Lãng Tích Hương Đô

Chương 133

Thần bài hay không thần bài, truyền thuyết hay không truyền thuyết Thiết Đầu đề không quan tâm, điều duy nhất mà hắn quan tâm đó là bản thân có thể thu được lợi ích gì! Suy nghĩ một hồi, Đường Thiết Sơn vội ho khan một tiếng, nói:

- Điều này, Thomas tiên sinh, có thể ngài còn không biết tính tình của Lâm tiên sinh, cậu ta là người thanh tâm quả dục không màng danh lợi, lần này cậu ta tới tham gia Đại Hội Thần Bài là do tôi lừa gạt đến. Tôi đã đề thăng kết quả của Đại Hội Thần Bài lần này lên thành niềm vinh quang của dân tộc.

- Đường tiên sinh là một thương nhân, tôi làm như vậy kết quả chủ yếu vẫn là hai bên cùng thắng! Tôi đã tính toán một chút, nếu như dựa theo phương hướng cũ tiếp tục làm tới, cuối cùng Đường tiên sinh có thể thắng tới tay ước chừng ba mươi triệu đô la mỹ, con số này quả thật là một con số khiến người ta rất động lòng. Nhưng nếu như Đường tiên sinh và Lâm tiên sinh cùng hợp tác với chúng tôi, tôi cam đoan chúng ta thu lợi tuyệt đối không dừng lại ở con số đó.

Thomas cũng không vội một chút nào bởi vì hắn biết muốn làm cho Đường Thiết Sơn hợp tác với mình cần phải đưa ra đủ lợi ích.

Quả nhiên, Đường Thiết Sơn hít sâu một hơi, nói:

- Ý tứ của Thomas tiên sinh là?

- Sòng bạc của chúng tôi phá lệ tạo thế cho Lâm tiên sinh, nhưng nếu như Đường tiên sinh ở bên ngoài phòng đấu mở cá độ với số tiền cá cược vượt quá năm mươi triệu đô la mỹ vậy thì chúng tôi muốn lấy ba mươi phần trăm lợi nhuận; Nếu như lợi nhuận mà Đường tiên sinh thu được không vượt quá năm mươi triệu đô la mỹ, chúng tôi một phần cũng không lấy, năm phần trăm tiền boa cũng không lấy.

Thomas tiên sinh bộ dạng của một lão cáo già, cười nói:

- Đường tiên sinh, tôi là một người có lòng tham rất lớn, hoặc là không ăn, đã ăn phải ăn cho bằng no!

- Không thành vấn đề!

Cục diện hai bên cùng thắng, Đường Thiết Sơn không nói hai lời mở miệng đáp ứng.

- Nhưng đây không phải là vấn đề nhỏ, tôi không hi vọng xuất hiện bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, cho nên tôi vẫn hi vọng có thể được nói chuyện với Lâm tiên sinh.

- Cái này thì không cần, nói chuyện với tôi cũng được rồi, chuyện của cậu ta tôi có thể làm chủ.

Đường Thiết Sơn lo lắng sau khi Thomas gặp mặt Lâm Bắc Phàm xong sẽ một cước đá văng mình đi, hai người bọn họ đạt thành hiệp nghị cùng hợp tác cùng nhau kiếm tiền.

Thomas lắc đầu, trịnh trọng nói:

- Rất xin lỗi! Tôi phải có được cái nhìn sơ bộ về Lâm tiên sinh, chủ yếu là vì xác định một chút kỹ thuật của Lâm tiên sinh. Hi vọng Đường tiên sinh có thể hiểu được, tôi đang lấy danh dự của sòng bạc ra đặt cược, tôi không được thua!

- Ngài muốn biết điều gì? Hỏi tôi là được.

Vấn đề thuộc về nguyên tắc, Thiết Đầu sẽ không nhượng bộ.

- Điều này... Đường tiên sinh thực hiểu rõ về Lâm tiên sinh sao?

- Đâu chỉ hiểu rõ không thôi!?

Đường Thiết Sơn cũng biết nói khoác, mặc dù nói khoác không nhiều, hắn bình tĩnh liếc nhìn Thomas một cái, thản nhiên nói:

- Ngài có biết quan hệ giữa tôi và Lâm tiên sinh là gì không? Nếu như tôi không có đủ lý do tin tưởng Lâm tiên sinh, ngài cho rằng tôi sẽ mạo hiểm tán gia bại sản làm nhà cái mở cá độ sao? Tôi không ngại nói cho ngài biết, cậu ta là con rể của tôi.

