Tên mập Trương Minh Thắng này xem ra thắng không ít, ánh hắn vốn đã nhỏ bây giờ lại cười híp lại chỉ thành một đường cực mảnh. Hôm nay không biết có vận mệnh đưa đẩy hay sao mà hắn thắng được một ít tiền mạt chược, tổng cộng hơn năm trăm đồng.
Nếu là trước đây thì chỉ hơn năm trăm đồng sẽ không được Trương Minh Thắng thèm để ý, nhưng hôm nay thì khác hẳn. Năm trăm đồng hôm nay chính là lợi nhuận thu được khi cùng chơi mạt chược với lão đại. Tên mập này mặt không đỏ tim không đập loạn, hắn chỉ tùy tiện nói:
- Giết con mẹ nó, giết con mẹ nó đi! Hôm nay nếu thắng trở về ta nhất định phải đi mua một tá quần lót, ta sẽ mãi mãi không bao giờ mặc những quần lót mua bằng loại tiền khác.
Đám người ở đây đều cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ngay cả Lâm Bắc Phàm cũng nổi đầy da gà.
Ngồi đối diện với Lâm Bắc Phàm chính là Từ Đan, cô nàng đang dịch ghế xê ra một chút, bởi vì phần lớn số tiền kia đều là cô thua. Lúc này cô cho rằng trong đầu tên mập kia có suy nghĩ xấu xa, hơn nữa chuyện này lại có liên quan đến chính mình.
- Chỉ là vài trăm đồng lẻ mà thôi, giống như chưa bao giờ thấy tiền vậy.
Có người không thể chấp nhận được bộ dạng chó chết của Trương Minh Thắng, kẻ đó khẽ nói thầm một câu.
- Giết!
Trương Minh Thắng đứng thẳng người lên, một quán mạt chược nho nhỏ mà có người dám ra oai trước mặt hắn sao?
- Gì vậy chú em?
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên, hắn khẽ liếc Trương Minh Thắng.
- Vui quá, chỉ vui mừng quá mà thôi, hì hì!
Trương Minh Thắng cười khan vài tiếng rồi ngồi xuống:
- Chia đi, chúng ta tiếp tục chơi!
- Dm còn dám đứng dậy sao? Muốn đánh nhau à? Không nhìn thấy đức hạnh của mình hả?
Vị huynh đệ kia thấy Trương Minh Thắng chịu khuất phục thì lập tức đứng dậy chửi bới loạn xạ. Tên khốn nạn này hoặc là không làm nhưng đã làm thì phải hoành tráng, hắn đứng lên dùng ánh mắt hung hăng nhìn Trương Minh Thắng:
- Mày có tin, chỉ cần ở Nam Thành, anh đây muốn mày dẹt thì mày phải dẹt, muốn mày tròn thì bắt buộc phải tròn không?
- Em...Tin, em tin!
Trương Minh Thắng trưng ra một bộ mặt tươi cười, hắn hầu như đã muốn dùng đậu hũ để đập chết chính mình.
- Ôi chao, thật là náo nhiệt! Lâm lão đệ, chỗ chú thật dễ tìm đấy! Ha ha ha ha.......
Một tiếng cười dài từ xa truyền đến.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa quán mạt chược.
Chỉ thấy một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, dáng người rất khôi ngô, toàn thân bùng ra những luồng khí thế bức người đang đi vào quán mạt chược. Nhưng mở cửa cho hai người kia chính là hai tên đàn ông to cao trai tráng toàn thân mặc tây phục màu đen.
Điều này còn chưa đáng sợ, mà điều đáng sợ đang nằm bên ngoài quán mạt chược, ngoài đó có sáu chiếc xe hơi Mercedes- Benz 600 cùng một màu. Mỗi chiếc xe đều dùng kính một mặt, không ai biết được trong xe còn người nào đang ngồi hay không. Nhưng đám người ở đây đều không phải kẻ ngốc, ai cũng biết được người đang đi vào quán mạt chược tuyệt đối là loại đội trời đạp đất.
Có người nào không biết được truyền thuyết về Nam Thành nhất ca Đường Thiết Sơn sở hữu một đội xe hai mươi chiếc Mercedes- Benz 600 chứ? Chẳng lẽ người trước mặt chính là... Không thể nào, đây tuyệt đối là chuyện không thể. Đường Thiết Sơn sao lại đến địa phương này được?
