Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 531 - Nguy Cơ Của Thủy Gia (1)

Sáu vị trưởng lão nhìn nhau cùng thở dài, việc này vừa xuất hiện, tất nhiên sẽ kích phát ra một mâu thuẫn lớn nhất trong vài chục năm gần đây của Thủy gia! Có thể, nói không chừng đây sẽ là lần thanh tẩy triệt để lớn nhất mà Thiên Phong Thủy gia sẽ gặp phải. Nhưng, tình hình hiện tại không phải là chuyện sống chết của ba người Thủy Thiên Hồ, mà là phải nhanh hơn Thủy Thiên Nhu, thông tri chuyện bên này cho nhị gia và tam gia ở Thiên Phong bên kia, họ và trưởng lão hội liên quan mật thiết; nếu để gia chủ Thủy Mạn Không biết được chuyện này trước, có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì? Đến lúc đó, chỉ sợ cho dù là Thủy Vô Ba toàn lực áp chế, cũng không giải quyết được vấn đề gì!

Về già mới có con, lại là con trai độc nhất! Đây chẳng phải là đả kích quá lớn sao? Cho dù Thủy Mạn Không có thể nhẫn , cũng nhẫn không nổi!

Một con diều hâu màu đen tuyền, trong nháy mắt tiến vào trong phòng Thủy Thiên Nhu, sau đó tung cánh bay ra ngoài, một tiếng hót trong trẻo, vút lên giữa không trung.

Thủy Thiên Nhu kinh ngạc nhìn, hồn vía lên mây.

Lăng Trì chậm rãi giải thích: "Ta thông báo chuyện này cho đại tỷ, để nàng mau chóng tìm được lang trung giỏi đến đây. Cho dù không thể cứu được một mạng của Thủy công tử, chí ít cũng sẽ giúp hắn bớt đi thống khổ."

Thủy Thiên Nhu vô cùng mệt mỏi ngồi trên ghế, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào nói: "Lúc này ruột gan ta rối bời, không muốn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì, tất cả, đành làm phiền ngươi, đa tạ."

Lăng Trì thở dài.

Lúc này Thủy Thiên Nhu như một cái xác không hồn ngồi trên ghế, nản lòng thoái chí, mất hết can đảm. Đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi và bi ai.

Gia tộc! Với hai chữ ấy, trong giây phút này Thủy Thiên Nhu đột nhiên cảm thấy phẫn hẫn không gì sánh được! Đây là "Gia Tộc"? Đây là gia tộc mà mình nguyện hi sinh tất cả để giữ gìn sao? Đây là Thủy gia, thế gia ngàn năm hào quang vạn trượng trong mắt người đời sao??!!!

Giữa lúc hoảng hốt. Lăng Thiên tựa hồ lại đứng trước mặt nàng. Chỉ vào mũi. Sẵng giọng mà răn dạy nàng. Thủy Thiên Nhu đột nhiên đưa hai tay ôm mặt. Vô cùng bi thống mà khóc thút thít. Thanh âm không lớn. Thậm chí rất yếu ớt. Nhưng trong đó ẩn chứa đủ loại tình cảm. Nhưng lại càng thêm mãnh liệt, càng thêm sâu đậm!

Thân là công chúa Thủy gia. Thiên niên cao thủ nhất lưu đương đại. Cả đời Thủy Thiên Nhu việc lớn việc nhỏ đều rất vừa ý. Nhưng vào khoảnh khắc này đột nhiên cảm thấy thế gian mịt mờ mông lung. Tựa hồ chỉ còn lại một mình mình lẻ loi. Thứ mà trước đây mình luôn dựa vào để làm việc, hết thảy đều trông cậy nó. Vào phút giây này. Đã hóa thành hư ảo! Từ nay về sau. Mình không còn chỗ nào để bấu víu. Lẻ loi hiu quạnh!

