Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 662 - Đóng Cửa Đánh Chó

Lăng Thiên nâng chén rượu trong tay lên, chậm rãi uống cạn. Lấy ra một cái khăng trắng tinh, lau lau tay, cười nói:

- Bữa cơm hàng đầu của Tiêu Phi, quả nhiên không tệ. Sắc hương vị đủ cả, rượu cũng đủ tinh nồng. Hơn nữa, còn có tiết mục ngẫu hứng như thế này, quả thật rất vui tai vui mắt, cũng không biết là còn gì đặc sắc nũa hay không?

Lăng Nhất nhe răng cười, nịnh nọt nói:

- Chỉ cần công tử thích, chúng ta có thể đến đây mỗi ngày, những màn đặc sắc sẽ lập tức có ngay thôi.

Lăng Thiên cười cười,ngửa người về phía sau, cười nói:

- Nói rất hay, cơm cũng ăn no rồi, nhìn kịch vui một chút, có thể mở màn được rồi.

Lăng Nhất cười hắc hắc nói:

- Thuộc hạ nhất định khiến cho công tử thấy vui tai vui mắt!

Lăng Thiên ừ một tiếng, mí mắt đang khép hờ đột nhiên mở ra. Trong khoảng khắc này, toàn bộ đại sảnh, hết thảy thiên địa, tựa hồ đều theo cái mở mắt của Lăng Thiên mà tối sầm xuống, mà hai đạo mắt của hắn,lại như thiểm điện cắt phá trời cao từ trên trời xuống.Vô cũng sắc bén, xán lạn huy hoàng! Đám người Tống Cuồng, bao gồm lão giả được gọi là lão Đinh cũng với hai mươi bốn đại hán cũng lúc cảm thấy trước mặt tối sầm lại, tiếp đó sang ngời, lông tóc toàn thân đột nhiên trong nháy mắt dựng đứng! Đó là uy áp cường đại là quân lâm thiên hạ nắm sinh tử trong tay! Quả đúng như thế! Trong lòng hắc y lão giả nổi lên vô hạn bất đắc dĩ. Chỉ bằng uy thế một lần chớp mắt của đối phương, thì toàn bộ những cao thử mà sáu mươi năm cuộc đời mình từng gặp, không ai có thể so bì! thực lực của người này cần phải đến mức như thế nào đây?! Xem ra ngày hôm nay không phải chỉ là đá phải thiết bản, mà là một khối đại thiết bản siêu cấp! Cầu thần bái phật, ngàn vạn lần không nên tống tiễn cái mạng già của mình ở đây! Đột nhiên. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt. Nhìn thêm lần nữaăm người biến thành bốn người. Thiếu một người! Bạch y thanh niên ngồi bên trái bạch y thiếu niên vừa mới nói chuyện rõ ràng không còn thấy đâu nữa. Hắc y lão giả theo bản năng quay đầu lại. Đã thấy một bạch y thanh niên như tuyết thương đứng ở của đại sảnh Bích Thủy quán. Sau đó chậm rãi đóng của lớn lại. Vô thanh vô tức! Hơn hai mươi người bịt kín của đại sảnh. Nhưng rõ ràng là không ai thấy, không ai cảm giác được bạch y nhân này làm sao để đi đến đó! Đóng cửa đánh chó?! Một cỗ lương khí từ đỉnh đầu hắc y lão giả dội thẳng xuống dưới mông! Giờ khắc này. Vị cao thủ đã bước chân vào giang hồ vài chục năm này, mãnh liệt cảm