Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 424 - Ắt Có Sự Lạ

Lăng Thiên sắc mặt trầm trọng, ánh mắt chợt động rồi đột nhiên phi thân lên bay đến bên cạnh mười lăm dấu chân, dưới chân ngầm vận nội lực, hai chân đồng thời giẫm xuống. Hắn dùng bảy phần nội lực, hai chân lún thật sâu vào trong tảng đá! Bất kỳ dấu chân nào ở đây đều không sâu bằng dấu chân của Lăng Thiên sử dụng bảy phần công lực!

Lăng Thiên lắc lắc đầu, sau đó rút chân lên rồi nhìn dấu chân trên mặt đất mà chính mình mới vừa giẫm xuống thận trọng nói: \"Đơn độc chỉ bằng vào mười lăm người này tuyệt đối không thể bức Thiên Lý đến mức như thế này được! Lấy thực lực liên thủ của bọn hắn mặc dù hơn cả ta nhưng cho dù có thể thắng cũng nhất định rất gian nan. Trong tình huống bình thường nếu như ta xuất ra tuyệt chiêu và không có sơ sẩy gì thì ta thậm chí có thể quét sạch toàn bộ bọn hắn nên bọn hắn tuyệt đối không thể áp chế được Thiên Lý. Nhưng trước đó bọn hắn lại nói có vẻ rất tự tin?\"

\"Ý tứ của ngươi là…? Trận đấu này vốn là không công bình, ngoài ra liệu có còn cao thủ nào tham dự nữa không?\" Lê Tuyết nghi hoặc nói: \" Nhưng, nếu như vậy mà nói thì dấu chân ở đâu? Đối mặt với Giang sơn lệnh chủ cao thủ cấp bậc này, trong tình huống toàn lực vận công, ai có thể không lưu dấu chân?\"

Lăng Thiên không đáp, đột nhiên phi thân lên, bay lùi lại, thân nhẹ như bông tung bay lên một cây đại thụ, tiếp theo liền từ cây đại thụ này bay sang một cây khác liền đó, hai mắt như ưng cẩn thận nhìn bốn phía chung quanh.

Đảo mắt một hồi hắn đã xem xét hết hơn chục cây đại thụ quanh đó, sau đó lắc lắc đầu rồi lại tiếp tục bay lên mấy cây khác, đột nhiên hắn phát ra một tiếng kinh hô: \"Đây, ở đây này!\"

Lê Tuyết triển khai khinh công như bay lao đến, thấy trên một cành cây tùng thô to lộ ra một khoảng trắng nhỏ. Một khối vỏ cây bị bóc rời ra từ trên cành cây.

Lăng Thiên chỉ vào nơi khối vỏ cây này rơi xuống, ý bảo Lê Tuyết chú ý, tiếp theo chính mình xoay người hướng về phía chỗ hố lõm nọ, đột nhiên chân phải đạp mạnh, toàn lực xuất ra, song chưởng tại một khắc này quán đầy nội lực hướng chỗ hố lõm nọ tàn nhẫn chụp xuống!

Phía sau, dưới một đạp của hắn có một tiếng răng rắc khẽ vang lên, một khối vỏ cây rơi xuống, lộ ra dấu vết hoàn toàn giống với dấu vết trước đó giống như như song bào thai, trừ kích cỡ lớn nhỏ hơi có chút khác nhau ra thì hầu hết không có nửa điểm khác biệt!

Mà mặt đất ầm một tiếng vang lớn! Thân thể Lăng Thiên mượn lực phản chấn lăng không trở mình vài cái lộn nhào, tung bay trở lại bên cạnh Lê Tuyết cười nói: \" Thấy sao?\"

Lê Tuyết đang muốn đáp lời thì lại nghe được Lăng Thiên cười nói tiếp một câu: \" Tư thế của ta có tiêu sái không?\"

\"Hừ!\" Lê Tuyết trợn mắt lên, vốn tưởng gia hỏa này muốn hỏi dấu vết lưu lại trên cây, không ngờ hắn lại quan tâm đến cái này! Người này tâm tư thật như là thiên mã hành không, chung quy làm cho người ta cảm giác không nắm bắt được, bất quá nàng cũng rõ ràng Lăng Thiên đối với dấu vết lưu lại trên cây hiển nhiên là trong tâm sớm đã có đáp án cho nên mới hỏi một câu như vậy.

