Cho dù là đệ nhất cao thủ hiện nay là Tống Quân Thiên Lý, cũng tuyệt không có được công lực đến mức này! Cao thủ kinh thiên động địa như vậy, cuối cùng lại phải yên lặng an nghỉ trong một thạch thất nho nhỏ! Khiến người ta khâm phục nhất lại là sự độ lượng của người này. Thật sự là hàng ngàn hàng vạn người cũng không thể có. Thật chẳng dễ dàng gì mới tìm được thiên địa linh dược lại không thể dùng. Biết rõ chỉ khoảng một trăm nữa có thể thành thục, nhưng bản thân mình lại không có thọ mệnh như vậy… Đây chính là đả kích lớn lao! Nếu là người lòng dạ hẹp hòi gặp phải sự tình thế này, sợ rằng trong cơn giận dữ sẽ phá nát đập vụn thiên địa linh mạch này rồi. Hừm, ta không đoạt được, người khác cũng đừng mơ tưởng đến!... Nhưng người này không những không làm như vậy, mà còn an bài thỏa đáng! Lòng dạ như thế này, người khác há có thể có nổi? Hơn nữa, trong câu cuối cùng của người này, lại biểu hiện ra lòng dạ rộng rãi vô bỉ. "Tùy tâm mà làm vậy". Chỉ một câu nói này, đã nói lên người này không phải người cổ hủ, ngụy quân tử, tính tình thẳng thắn, không lưu lại bất kỳ hạn chế nào đối với người đoạt được bí mật này, cũng không dối trá nói cái gì là cứu vớt thiên hạ, thương sinh linh, coi những việc đó là nhiệm vụ của bản thân. Khiến cho Lăng Thiên rất bội phục. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm. Lăng Thiên nhìn về phía bộ xương khô đang ngồi vững chãi, trong ánh mắt hắn bất tri bất giác tăng thêm vài phần kính ý. Nhẹ nhàng đi tới trước thạch bàn, cầm lấy cuốn thư tịch, đặt ở trong tay, lật qua lật lại, nhìn thấy trên mặt ghi lại năm loại võ công, một là độc tôn thần công, hai là độc tôn kiếm pháp, ba là độc tôn chưởng, bốn là độc tôn chỉ, năm là độc tôn bộ. Từ trên này có thể thấy được, những võ công này rõ ràng là do vị Quân Chiến Thiên này tự mình đặt tên, thậm chí vô cùng có khả năng là chính ông ta sáng chế! Độc tôn, Lăng Thiên tán thành hai chữ này tự đáy lòng, tán thành danh tự cuồng vọng không gì so sánh nổi này. Từ những chữ viết ở trên thạch bích có thể thấy, độc tôn quả thực không chút nào vô căn cứ! Cho dù là hiện nay, vẫn không có người nào có thể vượt qua được tu vi của vị Quân Chiến Thiên này! Khiến cho Lăng Thiên kỳ quái chính là, mình chẳng bao giờ nghe qua tên người này, thậm chí còn chưa từng nghe thấy ai nói có một người như thế này tồn tại! Lẽ ra, võ công bực này, lòng dạ bực này, khí khái bực này, ngay cả cách nhau vạn năm, cũng vẫn là nhân vật được lưu truyền, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, tên của người này dĩ nhiên biến mất trong cõi phong trần, khồn có vết tích nào được lưu truyền đến ngày nay! Điều này với Lăng Thiên mà nói, không thể không nói là một chuyện đáng tiếc cực lớn! Tưởng nhớ đến một thân thần công vô địch của vị tiền bối này, có lẽ năm đó ngang dọc giang hồ hiệu lệnh võ lâm, tư thế oai hùng tuyệt đỉnh, Lăng Thiên không khỏi có phần mong mỏi khát khao! Xem qua từng loại võ công một, Lăng Thiên phát hiện năm loại võ công này, uy lực tuy rằng không thể so sánh với Kinh Long Thần Công của chính mình, thậm chí so với chiêu số ở kiếp trước của mình vẫn còn một khoảng cách nhất định, nhưng tại thế giới này mà nói, không thể nghi ngờ đã là công pháp tối cao! Chí ít, trong cảm giác của Lăng Thiên, võ công như thế này vẫn còn hơn cả võ công của Vô Thượng Thiên hiện tại! Cúi người hành lễ, Lăng Thiên nghiêm mặt nói: - Tiền bối yên tâm, Lăng Thiên tuy rằng không thể tự mình tu tập công pháp của tiền bối, nhưng nhất định sẽ vì tiền bối tìm một vị căn cốt phù hợp để truyền thụ, truyền lưu uy danh của tiền bối thiên thu vạn tái.