"Lăng Trì. Với thân thủ của ngươi. Sao có khả năng để người ta qua mặt đả thương ca ca ta? Ta cần một lý do. Hãy cho ta một lý do!" Tiếng khóc thút thít của Thủy Thiên Nhu đột nhiên đình chỉ. Trầm mặc một chút. Rốt cục hỏi những lời này. Cho tới lúc này, mạch suy tưởng của nàng mới khôi phục bình thường. Mà khi Thủy Thiên Nhu đã khôi phục bình thường, gần như trước tiên liền phát hiện ra nghi vấn lớn nhất ấy.

Đây là sự kiêu ngạo cuối cùng của một thiên chi kiêu nữ. Đây là nghi vấn duy nhất của nàng. Nàng không thể không hỏi vấn đề này. Cho dù bởi vậy mà mất đi cỗ trợ lực cuối cùng, duy nhất hiện nay. Nàng cũng muốn hỏi. Nàng đã mất quá nhiều. Khi đã mất hết can đảm, nàng không sợ lại mất đi minh hữu cuối cùng này!

Lăng Trì lạnh lùng liếc nhìn nàng. Đứng lên. Im lặng không nói một câu. Lãnh đạm bước ra ngoài. Lúc này. Bất luận biện bạch cái gì cũng chỉ tăng thêm sự ngờ vực của Thủy Thiên Nhu. Không chỉ không giúp cho sự việc sáng tỏ, trái lại sẽ càng làm cho Thủy Thiên Nhu hoài nghi.

"Đứng lại!" Thủy Thiên Nhu cất cao giọng quát lên. Không xoay người. Cất giọng trầm thấp: "Trong lúc bọn họ cãi nhau, ba người Thủy Thiên Hồ đã nhục mạ Lăng Thần tỷ tỷ. Trong lúc đó. Ngươi vì sao không nói một lời nào? Là bộ hạ của Lăng Thiên. Thủ hạ của Lăng Thần tỷ tỷ. Ngươi lại có thể không có bất kỳ phản ứng nào. Điều này bình thường ư? Tất cả những việc này. Có phải do ngươi an bài hay không? Lợi dụng một người sắp chết để phân hóa Thủy gia chúng ta?! Được rồi. Ca ca ta cũng là một người si luyến Lăng Thần tỷ tỷ. Hay cho diệu kế một hòn đá ném chết hai chim. Đây là lý do của ngươi phải không?" Thanh âm của Thủy Thiên Nhu lúc này bình tĩnh dị thường. Nhưng lại tràn ngập áp lực của sự tức giận tột cùng. Dường như là một tòa hỏa sơn chuẩn bị bạo phát. Mà điểm này, Dưới cách nhìn của Thủy Thiên Nhu. Đây chính là sơ hở lớn nhất của Lăng Trì! Gần như Lăng Trì không thể giải thích. Nhưng nếu lại giải thích một cách hợp lý nhất! Như vậy. Thủy Thiên Nhu có thể nhận định. Chuyện này, căn bản là do Lăng Trì làm ra! Thậm chí. Đám người Lăng Thần cũng có dính vào!

Lúc này, cho dù Lăng Trì có thể giải thích , đồng thời có thể làm cho Thủy Thiên Nhu tin phục vào một lời giải thích hợp lý hay sao?

Sát khí nhàn nhạt đột nhiên quanh quẩn trong phòng. Điệp Nhi lo lắng, sợ hãi, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại nhìn hai người, có ý giúp bọn họ giải quyết vấn đề, rồi lại thực sự không biết nói như thế nào cho tốt. Trong lòng nàng thật sự không muốn thấy tiểu thư và hắn phát sinh tranh chấp.

Lúc này Lăng Trì đã đi đến cửa, đột nhiên dừng bước, xoay người lại, nhìn Thủy Thiên Nhu, vẫn như cũ một mảnh thản nhiên lãnh tĩnh, thậm chí có chút đùa cợt: "Nếu ta nói lúc này ta không tức giận, một điểm tức giận cũng không có, không biết Thủy cô nương có tin hay không?"

"Không tức giận?! Hay cho một câu không tức giận, ý của ngươi là, nếu ngươi không tức giận, cũng sẽ không cần phải àn bài bất cứ kế sách nào phải không? Lý do thật cường đại! Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng sao?!" Thủy Thiên Nhu cười lạnh nói.

