Lê Tuyết lén lau nước mắt, cố cười to nói:
- Buồn bực cái gì?
Giọng nói run rẩy, hiện tại tâm tình nàng rất kích động Lăng Thiên há lại không biết? Trong lòng than thở một tiếng, vội vàng lảng sang chuyện khác nói: - Huynh rất kỳ quái, Thế giới kia của chúng ta đều là chế độ một vợ một chồng mà Vì sao bây giờ muội không cảm thấy mâu thuẫn nhỉ? "chế độ một vợ một Chồng?" Lê Tuyết cười trêu trọc:
- Đây thuần túy là lừa gạt quỷ thần! Thiên ca, huynh cũng là người xuất thân từ mội đại gia tộc, chẳng lẽ không biết hay sao? Ngay cả với mấy vị trưởng bối ở kiếp trước của chúng ta mà nói có ai chỉ có một vợ? Mấy vị trưởng lão chẳng phải ai cũng ở chung với ít nhất dăm ba bà vợ? Lại có người ở bên ngoài còn không rõ là có bao nhiêu vợ? chế độ một vợ một chồng? Huynh cố ý chọc cười muội phải không? "Không những chỉ có thế gia đại tộc chúng ta, cho dù là một ông chủ nho nhỏ, nếu như không có tình nhân, nói ra chẳng phải thật mất mặt ư! Cho dù một vị cục trưởng cục công an nho nhỏ, tình nhân bên ngoài cũng không thiếu đâu!" Lê Tuyết cười khúc khích: - Không có tiền, không tài hoa cho dù chỉ là một vợ một chồng muốn tìm cũng chẳng được. Mà có quyền thế ấy hả,.. ha ha.,, Muội không nói chính huynh cũng muốn đi ấy chứ.
Lăng Thiên trầm tư, sau đó cười nói:
- Không phải là nói những người khác ý huynh là, trong lòng muội không nghĩ gì ư?
Lê Tuyết hừ một tiếng, nhéo một cái trên cánh tay của Lăng Thiên sẵng giọng: " Muội đương nhiên có ý nghĩ! Nhưng cho dù muội có nghĩ thì sao nhỉ? huynh có vì muội mà từ bỏ những hồng nhan khác hay không? Có không? Vấn đề này huynh không cần trả lời, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, muội sẽ không quá để ý." Lê Tuyết hầm hừ nói: - Hơn nữa kiếp này là một thế giới khác vốn là cường giả vi tôn. Huynh đường đường là bậc đế vương, nếu chỉ tìm được một bà vợ thôi thì trái lại thê nhân sẽ cho rằng huynh bị bệnh đó: - Lăng Thiên thở gấp một hơi thật dài, làm ra bộ dáng giải phóng được tâm trạng lo lắng, như là trút được gánh nặng nói:
Kiếp này thật tốt!
Mày liễu dựng thẳng mắt hạnh tròn xoe, đột nhiên Lê Tuyết hùng hổ nói:
- Huynh thành thật nói cho muội biết, huynh định tranh giành ngôi vị hoàng đế, có đúng là vì chủ ý tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần hay không? Mỗi đêm động phòng với một người mới?! "Không phải!" Lăng Thiên chính khí nghiêm nghị, trang trọng lắc đầu nói:
- Làm gì có chuyện đó? Huynh mà là người như thế ư? Hơn nữa tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần cũng có chút chưa đủ đâu ít nhất là phải hậu cung ba ngàn mỹ nữ nữa nha "Huynh! Muội cắn chết huynh! Vừa mới rồi chưa cắn bị thương huynh cho nên mới dám kiêu ngạo như thế hả!" Lê Tuyết tức giận, Dương nanh múa vuốt nhào đến. " Muội nói muội sẽ không thèm để ý cơ mà, Muội cắn huynh sao? Huynh sẽ cắn muội trước, Ô..." À. Hai người đang cắn lẫn nhau, Phi lễ chớ nhìn, Phi lễ chớ nghe. Phi lễ chớ.,, gì đó nữa...
