Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 502 - Hiện Tượng Quái Dị

Nếu như ta là Lăng Thiên, ta có thể làm được không? Có thể nhìn ra không? Dám đối mặt không? Dám tiếp nhận không? Thiên Lý tự vấn lòng, đột nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn! Trước mặt một đối thủ niên thiếu, Thiên Lý đột nhiên cảm giác thấy mình căn bản không có bất kì tư cách nào để coi thường kẻ trước mắt! Càng không có tư cách,để quyết định sự sống chết của người này.

Chính mình tuy được xưng là Tống Quân Thiên Lý, nhưng mình có tư cách làm Tống Quân Thiên Lý hay không? !

Lăng Thiên đã từ bỏ mọi cố gắng, vô luận là tinh lực hay tinh thần, cũng đã tiêu hao gần hết. Không có cách nào khống chế chân khí cuồng bạo này nữa, chính hắn cũng hiểu rõ hơn ai hết.

Tiếp theo chính là lúc cuối cùng khi mình bạo thể mà chết; nhưng, Lăng Thiên lại rất bình tĩnh, mặc dù có chút tiếc nuối, mặc dù có chút lo lắng... Nhưng... Hết thảy đều không quan trọng. Chỉ là bắt đầu lại từ đầu thôi!

Khóe môi của Lăng Thiên khẽ mỉm cười thần bí, chậm rãi nhắm mắt lại...

Chân khí trong cơ thể hắn vẫn đang cuồng bạo xoay chuyển, cuối cùng xung đột đến đỉnh điểm, thiên địa khí dội từ trên đầu xuống, cùng với khí tức dưới chân đột nhiên két một tiếng dừng lại! Sau một hồi tuyệt đối yên lặng, da thịt của Lăng Thiên đột nhiên co rút lại, tiếp đó lại không ngừng phồng lên, tách tách tách, những âm thanh rất nhỏ vang lên, da thịt bên ngoài thân thể của Lăng Thiên đều nứt thành những khe nhỏ, khiến ai nhìn thấy cũng phải giật mình...

Thiên Lý thở dài một tiếng, quay mặt đi, thật sự không đành lòng nhìn. Chính mình tuyệt đối không thể tưởng được một thiên tài võ học ngàn năm khó gặp này, lại rơi xuống đây!

Ngay lúc đó, đột nhiên \"Đinh\" một âm thanh rõ ràng vang lên, trức ngực Lăng Thiên ánh sáng màu xanh nhạt phát ra, một mảnh ngọc bội cũ tựa hồ như bị lực mạnh nào đó lôi kéo, từ ngực của Lăng Thiên nhảy ra, quỷ dị bay giữa không trung, xung quanh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tựa hồ như còn có một lớp sương mù xung quanh, mông lung nhìn không rõ lắm.

\"Thương!\" Liệt Thiên Kiếm ở sau lưng Thiên Lý cũng đột nhiên không hề báo hiệu mà bắn vỏ kiếm ra, để lộ ra thân kiếm sáng lóa , giữa bầu trời đêm, dưới ánh trăng sáng lấp lánh! Nửa thân thanh kiếm bắn ra khỏi vỏ kiếm, dừng lại giữa không trung, chứ không quay lại vỏ kiếm, kiếm khí phả ra, khiến cho cổ Tống Quân Thiên Lý nổi lên những mụn nhỏ, và chiếu sáng khuôn mặt của cao thủ đệ nhất này.

Chân khí cuồng bạo khiến cho thân thể của Lăng Thiên bạo thể thành những mảnh thịt bay khắp trời lúc này cũng đã giảm xuống, tiếp đó, một hồi âm thanh khàn khàn vang lên, trên mặt của ngọc bội có một điểm đen lóe lên, như thể có một sinh mạng, hướng về phía ngọc bội mà chui vào...

