư?\" Lăng Trì cười nhạt nói: \"Chúng ta tốn ngàn vạn trọng kim mới mời được Đệ Nhất Lâu toàn lực phối hợp hành động, hiện giờ người của Đệ Nhất Lâu đã lẻn vào Bắc Nguỵ, triển khai hành động, giết chết trưởng tử Lưu Vân của Ngọc gia, tạo nên phong ba ngập trời. Mà các ngươi vọng xưng thế gia ngàn năm nhưng lại không có chút thành ý, không ngờ lại không phối hợp một chút nào, bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, thực sự là vô cùng đáng cười.\"

Thủy Thiên Huyễn thân thể chấn động, kinh hỉ nói: \"Ý của ngươi là Đệ Nhất Lâu không phải giết người xong sẽ lập tức rút lui mà ở lại phối hợp hành động với chúng ta ư?\"

\"Giết người rồi rút lui! Nực cười! Nếu chỉ là như vậy thì có đáng cái giá trên trời như vậy không?\" Lăng Trì bĩu môi nói: \"Đệ Nhất Lâu ở đằng trước giết người, sau đó chúng ta phải ở phía sau lần lượt khống chế những chức vị trống do người chết để lại, từng bước nắm giữ đại bộ phận quyền lực của Bắc Nguỵ, đạt được mục đích làm tan rã quyền thế của Ngọc gia, đây mới là cả bộ phận kế hoạch ở phía Bắc Nguỵ. Đợi sau khi phía Bắc Ngụy tất cả đều thỏa đáng, chắc rằng cao thủ của các người cũng đã tới Thừa Thiên rồi, sau đó chúng ta lại triển khai hành động đối với cao thủ của Ngọc gia ở Thừa Thiên, đến lúc đó tự sẽ có kế hoạch thực hiện ở phía Thừa Thiên. Nếu không, bằng cái gì mà đi đối phó với liên quân cường đại gồm ba trăm Bạch Ngọc, năm trăm Tử Ngọc cao thủ chứ.\"

Thủy Thiên Huyễn càng nghe mắt càng sáng lên, đứng bật dậy, nói: \"Thần tiểu thư quả nhiên nhìn xa trông rộng, tính toán không chút sơ hở, đã như vậy, chuyện cũng không thể chậm trễ được nữa, chúng ta lập tức tới Bắc Nguỵ triển khai hành động bước tiếp theo! Ài, huynh đài, chuyện lớn như thế này, sao không nói trước một tiếng?\" Thủy Thiên Huyễn có chút hưng phấn, nhưng cũng có chút oán thán.

\"Thủy công tử! Đây vốn là những chuyện mà các người phải tận dụng triệt để mà tự động triển khai, chúng ta cho rằng thế gia ngàn năm như Thủy gia, tình hình bên trong luôn nắm rất rõ, sao có thể không hiểu đạo lý ***c nước béo cò này chứ. Nào ngờ các người lại thực sự không chịu hành động, thật khiến người ta quá thất vọng.\" Lăng Trì thở dài một tiếng, mang theo một chút vị đạo hận vì rèn sắt không thành thép. Thủy Thiên Huyễn nhất thời lắp bắp, mặt đỏ tới tận mang tai, nói không ra lời.

“Vả lại, phía Bắc Nguỵ, Thủy công tử một mình tiến vào có được không?\" Lăng Trì nhắc nhở: \"Phía Thừa Thiên luôn cần Thủy cô nương ở lại chủ trì đại cục. Dẫu sao thì các ngươi cũng không thể gạt Thừa Thiên sang một bên được phải không? Vả lại, Thủy cô nương có tới Bắc Ngụy hay không thì cũng chẳng có vấn đề gì.\"

Huynh muội hai người nhìn nhau, đều cảm thấy quả thực là rất có triển vọng, hơn nữa Lăng gia đã xuất lực nhiều như vậy, thể hiện cả mười phần thành ý, phía mình nếu không chứng tỏ gì thì quả thực không không ổn, cho nên lập tức đồng ý.

Có điều Thủy Thiên Nhu vẫn luôn thấp thỏm trong lòng, mơ hồ cảm thấy trong kế hoạch tựa hồ như có chỗ nào đó không đúng, nhưng suy nghĩ kỹ càng thì tuy có nguy hiểm nhưng lại không có hại gì đối với Thủy gia. Ít nhất thì cũng là lợi nhiều hơn hại. Tuy trong lòng vẫn thấy khả nghi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ dặn đi dặn lại ca ca của mình nhất định phải bảo trọng. Vạn sự không được mạo hiểm, nếu chuyện không ổn thì trước tiên lấy việc bảo vệ mình làm trọng.