Dấu vết này chẳng lẽ cứ phải hỏi thật kỹ mới được sao? Rõ ràng Lăng Thiên bất quá là làm cho chính mình xem mà thôi. Nghĩ đến đây trong lòng Lê Tuyết đột nhiên tức giận, nguyên là trong lòng hắn vẫn coi ta là một Tiểu nha đầu không hiểu gì sao! Bỗng nhiên trên mặt như có một một tầng sương lạnh, ánh mắt nhìn Lăng Thiên cực kỳ bất thiện!

Lăng Thiên gãi gãi đầu có chút không hiểu. Sao tự nhiên đang êm đẹp lại tức giận vậy? Nhìn Lê Tuyết một khắc trước còn đang tươi cười đột nhiên lúc này bộ dáng phảng phất như chịu đại ủy khuất. Ta cái gì cũng không có làm à? Thực sự không làm gì mà! Trong lòng Lăng Thiên ngầm ca thán một tiếng, phụ nữ…phụ nữ thực sự là một loại sinh vật khó nắm bắt a!

\"Rõ ràng rồi chứ? Ở chỗ này có ẩn dấu dấu vết của ít nhất một vị đỉnh cấp cao thủ, mà võ công người này cao hơn mười lăm người kia rất nhiều, thậm chí là có thể không dưới ta !\" Lăng Thiên thở dài một hơi khẩu khí, hắn làm ra dấu vết nọ là sợ Lê Tuyết xem không rõ ràng, lại quấn lấy mình hỏi này hỏi nọ. Để tránh phiền phức cho nên mới làm mẫu một lần, không nghĩ đến không biết sao lại làm cho tiểu cô nãi nãi này sinh tức giận. Mặc dù không biết nguyên do nhưng Lăng Thiên cũng vẫn muốn đề cập lại đề tài này, chuyển dời sự chú ý của nàng đi. Tránh vạn nhất nha đầu này lại khóc gọi cha gọi mẹ.

Lăng Thiên không sợ trời đất, thế gian có rất ít khiến Lăng Thiên sợ hãi, thứ duy nhất hắn sợ là phụ nữ rơi nước mắt, mà phiền nhất cũng là phụ nữ khóc lóc. Tự nhiên không có chuyện gì bỗng rơi nước mắt, thế có phiền không chứ? Không biết phụ nữ coi thân thể chính mình là cái đập nước hay sao mà tùy lúc nào cũng có thể tháo nước ra?

Cứ như vậy thì chả phải phụ nữ đã khiến nam nhân chúng ta chết đuối hết hay sao?!

\"Ta có mắt mà, đâu cần ngươi nói?\" Lê Tuyết vẻ mặt lạnh như băng nói.

\"Ôi!\" Lăng Thiên ngẩng mặt đón gió, bộ dáng như tao nhân mặc khách :

“Hôm nay có giai nhân Lê Tuyết

Hai hàng lệ nhỏ động bốn phương

Núi sông dường như cũng lu mờ

Trời đất cũng như phải cúi đầu

…Một khi đến như lôi đình bạo nộ

Thế tựa Hoàng Hà với Trường Giang

…Thế gian mỹ nữ vạn vạn người

Nước mắt Lê Tuyết là đệ nhất.\"

Hắn đem bài “Xem Công Tôn đại nương múa kiếm” hơi thay đổi mà ngâm lên, bắt chước giọng nữ khiến cho người nghe phải cảm thán, người nghe mà không chứng kiến tận mắt sẽ không thể tin nổi đây là do một vị nam nhi ngang tàng ngạo thị ngâm thơ mà cho rằng có vị phụ nhân nữ tử nước mắt chảy thành dòng đang ngâm thơ.

