. "Chuyện gì?" Hai mắt Lăng Kiếm chợt mở, hai đao tinh quang cực nhanh bắn ra. "Thủ đoạn của Thiên Lý tiền bổi quả nhiên cao thâm, toàn bộ những quân sĩ bị thương đều rất khởi sắc, đại bộ phận mọi người đều đã khôi phục năng lực hành động, chiến lực của Lăng phủ biệt viện đã khôi phục đến hơn tám phần mười thời kỳ thịnh vượng nhất, hết thảy huynh đệ đều hận Lôi gia thấu xương, muốn nhờ ta hỏi Kiếm ca một chút, bao giờ thì chúng ta sẽ hành động, để chuẩn bị cho chúng biết tay?" Lăng Trì lắp bắp nói. "À" Lăng Kiếm lại nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói: - Lúc này thời gian chưa đến, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Hắn cũng không nói ra rốt cuộc sẽ phải làm như thế nào, nhưng Lăng Trì cũng không dám hỏi thêm câu nào nữa, im lặng, lui ra ngoài. Xoay người đi ra. Trên mặt Lăng Trì nhất thời dâng lên vẻ sầu lo. Lăng Kiếm nghe tiếng bước chân Lăng Trì đã dần xa, cuối cùng không nghe thấy nữa, mới mở mắt ra, bình tĩnh nhìn trường kiếm trên gối, một hồi lâu, mới lặng lẽ nói: - Cho Lôi gia đẹp mặt một phen…Sao ta lại không muốn…Chỉ là, công tử chưa xuất môn, chỉ có thể đợi mà thôi.
Sát khí sắc bén phần phật bừng lên, trường kiếm đang gác trên gối Lăng Kiếm chợt "đinh" một tiếng kiếm minh, tựa như nghe được vị đạo của máu tanh, khát vọng sát phạt lạnh thấu xương, tiên huyết tư dưỡng. Trong biệt viện, Tống Quân Thiên Lý chắp tay đứng trên ngọn cây, cảm thụ hàn ý bất thường trong không khí, cặp ưng nhãn nhìn một mảnh ngân bạch ở hậu sơn xa xa, thần sắc trên mặt cực kỳ trầm trọng. Nếu như nói còn có người biết rốt cục trong thạch thất kia xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có mình vị tiền bối cao nhân này mà thôi! Một hồi lâu, Tống Quân Thiên Lý khẽ thở dài, lẩm bẩm: - …Huyền Âm Thần Mạch…., Lăng Thiên rốt cục đã bắt đầu rồi, chỉ mong, ngươi có thể chống đỡ được đến phút cuối… Lại thở dài một hơi khe khẽ, thân hình chợt lóe lên, bóng dáng cao lớn của Tống Quân Thiên Lý đột nhiên biến mất vô ảnh tung. Lăng phủ biệt viện cố nhiên dị thường kỳ lạ, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến đại thế thiên hạ. Chiến trường phía nam Lăng Khiếu huy động ba mươi vạn đại quân, tại quốc nội của Nam Trịnh thu thập chiến lợi phẩm và thanh lý chiến hậu, càng ngày càng chỉnh tề… Tại cảnh nội Đông Triều, Đông Phương Kinh Lôi và Trầm Như Hổ hợp tác càng ngày càng ăn ý, hai người tựa như hai thanh cương đao cực lớn, triển khai nội ngoại giáp công, huyết tinh thanh tẩy, toàn bộ những mối họa tiềm ẩn, đều bị thanh trừ từng cái. Hiện tại, chính là lúc nghỉ ngơi hồi phục, trùng kiến quốc gia. Trên dưới nghiêm minh, thành lập quan nha, phái quan viên tiến hành trấn an sau chiến tranh, một tay cương đao, một tay cà rốt, phương thức đều rất kiên quyết. Bên phía Đông Nam, đại quân của Lăng gia, dưới sự suất lĩnh của đại soái Vu Duyên Hải, cuồn cuộn không dứt xuất phát hành quân đến đây. Vu đại soái hạ tử mệnh lệnh, một khi hồng thủy rút đi, cho dù toàn quân bị diệt thì cũng phải chết trận ở đây, cũng