Sau khi vào quán mạt chược, kẻ kia cởi áo khoác trên người ra. Không cần hắn kịp phân phó, đã sớm có một tên đàn ông mặc tây phục đen nhanh chóng nhận chiếc áo khoác, sau đó lại cẩn thận đặt nó lên trên cánh tay của mình.
Người này phất tay, hai tên đàn ông kia có chút do dự nhưng vẫn không dám theo sau, chỉ dám đứng yên như tượng ở hai bên cánh cửa. Hai người này không dám nhúc nhích nhưng lại ngẩng đầu ưỡn ngực lên. Không ai nhìn thấy được con mắt hai người đàn ông này trong kính râm, lúc này tinh quang trong mắt bọn họ đang bắn ra khắp bốn phía.
- Lâm lão đệ, làm ăn có lời không?
Người tới chính là Đường Thiết Sơn, lão cáo già này cười lên hả hả rồi hỏi một câu.
Trương Minh Thắng cũng là người thông minh, hắn biết Đường Thiết Sơn muốn chơi một cách âm thầm, nên cũng không đứng dậy chào hỏi mà chỉ khẽ gật đầu.
- Thua hơn một trăm, tất cả đều nằm trong tay tên mập!
Lâm Bắc Phàm cảm thấy khó hiểu mà trả lời một câu.
- Đâu dám đâu dám! Chỉ là vận may đến, vận may đến mà thôi! Hì hì hì hì!
Trương Minh Thắng lập tức cười giống như vừa vớ được vài triệu vậy.
- Thua hơn một trăm sao?
Vẻ mặt Đường Thiết Sơn lộ ra vẻ thương tiếc. Đừng tưởng rằng Đường Thiết Sơn là Nam Thành nhất ca mà không hiểu cuộc sống bình dân, hắn đã tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng thì có đau khổ nào mà chưa từng nếm qua chứ? Có loại người nào mà hắn chưa từng tiếp xúc đây? Vị Nam Thành nhất ca này lập tức vứt bỏ vị trí hiện tại của mình để cùng tầng lớp với Lâm Bắc Phàm. Nếu Lâm Bắc Phàm ngươi có thể an phận thì Đường Thiết Sơn ta không thể chơi vài ván mạt chược được sao? Đường Thiết Sơn xắn tay áo, hắn nhìn Lâm Bắc Phàm rồi cười nói:
- Lâm lão đệ, nói thật đi, tối qua có phải đã sờ soạng nữ nhân không?
Lúc này Lâm Bắc Phàm mới quay đầu lại nhìn Đường Thiết Sơn, hắn cười lên ha hả rồi nói:
- Sao lão ca lại có hứng thú đến địa phương này chơi mạt chược?
- Lâm lão đệ ở đâu thì địa phương đấy chơi đùa rất tốt!
Đường Thiết Sơn quét mắt nhìn bốn người đang ngồi trên bàn rồi tập trung về phía một người đàn ông lạ mặt, hắn cười cười rồi nói:
- Huynh đệ, có thể nhường vị trí của mình cho tôi không?
Thấy Đường Thiết Sơn hoành tráng như vậy, tên kia đã bị dọa vã đầy mồ hôi lạnh, sao lại không gật đầu đồng ý chứ?
Trên bàn bốn người thì có Đường Thiết Sơn, Lâm Bắc Phàm, Trương Minh Thắng ba đại lão gia, người còn lại chính là Từ Đan. Lúc này cô nàng Từ Đan cảm thấy chính mình chẳng hiểu ra sao cả, quả thật có chút sợ hãi, cô sợ mình vô duyên vô cớ đắc tội với đại nhân vật kinh thiên. Nhưng lòng hiếu kỳ của phụ nữ có thể hại chết mèo, vì muốn tìm ra một chút bí mật trên người Lâm Bắc Phàm mà Từ Đan sẽ không từ bất kỳ cái giá nào. Nhưng sau này khi nghe nói trước đó mình từng chơi mạt chược với một người khủng bố như Đường Thiết Sơn thì thiếu chút nữa bị dọa đổ đầy mồ hôi lưng.
Sau khi chơi mạt chược được hai canh giờ, Lâm Bắc Phàm nhíu mày nói:
- Không chơi nữa, tôi còn phải đi làm!
