Hoàng Phủ Nghiêm Hàn bạo nộ. Cướp nhi tử và phu nhân của ta, trộm bảo kiếm gia truyền của ta, không ngờ còn muốn sai bảo Hoàng Phủ gia đi diệt Tống gia? Tống gia dễ diệt như vậy à? Hoàng Phủ gia của ta dễ bị sai khiến như vậy sao? Nằm mơ! Mắt của mọi người đều nhìn vào vật phẩm được gói bằng vải trắng, mặt ai ai cũng lộ ra vẻ thần sắc oán giận, còn có một tia nghi hoặc, lo sợ... Chúng nhân đang ngồi đây đều là lão giang hồ, vải trắng được bọc rất kín, nhưng bên trong lờ mờ truyền ra mùi máu tanh, sao có thể qua được mắt chúng nhân? Chẳng lẽ là? Nhìn vải trắng bọc kín, Hoàng Phủ Nghiêm Hàn nghiến răng nói: - Mở ra!
Phải trắng được mở ra từng lớp, mùi máu tanh càng lúc càng đậm. Cuối cùng, một tiếng kinh hô vang lên, bên trong vải trắng, sau khi mở lớp cuối cùng, đột nhiên lộ ra một cách tay trắng bệch, trên ngón tay cong cong còn mang một chiếc nhẫn! Hoàng Phủ Nghiêm Hàn gào lên một tiếng, thân hình run rẩy: - Tuấn nhi!
Chiếc nhẫn này, chính là vật quý hiếm, ngoại trừ có giá trị liên thành ra, còn là lễ vật sinh nhật mà Hoàng Phủ Nghiêm Hàn tặng cho nhị nhi tử của mình lúc nó vừa tròn mười sáu tuổi. Sự xuất hiện của chiếc nhẫn này, cánh tay này rốt cuộc là của ai đã không cần phải nói cũng biết! "Rốt cuộc là ai? Là ai làm?" Hoàng Phủ Nghiêm Hàn như một con sư tử nổi điên, ngẩng mặt lên trời rống to: - Hoàng Phủ Nghiêm Hàn ta thề với trời, bất kể ngươi là ai! Tất nhất định sẽ băm ngươi thành vạn mảnh! Báo huyết cừu
Gia chủ, chuyện mà đối phương nói trong thư e rằng không phải là giả... " Một lão già râu dê, hai hàng lông mày xếch ngược lo lắng nói: - Hiện giờ ba vị công tử và phu nhân đều ở trong tay đối phương, động một tí là nguy hại tới tính mạng, nếu chúng ta không làm theo lời hắn, hậu quả có thể...
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn khóe mắt giật giật, thở dài một tiếng, nói:
- _ Điều này ta sao lại không biết? Song, thực sự Tống gia liệu kém hơn chúng ta bao nhiêu chứ? Cho dù chúng ta tập hợp toàn lực, cuối cùng có thể tuyệt diệt Tống gia, bọn chúng sau chuyện lại trở mặt, không chịu thả người thì sao. Huống chi, lúc đó chúng ta cho dù không đến nỗi dầu hết đèn tắt thì cũng đại thương nguyên khí. Nào còn có chiến lực để ứng phó với kẻ địch thần bí mạt trắc đó. Nếu đối phương lúc đó hạ thủ với chúng ta, chúng ta dùng thủ đoạn gì để ứng phó? Người này đã thiết kế mưu kế độc ác như vậy, há lại dễ dàng bỏ qua cho chúng ta? _ " _ _ _ _ _ _ _ Gia chủ, có lẽ đối phương có thù với Tống gia, mà lực lượng của bản thân hắn không đủ, cho nên mới mượn sức của chúng ta để báo thù cũng chưa biết chừng. _" Một trung niên khoảng tứ tuần nói. Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cười khổ một tiếng, nhíu mày nói: - _ Điều này cũng có thể. Có điều, những người này đã có bản sự vô thanh vô tức bắt cóc người từ trong tay Hoàng Phủ gia, đủ thấy võ công rất cao, tất nhiên là cao thủ nhất lưu đương thế. Nếu cứ vậy mà đoán tiếp, người này chẳng lẽ lại không có biện pháp xử lý Tống gia ư? Hơn nữa, hắn đã có năng lực từ trong Hoàng Phủ gia ta mà bắt người đi, vậy tất nhiên cũng có thể bắt cóc người nhà của Tống Thiên Kiều. Như vậy chẳng phải là tiện hơn nhiều so với nhờ chúng ta động thủ ư? Hơn nữa còn được hả giận nữa! _ " _ _ _ _ _ _ _ Cho nên, người này tuyệt không phải là có thù với Tống gia, cũng tuyệt không có thù với Hoàng Phủ gia chúng ta! Người này tuyệt đối là bụng dạ khó lường! _" Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cười lạnh một tiếng: - Loại kế một hòn đá ném hai chim này mà bọn chúng cũng lấy ra khoe khoang! Không sợ người khác cười chê ư? Mà hành động ngày hôm nay của Tống gia, chắc cũng bởi vì trong nhà có người bị bắt! _ " _ _ _ _ _ _ _ Gia chủ kiến giải tất nhiên là độc đáo! " Lão già râu dê lo lắng trùng trùng hỏi tiếp: - Nhưng, chúng ta nếu không xuất binh, ba vị công tử và phu nhân sẽ thế nào đây? Đám người đó lòng dạ độc ác, hôm nay đã có thể đưa tới cánh tay của nhị công tử, ngày khác có lẽ sẽ...