Đứng lên, Lăng Thiên trịnh trọng cất cuốn bí tịch vào trong lòng, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Đi tới giữa gian thạch thất, chiếu theo ký hiệu mà Quân Chiến Thiên lưu lại, Lăng Thiên dễ dàng tìm được vị trílinh thạch tiên nhũ. Liệt Thiên Kiếm gõ nhẹ xuống, Lăng Thiên mới phát hiện hai câu bên trong ngọc bội lúc trước là "Liệt Thiên chi duệ, mạc khả tranh phong" có ý tứ gì. Mức độ cứng rắn của những tảng đá trên mặt đất nơi này đều vượt xa thạch bích ở bên ngoài. Đao kiếm tầm thường cho dù vận toàn lực chém đến chỉ sợ cũng chưa chắc sẽ lưu lại được chút tích, trừ phi có được thần binh lợi khí cao cấp nhất. Quả thực muốn phá vỡ mặt đất này chỉ có thể là Liệt Thiên Kiếm! Đương nhiên, huyền thiết kiếm mà Lăng Thiên mới sáng chế ra cũng có thể làm được, nhưng vị Quân Chiến Thiên kia chắc chắn sẽ không biết, hoặc có lẽ ở thời đại của ông ta, cũng chỉ có chuôi thượng cổ thần binh Liệt Thiên Kiếm này mới có thể làm được việc này mà thôi. Lấy công lực của Lăng Thiên, phụ thêm độ sắc bén của Liệt Thiên Kiếm, không ngờ cũng tổn hao cả giờ đồng hồ mới có thể đào được xuống ba thước. Một khối ngọc thạch trắng tinh tựa như trong suốt lộ ra, đưa tay đến có cảm giác ôn nhuận, nhưng lại cứng rắn không gì sánh nổi! Lăng Thiên cẩn thận đưa tay nắm chắc bốn góc khá bằng nhẵn của ngọc thạch, vận khởi toàn thân công lực: - Phốc
một tiếng, kéo ngọc thạch ở trong lòng đất lên, đi hai bước, vội vã đặt nó trên thạch bích, hổn hển thở gấp hai hơi, trên trán đã rịn mồ hôi. Thử nghĩ một chút, lấy công lực kinh người của Lăng Thiên còn phải cố sức như vậy, khó khăn đến mức nào hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được. Thân khối ngọc thạc này dài, dày chừng năm xích,thể thích không quá lớn nhưng lại nặng đến mấy ngàn cân! Nếu không phải Kinh Long Thần Công của Lăng Thiên đã tu luyện đến tầng mười đỉnh phong, thật sự không nhổ ra nổi! Lau mồ hôi, Lăng Thiên tỉ mỉ đánh giá khối ngọc thạch trước mắt. Đây chính là mục tiêu lớn nhất mà mình đến đại lục Thiên Phong! Xuyên qua ngọc thạch, chỉ thấy bên trong nó, mơ hồ có quang hoa lưu chuyển, tựa như là một vật còn sống. Cẩn thận vạch một ký hiệu bên trên ngọc thạch, Lăng Thiên vận toàn thân nội công, nâng Liệt Thiên Kiếm lên, dùng mười hai thành công lực, hạ xuống một kiếm cực nặng! Tang một tiếng, ngọc thạch vô thanh vô tức vỡ xuống một khối. Lăng Thiên thoáng lảo đảo, gần như ngã quỵ, dở khóc dở cười nhìn khối ngọc thạch, có chút buồn bực. Mặt ngoài khối ngọc thạch cứng như vậy, ai ngờ một kiếm xẻ xuống phía dưới, dĩ nhiên lại như đậu hũ, vụt cái mở ra, nếu không phải Lăng Thiên thu kiếm nhanh, thì chỉ thiếu chút nữa sẽ trảm đến chân hắn. Nếu tuyệt đỉnh cao thủ đương đại Lăng Thiên tự chặt chân mình xuống, khẳng định nổi danh sử sách, đương nhiên là tiếu danh ngàn năm rồi. Đưa tay sờ thử, không ngờ ngọc thạch lại ôn nhuận nhẵn nhụi, hình như là bán dịch