\"Ngươi... Ngươi... thực sự là khiến ta chán ghét tới cùng cực!\" Lê Tuyết vừa xấu hổ lại vừa tức giận mà lại cũng buồn cười, không giữ được vẻ mặt tức giận nữa mà tàn nhẫn giẫm chân một cái. Răng rắc một tiếng, chân nàng đã đạp gẫy cành cây lớn đang đứng!

\"Ha ha ha.\" Lăng Thiên cười to ba tiếng nhưng lại nói: \" Lê Tuyết, khí lực dưới chân ngươi thật là mạnh đấy. Cái này đúng là chín tấc kim liên khí lực còn lớn hơn so với ba tấc kim liên đó nha. \" Lăng Thiên biết rõ thế giới này tất cả nữ tử đều bó chân, có lẽ Lê Tuyết cũng vậy.

Bó chân : Tục quấn chặt chân cho các bé gái từ nhỏ, quan niệm chân càng nhỏ càng đẹp

\"Ngươi!\" Lê Tuyết tức giận, xoát một tiếng từ trên cây phi thân xuống hung tợn đánh tới hắn.

Lăng Thiên ha ha cười to, thân thể như cá trượt bắn ra ngoài, bắn ngược trở lại trên đại thụ, một đường chạy trốn. Lê Tuyết ở phía sau há miệng vung tay đánh giết không tha. Nếu không đem gia hỏa này hảo hảo giáo huấn một phen thì chính là khi dễ chính mình, làm chính mình nổi cơn điên mà!

\"Chậm đã!\" Lăng Thiên dừng lại, hai mắt chăm chú nhìn một vị trí trên cây đại thụ trước mặt \"Ở đây cũng có một chỗ! Cao thủ đánh trộm quả nhiên không chỉ có một người!\"

Lê Tuyết theo mắt hắn nhìn lại, thấy trên thân cây đại thụ khác có một dấu vết cực kỳ nhỏ. Đây là vết vỏ cây hơi bị cọ xát mà thôi, dấu vết nhỏ bé này sợ rằng có người toàn lực tập trung chú ý xem xét vẫn không thể phát hiện ra nhưng lại bị Lăng Thiên từ khoảng cách thật xa liếc mắt tìm ra! Không khỏi trong lòng cực kỳ bội phục.

Chẳng trách sao hắn kiếp trước lẫn kiếp này đều có thể tung hoành. Một người vốn là tuyệt đại thiên tài của gia tộc khi xưa, nay lại càng một tay làm mưa gió nổi lên. Chỉ riêng sự nhạy cảm tỉ mỉ vừa rồi thế gian này liệu có mấy người có thể so sánh được?

Trong lúc nhất thời. Lê Tuyết không ngờ quên cả giận, trong lòng nghĩ đến lời Lăng Thiên vừa nói \" Quả nhiên lại là một chỗ \" này câu nói, không do tò mò hỏi nói: \" ngươi sao lại biết người đánh lén không chỉ có một?\"

Lăng Thiên chép miệng, nói: \" Ngươi nhìn thử cái hố to kia đi.\"

Lê Tuyết đưa mắt nhìn lại nhưng lại không hề phát hiện ra gì nên không do dự hỏi \" Cái hố này sao lại to vậy\".

\"Cái hố này to là do Thiên Lý dồn tấn xuống mà thủ thế, như vậy, lấy võ công của Thiên Lý tại sao phải thủ thế? Nếu bị địch nhân hai mặt giáp công mà nói thì Thiên Lý hoàn toàn có thể tránh ra hướng khác mà né tránh, tạm lánh mũi nhọn sau đó công kích lại. Nhưng Thiên Lý lại lựa chọn cố thủ. Điều này đã nói rõ là phương hướng khác khi đó có thể cũng không an toàn! Thiên Lý nếu vọng động nhất định sẽ để lộ ra sơ hở để cho địch nhân công kích cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn cố thủ! Mà vết chân và dấu vết va chạm quanh thân phát ra bốn phía nên có thể nói nội lực của Thiên Lý bắn ra bốn phương tám hướng. Như vậy là đã sáng tỏ, Thiên Lý đồng thời gặp phải công kích từ bốn phương tám hướng \"

\"Nguyên lai là như thế!\" Lê Tuyết bỗng nhiên bội phục gật đầu lia lịa. Cũng không biết là do bội phục phân tích của Lăng Thiên hay là bội phục tuyệt thế võ công của Thiên Lý!