phải đoạt cho được độc đạo Thiên Thủy! Cùng lúc đo, gia chủ Tiêu gia, lão gia tử Tiêu Phong Hàn cũng bắt đầu điên cuồng! Tay đấm chân đã điên cuồng quát mắng mấy nhân vật cao tầng phụ trách việc khơi thông sống Bích Lan của Tiêu gia, đồng thời ra nghiêm lệnh, không khơi thông được dòng chảy, các ngươi cũng đừng trở về nữa, cho dù phải đem đầu húc, cũng phải khơi dòng Bích Lan cho ta! Bốn mươi lăm vạn đại quân của Tiêu gia ta còn đang ở bên ngoài đó! Kỳ thực lúc này, tin tức ba đạo đại quân của Tiêu gia bị toàn diệt, thông qua bồ câu đưa tin đã truyền đến Đông Nam, nhưng thủy chung không có bất kỳ tin tức nào về Tiêu nhị gia Tiêu Phong Dương. Điều này cũng nhen nhóm chút hy vọng cho Tiêu Phong Hàn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenyy.vn Còn có năm trăm tên cao thủ Thiên Thượng Thiên bí mật tiềm nhập vào Thừa Thiên, cũng trở thành một tia hi vọng khác của Tiêu Phong Hàn. Hắn cho rằng, chỉ cần khơi thông dòng Bích Lan, đường xá khôi phục, Tiêu gia sẽ xuất binh lần nữa, nhị đệ chắc chắn đang ẩn tầng nơi nào đó, đến lúc đó tự nhiên sẽ là nội ứng ngoại hợp, hi vọng tái khởi phong vân không quá khó! Ba ngàn dặm sơn hà tại Đông Nam là lãnh thổ của Tiêu gia, nhân khẩu ngàn vạn, cho dù là tái khởi năm mươi vạn, thậm chí là trăm vạn đại quân cũng hoàn toàn có thể làm được, trang bị lại càng sung túc, lẽ nào, với lực lượng như vậy, còn không thể kinh sợ thiên hạ sao? Tiêu gia táng gia bại sản thì có sao? Chỉ cần trở thành bá chủ thiên hạ, thì cũng chỉ là chút tài phú, không đáng nói! Vì vậy, trong đoạn thời gian này, hai mươi vạn tinh nhuệ dự bị của Tiêu gia đã được huy động toàn bộ. Còn bốn mươi vạn binh mã phòng bị khác, cũng đã sẵn sàng chiến đấu. Đồng thời, Tiêu gia điên cuồng trưng binh. Ba đinh lấy một! Muốn lấy đủ trăm vạn đại quân, cũng không phải là một câu nói suông! Thậm chí Tiêu Phong Hàn còn dự định, muốn trong vài tháng sau, tụ khởi hai trăm vạn đại quân, một khi dòng Bích Lan được khơi thông thành công, liền dùng quân lực dâng trào nư nước sông Bích Lan, giết ra Đông Nam, được ăn cả, ngã về không! Mấy quan viên phụ trách khơi thông dòng sông Bích Lan của Tiêu gia gần như muốn khóc. Đó là trọn một ngọn núi lớn nha! Cho dù chúng ta thực sự vác đầu đập tới, có đập đến nát đầu cũng không làm được chuyện gì. Lúc trước khơi một phần dòng chảy tại hạ lưu, lộ ra lòng sông, tiếp đó hết thảy chúng nhân đều trợn mắt há miệng: từ lòng sông nhìn lên, con "đê" mà Lăng Thiên nổ núi tạo thành càng nhìn càng thấy giật mình. Đây là non nửa ngọn núi cao gần trăm trượng ạ! Loại bỏ một ít những hòn đá vụn ra, thì tùy tiện động đến khối đá nào cũng nặng ít nhất ngàn cân, hơn nữa toàn bộ đám đá này đều được xếp kín lên nhau, tựa như một ngọn núi tồn tại vĩnh hằng ở nơi đây…. Lăng Thiên, Lăng đại thiếu gia, Lăng đại lão gia đã làm như thế nào vậy?! Không thể không nói, chiêu này của Lăng Thiên thật sự rất độc, cũng rất diệu! Công trình của Tiêu gia tiến hành một tháng, không ngờ tiến độ không được một phần trăm.. Mọi người đều