Ý thức của Lăng Thiên lúc này đã lâm vào hôn mê. Nếu không hắn tất nhiên có thể phát hiện ra. Cái điểm đen nhỏ nhỏ này đúng là miếng ngọc bội mà Thủy Thiên Nhu đưa tặng cho mình —— ngọc Thiên Tâm, như thủy chi nhu! Sau khi bị Ngọc Mãn Lâu đánh nát, chính mình thuận tay thu hồi cái điểm đen nhỏ nhỏ kia, còn miếng ngọc bội đang bay trước ngực hắn đúng là tín vật đính ước của Ngọc Băng Nhan, như vân chi nhuận!

Nhớ đến lúc ấy Lăng Thiên đã rất kinh ngạc. Vì sao gia bảo của hai nhà Ngọc Thủy lại giống nhau như đúc?Hình như là một đôi...

Ánh sáng xanh rực rỡ của ngọc bích soi sáng trên người Lăng Thiên, đột nhiên chân khí đang ẩn bỗng cuồng bạo chui vào phía trong ngọc bội. Càng lúc càng nhanh, cho đến khi phát ra âm thanh phá vỡ không gian. Nội lực trong khi truyền đi, trông rất thực, phát ra huyết sắc nhàn nhạt; tiếp đó, ngọc bội phát ra ánh sáng xanh, lan tỏa khắp nơi, rồi rơi thằng vào Liệt Thiên Kiếm trên lưng Tống Quân Thiên Lý!

Liệt Thiên Kiếm vang lên một tiếng, cả thanh kiếm bay ra vỏ kiếm. Giữa không trung ánh hào quang tỏa ra, tiếp nhận ánh sáng thanh bích đó, rồi quỷ dị bay giữa không trung. Từ mũi kiếm bắn ra một luồng bạch sắc kiếm khí. Không ngừng bắn về phía người Lăng Thiên...

Tại thời khắc này. Một người, một ngọc, một kiếm hình thành một vòng tuần hoàn không ngừng ….

Huyết sắc, thanh quang, bạch, ba loại màu sắc cũng không ngừng chuyển đổi không ngừng nghỉ….

Lúc miếng ngọc bội đột nhiên nhảy ra, Tống Quân Thiên Lý cũng đã nhận ra đó là ngọc gia truyền, Thiên Tâm ngọc! Miếng ngọc bội này đã chuyển qua chyển lại giữa hai nhà Ngọc Thủy ngàn năm, một miếng ngọc bội từng lấy đi vô số huyết tinh, là Tống Quân Thiên Lý Giang Sơn lệnh chủ của Vô Thượng Thiên há nào không biết, thậm chí có một giai đoạn, hai miếng ngọc bội đều được bảo tồn tại Vô Thượng Thiên? Nhưng hắn lại tuyệt đối không ngờ rằng miếng ngọc này lại có thể ở trên người Lăng Thiên!

Tất cả những người biết về miếng ngọc, đều cũng biết ngọc của Ngọc gia cùng Thủy gia chính là một đôi, bên trong ẩn chứa bí mật lớn! Nhưng mà từ ngàn năm nay, không ai có thể khám phá ra, dần dà, thì trở thành vật báu gia truyền, không còn ai vì cái truyền thuyết mơ hồ này mà tiêu hao sức lực nữa, không ngờ hôm nay trên người của Lăng Thiên, lại phát ra dị tượng này!

Mà Liệt Thiên Kiếm, cũng được coi như là một vật có thể đoạt thiên hạ, đồng thời cũng đã hơn một nghìn năm tuổi! Chẳng lẽ, ba người và vật này có liên hệ gì? Vì sao từ ngàn năm nay lại chưa bao giờ nghe nói qua?

Chẳng lẽ bí mật ngàn năm nay, sẽ được khám phá trong tối nay?

Chuyện này….chuyện này là thế nào?