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn nhíu chặt mày, không ngừng đi đi lại lại, hắn không hiểu đạo lý trong đó, nhưng quả thực là không có đối sách, cảm thấy tâm loạn như ma. Làm theo lời đối phương tất nhiên là không được, nếu không nghe lời đối phương thì nhi tử và vợ của mình có thể sẽ vĩnh viễn không được quay về? Đối phương đã lộ rõ quyết tâm, nếu mình không làm theo lời đối phương, e rằng ba nhi tử sẽ không được sống. Như vậy thì Hoàng Phủ gia sẽ tuyệt hậu mất. Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Hoàng Phủ Nghiêm Hàn nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không có biện pháp lưỡng toàn, đành giậm chân thở dài. Một người ăn mặc như văn sĩ trầm tư nói: - Gia chủ, ngài cũng nói rằng Tống gia hôm nay có động tác lớn, ta cũng nghe nói, hai vị công tử của Tống gia cũng biến mất một cách thần bí. Hơn nữa cùng thất tung còn có một nhi tử tư sinh của tiểu thiếp mà Tống Thiên Kiều sủng ái nhất. Thời gian thất tung cơ bản là giống như chúng ta, cũng đều là tối ngày hôm qua. Chuyện này có thể có liên hệ gì không?
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn mắt sáng lên, nhíu mày trầm tư một hồi lâu mới ngửa mặt lên trời thở dài: - _ Hai chuyện này tất nhiên là cùng do một nhóm người làm, mục đích chính là muốn hai nhà chúng ta chém giết nhau, còn hắn thì ngư ông đắc lợi. Nếu ta đoán không sai, e rằng lúc này Tống Thiên Kiều cũng nhận được một cái rương có nội dung tương tự. Điều kiện tất nhiên là bảo hắn diệt trừ Hoàng Phủ gia chúng ta. Nếu thực sự là vậy, chúng ta và Tống gia phải sống mái với nhau là chuyện không thể tránh khỏi, đúng là một kế tuyệt hậu độc ác! _ Chúng nhân đồng thời hít một hơi lạnh:
- _ Là ai mà lớn gan như vậy, không ngờ lại cùng lúc trêu vào hai nhà chúng ta? Chẳng lẽ hắn không sợ bởi vì chuyện này mà gặp họa sao? _ Hoàng Phủ Nghiêm Hàn thở dài một hơi, trên mặt đầy là vẻ không cam lòng và phẫn nộ, thấp giọng nói: - _ Tống Cuồng hôm qua ở Bích Thủy thành đắc tội với Điền Chi Di, sau đó liền không biết nơi hạ lạc, sau đó thì nhiều chuyện liên tiếp phát sinh. Nếu ta đoán không sai, một chuỗi các sự việc này, rất có khả năng là do Thuận Thiên Minh làm ra! _ " _ _ _ _ _ _ _ Thuận Thiên Minh! _" Mọi người đồng thời hô khẽ. " _ Năm năm trước Thuận Thiên Minh đột nhiên xuất hiện, giống như là từ trên trời rơi xuống vậy, chỉ trải qua không tới một năm thời gian, giống như là nấm măng mọc sau mưa, thế lực liên tục tăng cao, mà lúc đó bọn chúng tìm mọi cách để quan hệ với Thủy gia, cũng không biết Thủy Mạn Không lúc đó ngu ngốc hay là vì sao mà không ngờ lại đáp ứng chúng. Lúc đó có Thủy gia làm chỗ dựa, bảo hộ bọn chúng, chúng ta ném chuột sợ vỡ bình, không dám động thủ với chúng. Tới ba năm sau, thực lực của Thuận Thiên Minh đột nhiên tăng vọt, bao trùm cả đại lục, ngay cả Thủy gia cũng không có cách nào với chúng. Kể từ lúc