- Hóa ra là như vậy!?

Thomas như giật mình bừng tỉnh, sửng sốt một hồi, vội mỉm cười gật đầu nói:

- Tốt! Tôi sẽ phác thảo một phần về hiệp nghị hợp tác giữa chúng ta, cũng sẽ bắt đầu tạo thế cho Lâm tiên sinh, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.

- Vui vẻ vui vẻ, đúng rồi, Thomas tiên sinh, có một sự kiện làm cho tôi cảm thấy phiền não.

Đường Thiết Sơn mặt mày ủ rũ, cười khổ nói:

- Con rể tôi ở vòng đấu loại đã xây dựng nên một tình hữu nghị sâu đậm với người phục vụ, Carole tiểu thư, của ngài. Cậu ta không chỉ một lần tìm tôi nói về vấn đề này, nhưng tôi cho rằng điều này liên lụy đến nguyên tắc của sòng bạc... Là như thế này, cậu ta yêu cầu khi thi đấu chính thức vẫn để cho Carole phục vụ, tôi biết yêu cầu này có chút không hợp lý nhưng vì không làm ảnh hưởng đến tâm tình của cậu ta mà làm ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của cậu ta, tôi hi vọng Thomas tiên sinh có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút về vấn đề này.

Carole tiểu thư? Một người phục vụ của sòng bạc? Tình hữu nghị sâu đậm?

Thomas tiên sinh híp mắt lại, như có điều suy nghĩ.

............ Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com

Sau khi Thomas chào từ biệt Đường Thiết Sơn, lập tức phác thảo hiệp nghị, hơn nữa còn tập hợp tất cả nhân vật đầu não của hội cờ bạc lại một chỗ, vô luận dùng biện gì nhất định phải tận hết khả năng tạo thế cho Lâm Bắc Phàm.

Tạo thế, không gì khác chính là tuyên truyền.

Đường Thiết Sơn ở nước ngoài có thể làm ra mấy tờ tờ rơi phát đi đã là rất tốt rồi! Thomas thì khác, làm giám đốc điều hành của Đại Hội Thần Bài lần này, lão ta có rất nhiều đặc quyền, làm hội trưởng hội cờ bạc LasVegas, lão ta có thực lực rất mạnh!

Vào buổi tối, hành động tạo thế cho Lâm Bắc Phàm lập tức được triển khai với khí thế hừng hực.

Tờ rơi thì không cần phải nói, gần như tất cả khách nhân của sòng bạc bao gồm cả người phục vụ, người làm công tác vệ sinh cũng đều lấy được một tờ quảng cáo tuyên truyền tạo thế của Lâm Bắc Phàm. Trên đó miêu tả sinh động như thật kỳ tích quá quan trảm tướng của Lâm Bắc Phàm.

Sòng bạc có rất nhiều khu vực buôn bán quảng cáo, tất cả đều đổi thành quảng cáo tuyên tuyền tạo thế cho Lâm Bắc Phàm.

Tại lối vào của sòng bạc, trên một tấm bảng quảng cáo diện tích không dưới hai trăm thước vuông là hình ảnh cao lớn mê người của tiểu Lâm ca. Tiểu Lâm ca trong bức ảnh đang ngồi trên bàn chơi bài, một tay chống cằm, trước mặt đặt một cuốn 'Cuộc phiêu lưu của Robinson Crusoe' bằng tiếng Anh, trải qua photoshop chỉnh sửa, nụ cười hèn mọn và thần thái vô sỉ trên khuôn mặt tiểu Lâm ca đã bị xóa sạch thay vào đó chỉ có nét suy tư, tĩnh lặng, phong cách, còn có một chút u buồn nhàn nhạt. Bên cạnh cạnh bức ảnh là một hàng chữ lớn màu đỏ hiện ra vô cùng bắt mắt: Anh ta đọc không phải là "Cuộc phiêu lưu của Robinson", là sự cô đơn!

Ngoại trừ quảng cáo ở cửa ra vào ra, bên trong sòng bạc tùy ý cũng có thể nhìn thấy quảng cáo tuyên truyền cho tiểu Lâm ca. Toàn bộ sòng bạc trở nên sôi sục!!!

Một tuần lễ kịch liệt thi đấu, tuyển thủ được tiến vào vòng đấu chính thức mỗi người gần như kiệt sức, đều nắm chặt thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị trạng thái tốt nhất để nghênh đón vòng thi đấu chính thức. Duy chỉ có tiểu Lâm ca là vẫn như cũ, ăn ăn uống uống. Chẳng qua cũng có một việc làm cho tiểu Lâm ca rất thất vọng, bản thân đi tìm Thiết Đầu nói mấy lần về chuyện của Carole, như thế nào vẫn chưa được giải quyết? Chẳng lẽ Thiết Đầu cũng không có biện pháp lay động nửa điểm quy tắc của Đại Hội Thần Bài? Xem ra tiếc nuối, tiếc nuối rồi...

Hai ngàn tuyển thủ sau khi trải qua đấu loại chỉ còn hai trăm người tiến vào vòng đấu chính thức.

Vòng thi đấu chính thức được tổ chức ở phòng lớn, có sức chứa khoảng năm ngàn người xem, ban đầu giá vé vào xem là tám trăm đô la nhưng bởi vì chú ngựa ô tiểu Lâm ca, đã chấn động cả sòng bạc, hơn nữa hoạt động tạo thế cho tiểu Lâm ca của sòng bạc cũng thu được hiểu quả rất rõ rệt, cho nên khi thi đấu chính thức, Thomas nắm lấy thời cơ không chút do dự tăng giá vé vào lên đến hai ngàn đô la Mỹ! Nếu như bán hết, một trận so tài chỉ riêng tiền vé đã mang về cho sòng bạc một món lời lớn, mười triệu đô la!

Nhìn khắp sòng bài, rất nhiều người không biết thần bài của lần trước là ai, rất nhiều người không biết Thomas là ai, nhưng không ai là không biết tiểu Lâm ca. Hơn nữa, chủ đề sau mỗi cuộc ăn uống no say của mọi người đều là tiểu Lâm ca.

Đương nhiên, tiểu Lâm ca không hề hay biết những điều này. Hắn đến LasVegas một là vì thỏa mãn nhu cầu tiền tài của tiểu Kim; hai là vì mượn cơ hội này đóng đinh Liêu Thiên Cửu; ba là vì chuẩn bị cho mình một khoản tài chính khả quan; cuối cùng, đó là nhìn sư muội của Fukawa, Kiyoko Ito, xem có biện pháp nào mang cô ta về nước hay không.

Tiểu Lâm ca từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới phách lối, sở dĩ hắn phách lối chỉ là vì tẩy sạch ánh mắt của đám người ngoại quốc.

Buổi chiều, chính là trận thi đấu đầu tiên của Lâm Bắc Phàm. Bởi vì không có Carole phục vụ cho mình cho nên tiểu Lâm ca cũng không muốn mang theo cuốn 'Cuộc phiêu lưu của Robinson Crusoe' ra ngoài, hắn cảm thấy bản thân mấy ngày liên tiếp khổ tâm biểu diễn toàn bộ như nước đổ về đông.

- Lâm lão đệ, Lâm lão đệ...

Đường Thiết Sơn trong tay cầm một quyển sách, vẻ mặt hứng phấn:

- Buổi chiều không cần mang 'Cuộc phiêu lưu của Robinson Crusoe' đi thi đấu, trải qua suy nghĩ cẩn thận tôi cho rằng chú nên mang cuốn 'Tội ác và Hình phạt' bằng tiếng Nga này đi!

Kỳ thật, chuyện này nào phải là kết quả của Đường Thiết Sơn sau khi suy nghĩ cẩn thận? Đó là sau khi thảo luận tỉ mỉ, bên phía sòng bạc đã đề cử đến cuốn sách này.

Tác giả của ' Tội ác và Hình phạt' là Mikhailovich Dostoevsky, người này là tác gia chủ nghĩa hiện thực phê phán nổi tiếng của nước Nga. ' Tội ác và Hình phạt' là một bộ tiểu thuyết triết lý xã hội trác việt. Tiểu thuyết thành công phản ánh các phương diện cuộc sống sau cuộc cải cách chế độ nông nô, phát triển tư bản chủ nghĩa ở nước Nga, nghiên cứu thảo luận những vấn đề triết lý xã hội như nghèo đói và phạm tội. Nhưng tiểu thuyết cũng bộc lộ ra toàn bộ mâu thuẫn trong thế giới quan của tác giả. So với cuốn tiểu thuyết 'Cuộc phiêu lưu của Robinson Crusoe' mà nói, ' Tội ác và Hình phạt' có vẻ như càng thần bí và tao nhã hơn một chút.