Khi Lăng Thiên bên này nhu tình mật ý. Cảnh xuân vô hạn, Chiến cuộc Đông Triệu đã là mấy ngày liền chìm trong khói lửa. Tiếng kêu than đầy khắp trời đất. Quang cảnh thê lương. Đại quân củaTrầm Như Hổ rốt cục đã tiếp xúc vời Đông Phương Kinh Lôi. Lúc đó Đông Phương Kinh Lôi đang bị đại đội nhân mã chịu sự quản lý của Đông Triệu liều mạng truy sát, Bộ hạ bên người không ngờ không tới năm ngàn, Hơn nữa gần như ai cũng bị thương Tiếp đó, song phương cũng không thừa lời vô ích. Gần như khởi xướng xung phong ào ào lao vào nhau thành một đám hỗn chiến. Ý tứ của Trầm Như Hổ rất rõ ràng, ở bên này tạo ra cục diện chiến loạn lớn nhất, kéo dài thời gian cho phía sơn khẩu Quỷ Khốc, Đương nhiên không chịu thừa lời vô ích, đánh sao cho càng náo nhiệt càng tốt, như vậy ánh mắt tập trung vô bên này càng nhiều Khi song phương liên tục đại chiến, Lăng Kiếm một thân hắc y hắc bào, lặng lẽ lẫn vào hàng ngàn hàng vạn dặm lãnh thổ của Đông Triệu tựa như một u linh, lại tựa như một mũi lợi tiển rời dây cung, cắm sâu vào nội địa Đông Triệu Mục tiêu của hắn chính là hoàng đế Đông Triệu, Đông Phương Minh Nhật, đang ở trong hoàng thất, tại thành Viêm Dương! Đông Triệu Bên ngoài thành Viêm Dưong. Vầng tịch dương đã hạ xuống phía Tây, gió hiu hiu quạnh, Một mảnh đen tối mờ mịt vô biên lại một lần nữa bao phủ đại địa. Lăng Kiếm ẩn thân trong một lùm cây, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, không chút biểu tình, Cặp mắt ưng nhìn về phía xa xa đánh giá thành trì vững chắc trang nghiêm hùng vĩ ở trước mặt, tựa như thần linh đứng sừng sững từ chín tầng mây trời, vô tình quan sát đại địạ Lần này theo Lăng Thiên ra ngoài, nhất là khoảnh khắc đứng phía sau Lăng Thiên trên đỉnh ngọn núi lúc trước, khiến Lăng Kiếm cảm ngộ được rất nhiều thứ, cho dù sau khi đối mặt với Lê Tuyết trong trận đấu gần như xỉ nhục kia, hắn cũng chưa từng có điểm tiến cảnh nào trong kiếm đạo, không ngờ chỉ khoảnh khắc đứng ở nơi đó, đã thành công đột phá được bình cảnh kiên cố! Nhất là, nhìn thấy ngọn núi cao chót vót từng đạp dưới chân ầm ầm xuống, trông nháy mắt, trong đầu Lăng Kiếm, cùng lúc đó cũng cảm giác được, có một đạo trở ngại từ rất lâu rồi bỗng nhiên đổ sập! chỉ có chuyện nghĩ không ra tuyệt không có chuyện làm không được! Từ phút chốc ấy, trước mặt Lăng Kiếm là một mảnh sáng sũa con đường trước mặt vô hạn quang minh. Lăng Thiên đã từng dạy hắn kiếm pháp, đao pháp, quyền pháp, thân pháp, cùng với tất cả những công pháp, trong nháy mắt ở nơi đó, tựa như mội dòng chảy trong suốt đến tận đáy, chậm rãi chạy qua đầu Lăng Kiếm, toàn bộ những vấn đề trước đây không giải thích được, trong phút chốc đó lập tức trở nên thông suốt, không còn trở ngại nữa Khoảnh khắc ấy, Lăng Kiếm có mỗi loại cảm giác vi diệu sáng tỏ thông suốt, lập địa thành phật! Trong nháy mắt đó, Lăng Kiếm thanh tịnh nhận ra rằng võ công của mình đã tiến một bước dài, nếu lúc này đối mặt với Lê Tuyết một lần nữa Lăng Kiếm tự