Bầu không khí có xú hướng ngày càng nghiêm trọng, gần như đã đến mức hết sức căng thẳng!

Lăng Trì làm như không nhìn thấy nụ cười lạnh của Thủy Thiên Nhu, chậm rãi nói: "Thủy cô nương, ngươi có hứng thú muốn biết vì sao ta không tức giận không?"

"Nói." Thủy Thiên Nhu lạnh lùng nói, bàn tay nắm chặt, lúc này đối với Lăng Trì nàng tràn ngập tức giận và... sát khí.

Lăng Trì cười hắc hắc, lãnh khốc vô tình nói: "Ngươi biết không? Từ câu đầu tiên bọn chúng nhục mạ Thần tỷ, ba tên đó trong mắt ta, đã trở thành ba cỗ thi thể! Cho dù Thủy gia các người có nỗ lực thế nào để bảo vệ, cũng sẽ là vô ích, ba người bọn chúng nhất định sẽ không thể nào còn sống để rời khỏi Thừa Thiên! Đây, chính là lý do của ta. Ba cỗ thi thể không đáng để ta tức giận."

Lăng Trì lạnh lùng cười cười, lại nói: "Chuyện ngày hôm nay, chỉ càng khiến cho bọn chúng mau chết hơn mà thôi!"

Thanh âm của Thủy Thiên Nhu vẫn lạnh băng như trước: "Ca của ta, ở trong mắt ngươi cũng là một người chết có phải hay không?! Huynh ấy cũng là một người yêu mến Thần tỷ!"

Ánh mắt Lăng Trì chợt lóe lên: "Thủy cô nương, nói hơi khó nghe, lệnh huynh vốn đã trọng thương chỉ còn chút hơi tàn giãy chết, ta cho dù có ý, nhưng cũng không cần làm rõ ràng như thế. Đã như vậy chẳng phải là quá khó để cân nhắc sao? Huống chi, việc này không có nửa điểm quan hệ với việc yêu mến Thần tỷ! Trong phạm vi Thừa Thiên, người yêu mến Thần tỷ, không có một ngàn thì cũng gần tám trăm! Ta có thể giết hết sao? Lệnh huynh yêu mến Thần tỷ thực ra chỉ là chuyện bình thường, ngay cả là si tâm vọng tưởng, những cũng không phải lâm vào đường chết. Nhưng ba tên kia lại bất đồng; hơn nữa, còn có Thủy cô nương ở chỗ này, ngay cả lệnh huynh phạm tội chết, cũng phải do công tử nhà ta tự mình định đoạt, không tới lượt Lăng Trì ta vượt mặt làm thay. À con phân hóa Thủy gia ư?"

Lăng Trì cười cười châm chọc: "Tình hình hiện tại của Thủy gia, chẳng lẽ Thủy cô nương không biết? Chẳng lẽ chúng ta còn phải tận lực phân hóa sao? Lời cũng đã hết, thỉnh cô nương suy nghĩ!"

"Nếu ta muốn giết lệnh huynh, lẽ nào Thủy cô nương cho rằng, đến lúc này hắn còn có thể lưu lại chút hơi tàn sao?"

Nói xong câu cuối cùng, người cũng đã theo đó mà biến mất.

Thủy Thiên Nhu vẫn đang quay lưng về phía cửa, ngay cả lúc Lăng Trì nói chuyện, nàng cũng không xoay người lại, bóng lưng mảnh khảnh, ngập tràn cô độc, hiu quạnh. Một lúc lâu sau, Thủy Thiên Nhu đột nhiên nói: "Điệp Nhi, ngươi qua đây, tỉ mỉ thuật lại chuyện lúc đó cho ta nghe, bao gồm vị trí mỗi người các ngươi ở những chỗ nào, chuyện lớn nhỏ đều kể lại một lần đi!"