- Lúc làm việc mà vẫn có thể đi chơi mạt chược, cũng chỉ Lâm lão đệ mới có tư cách này!
Đường Thiết Sơn cười một cách cởi mở:
- Nhưng tôi chạy đường xa tới đây tìm Lâm lão đệ, chú không thể mời tôi vào Kim Sắc Hải Ngạn uống vài chén được sao? Như vậy mới có ý tứ chứ!
Đúng là tình hình hiện nay khó có thể tìm được tên nào mặt không dày! Lâm Bắc Phàm thở dài, sau khi tính tiền thì chào Từ Đan một câu bước ra khỏi quán mạt chược. Đường Thiết Sơn đi theo không chút do dự, cũng không cần Lâm Bắc Phàm phải mời.
Nhưng Từ Đan lại cảm thấy hơi bực bội, sau khi chơi vài lượt dù mình kiếm được vài trăm đồng nhưng không nghe được bất kỳ điều gì bí mật của Lâm Bắc Phàm, đúng là tiếc nuối! Nhưng cô cũng có thể khẳng định tiểu tử Lâm Bắc Phàm này tuyệt đối không phải loại đơn giản.
Lâm Bắc Phàm tùy tiện tìm một phòng riêng trong Kim Sắc Hải Ngạn, Đường Thiết Sơn cũng theo vào. Trương Minh Thắng đắn đo một chút, thấy lão đại và Đường Thiết Sơn cũng không có ý muốn giữ mình lại, hắn biết rõ giữa hai người bọn họ sẽ có những lời nói mình không nên nghe nên biết điều mà cáo từ.
- Lâm lão đệ, tôi đã đồng ý chuyện của cậu thì sẽ làm được. Tiền đầu tư giai đoạn đầu của Lâm Gia Thôn đã đến, nghe những tên quản lý nói người trong Lâm Gia Thôn hầu như đều muốn thờ cúng bài vị của cậu trong nhà. Hiện nay ngươi chính là thần tiên sống của Lâm Gia Thôn đấy.
Đường Thiết Sơn ngồi xuống ghế sa lông, lão cười nói:
- Hình như bọn họ còn chuẩn bị nặn tượng cho cậu, muốn đặt ở giữa thôn để vạn người kính ngưỡng.
Vừa nghe nói tiền đầu tư đã vào đúng chỗ, tâm tình Lâm Bắc Phàm trở nên khá tốt, hắn khẽ gật đầu nói:
- Lúc nào số tiền kia mới chảy vào thôn?
- Ha ha, tiền của Đường Thiết Sơn ta không thể dừng lại bậy bạ được, bọn họ cũng chẳng dám giữ lại lâu đâu.
Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói:
- Tiền anh đầu tư đều là của Fukawa thua cuộc, anh chẳng qua chỉ mượn hoa hiến phật mà thôi.
- Làm sao chú có thể nói như vậy được?
Đường Thiết Sơn bị dọa nhảy dựng lên, không phải tên này đang nói rõ chuyện mình đầu tư vào Lâm Gia Thôn chẳng có chút công lao nào sao? Lão quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm rồi nghiêm túc nói:
- Lúc trước ta cũng không hy vọng chú kiếm được mười tỷ, lần này lợi nhuận tuy không phải là mười tỷ, mà chỉ là mười đồng ta cũng sẽ đầu tư vào Lâm Gia Thôn. Đường Thiết Sơn ta cũng có danh dự.
- Đâu có nói không tin anh, địa bàn của Hồ Điệp bang không phải do chính Liêu Thiên Cửu nhường lại sao?
- Tuy Liêu Thiên Cửu rất không tình nguyện nhưng ta đã đồng ý thì dù tổn binh một ngàn giết địch một trăm cũng phải làm được chuyện này.
Đường Thiết Sơn trở nên trầm mặc, lão đột nhiên chuyển chủ đề:
- Lâm lão đệ, hôm nay tôi tìm đến chú là có việc.
Nói gì vậy, Đường Thiết Sơn ông là nhân vật thế nào? Nếu không có chuyện gì thì sao lại chạy đến Kim Sắc Hải Ngạn tìm tôi chứ? Tôi lạ quái gì cái mặt ông chứ? Lâm Bắc Phàm hít vào một hơi thật sâu, hắn ra vẻ rất kinh ngạc:
- Phải không đấy? Có chuyện gì? truyện được lấy tại truyenggg.com
- Không nên hiểu lầm, không phải tôi đến tìm chú cần hỗ trợ mà hy vọng chúng ta có thể cùng nhau hợp tác.
