Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 48 - Tranh Đường Trên Phố

Hai chiếc xe ngựa một trước một sau chầm chầm đi trên phố. Xe tứ mã ở thời đại này đã là xa hoa lắm rồi, trước sau, trái phải xe ngựa đều treo bốn dải chuông lấp lánh màu vàng kim, lay động từng hồi tạo ra những tiếng chuông lảnh lảnh, khiến người ta nghe thấy mà trong lòng không khỏi vui vẻ thoải mái.

Đó chính là tiêu chí của Lăng phủ, Kim Phong Linh danh truyền thiên hạ!

Không gian trong xe rất rộng. Tần đại tiên sinh tay cầm một quyển thư tịch bề mặt ố vàng, ngồi ngay ngắn ở một bên, đọc say sưa. Lăng Thiên ngồi nghiên trên chiếc giường nhỏ mềm mại ở trong xe, hai mắt khẽ nhắm, mặt bình tĩnh; Ai cũng không nhìn ra hắn đang nghĩ gì. Lăng Kiếm thì ngồi thẳng như bút ở đằng sau Lăng Thiên, nhìn tư thế này, không ngờ cơ nhục toàn thân đang căng ra, động cũng không động. Trong lòng Lăng Kiếm vĩnh viễn khi nhớ một câu nói của Lăng Thiên: Bất luận là lúc nào cũng không thể ngừng huấn luyện! Hiện tại, Lăng Kiếm đang tự mình thực hiện câu nói này.

Ra khỏi cửa lớn của Lăng phủ, xe ngựa một mạch chầm chầm tiến về phía nam. Trong xe hơi chòng trành nhưng không ảnh hưởng gì, ngược lại tạo cho người ta một loại cảm giác giống như đang nằm trong nôi, vừa lên xe trong lòng Lăng Thiên đã có cảm giác này, vừa nhắm mắt đã muốn ngủ say. Mấy ngày này lao tâm khổ tứ, thật sự không dễ dàng gì. Lăng Thiên cho dù tâm trí vẫn còn giữ ký ức của kiếp trước, nhưng thân thể ở thế giới này vẫn còn là một tiểu hài tử năm tuổi. Tuy thân hoài võ công, nhưng liên tục mấy ngày lo lắng hết lòng, cũng khiến cho hắn cảm thấy tinh thần tổn hao rất lớn. Có cơ hội thoải mái nghỉ ngơi như thế này, Lăng Thiên đương nhiên không định bỏ qua.

Đang trong cơn mơ mơ màng màng, vừa muốn ngủ say một lát thì đột nhiên xe ngựa chững lại, rồi không ngờ lại dừng hẳn, tiếp đó ở bên ngoài huyên náo, dường như có người đang tranh chấp.

Lăng Thiên giật mình tỉnh lại, cảm giác buồn bực vì muốn ngủ mà không thể ngủ, vừa nhập mộng lại bị người ta đánh thức lập tức biến thành tức giận! Hừ, loại tức giận này, tiền thế gọi là tức giận vì ngái ngủ!

Đằng trước truyền tới một thanh âm cổ quái, giống như là một con gà bị cắt tiết: “Tránh đường tránh đường, tránh đường cho ta, nói ngươi đó, ngươi điếc à?”

Tiếp đó nghe thấy tiếng quát tức giận của tên lái xe: “Đánh rắm! Vì sao phải nhường đường cho các ngươi! Muốn khi phụ người khác cũng phải mở to mắt mà nhìn cho rõ, đây là xe của nhà nào!”

Lăng Thiên trong lòng hừ lạnh, người tranh đường không nghi ngờ gì nữa chính là người của Dương gia! Trong kinh thành to lớn như tế này, dám tranh dường với xe treo Kim Phong Linh của Lăng gia cũng chỉ Dương gia mới có gan đó!

Đưa tay vén rèm cửa xe, quay đầu nhìn Tần đại tiên sinh mặt đang đầy tức giận, mỉm cười nghịch ngợm. Tần đại tiên sinh vốn rất tức giận, nhưng thấy vẻ mặt này của Lăng Thiên, biết rằng Dương gia cản đường sẽ phải chịu thiệt thòi, không nhịn được mà mỉm cười, đưa tay túm lấy Lăng Kiếm đang muốn xuống theo Lăng Thiên, khẽ lắc đầu: : Chuyện này cứ để công tử của ngươi xử lý, chúng ta bất kể là ra mặt như thế nào cũng không thích hợp.”

Lăng Kiếm ngây người, lập tức hiểu rõ ý của Tần đại tiên sinh. Ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt chỉ nhìn xuyên qua cửa xe.

Lăng Thiên vén rèm cửa nhảy xuống, hai mặt nhìn lên trời, vô cùng cuồng ngạo nói: “Lăng đại! Là tên nào không có mắt dám cản đường xe của Lăng Gia? Ngươi đi hỏi hắn xem có phải đầu đặt trên cổ dài quá muốn chặt xuống không?” Câu nói vô cùng ngang ngược này vừa thoát ra khỏi miệng, người hai bên lập tức yên lặng!