thấy cơ băp trên hai chân co rút, có một loại xung động điên cuồng, như muốn bài tiết ra ngoài! Đây thực ra không phải là Đinh lão giả kinh sợ. Mà là công phu của tên bạch y thanh niên này quá mức sắc bén, rất không thể tưởng tượng nổi. Khiến Đinh lão giả có một loại trực giác sắp bước lên hoàng tuyền lộ. Sao lại không sợ? Bạch y nhân này nhẹ nhàng vút qua, thủ không động cước không nhích, cứ như thế đứng lẳng lặng nơi đó, những phía sáu hắn, đại môn nặng đến trăm cân tựa như quỷ mị chậm rãi đóng lại. Mục đích của đối phương rất rõ ràng, đóng của đánh chó, không tha cho một ai chạy thoát! Cũng là nói ngoài bọn họ ra, tất cả những người ở đây phải … chết?! Ánh mắt cao minh và kinh nghiệm của lão giả đã bước chân vào giang hồ mấy chục năm cuối cùng được phát huy tác dụng, hắn rút cục nhìn ra, hắn tình nguyện mù mắt ngay lập tức, cũng không muốn kiến thúc một màn này, it nhất còn có dũng khí để mà liều mạng! Bạch y nhân này không ngờ là cao thủ tiên thiên đỉnh phong! Mà người trong sảnh kia có thể còn mạnh hơn! Hắc y lão giả quả thực muốn khóc. Liều mạng có ý nghĩa gì sao?! Vận khí tốt, ôi vận khí thật tốt! Cao thủ như vậy đều là những tồn tại trong truyền thuyết, trong thiên hạ có thể tìm được hai ba người đã là không tồi tệ rồi! Nhân sĩ võ lâm đều giống nhau, hành tẩu giang hồ cũng chỉ có thể nhìn thấy những người như vậy trong mộng, hoặc giả nghe người khác kể lại, vậy mà mình theo công tử đi ăn bữa cơm, lại có thể nhìn thấy hai người, nhưng lại là nhà mình chủ động trêu chọc người ta! Trước mặt loại cao thủ như thế này, đừng nói bản là bản thân mình, hoặc là đại công tử, cho dù là toàn bộ Tống gia hợp thành một đoàn, cũng chỉ có một kết quả là tan thành mây khói! Còn đám người mình, không ngờ lại triệt để đắc tội diêm vương sống! Hắc y lão giả quay đầu lại, nhãn thần lại dại ra một lần nữa. Nguyên lai sự tình còn tiếp tục xấu đi. Ngoại trừ bạch y thiếu niên cực kì tuấn tú vẫn như cũ lười biếng ngồi tại chỗ, ba người khác đã cười lạnh đứng lên, ba cỗ khí thế dị thường hùng hậu bài không kích động, tựa như long quyền phong tàn phá bừa bãi trong đại sảnh. Hai mươi đại hán ai nấy đều như rơi vào băng quật, tay chân cứng ngắc, toàn thân, cho dù chỉ là đốt ngón tay cũng không dám động khẽ. Tống Cuồng thực ra không quá ngốc, rốt cục cảm thấy sự không tầm thường, đột nhiên tròng mắt xoay động, ấn chân phải đang đặt trên đỉnh đầu quản sự Bích Thủy quán xuống, ho khan hai tiếng, miễn cưỡng cười ha ha nói: - Không biết vị huynh đệ này là người nhà nào? Tại hạ Tống gia Tống Cuồng hữu lễ.