Theo như lời tự thuật của Điệp Nhi, một bức hình rõ ràng hiện ra trước mắt Thủy Thiên Nhu. Vị trí của Thủy Thiên Huyễn, Thủy Thất, Thủy Thiên Giang, Thủy Thiên Hải, vị trí của cửa sổ, vị trí của Lăng Trì, của chính Điệp Nhi... Sau một lát suy nghĩ tỉ mỉ, mô phỏng lại tình huống lúc đó, Thủy Thiên Nhu rốt cục yên lòng: vị trí lúc đó của Lăng Trì, vừa vặn bị Điệp Nhi che kín, căn bản không nhìn thấy bên này đã xảy ra chuyện gì! Còn vị trí của Điệp Nhi, lại do chính nàng đi qua. Theo Điệp Nhi nói, sau khi nàng đi qua, Lăng Trì không có hành động nào. Mà trên thực tế, chuyện lần này thật sự rất là bất thình lình, rất ngoài ý muốn. Đây vốn không phải là chuyện người ta có thể dự liệu trước, nhưng những chuyện ngoài ý muốn hết lần này tới lần khác xảy ra, chẳng lẽ là ông trời đoạn tuyệt ca ca ư?!

"Xem ra, chuyện này, hẳn không phải do Lăng Trì cố ý an bài, như vậy..." Thủy Thiên Nhu cảm thấy toàn thân vô lực, không khỏi thả lỏng, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy nhẽ nhõm hơn... Nếu như chuyện này thực sự là mưu kế của Lăng gia, Thủy Thiên Nhu thật không biết mình sẽ phải làm thế nào...

Mình lúc này chỉ có duy nhất một mình hữu, vẫn còn có thể tín nhiệm, ỷ lại! Lại thêm có một chút mơ hồ, không rõ ràng, chính là tình cảm của thiếu nữ...

"Tiểu công chúa, Lăng Thần cô nương đến." Theo tiếng truyền báo, Lăng Thần mang theo một luồng gió thơm lãnh đạm, đi vào bên trong phòng.

"Tỷ tỷ tới rồi." Thủy Thiên Nhu vội vàng đứng lên. Khi đã xác định không phải do Lăng Trì kia an bài, hình dáng của Thủy Thiên Nhu thoạt nhìn so với lúc trước tốt hơn nhiều.

"Ừ." Lăng Thần gật đầu. Liền đi tới trước người Thủy Thiên Huyễn, bắt đầu cẩn thận kiểm tra thương thế của hắn. Một lúc lâu, không khỏi buồn bã thở dài, ngẩng đầu lên, nhìn Thủy Thiên Nhu, có chút định nói lại thôi: "Nhu muội muội, xin thứ cho tỷ tỷ nói thằng... Thương thế của lệnh huynh... Ài, chỉ sợ... Đã không thể cứu được nữa..."

Thủy Thiên Nhu tuy rằng trong lòng đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng chung quy vẫn còn ôm một chút hi vọng nhỏ nhoi, mong muốn đột nhiên có một hãn thế thần y nào đó tới đây, có thể cứu một mạng của ca ca trở lại. Lúc này nghe Lăng Thần nói ra sự thực kia, toàn thân chấn động, tựa vào bàn, lặng lẽ rơi lệ.

Lăng Thần thở dài một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ thương hại, uyển chuyển nói: "Nhu muội muội, với thương thế của lệnh huynh,nếu là... Chỉ là tăng thêm thống khổ, có nên hay không... "

"Không!" Thủy Thiên Nhu điên cuồng hét lớn một tiếng, kích động nói: "Vô luận như thế nào, ca ca của muội không thể chết được! Không thể chết được!"

Lăng Thần thở dài, ôn hòa nhìn nàng, nhưng không nói gì hết.

"Ca ca không thể chết được, không thể chết được... Không thể chết được..." Thủy Thiên Nhu thì thào nhắc đi nhắc lại, hai mắt vô thần, đột nhiên cất tiếng khóc nức nở. Là một võ giả nàng hiểu rất rõ thân thể của con người, nàng không phải không biết thương thế của Thủy Thiên Huyễn cho dù là thần tiên cũng khó cứu! Cứ tiếp tục như vậy, chẳng qua chỉ càng ngày càng thống khổ hơn, chịu thêm nhiều những giày vò vô nghĩa mà thôi; nhưng trong lòng nàng, từ khía cạnh tình cảm, lại quyết không thể, cũng không nguyện tiếp thu kết quả như vậy! Nhìn ca ca hấp hối, mình lại không thể làm được gì hết, thậm chí không thể giúp hắn giảm một chút thống khổ nào! Tim nàng như bị đao cắt, tan nát, rỉ máu!