Tống Quân Thiên Lý khiếp sợ nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt, chỉ cảm giác hết thảy những gì mình đã biết trước kia đột nhiên bị đảo lộn rồi, chỉ cảm thấy trong đầu rất mơ hồ. Thoáng nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía Liệt Thiên Kiếm đang lơ lửng trên không, quả thật là mê hoặc.

Giữa không trung thanh âm phì phì vẫn tiếp tục vang lên, rất nhỏ nhưng vẫn rất rõ ràng; Lăng Thiên vẫn hôn mê, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn khẽ mỉm cười…….

Tống Quân Thiên Lý đột nhiên cảm giác ngọc bội kia, Liệt Thiên Kiếm này, và Lăng Thiên, cùng sông núi dưới chân, bốn người và vật hợp thành một thể, còn hắn thì tựa hồ như là cô linh.

Loại cảm giác này, khiến trong lòng hắn trào dâng một cảm giác bị vứt bỏ, không khỏi cười khổ một tiếng.

Trải qua sự kiện lần này, không biết võ công của Lăng Thiên có thể tiến bộ hay không, có thể có đột phá hay không? Thiên Lý trong nội tâm ẩn ẩn một cảm giác chờ mong; và hắn từ lâu cũng xác định, sự kiện lần này, đối với Lăng Thiên mà nói tuy nguy hiểm vạn phần, nhưng cũng là một chuyện tốt!

Bí mật chưa bị khám phá từ ngàn năm nay lẽ nào chỉ là vu vơ?

Không thể tưởng được chính mình trằn trọc mấy ngàn dặm, truy đuổi gần bốn tháng để giết Lăng Thiên, kết quả lại thành hộ pháp cho tên tiểu tử này. Nghĩ tới đây, Thiên Lý không khỏi tự cười giễu mình. Mẹ kiếp, tên này vận khí tốt thật! Nếu như không có mình may mắn mang theo Liệt Thiên Kiếm tới đây, thì e rằng Lăng Thiên giờ đây đã thành một đống thịt nát, nhưng hết lần này tới lần khác tại những lúc mấu chốt, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại cảm giác được khí tức của Lăng Thiên, vận dụng tuyệt đỉnh khinh công như e sợ không thể cứu mạng hắn đuổi tới... Mệnh của hắn. . . Đúng là….. tốt thật!

Từ ánh mắt của Thiên Lý, tất nhiên nhìn ra được, Liệt Thiên Kiếm chính là một vật không thể thiếu trong vòng tuần hoàn!Chẳng lẽ nó tự định số?

Đột nhiên, Tống Quân Thiên Lý thần sắc căng thẳng, trên mặt một vẻ trịnh trọng, trong đầu hiện lên một ý niệm không thể tưởng tượng được: chẳng lẽ... Đây là thiên ý? thiên ý thật sao? !

Thiên Lý xưa nay Thái Sơn sụp ngay trước mặt thì sắc mặt cũng không thay đổi vậy mà giờ đây\"Xoạt\" cái thay đổi sắc mặt!

Giờ đây nếu là ra tay, với kinh thế công lực của Tống Quân Thiên Lý, tất nhiên có thể phá hoại mối quan hệ thần bí giữa Lăng Thiên, ngọc bội cùng Liệt Thiên Kiếm, càng có thể không cần tốn nhiều sức của mà đem Lăng Thiên hoàn toàn không có năng lực phản kháng nắm trong lòng bàn tay, nhưng với sự cao ngạo của Tống Quân Thiên Lý, sao lại làm ra chuyện bỉ ổi vậy chứ? Mặc dù muốn giết Lăng Thiên, cũng muốn đường đường chính chính giết chết!

Tống Quân Thiên Lý, vị Giang Sơn lệnh chủ nhất thiên hạ này, chưa từng giết người sau lưng!

Mặc dù Lăng Thiên có đạt tới cảnh giới giống mình thì có làm sao? Ta Tống Quân Thiên Lý cả đời này, còn chưa bao giờ bị bại! Lăng Thiên lại có thể là ngoại lệ? Khóe miệng của Thiên Lý nở một nụ cười vô cùng tự tin.