tin cho dù không dám nói thắng dễ dàng nhưng cũng quyết không bị thua! Đây là đột phá cảnh giới, cũng là khôi phục lòng tự tin! Lòng tự tin của Lăng Kiếm, trong khoảnh khắc ấy một lần nữa đạt tới đỉnh cao, một đỉnh cao hoàn toàn mới. Hắn có can đảm đi khiêu chiến bất luận kẻ nào, bất luận cường giả nào trên thế gian này! Trên vai mảnh khảnh của Lăng Kiếm, tà tà lộ ra một đoạn chuôi kiếm màu đỏ, ở phía trên một đoạn kiếm tuệ (dãi lụa hoặc lông hoặc... sau chuôi kiếm) chậm rãi phiêu động tựa như cờ xí của ác ma, Vào lúc nó chậm rãi lay động lộ ra răng nanh sắc nhọn Lăng Kiếm rốt cục chậm rãi từ trong lùm cây đứng lên, ánh mắt lành lạnh tựa như hai thanh lợi kiếm cứng sắc vô bì, nhìn về phía thành trì đen nghịt ở phía xa xa. Hắc ám vô biên, trong chớp mắt khi hắn đứng lên, đột nhiên như quân lâm đại địa! Lăng Kiếm cực nhanh xẹt qua cánh đồng hoang Vu như một làn khói xanh, Hai tròng mắt lộ ra nụ cười lạnh tựa hồ đã báo trước đêm nay, thành Viêm Dương, sẽ có vô biên huyết quang! Tối nay không hề tịch mịch! Mặc dù với tính tình lãnh đạm của Lăng Kiếm, cũng có chút nhiệt huyết sôi trào! Gần mười năm qua, từ lúc Lăng Kiếm còn rất nhỏ, đã chấp chưởng đệ nhất lâu, dấu chân gần như đã rải khắp thiên hạ, từ một tổ chức sát thủ nho nhỏ, không tiếng tăm cho tới bây giờ trở thành thiên hạ đệ nhất lâu, còn uy danh hiển hách của sát thủ lâu chủ đệ nhất lâu lại càng vang vọng thiên hạ không ai không biết, không ai không rõ! Nhưng là chua từng có ai biết rằng đứng đầu tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ không ngờ lại là một người thiếu niên tuổi còn trẻ gần mười năm trải qua bao tuế nguyệt, những vong hồn dưới kiếm của Lăng Kiếm đâu chỉ là ngàn vạn? Giết chóc vô biên, sớm đã khiến cho thân hình của Lăng Kiếm trải qua muôn ngàn rèn luyện! Dưới tình huống bình thường thậm chí là chuyện khiến cho tuyệt đại đa số người ta vì hoảng sợ mà biến sắc, trong mắt Lăng Kiếm đã trở thành việc rất bình thường tựa như nước giếng cố không chút ba động Thế giới này, những chuyện đáng để cho Lăng Kiếm biến sắc thực sự không nhiều lắm. Người đáng để cho Lăng Kiếm quan tâm lại càng như lông phượng sừng lân, Nhiệm vụ vô luận gian nguy cỡ nào, Lăng Kiếm cũng chưa từng lui bước, cũng chưa từng thất thủ! Đối với sát nhân vô luận là chuyện gì, bất luận là kẻ nào, Lăng Kiếm đều có sự tự tin tuyệt đối, Thắng lợi trong thời gian dài, sớm đã bồi dưỡng ra sự kiêu ngạo coi thường hết thẩy thắng lợi, cho dù là lúc đối đầu với Ngọc Mãn Lâu, Lăng Kiếm cũng giống như vậy, ôm lòng tự tin tuyệt đối mà tiến lên, tuyệt không có một tia kích động! Bởi vì Ngọc Mãn Lâu tin rằng lợi hại chẳng qua cũng chỉ là gia chủ của một thế gia! Ngay cả hắn là một gia chủ so với toàn bộ những quân vương trên thế gian này, vẫn tôn quý hơn uy nghiêm hơn! Nhưng hắn thủy chung vẫn chỉ là một gia chủ, mà những năm gần đây, những gia chủ chết dưới kiếm của Lăng Kiếm, sớm đã không dừng ở một người, Lăng Kiếm