rất căng thẳng. Làm việc dưới chân loại quái vật như thế này, hơn nữa còn phải hoàn thành mục tiêu trong thời gian ngắn, chuyển con quái vật này đi chỗ khác…Ai mà không thầm sợ hãi? Rõ ràng là vứt bỏ vài tảng đá thì cũng không là gì cả, nhưng cả con đê này nếu thực sự bị lay động, sợ rằng những người phụ trách khơi thông dòng chảy, không một ai thoát mạng! Sau ngọn núi bị sập xuống này, còn có cả một dòng chảy như vạn quân.. Cho dù là mạng sống không đáng giá, cũng không có ai mang sinh mạng của mình ra đùa bỡn, chỉ vì đổi lấy ngân lượng xa xỉ ư? Cho dù là bạc có nhiều thế nào, cũng phải có mạng mới tiêu được! Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đã có rất nhiều người bị loạn thạch đập chết… Cho nên, mặc cho Tiêu gia treo giải thưởng cao đến mức nào cho công trình, tiến độ vẫn như cũ, chậm như ốc sên. Sau đó, Tiêu Phong Hàn chuyển tâm tự, phát ra mệnh lệnh: - Những công tượng quân sĩ chết vì khơi thông dòng sông Bích Lan, mỗi người phụ cấp một ngàn lượng bạc, nếu có người nào tiêu cực lười biếng bãi công, xử trảm toàn gia, liên lụy cửu tộc!
Với trọng thưởng nghiêm phạt như vậy, đã khiến tiến độ cải thiện rất nhiêu. Mà lúc này, đại quân của Vũ Duyên Hải sớm đã ở trên một ngọn núi cách độc đạo Thủy Thiên không xa. Nghỉ ngơi dưỡng sức, chậm rãi đợi Tiêu gia làm cu li khơi thông dòng Bích Lan, đợi khi hồng thủy rút lui đi, đại soái sẽ huy quân mà lên, chiếm lấy đại tiện nghi. Tiêu lão gia tử Tiêu Phong hà đến cực điểm, sau khi biết được hành tung của đại quân Vu Duyên Hải, gần như nộ khí công tâm, uất nghẹn không thở nổi… Không biết các ngươi dùng thủ đoạn chết tiệt nào mà làm cả dòng chảy của sông Bích lan bị tắc nghẽn, tàn sát hơn mười vạn người, Đông Nam chúng ta đã thành một mảnh nước sôi lửa bỏng, lại còn chưa đủ hay sao? Không ngờ vào lúc này rồi còn muốn chiếm đại tiện nghi, đoạt lấy độc đạo Thiên Thủy của Tiêu gia ta? Thế là, Tiêu lão gia tử tuyệt bút vung lên, sáu mươi vạn đại quân mới tập kết cùng với hai mươi vạn tinh nhuệ ban đầu của Tiêu gia, toàn bộ án ngữ đối diện với đại quân của Vu Duyên Hải cách một dòng hồng thủy! Vô luận thế nào, cũng phải chôn vùi lão thất phu không biết trời cao đất dày Vu Duyên Hải cùng với hai mươi vạn đại quân của hắn tại độc đạo Thiên thủy! Sau khi công tượng cũng với binh sĩ cua Tiêu gia trả một cái giá cực đắt, cuối cùng cũng có tiến triển rõ rệt, tốc độ khơi thông dòng Bích Lan càng lúc càng nhanh. Khắp cả Đông Nam, không khí chiến tranh đậm đặc, tựa như gió thổi mưa giông trước cơn bão! Toàn bộ đại lục, đều mơ hồ cảm thấy Đông Nam truyền ra mùi máu tươi. Mạnh Ly Ca lúc này đang tọa trấn Thừa Thiên, không ngừng phát ra các chuỗi mệnh lệnh. Quân đội hậu viên của Lăng gia không ngừng xông tới như thủy triều, đồng thời cũng lệnh cho đạo đại quân của Lăng đại nguyên soái ở phía Nam, chia ra mười vạn, ngày đêm hành quân, tiếp viện Vu Duyên Hải. Lại lệnh cho Trầm Như Hổ, toàn quân mau chóng kết thúc các công kiện tại cảnh nội Đông Triệu, toàn bộ tiếp viện Vu Duyên Hải. Thế cục đại