"Nghe nói Thiên Huyễn huynh còn có tâm nguyện canh cánh trong lòng chưa được hoàn thành." Lăng Thần trầm ngâm, tự châm tự chước nói: "Nếu là như thế, trái lại ta có một biện pháp, có thể bảo trụ dương thọ của huynh ấy trong bảy ngày, thậm chí trong bảy ngày này, cũng không cảm thấy thống khổ chút nào. Việc này cần có sự đồng ý của muội."

"Biện pháp gì?" Thủy Thiên Nhu đại hỉ, giống như bắt được cây rơm cứu mạng, xoay người đứng dựng lên, nắm lấy hai tay của Lăng Thần, liên tục lay động: "Tỷ tỷ tốt, chỉ cần tỷ có thể cứu được tính mệnh của ca ca, muốn muội làm gì cũng được, trên dưới nhà muội nhất định sẽ không quên đại ân của tỷ tỷ."

Lăng Thần khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra một hồi bất đắc dĩ: "Thương thế như vậy, muốn bảo trụ tính mệnh, chỉ sợ đã là chuyện tuyệt không thể rồi! Bất quá, ta lại có thể dùng độc môn hàn băng chân khí đưa vào trong cơ thể huynh ấy, sau đó lấy khí cực âm đóng băng vết thương do xương ngực bị gãy nát tạo thành. Làm như vậy có lợi ở chỗ chính là, huynh ấy sẽ không cảm thấy vết thương không còn đau đớn nữa, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì bảy ngày. Bảy ngày sau, chỗ bị thương sẽ triệt để trở thành thịt chết, lục phủ ngũ tạng sẽ đều bị phế. Lệnh huynh hẳn là phải chết... Làm như vậy, chỉ có thể giảm thiểu thống khổ trong bảy ngày có thể nói là khát uống rượu độc! Dụng độc trị chặt đầu!"

"Khát uống rượu độc! Dụng độc trị chặt đầu!" Thủy Thiên Nhu sợ hãi kêu lên, ngỡ ngàng buông lỏng hai tay Lăng Thần ra, lảo đảo lùi lại phía sau hai bước, không khỏi hoang mang lo sợ. Ý tứ của Lăng Thần rất rõ ràng, bảy ngày này có thể làm cho Thủy Thiên Huyễn không cảm thấy bất kỳ thống khổ nào, thế nhưng khi bảy ngày vừa chấm dứt, nội lực hàn băng mất đi hiệu lực, liền chết ngay tức khắc, không còn bất kỳ cách nào xoay chuyển!

Lăng Thần tiến lên một bước, thanh âm có chút gấp gáp: "Nhu muội muội, lúc này chỉ sợ muội không thể do dự, thương thế của lệnh huynh không thể kéo dài, tính mệnh chỉ sợ còn trong khoảnh khắc này thôi. Chẳng lẽ, muội tình nguyện nhìn lệnh huynh bởi vì thống khổ mà chết ngay trước mặt muội sao? Tình hình lúc này đã rất nguy cấp, toàn bộ đều dựa vào một hơi chân khí lúc trước Lăng Trì đưa vào trong cơ thể huynh ấy, nhờ thế huynh ấy mới có thể duy trì một tia sinh cơ cuối cùng. Nếu muội quyết định chậm một chút, sợ rằng ngay cả bảy ngày cũng..."

"Nếu không như thế, thì ngay cả bảy ngày tới cũng không thể chịu đựng nổi sao?" Thủy Thiên Nhu nhu nhược ngẩng đầu, nước mắt như mưa nhìn Lăng Thần.

Lăng Thần thở dài, không nói gì, gật đầu: "Không chỉ là bảy ngày, thậm chí ngay cả buổi tối hôm nay cũng không chắc đã vượt qua được..."