Đường Thiết Sơn lấy ra một điếu xì gà đưa cho Lâm Bắc Phàm, thấy Lâm Bắc Phàm khoát tay từ chối thì đưa lên miệng châm lửa. Lão hút vào một hơi rồi nói:
- Lâm lão đệ, chú nên biết chỉ còn nửa tháng là tổ chức Đại hội thần bài lần thứ ba mươi sáu rồi.
- Đại hội thần bài lần thứ ba mươi sáu là quái gì? Tôi không có hứng thú với vấn đề này, cho nên sẽ không quá để ý.
Thì ra là chuyện này sao? Mình đã đồng ý với Tiểu Kim nhất định phải tham gia, không bằng nghe xem Đường Thiết Sơn có chuyện gì cần nói.
- Lâm lão đệ tâm trong sạch, ít ham muốn, ta đã sớm biết rồi.
Đường Thiết Sơn ho khan một tiếng, giọng nói trở nên dõng dạc:
- Nhưng lần trước Lâm lão đệ cũng thấy rồi đấy, Fukawa dám ngang ngược trong Kim Ngọc Thiên Đường của ta, hắn thắng tiền của ta cũng chẳng sao nhưng tên này lại sỉ nhục tinh thần Trung Hoa của chúng ta. Chúng ta đường đường là con cháu của Viên Hoàng Hoa Hạ, có cái có thể nhịn nhưng cũng có cái không thể nhịn được!
Đúng là lão cáo già, vừa muốn làm kỹ nữ nhưng vẫn không quên tạo ra cho chính mình cái bàn thờ trinh tiết. Lâm Bắc Phàm rút ra một điếu Marlboro đưa lên miệng châm lửa, hắn dùng giọng nghi ngờ nói:
- Fukawa đã chơi xong rồi, nhưng chuyện này có liên quan gì đến Đại hội thần bài chứ?
- Nhìn đốm mà có thể thấy được cả con báo sao? Đại hội thần bài lần này cũng không thiếu đám con cháu giỏi đánh bạc của Viêm Hoàng chúng ta tham gia, nhưng kết quả cuối cùng thì không cần nói cũng biết. Phải biết rằng lần này tham gia vào thi đấu đổ thần còn có cả sư muội Y Đằng Thanh Tử của Bố Xuyên Nội Khốc tham gia, nhưng vị này còn tài giỏi hơn Bố Xuyên Nội Khốc rất nhiều, cô gái kia đã xuất sư rồi! Y Đằng Thanh Tử đã biết chuyện của Bố Xuyên Nội Khốc, lần này cô ta sẽ lợi dụng cơ hội Đại hội thần bài mà báo thù thay cho Fukawa. Cô ta sẽ chà đạp lên đế quốc Hoa Hạ của chúng ta, sẽ chà đạp chú... Lâm lão đệ!
- Như vậy xem ra Đường tiên sinh rất yêu nước.
Đường Thiết Sơn hít vào một hơi thật sâu, sau đó lão dùng ánh mắt mông lung nhìn về phía trước. Lão trầm mặc một lúc rồi lẩm bẩm nói:
- Vì sao trong mắt của tôi chứa lệ? Bởi vì tôi rất yêu quê hương.
Nếu Ngải Thanh mà nhìn thấy bộ dạng này của Đường Thiết Sơn thì chắc chắn sẽ vỗ thẳng vào mặt lão, lão cáo già này quá mức vô sỉ rồi.
- Phía sau thì sao? Có người nào khác nữa không?
Lâm Bắc Phàm dùng vẻ mặt như cười như không nhìn Đường Thiết Sơn, muốn giả vờ với ta sao? Không có cửa đâu!
Dù Đường Thiết Sơn da mặt dày cũng không khỏi mặt già đỏ lên, lão cười khan nói:
- Đương nhiên, cuộc thi đấu này cũng là một cơ hội đối với chúng ta. Nếu Lâm lão đệ đồng ý hợp tác thì tiền thưởng không phải chỉ là số tiền nhỏ một trăm triệu đô la như vậy đâu.