Lăng Thiếu! Nhẹ Một Chút, Đau!

Chương 17



Trên đường đi tìm người vệ sỹ đó, Mạnh Trường Lăng chăm chú xem lí lịch của anh ta, anh phát hiện người vệ sỹ này trước đây đã từng có ba năm làm lính cứu hỏa, tim anh bỗng đập mạnh, cảm giác như thể mình vừa được cứu sống, vừa trở về từ cõi chết vậy.

Một niềm hy vọng mãnh liệt dâng lên trong lồng ngực, khiến anh vừa xúc động vừa cảm thấy bất an.

Chiếc xe dừng lại trước một con ngõ hẹp, họ phải xuống xe mới vào trong được.


Lần theo địa chỉ trong lí lịch, họ tìm thấy nhà người vệ sỹ đó, bên trong cánh cổng sắt rỉ sét là ba ngôi nhà ngói vừa mới được sơn sửa lại, Hạ Phi cất tiếng gọi nhưng không ai trả lời.

Mạnh Trường Lăng cau mày, anh nghe thấy có tiếng bước chân khe khẽ phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông dáng người cao gầy, tay đang xách giỏ đồ ăn bước đến, nhìn thấy hai người họ, anh ta bỗng nhiên hoảng loạn.

"Cao Húc!” Mạnh Trưởng Lăng cất tiếng gọi rồi tiến về phía người đàn ông, Cao Húc hoảng sợ lùi về phía sau, Hạ Phi thấy anh ta có ý định bỏ chạy liền lập tức chặn lại, lúc này Mạnh Trường Lăng đã nhanh chân bước đến trước mặt anh ta.

"A Nhuyễn đâu?" Mạnh Trường Lăng hỏi với giọng sốt sắng.

Cao Húc lắc đầu.

Mạnh Trường Lăng thấy vẻ hối hận và hối lỗi trong đôi mắt anh ta, anh bỗng cảm thấy lo lắng, "Trả lời mau, có phải cậu đã cứu A Nhuyễn không? Cô ấy đang ở đâu?"Sau khi sinh con xong, A Nhuyễn bị thương, hơn nữa còn có thể bị bỏng bởi đám cháy, đúng ra cô ấy phải được điều trị và nghỉ ngơi trong bệnh viện, thế nhưng anh đã tìm khắp tất cả các bệnh viện trong thành phố nhưng đều không tìm thấy cô.


"Trả lời mau!" Mạnh Trường Lăng sốt sắng hai tay túm lấy cổ áo, đôi mắt ngấn đỏ trợn trừng nhìn Cao Húc.

Hạ Phi đứng cạnh cũng sốt sắng thúc giục.

Cao Húc mím chặt môi, giọng thấp thỏm lo sợ: "Hôm đó tôi xin nghỉ và chuẩn bị về nhà, đi được nửa đường thì phát hiện quên điện thoại nên quay lại tìm, đúng lúc này tôi thấy biệt thự đang xảy ra hỏa hoạn, tôi thấy có bóng người trong phòng tắm tầng hai, tôi liền trèo lên sân thượng, đập vỡ cửa sổ rồi nhảy vào bên trong cứu người, lúc vào trong phòng tắm, tôi thấy cô Nguyễn toàn thân đầy máu, đang nằm ngất dưới sàn! ""Lúc đó, khói đã ập vào phòng tắm, không còn nhiều thời gian suy nghĩ, tôi cố gắng đưa cô Nguyễn ra khỏi phòng tắm, lúc đó tôi định đưa cô ấy đến chỗ ông chủ, nhưng thấy bà chủ cũng đang ở đó nên tôi hơi do dự, đúng lúc này thì cô Nguyễn tỉnh lại, cô gào khóc đưa tay ra hiệu đòi lao vào đám lửa đang cháy ngùn ngụt trên tầng hai, tôi hiểu rằng lúc đó cô ấy muốn vào cứu hai đứa bé! ”"Trước đây tôi đã từng là lính cứu hỏa, nhìn vào thế lửa lúc đó, tôi dám chắc rằng cho dù cổ vào được bên trong đi chăng nữa thì cũng không thể được cứu bai đứa bé, tôi nói sự thật này với cô ấy, nét mặt cô ấy đau đớn tuyệt vọng… Tôi gắng sức bế cô ấy thoát ra ngoài, lúc đó cô ấy nhìn thấy ông chủ và bà chủ đang ở cùng nhau, bỗng cô ấy bị kích động mạnh, sau đó cho dù tôi có khuyên can thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn nhất quyết đòi tôi phải đưa cô ấy rời khỏi biệt thự.

""Lúc đó tôi mềm lòng nên đã đồng ý, thấy cô ấy bị thương rất nặng, tôi định đưa cô ấy đến bệnh viện, nhưng cô ấy nhất quyết không chịu, không còn cách nào khác tôi đành phải đưa cô ấy về nhà, cô ấy bị mất rất nhiều máu, sợ cô ấy sẽ chết nên tôi liền đưa đến trạm y tế gần đó, bác sĩ thấy vậy hoảng sợ và yêu cầu đưa cô ấy đến bệnh viện lớn hơn để truyền máu, nhưng cô ấy lắc đầu, ra hiệu thà chết cũng nhất quyết không chịu đi, tôi van xin bác sĩ điều trị cho cô ấy, bác sĩ sau đó truyền thuốc cầm máu cho cô ấy, tôi tranh thủ lúc cô ấy đang truyền nước chạy ra ngoài mua ít đồ ăn cho cô ấy, lúc quay về thì đã không thấy cô ấy trong phòng nữa.

”"Bác sĩ nói cô ấy mới truyền được một nửa chai nước đã tự ý bỏ đi.

"Mạnh Trường Lăng cau mày lắng nghe từng câu từng lời của Cao Húc.


A Nhuyễn nghĩ rằng cả hai đứa bé đã chết, chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Nếu đám cháy đó thật sự là do cô ấy gây ra, cô ấy sẽ càng đau đớn hơn gấp trăm lần.

Cô ấy hận chính mình, và cũng hận cả anh nữa.

Cô ấy thà chết cũng không muốn quay lại bên anh.




Bình Luận (0)
Comment