Sau khi hộ vệ của Lăng phủ sững sờ, lập tức cười lớn: “Ê, công tử ta hỏi ngươi đó, có phải là đầu trên cổ ngươi dài quá không? Ha ha ha…”

Trên cỗ xe tứ mã đối diện, ngồi trên càng xe là một dã đánh xe béo mập, mặt trắng nõn, vừa rồi người lên tiếng thách thức chính là tên đánh xe trắng mập này Nhưng hiện tại thấy bên trong xe là công tử của Lăng phủ liền biết rằng chuyện này không phải là vấn đề mà hắn có thể xử lý, trước khi chủ nhân chưa lên tiếng, một mực làm ra vẻ như câm điếc, không nói câu gì, làm con rùa rút đầu.

Rèm trên triếc xe đối diện từ bên trong vén ra, một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi liếc xuống dưới, đầu dầu má phấn, mắt hình tam giác, vừa bước chưa được hai bước, thân hình đã lắc lư mấy chục lần, giống như là uống rượu say, lại giống như là mắc bệnh xương mềm. Rõ ràng giống hệt như biểu hiện hiện tại của Lăng Thiên, là một tên gia hỏa ỷ vào thế lực của gia tộc, tự đi vài bước cũng dường như không thể! Chính là Dương gia đại thiếu gia Dương Vĩ.

Mọi người đứng xem vừa thấy thiếu niên này bước xuống, lập tức bản thấy vận khí của mình không nhỏ: Vô tình lại được xem kịch vui giữa hai tên công tử bột vang danh kinh thành, tiểu công tử của Lăng phủ và đại thiếu gia của Lăng gia tranh đường! Không khỏi rầm rập vây quay. Mặt ai ai cũng hứng trí dạt dào. Giống như là xem xiếc khỉ.

Con đường này chính là đường lớn trung tâm của kinh thành, đừng nói là hai chiếc xe ngựa, cho dù là bốn, sáu cái xe lớn song song đi qua vẫn còn dư. Chỉ có điều xe ngựa của Lăng phủ và Dương phủ vừa ra đều muốn đi chính giữa đường! Bao năm qua cũng không biết đã ***ng nhau bao nhiêu lần, đánh nhau bao nhiêu lần. Thế nào thì hai bên cũng đều có thắng có thua. Nhưng cục diện thế hệ trẻ của hai nhà ***ng nhau giống như hôm nay, lại còn là lần đầu tiên sau khi hài tử của hai nhà sinh ra thì náo nhiệt hơn nhiều.

Hiện tại công tử của hai nhà một người thì tựa vào hộ vệ bên mình, miệng thì nhóp nhép nhai gì đó, mắt nhìn lên trời, mặt khinh thường. Ngươi kia cũng đồng dạng mắt đặt trên đỉnh đầu, giống như là con cua cứ lắc lắc lư lư.

Lăng Thiên hai mắt vẫn ngước lên trên, hờ hững cất tiếng: “A, ta biết tên lớn mật này, thì ra là một con dê nhỏ.” Giọng nói trong trẻo tựa hồ như mang theo vẻ khinh miệt vô cùng. Mọi người om sòm! Vị tiểu công tử này của Lăng phủ thật là nhanh nhẹn dũng mãnh!

Dương Vĩ tiếp tục lắc lư người, giống như là không lắc thì không thế chứng tỏ được thân phận và khí chất đặc biệt của hắn, miệng phản kích: “Ối chà, dây là con thỏ đế nhà ai vậy? Không ngờ cũng bắt chước người ta đi trên phố lớn? Không ngờ lại còn tranh đường với bổn thiếu gia? Không ngờ còn sủa ăng ẳng trước? Ke ke ke, gan cũng không nhỏ, gan cũng không nhỏ!” Hắn dùng liên tục ba chữ “không ngờ”, có vần có điệu, tựa như là rất bất ngờ.

Lăng Thiên bĩu môi: “Dương thiếu gia, ngươi vênh váo cái gì? Chẳng lẽ biến thành con dê điên rồi à? Còn không mau về nhà đi, nghe nói bệnh này gặp gió là chết đấy.” Trong ngữ khí giả vờ đầy sự quan thiết. Tần đại tiên sinh ở trong xe thấy bộ dạng của vị Dương gia đại thiếu này, lại nghe thấy câu nói vô cùng cay nghiệt của Lăng Thiên, xuýt chút nữa nhịn không được mà bật cười.