đó, Thuận Thiên Minh chính thức thoát khỏi quan hệ với Thủy gia, thế lực càng lúc càng lớn, càng lúc càng thần bí. Phát triển tới ngày hôm nay, cuối cùng đã trở thành một tâm phúc đại họa của Thiên Phong đại lục! _" " _ _ _ _ _ _ _ Thuận Thiên Minh thế lực tuy lớn, nhưng rõ ràng là không có sinh ý cụ thể, chỉ dựa vào cướp bóc, cũng không biết bọn chúng tại sao mà duy trì được lực lượng lớn như vậy? Ăn, ở, mặc, đao kiếm binh khí, khôi giáp... Những thứ này là từ đâu mà có? Trước giờ không có ai biết được. Cho tới hiện tại, bọn chúng cuối cùng cũng lộ ra răng nanh. _" " _ _ _ _ _ _ _ Gia chủ có phát hiện gì? _" Mọi người đồng thanh hỏi. Hoàng Phủ Nghiêm Hàn hừ một tiếng, nói: - _ Mọi người đều biết, qua một tháng nữa là thời gian chiến ước một giáp của Thủy gia và Ngọc gia. Lần chiến đấu một giáp trước là ở Thiên Tinh, còn lần nay thì sẽ tới lượt ở Thiên Phong! Cho nên Ngọc gia tất nhiên trong mấy ngày này sẽ tới Thiên Phong đại lục, mà đúng vào lúc này, Thuận Thiên Minh đột nhiên làm ra chuyện này. Dám ngang ngược không kiêng nể ai, đồng thời trêu vào hai đại thế gia, chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra gì ư? Không đoán ra gì à? _ " _ _ _ _ _ _ _ Ý của gia chủ là... Thuận Thiên Minh là người của Ngọc gia? _" Mọi người đồng thời bị suy luận này làm cho ngây người. " _ Tin chắc Thuận Thiên Minh cho dù không phải là người của Ngọc gia thì cũng là chịu sự sai khiến của Ngọc gia. _" Hoàng Phủ Nghiêm Hàn mặt lạnh như băng: " Thiên Tinh đại lục Ngọc gia gia chủ Ngọc Mãn Lâu chính là nhân kiệt đương thế, thâm mưu viễn lự, sớm đã có ý đồ thôn tính thiên hạ. Nếu nói là vào năm năm trước đã bố trí thủ đoạn này, ta cũng không có gì kinh ngạc cả. Nhìn khắp thiên hạ, đúng là chỉ có sự ủng hộ tài lực vật lực lớn của Ngọc gia mới có thể khiến Thuận Thiên Minh không phải lo lắng gì mà phát triển lớn mạnh, mà không cần phải lo gì khác. Lại có thể vào lúc loạn lạc này mà làm loạn bố cục của Thiên Phong đại lục. Đối với Ngọc gia sắp tới mà nói, thực sự là một chuyện tuyệt diệu. Phải biết hai nhà chúng ta và Thủy gia há lại có thể không loạn? Đây chính là thời khắc đục nước béo cò "Gia chủ cao kiến, giờ nghĩ lại quả nhiên là như vậy." Mọi người trong lòng nghĩ một lượt, càng nghĩ càng thấy có lý, càng nghĩ càng cảm thấy gia chủ quả nhiên là nhìn xa trông rộng, không thể không khiến mọi người bội phục. Nói vậy, mọi người quả nhiên đều có một loại cảm giác được mở mang tầm mắt. "Thì ra là vậy, sự thần bí, cường đại của Thuận Thiên Minh, sau khi gia chủ mở ra tấm màn của chúng, cũng không còn gì là lạ nữa." Lão già râu dê híp mắt lại, gật đầu nói: - Đã như vậy, chúng ta liệu có thể vào lúc Ngọc Mãn Lâu tới đây, liên hợp với Thủy gia, đồng thời gây áp lực với Ngọc gia, thế chẳng phải là tốt hơn ư? _ " _ _ _ _ _ _ _ Lấy đâu ra chuyện tiện nghi như vậy? Chuyện này Ngọc Mãn Lâu nếu không có một cái nhắn nhủ với ta, lão phu há có thể bỏ qua cho hắn? Ngọc gia của hắn có mạnh hơn nữa, cũng chỉ là người của Thiên Tinh đại lục, chứ không có quyền quản Thiên Phong đại lục này! Cho dù Thuận Thiên Minh chính là mãnh long quá giang, thì cũng há có thể địch được sự liên thủ của ba nhà địa đầu xà chúng ta?" Hoàng Phủ Nghiêm Hàn nghiến răng, trong mắt lấp lóe hàn quang, hung hăng nói! "Không sai! Chính là như vậy! Chúng ta cũng phải xem xem, Ngọc gia rốt cuộc kiêu ngạo như thế nào!" Mọi người đồng thanh hưởng ứng, chiến ý bừng bừng. "Sáng sớm ngày mai, lão phu sẽ tự mình dẫn người tới gặp Thủy gia gia chủ Thủy Mạn Không, đai trưởng lão hiện tại thì đi tìm Tống Thiên Kiều, thương nghị đối sách, nhất định phải bảo trì khắc chế. Đương nhiên, Tống Thiên Kiều tính tình ổn trọng, ta có thể nghĩ tới hắn chưa chắc đã không nghĩ tới việc này, muốn hai nhà chúng ta cứ vậy sống mái với nhau, khó tránh khỏi quá đơn giản rồi!" Hoàng Phủ Nghiêm Hàn nói với vẻ tự tin: - Nếu Ngọc gia thức thời thì có thể bỏ qua, nếu như không thức thời, vậy thì chớ trách chúng ta không khách khí! Cơ nghiệp mấy trăm năm của Hoàng Phủ gia chúng ta, há có phải là Ngọc Mãn Lâu nói muốn cướp đoạt là cướp đoạt được? Đúng là nằm mơ! Chẳng lẽ trong thiên hạ chỉ có Ngọc Mãn Lâu là người thông minh!
Lúc này, Ngọc Mãn Lâu vẫn đang thảnh thơi ngắm phong cảnh ở trên biển nói thế nào cũng không ngờ được rằng, mình vẫn chưa tới Thiên Phong đại lục mà đã phải chịu oan ức vì người khác, cả một chậu phân vừa thối vừa nặng đã đổ lên đầu hắn. Nếu Ngọc Mãn Lâu lúc này biết được, cũng không biết liệu có thổ huyết tại đương trường hay không! Sự phát triển của chuyện này, thực sự là quá ly kỳ! Cho dù là kẻ đề xướng như Lăng Thiên, trước chuyện cũng không ngờ rằng sẽ xuất hiện tình huống quỷ dị như thế này, không thể không nói, tư tưởng của Hoàng Phủ Nghiêm Hàn, thực sự là quá thiên mã hành không, hơn nữa còn hợp tình hợp lý như vậy! Đây là chuyện gì đây? Có điều, lúc này nếu thực sự tìm lý do từ trên người Ngọc Mãn Lâu thì chưa chắc đã là chuyện không thể. Dẫu sao thì trên sự gắn kết về thời gian, cũng thực sự là quá tấu xảo. Hơn nữa từ biểu hiện trước mắt mà xét, người nhận được lợi ích lớn nhất cũng chính là Thuận Thiên Minh, tiếp theo chính là Ngọc gia, do đó đổ lên đầu Ngọc Mãn Lâu cũng không phải là chuyện đáng trách! Dẫu sao thì sau một chuyện nào đó, người nhận được lợi ích lớn nhất thường thường chính là người sắp đặt chuyện ấy. Nếu lúc này Lăng Thiên biết được, e rằng ngay cả hắn cũng phải há miệng trợn mắt, kỳ thức khi hắn thiết kế kế hoạch này, cho dù có ý khuấy cho nước đục ngầu, nhưng kỳ thực vẫn là muốn làm loạn hai nhà này. Thủy gia tất nhiên sẽ rối loạn theo, kế hoạch của Thủy Thiên Nhu sẽ có thể thuận lợi hơn nhiều, thứ hai là có thể đả loạn trận cước của phái hệ khác của Thủy gia, ba là Lăng Thiên có thể nhân cơ hồ này ở Mạc Không sơn tìm vật