Thủy Thiên Nhu nhất thời giật mình, sững sờ đứng chôn chân hồi lâu, rốt cục mới hồi phục tinh thần. Khí tức Thủy Thiên Huyễn quả thực càng ngày càng yếu. Thủy Thiên Nhu nhìn thoáng qua ca ca, cấp tốc quay đầu lại, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, cố sức hít một hơi, thấp giọng nói: "Vậy phiền Thần tỷ." Nói xong những lời này, tựa như toàn thân bị rút sạch sức lực, chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt.

Bảy ngày! Thân sinh ca ca cùng mình lớn lên, chỉ còn lại bảy ngày cuối cùng! Cho dù có tính hết nước hết cái, cũng chỉ có tám mươi tư canh giờ! Thế này đủ sao? Thế này sao mà đủ được chứ?!

Đợi thần trí Thủy Thiên Nhu thanh tỉnh lại, thì hô hấp của Thủy Thiên Huyễn bên kia dường như đã bình ổn hơn rất nhiều, trên mặt không còn vẻ thống khổ, thậm chí, còn có một tia thoải mái, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Nhưng ở gần hắn, lại lập tức cảm thấy một luồng lạnh lẽo thấu xương! Nhất là ở trên ngực hắn, lại càng giống như một khối huyền băng đã tồn tại vạn năm! Nhưng hô hấp đã ổn định, sâu hơn, tiếng tim đập cũng có lực hơn. Quả thật Hàn Băng Thần Công của Lăng Thần đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa!

Thủy Thiên Nhu nhìn Lăng Thần, ánh mắt lộ ra thần sắc thăm dò.

Vẻ mặt Lăng Thần mệt mỏi uể oải, công lực phát ra gần như đã đạt đến mức cực hạn, quả thực làm cho nàng cảm thấy không thể chịu nổi nữa, trầm mặc gật đầu với Thủy Thiên Nhu, bắt đầu khẩn trưởng điều tức.

Một bóng người chợt lóe lên, Lăng Trì đi vào cửa. Lăng Thần mở mắt, lẳng lẳng hỏi: "Tìm được rồi sao?"

Lăng Trì lắc đầu, thần sắc có chút uể oải: "Ba người bọn Thủy Thiên Hải, hẳn là bị sáu vị trưởng lão Thủy gia giấu ở nơi nào đó. Tuy rằng vẫn chưa tìm được, nhưng ta đã đoán trước rồi, khẳng định chưa thể đi ra khỏi đại viện tử này. Nơi này dù sao cũng không phải địa phương của họ. Ngoại trừ nơi đây, họ không còn chỗ nào để giấu người nữa! Nơi đây cũng đang là nơi có nhiều người Thủy gia nhất, là nơi có thực lực mạnh nhất."

Đôi mi thanh tú của Lăng Thần giương lên, mỉm cười nói: "Ngoại trừ nơi này tạm thời tính là của bọn họ, các địa phương khác chỉ sợ bọn họ cũng không có gan đi tới."

"Đúng, huynh đệ ở bên ngoài, quả thực cũng không có ai phát hiện ba người bọn chúng đi ra." Lăng Trì khẽ nở nụ cười.

Thủy Thiên Nhu ở bên cạnh nghe hai người đối thoại, khuôn mặt tươi cười sớm đã trở nên trắng bệch! Nàng thực sự không thể ngờ rằng, mấy trưởng lão lúc trước vẫn còn nói: "bàn bạc kỹ càng", lại có thể che trở cho ba người kia. Tuy biết rõ rằng mấy vị trưởng lão sớm đã cấu kết với ba huynh đệ bọn chúng, trong lòng cũng đã có chuẩn bị, nhưng lúc này chân chính nghe được những lời như thế, vẫn tức giận đến mức gần như không thể thở nổi.

Bây giờ phải làm sao đây? Nếu mạnh mẽ lao tới tìm ba người tính sổ, thứ nhất đối phương người đông thế mạnh, võ công mấy trưởng lão tuyệt không kém mình. Một thân một mình chẳng thể làm nên chuyện, chắc chắn sẽ không phải đối thủ của họ; hơn nữa, thân là Thủy gia chi nữ, chẳng lẽ hôm nay mình thực sự sẽ xuất thủ với người trong gia tộc mình hay sao?