Thủy Thiên Huyễn đương nhiên biết tự mình đi Bắc Ngụy lần này là khá nguy hiểm, nhưng không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Cả ngàn năm nay, Thủy Ngọc lưỡng gia phàm là ***ng chạm nhau, có lần nào là không cực kỳ nguy hiểm đâu? Một chút nguy hiểm thì đáng là gì chứ? Nếu có thể nhân cơ hội này mà làm yếu đi được thực lực của Ngọc gia, vậy thì dù phải chết cũng có ngại gì đâu? Hơn nữa gia tộc luôn rất kỳ vọng vào mình, nhưng mình từ lúc tới Thiên Tinh đại lục đã hai lần khiến gia tộc thất vọng, cứ thế này mãi, e rằng địa vị người kế thừa đệ nhất của Thủy gia của mình sẽ không thể giữ được. Bất luận là vì gia tộc hay là vì bản thân, mình đều nhất định phải tận lực hoàn thành công tác này. Việc ở Bắc Nguỵ chỉ được thắng chứ không được bại.

Cho nên Thủy Thiên Huyễn thực sự không do dự một chút nào.

Biệt viện Lăng gia, trong mật thất.

Ngọc Băng Nhan trên mắt che vải đen dày cộp, tác dụng lớn nhất của vải đen chính là chùm kín được hai mắt, trước mặt là bút mực, trên vách tường ở xung quanh treo đầy giấy Tuyên Thành màu trắng. Giấy ở hai bên tường hiện tại đã được vẽ đầy tranh.

Nhắm mắt vẽ tranh chính là để kiểm tra trí nhớ, cảm giác ổn định ở tay của họa sĩ, mà loại vẽ tranh trên tường này thì càng khó hơn, còn đối với Ngọc Băng Nhan không lâu trước đây hoàn toàn chưa từng biết loại thần kỹ vẽ tranh này mà nói, thành tựu trước mắt có thể nói là rất đáng quý, mà sự chua xót, khổ cực mà lần này nàng phải chịu càng không đủ để nói cho người ngoài.

Khóe miệng Ngọc Băng Nhan hơi nhếch lên, lộ ra đường cong ưu nhã kiên cường bướng bỉnh. Trong đầu nàng, thủy chung có giọng nói của một người, ôn nhu mà lại kiên quyết: \"Dùng họa để nhập võ, giúp đỡ Lăng Thiên ta!\"

Chỉ có mình thành công lấy võ nhập họa, rồi lại lấy họa nhập võ mới có thể chân chính có tư cách giúp đỡ Lăng Thiên, giúp đỡ người mà mình yêu nhất. Nếu không, sự tồn tại của mình còn có ý nghĩa gì chứ? Từ lúc tới biệt việt của Lăng phủ, Ngọc Băng Nhan liền cắm đầu vào mật thất, chuyên tâm nghiêm cứu thần kỹ bịt mắt vẽ tranh, ăn uống đều tại nơi này cho đến tận hôm nay.

Ngọc Băng Nhan duỗi ngọc thủ ra, nắm chính xác lấy bút lông trên bàn rồi nâng bút, nhúng mực, múa bút, động tác giống như hành vân lưu thủy, hoàn toàn không có một chút trở ngại, một bức sơn thủy chi đồ khí thế bao la trong khoảnh khắc liền xuất hiện trên tờ giấy Tuyên Thành trên vách tường, núi cao vời vợi, nước chảy mênh mông, ý cảnh siêu nhiên.

Một bức sơn thủy đồ rất đẹp, thần kỹ bịt mắt vẽ tranh tuyệt vời.

Lúc này, nếu có người ở bên cạnh, sẽ kinh ngạc phát hiện ra rằng, trên bức bát mặc sơn thủy mà Ngọc Băng Nhan vừa hoàn thành, bất kể là đỉnh núi chọc trời hay là sông suối cuộn trào mãnh liệt không chỗ nào là không toát ra kiếm khí dày đặc, giống như một tòa vạn kiếm chi sơn, vạn kiếm chi thủy. Khiến người ta vừa nhìn vào liền không khỏi chấn động tâm thần, kinh hồn táng đảm.

Lấy võ nhập họa, kiếm trong lòng hiện ra núi, hiện ra nước, hiện ra trời đất bao la trong bức họa.

Bước đầu tiên rốt cục cũng hoàn thành rồi.

Ngọc Băng Nhan kéo vải đen xuống, trên khuôn mặt trắng ngần như ngọc tuyết khẽ lộ ra một nụ cười hưng phấn, khóe miệng hơi cong lên, khăn che mắt không khỏi bị nước mắt làm ướt...

Từ nhỏ đã bị cái bóng ám ảnh của Huyền Âm thần mạch ràng buộc, khiến mình trở thành một phế nhân võ học danh phù kỳ thực. Mình sao mà bất hạnh thế, trên người mắc tuyệt chứng không thể chữa khỏi. Nhưng mình lại cũng rất may mắn, trời cao cho mình gặp được Lăng Thiên, lại có thể hết lòng yêu thương nhau. Người trong tim mình, không chỉ khiến mình có thể ngẩng đầu lên trên võ học, mà thiên cổ tuyệt chứng Huyền Âm thần mạch cũng từ từ có chuyển biến tốt.

Thần thích, thần tích thuộc về bản thân ta.

Từ nay về sau, ta sẽ không còn là một cái bình hoa có dung mạo xuất chúng nữa, ta sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của Thiên ca. Ngọc Băng Nhan lệ tuôn như suối, sự tự ti từ nhỏ đã chất chứa trong lòng, sự thương hại lúc trước do gia tộc gây nên, trong lúc này nếu so sánh với mục tiêu của mình thì trở thành nhỏ bé không đáng nhắc đến.