đối với hai chữ gia chủ này, đã có phần vô cảm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Tuy rằng một ngày đó, gần như thành bại gang tấc, vong mệnh tại chỗ, nhưng Lăng Kiếm của ngày hôm nay đã mạnh hơn tin tưởng Lăng Kiếm của ngày hôm nay sẽ không thất thủ! Thiên hạ không có kẻ nào Lăng Kiếm không dám giết! Mà hiện nay, mục tiêu Lăng Kiếm muốn ám sát, cấp độ tồn tại càng ngày càng cao, vua của một nước, đứng đầu Đông Triệu, Đông Phương Nhất Minh! Trong cảm giác của Lăng Kiếm, điều này quả thực rất không tầm thường bình sinh trước lúc giết người rất ít khi xuất hiện cảm giác phấn chấn, lúc này lại đã xuất hiện. Lăng Kiếm giết người vô số, loại người nào cũng từng giết qua, Từ người buôn bán nhỏ, cho đến khanh tướng của một quốc gia, máu của bọn họ đều đầm đìa dưới kiếm của hắn, Nhưng chỉ có duy nhất vua của một nước là hắn chưa từng giết! Vốn dĩ lần trước tàn sát hoàng thất của Bắc Ngụy là có cơ hội nhưng là bởi vì muốn tự tay giết chết thái tử của Bắc Ngụy Ngụy Thừa Bình cho nên bỏ lỡ cơ hội, tạo cơ hội cho Lăng Trì giết chết người đứng đầu một quốc gia. Tuy rằng lúc đó đánh chết quốc chủ Bắc Ngụy thực sự không có gì là khó Nhưng thủy chung vẫn khiến cho Lăng Kiếm không cảm thấy hài lòng. Hiện tại cơ hội lần thứ hai đã tới! Nếu ngay dưới tầng tầng hộ vệ của Đông Triệu thành công chém chết quốc chủ Đông Triệu, Lăng Kiếm sẽ có một loại cảm giác thành tựu lớn lao. Mà Lăng Kiếm vốn truy cầu chính là loại cảm giác thành tựu toát ra từ tận đáy lòng ấy. Theo đó, trong lòng hắn cũng sẽ sản sinh ra một loại cảm giác trống rỗng, chỉ có vào khoảnh khắc đó, mới là lúc mà Lăng Kiếm hạnh phúc nhất. cũng giống như khi trước Lăng Thiên bằng thực lực dị thường cường đại, tại Đông Phương thế gia, nhất cử giết chết gia chủ của họ, thật là biết bao khoái cảm! Lăng Kiếm tựa hồ đã thấy được cảnh tượng Đông Phương Nhật Minh ngã dưới kiếm của mình, máu tươi bắn tung tóe, đầu lâu bị ném lên rất cao, sau đó bị mình đưa tay ra bắt lấy. Nếu lần nầy có thể hoàn thành việc ám sát một cách hoàn mỹ, như vậy, mục tiêu kế tiếp của Lăng Kiếm, sẽ là cao thủ đệ nhất thiên hạ Tống Quân Thiên Lý! Nương theo sư yểm hộ của bóng đêm, Lăng Kiếm thậm chí không đi qua cữa thành mà trực tiếp từ dưới chân tường thành Cao Vút như thang trời, nhảy vọt lên Cao mấy trượng, hai chân luân phiên dùng sức, như một cánh chim lớn màu đen, lẳng lặng bay vụt lên tường thành sau đó lợi dụng bóng tối khắp nơi, thần không biết quỷ không hay, trước sau tránh qua hơn mười đội binh sĩ tuần tra của Đông Triệu, thản nhiên tiêu sái đi trên tường thành rộng thênh thang của thành Viêm Dương, như đi trên đường cái. Buổi tối ở thành Viêm Dương, một mảnh vắng vẻ, dường như là một vùng đất chết, Bởi vì đêm vừa khuya ngay cả phu canh gõ cảnh báo giờ cũng không đi ra ngoài, Nơi đây so với những chốn phồn hoa như thành Thừa Thiên, thành Minh Ngọc, thành Kim Bích mà nói thực sự có chút không phóng khoáng bằng Quyển 6