Thấy sắc mặt Thủy Thiên Nhu trắng bệch, Lăng Thần thầm thở dài một tiếng. Thủy Thiên Nhu lúc này, tuy rằng đối với gia tộc đã hoàn toàn thất vọng, nhưng tư tưởng, quan niệm từ nhỏ đến lớn mười mấy năm thâm căn cố đế trong lúc nhất thời khó mà thay đổi được. Lăng Thần tin tưởng, nếu chính mình gặp phải loại tình huống này, người thụ thương nếu là Lăng Kiếm hoặc là bất kỳ người nào trong Ngũ Tiểu, sợ rằng trước tiên sẽ đi báo thù, tuyệt không có bất kỳ do dự nào!

Cừu nhân không chết, cừu chưa báo sao có thể ngừng tay! Nhưng Thủy Thiên Nhu lúc này cho dù đã tức giận đến cực điểm, nhưng sau khi nghe nói gia tộc quấy rối, ý nghĩ trước tiên, vẫn theo quán tính nghĩ tới lợi ích của gia tộc.

Tuy rằng Thủy Thiên Nhu đã quyết định phải giết ba người Thủy Thiên Hồ, nhưng nếu lại tiếp tục nhìn trước ngó sau như thế, không chỉ nói báo thù cho Thủy Thiên Huyễn, sợ rằng ngay cả chính nàng ta cũng sẽ mắc vào trong đó.

"Gia tộc là cái gì?" Lăng Thần thấp giọng nói, tựa hồ đang nói một mình, không phải để cho bất kỳ kẻ nào khác nghe thấy. Nhưng trong phòng, một mảnh tĩnh lặng, tự nhiên sẽ vang lên thanh âm réo rắt của nàng: "Ta nhớ kỹ công tử đã từng nói, gia tộc, là cái gì? Công tử nói, gia tộc, chính là một đám người đủ giống nhau hoặc là cùng huyết mạch, vì một mục tiêu chung mà họp nhau lại, vì chính tương lai của mình mà dốc sức, thì mới gọi là gia tộc. Công tử còn nói, nếu người trong một gia tộc tràn ngập những mâu thuẫn với nhau, tràn ngập những đấu đá vì lợi ích, đến lúc đó, đã không còn là gia tộc, mà chỉ có thể xem như là một đám cát mà thôi! Bởi vì giữa bọn họ đã có mâu thuẫn, so với một đám thế lực trong giang hồ cũng không bằng! Mà một khi đã đến mức ấy, vô luận gia tộc đã từng huy hoàng cỡ nào, nó cũng đã bước trên đoạn đường cuối cùng."

"Công tử đã từng nói rằng, hiện nay, gia tộc chân chính chỉ có ba nhà; một là Ngọc gia, hai là Lăng gia, ba là Bắc Minh thế gia. Đơn giản là vì ba gia tộc này, quyền lực tuyệt đối nằm trong tay gia chủ! Còn các gia tộc khác như Đông Phương, Tây Môn, Tiêu gia... Mỗi một gia tộc đều có ẩn hoạn rất lớn, ngoài mặt trong lòng đều không hợp nhau, đã không xứng gọi là gia tộc! Trong đó, bao gồm cả Thủy gia các người, đã từng là Thủy gia huy hoàng ngàn năm."

"Tình hình đã đến mức này rồi, chỉ có hai biện pháp mới có thể giải quyết, thứ nhất, gia tộc suy tàn, sụp đổ, trở thành cúc vàng ngày trước; hoặc có lẽ là, bên trong gia tộc xuất hiện một nhân vật thiên tài kinh thải tuyệt diễm, lấy thủ đoạn lôi đình chấn chỉnh cả gia tộc, thừa nhận thống khổ trị độc từ trong xương cốt, cần giết phải giết, cần vứt bỏ phải vứt bỏ, sau đó lại nhờ sự che trở của một quốc gia hoặc giả một thế lực cường đại hơn bảo trụ chính mình, trải qua một đoạn thời gian tương đối dài để khôi phục nguyên khí, một lần nữa quật khởi. Ngoại trừ hai con đường này ra, không còn đường thứ ba."