Lăng Thiên thở hổn hển dựa vào một gốc cây đại thụ, khóe miệng dính một tia máu, hắn cảm giác cả người trên dưới đều không còn chút sức lực.

Dưới một kích toàn lực sau cùng của Thiên Lý, Lăng Thiên tuy mượn thế mà lui, thành công hóa giải một bộ phận của Thiên Lý, nhưng công lực của Thiên Lý hùng hậu như thế nào chứ, Lăng Thiên rốt cuộc vẫn không tránh khỏi bị trọng thương. Sau khi dùng lửa để ngăn địch, Lăng Thiên biết rõ ràng không cản Thiên Lý được lâu, liệt hỏa hừng hực căn bản không thể ngăn cản được một cao thủ nhất cấp như Thiên Lý, chỉ cần Thiên Lý phá được kế mưu của mình, tất sẽ nhanh chóng đuổi theo. Cho nên Lăng Thiên không để ý đến thương thế, toàn lực triển khai Kinh Long bách biến thân pháp chạy trối chết, dọc đường không ngừng thay đổi phương hướng để đánh lừa đối phương, thậm chí bản thân Lăng Thiên cuối cùng cũng không phân biệt nổi phương hướng, tùy tâm sở dục chạy tới nơi này thì đã đạt tới cực hạn của thân thể. Nếu miễn cưỡng chống đỡ tiếp, e rằng không cần Thiên Lý truy sát, thân thể của mình cũng tự không chịu nổi. Hắn ngã xuống đất mà không lật nổi người.

Trước ngực lại ngâm ngấm đau, Lăng Thiên chậm rãi đứng dậy, lau máu ở khóe miệng, đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, không khỏi cười khổ một tiếng. Nếu mình đoán không lầm, đây căn bản là ở bên cạnh một đường núi, mình vốn một lòng muốn chui vào núi sâu rừng rậm, mượn tâm pháp kỳ diệu để né tránh Thiên Lý, nhưng không ngờ lại chạy tới ven đường núi rừng. Tuy nơi đây đã là trong núi lớn rồi, nhưng cách mình không xa là một sơn đạo gập ghềnh, lại không an toàn. Đối diện với đại địch giống như Thiên Lý, mình bất luận là như thế nào cũng không được lơ là. Lăng Thiên lúc này lại không biết được rằng, nữ tử che mặt đó không ngờ lại mạo hiểm lừa gạt Thiên Lý để tranh thủ rất nhiều thời gian cho mình.

Nơi này đã có đường, vậy thì nhất định có người lai vãng. Thậm chí cách đây không xa có thể còn có khu dân cư. Lăng Thiên thở dài một tiếng, duỗi tay ra vỗ nhẹ lên thân cây, xem ra mình vẫn phải chống đỡ cái thân thể đang bị thương này mà đổi một nơi giấu mình khác vậy, hi vọng không hoạt động quá kịch liệt, thân thể vẫn có thể miễn cưỡng chịu nổi.

\"Ong...\" Lăng Thiên vỗ lên thân cây, không ngờ lại không phải ra một tiếng \"bốp\" như bình thường, ngược lại là một tiếng ong ong. Hắn không khỏi ngây người, quay lại nhìn thât kỹ phía trước cây, dưới dưới sự che lấp của cỏ dại, ở gần gốc của cây đại thu to bằng hai người ôm này không ngờ lại có một hốc cây đen đen, to khoảng miệng bát, một đại thụ như thế này bên trong không ngờ lại trống rỗng.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng không tin rằng, gốc đại thu thô tráng cao mấy chục trượng này, bên ngoài thì xanh um tươi tốt tựa hồ như sinh cơ dạt dào, nhưng phần rễ lại đã thối rữa chỉ còn lại một lớp vỏ cây dày.

Mắt Lăng Thiên sáng lên, tiện tay ngắt một cành cây chọc vào đo thử độ sâu của hốc cây, không khỏi bật cười trấn an.

Sinh cơ! Sinh cơ khả ngộ bất khả cầu mà ông trời ban cho mình.

Sau nửa tiếng, Lăng Thiên nhìn những con sóc chân sau buộc những mảnh vải trắng mang máu của mình chạy lung tung khắp nơi, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, lặng lẽ vận súc cốt thần công độc môn, xương cốt toàn thân vang lên tiếng lách cách quái dị, cả thân thể đột nhiên biến thành nhỏ đi một nửa, thân hình tiêu sái thon dài biến thành nhỏ như một đứa trẻ mười tuổi, rồi vô thanh vô tức chui vào trong hốc cây, thân hình vặn vẹo mấy cái, lập tức một sự tình không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.

Hốc cây to như miệng bát, thậm chí ngay cả một đứa bé bảy tám tuổi cũng không chui vào được nhưng Lăng Thiên lại cứ thế biến mất ở bên trong, thậm chí không có một chút miễn cưỡng nào.

Tất cả đều không lưu lại bất kỳ một dấu vết nào.

Bình Luận (0)
Comment