Thân thể đang lắc lư của Dương Vĩ lập tức cứng lại, thẹn quá hóa giận, chỉ tay mắng lớn: “Thằng chó con, mau xéo đi tránh dường cho ông, thiếu gia ta không rảnh chơi cùng ngươi! Mau xéo về ổ chó của ngươi đi! Thiếu gia ta khoan hồng độ lượng, sẽ không truy cứu ngươi, tha cho ngươi lần này.” Nói xong liền cướp lấy roi ngựa trong tay tên hán tử mập trắng đánh xe, quất lên không, vang lên tiếng “vút” lanh lảnh. Tiếp đó tay cầm roi ngưựa, khí thế hung hổ bước lên trước, tựa hồ như muốn quất cho Lăng Thiên một trận trước mặt mọi người. Mặt đầy vẻ hưng phấn và tàn nhẫn.

Lăng Thiên thấy bộ dạng hung thần ác sát của hắn, biết lửa giận của hắn đã bị mình câu dẫn thành công, trong lòng cười thầm, xem ngươi có mắc lừa hay không nhé! Giả bộ như sư hãi, nói: “Ngươi.. ngươi hùng hổ cái gì? Cẩn thân ta mách cô trượng ta… ngươi…? Lời này của hắn cố tình mà như vô tình nói nhỏ một chút, hơn nữa còn hơi run rẩy, giống như là bị Dương Vĩ dọa cho sợ hãi. Khi nói đến hai chữ ‘cô trượng’ lại hơi khó nghe, chỉ có Dương Vĩ ở gần mới miễn cưỡng nghe thấy.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều vô cùng bất ngờ! Vị Lăng gia tiểu thiếu gia này lúc đầu thì khí thế hùng hổ, sao vừa thấy thái độ hung ác của Dương Vĩ thì lại nhũn như con chi chi thế! Trong lòng không khỏi khinh thường. Trước mặt mọi người mà yếu đuối như thế này, thịnh danh của Lăng gia biết nhét vào chỗ nào? Không ít người lắc đầu thở dài: Lăng đại tướng quần anh dũng cái thế, sinh là loại nhi tử như thế này! Đúng là hổ phụ sinh khuyển tử, gia môn bất hạnh!

Dương Vĩ trong lòng rất thống khoái! Gia tộc của mình cùng Lăng gia tranh đấu. Từ trước đến giờ luôn rơi vào thế hạ phong; Nào ngờ hôm này mình hôm nay lại có thể dọa cho tiểu công tử của Lăng gia sợ đến nỗi không nói lên lời! Tuy có chút ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng chuyện Dương gia lấn áp Lăng gia một lần sờ sờ trước mắt mọi người. Dưới cơn cao hứng trong lòng, đầu óc tự nhiên như bốc lửa, đối với câu nói trong miệng Lăng Thiên càng không thèm để ý.

Thấy Lăng Thiên yếu đuối như vậy, Dương Vĩ ha ha cười điên cuồng: “Cô trượng của ngươi ư? Ha ha ha… cô trượng của ngươi là cái quái gì? Dám quản chuyện của Dương gia ta chắc? Hắn chán sống rồi à? Thiếu gia ta đợi ở đây, tiểu tử, ngươi mau gọi cô trượng của ngươi tới, thiếu gia ta xem xem cô trượng của ngươi có phải sẽ cúi đầu xin tha trước ta không! Oa ha ha ha…”

Lăng Thiên hét to, lộ ra vẻ cực kỳ phẫn nộ: “Ngươi dám chửi cô trượng của ta? Ngươi to gan lắm!”

Dương Vĩ hung hăng “phì” một tiếng, nói: “Cô trượng của ngươi là cái quái gì mà thiếu gia ta không dám chửi, cho dù đánh hắn thì cũng có sao?”

Lăng Thiên cười hắc hắc, sắc mặt lập tức biến đổi, mặt lạnh như băng, mắt đầy vẻ lạnh lẽo, cao giọng hét: “Mọi người đều nghe thấy rồi, tên này to gan cuồng vòn, không ngờ dám ở trước mặt mọi người nhục mạ hoàng thượng! Không coi hoàng thượng vào đâu cả! Rõ ràng Dương gia hắn không có lòng trung thành, mưu toan phản nghịch! Người đâu, bắt toàn bộ người của Dương gia lại cho ta, một người cũng không được để thoát! Nếu phản kháng, sẽ xử với tội danh tạo phản, giết chết bất luận tội!” Lời này được hét lên như thạch phá thiên kinh!

Mọi người hiện tại mới đột nhiên nghĩ ra, hình như Lăng gia lão công gia chỉ có một nữ nhi, mà nữ nhi này lại gả cho đương kim hoàng thượng, hiện là hoàng quý phi! Vậy… cô trượng mà Lăng Thiên nói, không phải là… Đương kim hoàng thượng ư? Tuy nói rằng Lăng Thiên có chút cưỡng từ đoạt lý, đẩy mọi hiềm nghi lên người hoàng thượng, nhưng Dương vĩ ở trước mặt mọi người mắng cô trượng của Lăng Thiên, chính là chuyện sờ sờ trước mắt mọi người, ai cũng đều nghe thấy…

Bình Luận (0)
Comment