Nhìn thực lực tuyệt đối của người ta, chỉ mong người ta có thể bán cho Tống gia chút mặt mũi. "Tống gia Tống Cuồng?" mặt tráng hán như cương thiết ở giữa nhìn Tống Cuồng như nhìn một tử thi nói: - Cho dù là Tống Thiên Kiều có ở đây, ngày hôm nay hắn cũng phải thành thành thật thật cho lão tử! Tống Cuồng là cái thá gì? Ngươi xứng để gọi lão tử là huynh đệ sao? "Ngươi là ai?" Sắc mặt hắc y lão giả lần thứ hai đại biến. Tống Thiên Kiều chính là gia chủ Tống gia! Là phụ thân của Tống Cuồng. Người này lại dùng khẩu khí như vậy để gọi ra? Theo hắc y lão giả biết, toàn bộ đại lục Thiên Phong có đủ can đảm cùng với tư cách để nói ra những lời này, tựa hồ cũng chỉ có ba người! Tôn nghiêm của gia chủ Tống gia, không phải người nòa cũng đủ dũng khí để treo những lời ấy trên miệng! Cho dù có người đủ can đảm, thì cũng chỉ như kẻ si nói mộng mà thôi. Nguồn: http://truyenyy.vn Ba người ấy chính là đệ nhất cao thủ của Thủy gia Thủy Vô Ba, một người khác chính là gia chủ Thủy gia Thủy Mạn Không! Còn người cuối cùng chính là minh chủ của Thuận Thiên Minh, thế lực lớn nhất tại đại lục Thiên Phong hiện nay, Điền i! Mà trong ba nguời này, chỉ có người cuối cùng là hắn chưa từng gặp qua! Nếu như người trước mắt này chính là trong truyền thuyết… Chẳng lẽ… Sẽ không đen đủi như thế chứ? Nhưng nếu không thì hết thảy những thứ trước mắt làm sao để giải thích đây?! Chỉ một cái chớp mắt, hêt thảy đều rơi vào trong một loại giằng co hết sức vi diệu! Đột nhiên, một loạt những tiếng vó ngựa như sấm động truyền đến, hiển nhiên những kỵ sĩ này đang rất nôn nóng, khi đến trước của Bích Thủy quán đột nhiên ngừng lại, tiếp đó một thanh âm hùng hồn mang theo vài phần cấp thiết vang lên: - Có phải Tống Cuồng Tống công tử ở bên trong không? Tại hạ là thành chủ thành Bích Thủy Giang Hiểu Phong cầu kiến!

Một tiếng này, như vô ý mà lại như hữu ý đánh vỡ cục diện bế tắc tại đây! Vẻ ngông cuồng tự đắc của Tống Cuồng lúc nào đã triệt để biến mất. Dưới khí thế mạnh mẽ của đám nguời Lăng Thiên hắn đã sớm bị dọa đến hồn bất phụ thể! Hắn chưa từng gặp một ai như vậy, một lời không nói, chỉ dựa vào khí thế của chính mình, liền có thể áp bức chúng nhân, không một ai dám nhúc nhích, không một ai dám hé răng nói lời nào. Áp lực khổng lồ như vậy cho dù là Tống Thiên Kiều lão cha của hắn,cũng trăm vạn lần không thể! Thực lực như vậy đừng nói là thấy, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe nói qua! Hiện tại, trong lòng Tống Cuồng đã sớm hối hận, hẵn cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại, xưa nay hắn coi như một kẻ thông minh. Vì thế hắn đương nhiên biết, mấy người này, tuy rằng vô pháp xác định thân phận của họ, nhưng chỉ bằng phần khí thế này cũng có thể phán đoán ra bản thân mình tuyệt đối không có khả năng chống lại. Mắt thấy sát khí lẫm liệt của đối phương, đang rục rịch chuẩn bị hành động, không khỏi mất hết hồn vía. Lúc này nghe được âm thanh của thành chủ thành Bích Thủy Giang Hiểu Phong, tựa như người chết đuối vớ được cọng rơm, tất nhiên vô cùng mừng rỡ. Hiện tại, không một ai nắm chắc có tư cách chọc vào chuyện này, ngoại lệ duy nhất chính là chủ nhân của tửu lâu này! Nếu việc này giao cho Giang Hiểu Phong toàn quyền xủ thì Tống Cuồng còn có chút hi vọng bảo trụ tính mạng. Chuyện này thật sự vô cùng buồn cuời. Đám người Tống Cuồng đến đây vốn dĩ chính là tìm đến Giang Hiểu Phong gây phiền phức, thế nhưng lúc này, thì sự tình đảo ngược, biến người ta thành vị cứu tinh lớn nhất! Không thể không nói đây là một kiểu chế giễu cực lớn. Tròng mắt Tống Cuồng đảo qua đảo lại,đinh mở miệng nói. Chỉ cần có thể dẫn Giang Hiểu Phong vào đây, việc này sẽ có cơ hội chuyển biến. Trong đầu hắn vừa hiện lên ý niệm này, thì đột nhiên Lăng Thiên ở trước mặt hừ lạnh một tiếng, nhất thời sát khí phô thiên cái địa ầm ầm chụp xuống. Đám người Tống Cuồng phải kiệt lực vận chuyển nội tức chống cự khí thế công kích của Lăng Thiên. Toàn thân tựa như một con thuyền nhỏ chìm vào trong bão tỗ nơi đại dương, đâu còn sức mà nói ra dù chỉ là nửa chữ, chỉ có thanh âm của hai hàm răng va vào nhau ken két. Lăng Nhất bước lên vài bước, cao giọng nói: - Thuận Thiên Minh Điền Chi Di mượn quý bảo xử lí chút sự vụ, thỉnh Giang thành chủ cấp chút mặt mũi, ngày sau sẽ đặc biệt đến nói chuyện với ngài, được chứ?