thể… "Hóa ra là như vậy." Lăng Thiên thầm nói một câu, ngồi xổm xuống, bắt đầu dụng kiếm tỉ mỉ đẽo gọt, giống như người ra gọt vỏ củ cải, từng lớp một gọt vào trong. Chỉ trong chốc lát trên mặt đất đã rải đầy từng mảnh ngọc thạch nhỏ. Nếu đem nguyên khối ngọc thạch này bán ra, phỏng chừng sẽ thu lại vàng bạc nhiều đến mức phú khả địch quốc! Chỉ là hiện tại Lăng Thiên hiển nhiên chẳng quan tâm đến cái này… Nửa canh giờ qua đi, Lăng Thiên mới xấp xỉ hoàn thành công trình chẳng khác gì người ta thêu hoa, trong tay chỉ lại một khối bạch sắc mỹ ngọc to chừng hạt ngô, nhẵn nhụi ôn hoạt, sờ vào thấy mềm mềm dinh dính, chỉ cầm trong tay, đã có cảm giác thoải mái khó tả thành lời, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra… Nâng lên trước mặt nhìn qua, bên trong có một đạo quang hoa phát ra ánh sáng bạc ngoằn ngoèo lưu động, lấp lánh nhiều màu. "Thực sự là thứ tốt, chuyến này thực sự không uổng công rồi!" Lăng Thiên tán thán một câu, vừa muốn cất nó vào trong ngực, đột nhiên sửng sốt, nhìn lại bàn tay mình, chỉ thấy trong lòng bàn tay ướt nhẹp! Quang hoa ở thể lỏng bên ngoài ngọc thạch rõ ràng đã thẩm thấu qua lớp thạch bên ngoài, chậm rãi thấm ra. Ngọc thạch này nhìn qua có vẻ kiên cố vô bỉ, dĩ nhiên không thể khắc chế được quang hoa tỏa ra ngoài! Lăng Thiên chép miệng tiếc nuối, nhất thời hiểu rõ nguyên nhân ở bên trong. Xem ra đạo quang hoa này dựa vào tầng da bên ngoài cứng như kim cương của ngọc thạch, mới bị cầm cố ở bên trong, lúc này tầng da bên ngoài đã không còn nữa, ôn chi ngọc thạch ở bên trong không thể ràng buộc nó nữa. "Thế này thì phải làm sao nhỉ?" Lăng Thiên nhất thời lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng mình còn chưa kịp trở lại, thì nó đã bốc hơi thành tinh Đang lúc phiền não, đột nhiên cảm thấy tốc độ lưu động của quang hoa bên trong càng lúc càng nhanh, đảo qua đảo lại chẳng khác gì chạy nước rút, tiếp đó "xuy" một tiếng, phá tan ngọc thạch quản bích, một dòng nước nhỏ cỡ sợi tóc phun ra. Một mùi hương đậm đà ngọt ngào nhất thời tràn ngập thạch thất! Tân dụng thời cơ, thời gian không đợi ta! Một khi thời cơ mất đi, thiên linh địa bảo sẽ triệt để tiêu tán! Tuy rằng Lăng Thiên không dám chắc sau khi mình dùng thì có thể thừa nhận nổi dược lực khổng lồ hay không, nhưng hiện tại đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa! Lăng Thiên xoay chuyên tâm tư, đưa lên miệng, tiếp lấy đạo ánh sáng màu bạc, từng giọt nước mát lạnh chảy vào trong miệng Lăng Thiên, tựa như quỳnh tương ngọc dịch xuôi xuống cổ họng. Lăng Thiên nhất thời cảm giác toàn thân lâng lâng, lục phủ ngũ tạng tựa hồ như vừa được tinh lọc, cảm giác cực kỳ khoái mỹ liền tràn ngập trong cơ thể, đến từng cảm quan… Nhẹ nhàng như thần tiên… Loại cảm giác này, Lăng Thiên dám đánh cuộc với bất kỳ người nào, so với ăn ma túy còn thoải mái gấp trăm lần! Không, là gấp hàng ngàn lần, hàng vạn lần… Bất quá… Quyển 7