- Carole cũng không tiếp tục phục vụ tôi, cái gì mà tội với chả phạt, tôi không cần.

Lâm Bắc Phàm không kiên nhẫn khoát tay.

- Ha ha, trải qua can thiệp kịch liệt của anh với phía sòng bạc, rốt cuộc bên phía sòng bạc cũng đưa ra nhượng bộ, chỉ cần anh chi ra năm triệu đô la Mỹ, bọn họ liền phá lệ cho Carole tiến vào khu vực thi đấu chính thức phục vụ cho chú, cho nên chú nhất định phải mang cuốn ' Tội ác và Hình phạt' này.

Thiết Đầu hơi nhíu mày, tiếp tục nói:

- Chẳng qua, năm triệu đô la Mỹ này, chúng ta có nên...

Tiểu Lâm Ca nhận lấy cuốn ' Tội ác và Hình phạt' cười lạnh:

- Anh muốn phá hỏng tâm tình lúc này của em sao?

- Nói cái gì đây? Chú hiểu lầm ý tứ của anh rồi, Đường mỗ anh lại là loại người tính toán chi li vậy sao? Năm triệu đô la Mỹ này, về sau không cần nói trước mặt anh!

Đường Thiết Sơn vỗ vỗ bả vai Lâm Bắc Phàm:

- Anh chờ mong vào biểu hiện hoàn mỹ của chú!

........

Buổi chiều khi đi vào sòng bạc, Lâm Bắc Phàm vừa khéo nhìn thấy Kiyoko Ito. Bởi vì tất cả mọi người đều tham gia thi đấu chính thức, cho nên tất cả được an bài vào cùng một khu vực thi đấu, thời gian hai người đi vào sòng bạc không chênh lệch nhau lắm, vừa khéo tình cờ gặp nhau.

Kiyoko Ito lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm. Cô ta sẽ vĩnh viễn không quên chuyện đã xảy ra ở khách sạn MGM đêm hôm đó, nó đã trở thành mối sỉ nhục suốt đời Kiyoko Ito. Nếu như không thể rửa sạch, cô sẽ hổ thẹn cả đời! Đương nhiên, Kiyoko Ito cũng biết Lâm Bắc Phàm đang nổi tiếng nhưng cô có tự tin tuyệt đối bởi vì cô có tuyệt đối thực lực.

Lâm Bắc Phàm ngược lại rất hào phòng gật đầu mỉm cười với Kiyoko Ito. Dù sao bản thân mình còn muốn mang cô gái này về Trung Quốc, có thể không phá hỏng hình tượng thì không phá hỏng hình tượng! Tránh cho ngày sau bù đắp lại khó như lên trời.

Trong cái nhìn của Lâm Bắc Phàm, thi đấu chính thức và vòng loại không có gì khác biệt cả, chẳng qua đấu chính thức thì tuyển thủ lợi hại hơn một chút mà thôi! Chỉ có điều, sau khi đi vào phòng bạc thi đấu chính thức, bản thân tiểu Lâm ca cũng gặp phải rung động thật lớn.

Loại rung động này là không phải là do thị giác mà là đến từ loại áp lực tinh thần bao phủ toàn bộ căn phòng.

Trong phòng bạc có khoảng sáu bảy ngàn người. Lúc mới đầu còn có vài người chụm đầu ghé tai trò chuyện vui vẻ, nhưng ngay khi tiểu Lâm ca đi vào phòng lớn đám người dần dần yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người lần lượt quay đầu lại nhìn về phía lối đi vào phòng bạc.

Cuối cùng, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Tiêu điểm của sáu ngàn ánh mắt, toàn bộ tập trung ở trên người tiểu Lâm ca.

- Các vị khách quý, các vị bằng hữu, không cần hoài nghi, các vị không có nhìn lầm, vừa mới tiến vào phòng bạc đúng là người đàn ông phương đông thần bí. Anh ta rốt cuộc là cuồng nhân vận may hay là thần bài trong truyền thuyết? Để cho chúng ta mở mắt nhìn xem đi!

Người nói những lời này dĩ nhiên là Carole, vị mỹ nữ tóc vàng bắt mắt ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng bạc, giới thiệu đầy đủ...
Bình Luận (0)
Comment