\"Sau khi tra soát một vòng các phương hướng khác ta phát hiện ra còn có dấu vết của ít nhất một người nữa\" Lăng Thiên mỉm cười nói nhưng trong nhãn thần lại có chút vẻ sầu lo. Đối mặt với hoàn cảnh ác liệt này, với cao thủ thân thủ tuyệt thế vô khổng bất nhập như thế, ngay cả Thiên Lý là thị thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng rơi vào cảnh bất an!

Thiên Lý, ngươi làm sao rồi?

Đối với cuộc sống bị truy sát gần đây, Lăng Thiên đối với vị Thiên Lý Giang sơn lệnh chủ một lòng muốn giết chết chính mình này trong tâm lại cũng không có mấy ác cảm, trái ngược lại có vài phần ý thương tiếc. Mặc dù nếu để cho hắn có cơ hội giết chết Thiên Lý thì hắn sẽ hạ sát thủ không chút lưu tình nào nhưng ở sâu trong lòng đối với tuyệt thế võ công của Thiên Lý, Lăng Thiên không thể không bội phục.

Đối với sự tịch mịch của Thiên Lý, Lăng Thiên cũng có chút hâm mộ. Người luyện võ cần phải nỗ lực rất nhiều mới có thể đạt tới đỉnh cao tịch mịch vô địch thủ này? Dạng người như vậy trong trăm vạn người mới có một a!

Từ sâu trong thâm tâm, Lăng Thiên tuyệt không hy vọng Thiên Lý này bị đám người phục kích ám sát mà chết. Hắn thà rằng sau khi võ công của mình đại thành đem Thiên Lý giết chết chứ không nguyện ý hắn chết dưới âm mưu quỷ kế mà Thiên Lý nhất định cũng sẽ suy nghĩ như vậy nhưng ngay lúc này, tại hiện trường trận chiến này mà nói thì khả năng này hoàn toàn có thể xả ra. Thiên Lý ngay cả không chết thì nhất định cũng sẽ bị trọng thương!

Lăng Thiên thở dài một hơi, sáng nay không biết hắn đã thở dài bao nhiêu lần nhưng lần thở dài này, một là khẳng định suy đoán của chính mình, hai là có chút lo lắng cho Thiên Lý. Nguyên nhân là vì tại một nơi khác gần đó hắn đã phát hiện ra dấu vết mai phục của cao thủ thứ ba.

Lại có ba cao thủ đỉnh cấp liên thủ tập kích!

Mười lăm nhất lưu cao thủ chính diện đối đầu và ba siêu cấp cao thủ ở một bên rình tập kích!

Trận thế thật mạnh.

Lăng Thiên đang tập trung tưởng tượng hoàn cảnh hiểm ác khi chiến đấu. Nếu đem vị trí của Thiên Lý đổi lại thành chính mình thì Lăng Thiên chợt rùng mình.

Thực lực của Thiên Thượng Thiên này thực sự là hùng hậu ! Đơn độc chỉ bằng vào mười tám người này, cho dù là Ngọc Gia là thế gia võ học ngàn năm uẩn súc cũng chưa nhất định dám khinh suất!

Lăng Thiên ngồi trên mặt đất trước mặt cái động lớn mà ngửa mặt trầm tư. Nếu thay vào vị trí của Thiên Lý là mình thì làm thế nào mới có thể trốn thoát. Sau vài phiên tính toán, Lăng Thiên buồn bã nhận định, nếu như đổi lại thành chính mình, lấy siêu diệu khinh công, công lực tinh thuần dưới bốn mặt hợp vây, tám phương nguy cơ như thế thì nếu may mắn không chết thì khả năng trốn thoát cũng chỉ có hơn phân nửa thành mà thôi, còn việc bị thương nặng tới mức không nhúc nhích được thì không thể tránh khỏi!

Bình Luận (0)
Comment