lục Thiên Tinh lập tức theo nước lũ sông Bích Giang cuộn trào, nổi lên tinh phong huyết vũ! Cùng lúc đó, đại quân của Ngọc gia tại Bắc ngụy cũng hát vang tiến mạnh, thế như chẻ tre, quét ngang toàn bộ Tây Hàn, huy quân nhập Ngô, liên tiếp chiến thắng. Thành trì của Ngô quốc, hết cái này đến cái khác, một mực bị chiếm lĩnh, sĩ khí trường hồng. Chiến quả thu được không hơn những cũng không kém Lăng gia. Có điều khi đánh đến thủ đô Lãng Nguyệt của Ngô quốc, không biết tại sao, đột nhiên bị mai phục tại đại hạp cốc Hoành Trang ở ngoại thành Lãng Nguyệt, nguyên soái thống lĩnh của Ngọc gia, Ngọc Lưu Tình đột nhiên chết trận không rõ lý do, nghe nói, nếu không có gia chủ Tây Môn thế gia Tây Môn ổn định quân tâm, ngăn cơn sóng dữ, sợ rằng đại quân Ngọc gia sẽ tan tác toàn diện! Trong khoảng thời gian ngắn, Tây Môn cơ hồ như thành một nhân vật phong vân trong đại quân Ngọc gia. Ngọc Mãn Lâu vì ca ngợi công tích của hắn, tự mình truyền xuống mệnh lệnh, bổ nhiệm Tây Môn làm phó soái đại quân, đồng thời, Ngọc Mãn Đường nhậm chức đại soái, suất lĩnh đại quân Ngọc gia, tiếp tục công kích Ngô quốc. Ngọc Mãn Lâu nghiêm khắc ra lệnh: trong vòng nửa tháng, phải công hãm Ngô quốc, sau đó quay lên phương Bắc! Toàn bộ đại lục Thiên tinh, tứ bề báo hiệu bất ổn, đất cằn ngàn dặm, máu chảy thành sông, thây chất như núi! Sở dĩ Ngọc Mãn Lâu phong thưởng Tây Môn là hoàn toàn bất dắc dĩ. Thậm chí ngay cả việc nhị đệ Ngọc Mãn Đường giữ ấn soái, cũng không phải là Ngọc Mãn Lâu nguyện ý như vậy. Năng lực quân sự của Tây môn vô cùng cao minh xuất chúng, tuy rằng đã hàng mình, nhưng lực lượng tinh nhuệ của Tây Môn thế gia, cũng lại bởi vậy mà được bảo lưu nguyên vẹn. Uy vọng trong quân của Tây môn càng cao, Ngọc Mãn Lâu lại càng có một loại cảm giác đứng ngồi không yên. Nếu như có thể, Ngọc Mãn lâu thà rằng chém đầu Tây môn, cũng không dám trọng dụng như vậy. Người này tuy còn trẻ, nhưng tuyệt không thể khinh thị, chính là một nhân vật tuyệt đối nguy hiểm. Mà Ngọc Mãn Lâu từ xưa tới nay không bao giờ làm chuyện nuôi hổ dòm nhà. Về phần Ngọc Mãn Đường, cho đến bây giờ chính là một lựa chọn tuyệt hảo để nắm giữ ấn soái lĩnh quân. Nếu như nói có người có thể đủ so sánh với Tây Môn về danh tiếng cầm quân trên chiến trường không rơi vào thế hạ phong thậm chí có thể hi vọng thắng lợi, toàn bộ Ngọc gia, ngoài trừ một mình gia chủ Ngọc Mãn Lâu ra thì cũng chỉ có nhị gia Ngọc Mãn Đường mà thôi. Nhưng làm cho Ngọc Mãn Lâu phải lưu tâm đề phòng chính là, nữ nhi của Ngọc Mãn Đường là Ngọc Băng Nhan khi trước công nhiên phủ quyết chỉ lệnh của trưởng lão trong gia tộc, hơn nữa đã gả cho Lăng Thiên. Không phải nói cũng biết, Ngọc BăngNhan là cốt nhục duy nhất của Ngọc Mãn Đường, là hòn ngọc trên tay hắn, đương nhiên sẽ có cảm tình kha khá với Lăng Thiên. Gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về, nếu một ngày Ngọc Mãn Đường chống lại Lăng Thiên, kết quả cuối cùng ra sao, sẽ không một ai có thể phán định. Ngọc Mãn Lâu lại càng không nguyện ý mạo hiểm như vậy. Quyển