"Tình hình của Thủy gia các người đến Thừa Thiên này, trong khoảnh khắc sau khi xem xét, công tử chỉ nói một câu." Lăng Thần ngửa mặt trông lên, ánh mắt đột nhiên như thiểm điện nhìn về phía Thủy Thiên Nhu: "Công tử nói, Thủy gia đã xong rồi!"

Thủy Thiên Nhu lẳng lặng nghe, thần sắc không ngừng biến ảo, thần tình vô cùng phức tạp.

"Hôm nay Thủy gia đã đến mức nô tài khinh chủ, hơn nữa loại tình huống này còn đang không ngừng trở nên xấu hơn. Lệnh tôn Thủy Mạn Không tuy rằng xem như là tài hùng đại lược, nhưng bị đệ nhất trưởng lão Thủy Vô Ba quản chế; Thủy Vô Ba mặc dù võ công cao, nhưng cách đối nhân xử thế cho thấy hắn là một kẻ ngu si. Mặc dù hết lần này đến lần khác hắn tác oai tác quái đều là vì muốn tốt cho gia tộc, đối với gia tộc tuyệt không hai lòng. Một người như vậy, cao thủ tuyệt đỉnh là thế, không ngờ luôn luôn bị đối thủ của lệnh tôn lợi dụng. Cục diện của Thủy gia, chỉ cần giết chết Thủy Vô Ba, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng, nhưng lệnh tôn lại luyến tiếc. Bởi vì ông ấy cũng biết, Thủy Vô Ba là người trung tâm với gia tộc, tuyệt không có một tia ác ý!"

"Thật lâu như vậy cho đến hôm nay, Thủy gia sớm đã ngập trong nguy cơ! Ngay cả hiện tại lệnh tôn thật sự bỏ được Thủy Vô Ba kia, nhưng cũng không thể thay đổi đại cục được nữa. Thủy gia đã rơi vào tình thế nguy kịch hết cách cứu vãn, không thuốc nào có thể chữa nổi! Cho dù có bình định được nội loạn, nhưng việc này vẫn như cũ ảnh hưởng quá lớn, sau này thế lực tối đa cũng chỉ có thể là một gia tộc nhị lưu, thậm chí còn kém hơn nữa, nhưng như thế cũng đã là không tệ rồi." Lăng Thần thở dài: "Một gia tộc đương thời quật khởi, từ đầu đến cuối phải dựa vào sự nỗ lực đồng cam cộng khổ của tất cả mọi người trong gia tộc. Một thiên tài võ học hoặc là cao thủ tuyệt thế cố nhiên trọng yếu, nhưng nếu quá coi trọng họ, lại chỉ sẽ có hại, tuyệt không có nửa điểm lợi ích!"

"Lúc cần bỏ thì không bỏ, lúc cần đứt thì không chặt, lúc cần giết thì không giết; hiện tại đã tới thời khắc nghiêm trọng nhất, nhưng lại vẫn do dự, lại không biết hoàn cảnh đã thay đổi từ lâu, không có phương pháp xoay chuyển cục diện! Thủy gia đã được định sẵn trở thành một đoạn lịch sử rồi, cho dù có ngàn năm huy hoàng thì đã sao, chẳng mấy chốc cũng chỉ là hoa cúc năm xưa mà thôi!"

Trong những đoạn lời nói của Lăng Thần, tựa như chôn dấu vô số kế sách, ám chỉ, với Thủy Thiên Nhu mà nói giống như sóng to gió lớn! Nhưng thần sắc Lăng Thần lại tự nhiên thẳng thắn vô tư, cứ như thế dứt khoát nói ra. Muốn xem Thủy Thiên Nhu rốt cuộc có thể lĩnh hội được bao nhiêu.

Sắc mặt Thủy Thiên Nhu nặng nề, không biết đang nghĩ cái gì, khóe miệng dần dần nhếch lên, thần quang trong mắt bắn ra sắc bén, tựa như đã hạ quyết tâm nào đó.

Bình Luận (0)
Comment