Thanh âm tự như hàng loạt tiếng sấm, rầm rầm truyền ra ngoài, biểu hiện một thân nội lực cao minh vô bì. Lời vừa nói ra, trong sảnh ngoài cửa chìm vào một mảnh im lặng. Tống Cuồng thiếu gia không dám tim vào lỗ tai mình! Đoán được là một chuyện, còn chân chính hiểu được lại là chuyện khác, có đôi khi vô tri thực sự là một loại phúc khí! Ông trời ơi muốn ta chết hay sao? Không ngờ lại để ta chỉ vào mũi đại đương gia của Thuận Thiên Minh hung hăng chửi mắng một trận, còn định Bích Thủy người ta quỳ ngồi trước mặt mình…Giờ khắc này, Tống Cuồng thực sự có ý định tự tử. Toàn thân hắc y lão giả chấn động, sắc mặt tái nhợt, thở dài. Quả nhiên là hắn! Chuyện ngày hôm nay hoàn toàn không thể vãn hồi rồi. Thuận Thiên Minh đã nói rõ, mượn nơi này để xử lí sự vụ cá nhân, có nghĩa là chủ nhân nơi này cũng không giám can thiệp, mà một câu nói ấy, cũng định đoạt số phận của những người ở đây, thậm chí sau này, Tống thị gia tộc không bị liên lụy, đã qua ư may mắn! Ngoài cửa lớn yên lặng một hồi, sau đó Giang thành chủ có phần run rẩy, cất tiếng nói: - Nếu quả thật là đại đương gia xử lý chút sự vụ ở đây, tại ha sao dám quấy rầy. Bây giờ xin cáo lui, tại hạ ngương mộ đại đương gia đã lâu, nếu lúc nào thuận lợi, thỉnh đại đương gia đến hàn gia, nhất định rộng của đón chào.

Ngay sau đó, chợt nghe thấy bên ngoài cửa, từng kỵ binh sĩ tốt nhẹ chân nhẹ tay nhanh chóng xoay người xếp hàng rời đi. Ai nấy đều cực kì cẩn thận, e sợ phát ra tiếng động, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ một thoáng, ngoài cửa lại biến thành một mảnh vắng vẻ như cõi chết. "Tạch tạch tạch…" Mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống đất, phát ra những tiếng cực nhỏ, đám người Tống Cuồng, ai nấy đều mặt xám như tro tàn.Bọn họ đều là những người kinh nghiệm phong phú, đối với tình huống hiện tại hiểu rất rõ là không chết không thôi,nhưng chỉ là đám người mình chết mà thôi! Lăng Thiên nheo mắt ngẫm nghĩ, uể oải tựa người lên ghế, khí thế toàn thân đã thu liễm, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên tay vịn. Trong tai đám người Tống Cuồng, mỗi một tiếng gõ tựa như tiếng gọi tử vong nơi âm phủ. Quyển 7

Bình Luận (0)
Comment