Sau lưng truyền đến thanh âm tuôn rơi, Thiên Lý trong nội tâm chấn động, lập tức bất giác nâng cao công lực bản thân, cẩn thận đề phòng, chính mình không thèm để ý đến bất kì kẻ đánh lén nào, nhưng giờ phút này Lăng Thiên, coi như là một con mèo nhỏ, thỏ hoang cũng có thể quấy rầy đến hoàn công của hắn. Đợi nhìn kỹ, phát giác ra hắn không nhịn được cười phá lên, là một con thỏ hoang,đang nhanh chóng từ phía sau chạy tới. Không khỏi cười thầm chính mình, đúng là có phần trông gà hoá cuốc. Chẳng lẽ, ta lại quan tâm đến sự sống chết của tiểu tử này như vậy? Thiên Lý đột nhiên khẽ giật mình.

Nhớ tới ánh mắt của Lăng Thiên trước khi hôn mê tự biết hẳn phải chết, Thiên Lý cảm giác tâm thần kịch liệt chấn động: là một loại cảnh giới gì đây? !

Từ xưa đến nay chúng sinh, kể cả đại bá chủ trong lịch sử, võ học tông sư, có ai có thể thật sự coi thường sinh tử, coi thường âm ty và trần gian? Liệu có được mấy người tiêu sái như thanh niên trước mắt này? Từ trong ánh mắt đó, Thiên Lý rõ ràng có thể đọc được nội tâm của Lăng Thiên, cái gọi là tòng sinh đối với Lăng Thiên mà nói, tựa hồ giống như là từ căn phòng nơi hắn sống đi ra ngoài sân mà thôi.

Không phải không quan tâm, không phải không sao; hai cái từ này không đủ để hình dung tâm thái của Lăng Thiên khi đó? Hoàn toàn là coi thường, là không đếm xỉa, là bình tĩnh bình thường...

Thiên Lý lẳng lặng đứng ở đó, ngửa đầu nhìn trời, vẫn không nhúc nhích; tựa hồ dưới sự gợi ý của Lăng Thiên, cũng bất giác đem tinh thần của hắn vào khám phá võ đạo... Trong lúc nhất thời vô nhân vô ngã, vật ngã lưỡng vong... Lại có thể cứ đứng như vậy tiến vào một thế giới huyền diệu ... Tựa hồ cứ như vậy sáp nhập vào giữa thiên địa, hắn tuy vẫn đứng ở nơi đó, nhưng làm cho người ta cảm giác thấy rất hư vô...

Chân khí hộ thân của hắn, không biết từ lúc nào, đột nhiên cực độ bành trướng, hình thành một cầu khí phát ra xung quanh, bao phủ lấy thân mình hắn và Lăng Thiên.

Cũng không biết là qua bao lâu, Liệt Thiên Kiếm vang lên một tiếng, rồi rơi thẳng xuống đất, mũi kiếm đâm nát mặt đất núi đá cứng rắn….., miếng ngọc bội cũng từ không trung rơi xuống, báp một tiếng, rơi trước mặt Lăng Thiên,còn về ba màu khí thể trong không trung không ngừng tuần hoàn, không biết từ lúc nào cũng đã biến mất...

Lăng Thiên lẳng lặng nằm trên mặt đất, vẫn chưa tỉnh lại, còn Tống Quân Thiên Lý vẫn đứng trong tư thế ngẩng đầu nhìn trăng, không chút động đậy..

Bầu trời vân sâu nguyệt ẩn, đến đến đi đi, minh minh ám ám, chiếu sáng hết thảy, chứng kiến tất cả những chuyện huyền diệu không thể phát sinh ở trần gian…...

Thời gian như nước chảy, lẳng lặng chảy qua, trôi đi mà không ngừng lại...

Bình Luận (0)
Comment