báu. Đây chính là câu này: Có tình tài hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu nở rộ. Hoàng Phủ Nghiêm Hàn đoán một điểm cũng không sai, Tống gia gia chủ Tống Thiêu Kiều cũng nhận được một phần lễ vật thần bí: Một cái rương nhỏ. Mà Tống gia lúc này cũng đúng như những gì mà Ngọc Băng Nhan đã nghĩ, vì một cái rương nhỏ, một phong thư và một cánh tay, đã trở nên hỗn loạn, đều phải suy nghĩ tới nát óc. Gia chủ Tống Thiên Kiều nổi giận lôi đình, nhưng không nghĩ được ổn trọng như Hoàng Phủ Nghiêm Hàn. Phu nhân của Tống Thiên Kiều cũng chính là mẫu thân của Tống Cuồng và Tống Ngạo thấy hai nhi tử sinh tử không rõ, lại thêm sự lãnh bạc nhiều năm của trượng phu, thù mới hận cũ cùng xộc lên não, lập tức ăn vạ, phát huy mười phần năng lực, không như mưa rào, dằn vặt Tống Thiên Kiều tới thất khiếu bốc khói. Mọi người thương nghị một hồi lâu, quyết định không được. Trong lúc đang hết đường xoay sở thì có người truyền báo rằng có Hoàng Phủ gia trưởng lão tới bái phỏng. Tống Thiên Kiều trong lòng chán nản, chỉ đành nén giận ra ngoài nghênh đón. "Ngọc Mãn Lâu!Ta đ*t bà ngoại của ngươi!" Nghe nói những lời thuật lại của đại trưởng lão, Tống Thiên Kiều bừng tỉnh, vỗ bàn đứng dậy, giẫm chân chửi một trận kinh thiên, mặt đỏ bừng, phẫn nộ không thể áp chế nổi. So với Hoàng Phủ Nghiêm Hàn thì tội mà Tống Thiên Kiều phải nhận lớn hơn nhiều, nhi tử thất tung, tiểu thiếp thất tung, lo lắng sợ hãi hơn nhiều. Còn phải chịu đựng sự gào thét của thê tử, đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, chỉ cố mà chịu, cơ hồ bị bức tới phát điên. Tống Thiên Kiều cơ hồ cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi. Hiện giờ Hoàng Phủ Nghiêm Hàn phái người tới, bình thường tất nhiên là phải lộ ra vẻ kiêu căng một chút. Nhưng hiện tại đây chính là cứu tinh, vừa hay có thể giải quyết cái nan đề lớn này. Cho nên Tống Thiên Kiều ba chân bốn cẳng ra nghênh đón. Hiện tại nghe thấy việc này không ngờ lại chính là Ngọc Mãn Lâu ở Thiên Tinh dị vực làm trò qủy, Tống Thiên Kiều lập tức nổi trận lôi đình, thất khiếu bốc khói, nếu Ngọc Mãn Lâu hiện tại ở trước mặt Tống Thiên Kiều, Tống Thiên Kiều cảm thấy mình có thể một miếng nuốt sống hắn. Nguồn: http://truyenyy.vn Hai người vội vàng thương nghị một lúc, lập tức chế định kế hoạch, Hoàng Phủ đại trưởng lão chân trước vừa đi, Tống Thiên Kiều chân sau thu thập, dẫn cao thủ của gia tộc, một đường đi tới Thủy gia. Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua. Trong ba ngày này, Lăng Thiên đêm đi ngày nghỉ, lòng vòng ở mặt đông Mạc Không sơn. Tất cả địa phương phù hợp cơ hồ đều dò xét, nhưng đây chính là một chuyện cực kỳ phí sức. Ba đỉnh núi của Mạc Không sơn kéo dài mấy trăm dặm, chỉ kiểm tra đỉnh núi phía đông thôi đã khiến Lăng Thiên đổ không biết bao nhiêu mồ hôi, cái này không liên quan gì tới chuyện công lực cao thấp, nhân lực cũng có lúc cạn kiệt, công tác tìm kiếm này phải dựa vào thể lực. Cây rừng rậm rạp, núi đá lởm chởm, vách núi dựng đứng, sơn cốc nước xiết... Lăng Thiên tầm bảo dốc hết cả sức ba bò chín trâu cũng không tìm ra. Cái gọi là Mạc Không chi động ở chỗ nào chứ, mình cơ hồ mệt đến rút cả gân rồi. Ánh mặt trời đã lên cao, Lăng Thiên bất lực nhìn Mạc Không chi động vẫn mịt mù trong sương, hung hăm giậm chân nhổ bước bọt, quay người bỏ đi. Ba đêm vòng vèo không có mục đích, Lăng Kiếm thủy chung đ cùng hắn, cho dù với sự kiên nhẫn của Lăng Kiếm cuối cùng cũng có chút không chịu nổi, nói với Lăng Thiên rằng phải đi kiểm tra nhiệm vụ của bọn Lăng Thập Cửu, vội vàng chạy mất dép, không bồi tiếp công tử sắp phát điên này nữa. Hôm nay, chính là ngày mà thuyền đội của Ngọc Mãn Lâu cập bờ. Lăng Thiên trong lòng có ít nhiều được thả lỏng. Sau khi người của Ngọc gia tới, để phòng bị Ngọc gia giở trò xấu, ngọn núi giữa của Mạc Không sơn tất nhiên phòng ngự càng thêm nghiêm cẩn, mà đỉnh núi phía đông càng lợi cho Lăng Thiên tới. Cho nên Lăng Thiên hiện tại rất mong chờ Ngọc Mãn Lâu nhanh nhanh tới. Hắn vẫn không biết, chờ đợi Ngọc Mãn Lâu là một phiền phức rất lớn, mà phiền phức này không ngờ lại do một tay mình tạo ra, mà mình thì còn là vô ý tạo thành... .... Ngọc Mãn Lâu tới rồi. Đoàn người ngồi thuyền của Ngọc gia có thể nói là tới cùng lúc với người của Vô Thượng Thiên, ở phía sau cách thuyền đội của hắn mấy chục dặm, chính là con thuyền nhỏ mà bốn người của Vô Thượng Thiên đang ngồi. Kỳ thực thuyền mà bốn người của Vô Thượng Thiên đang ngồi cũng không tính là quá nhỏ, cũng là thuyền cỡ trung, nhưng so với thuyền của Thủy gia hoặc là Ngọc gia thì chỉ có thể tính là thuyền nhỏ. Trước khi Ngọc Mãn Lâu tới nơi, bản thân hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng... Không, đúng ra là không có bất kỳ ai có thể ngờ được rằng, Thiên Tinh đại lục Ngọc gia gia chủ giá lâm Thiên Phong mà có thể dẫn tới oanh động lớn như vậy! Mặt trời mới mọc, ánh sáng chói lọi, rọi sáng vạn vất, duy có ánh ban mai lúc này là hài hòa nhất! Ngọc Mãn Lâu đưa lưng về phía ánh nắng ban mai, chắp tay đứng ở đầu thuyền, không khí ẩm thấp trong gió biển, khiến hắn có một loại cảm giác xa cách lâu ngày mới được gặp lại. Trên người hắn tự nhiên chậm rãi tỏa ra một loại khí thế vô cùng trầm ngưng, khiến người ta không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi. Nếu Lăng Thiên ở đây, thì tất nhiên sẽ phát hiện, khí thế âm hàn từng có trên người Ngọc Mãn Lâu đã toàn bộ biến mất, hoặc có thể nói là đã dung hợp triệt để với công lực của bản thân, không còn phân ra nữa. Võ công của Ngọc Mãn Lâu lúc này, đã không còn như ngày đó ở Bắc Ngụy, khẳng định là lại có đột phá cực kỳ trọng đại. Huynh đệ Hồn Phách theo lệ đứng sau lưng hắn, một tấc cũng không rời, không chút động đậy, giống y như hai pho tượng. Lâu ngày không gặp, Thiên Phong đại lục! Quyển 7