Lãng Tích Hương Đô

Chương 234

Sau khi cúp điện thoại xong, Lâm Bắc Phàm sờ sờ mặt của mình, ánh mắt như muốn nói: "Tiểu Lâm ca thật quá thông minh, mỗi lần đều có thể giải quyết mọi chuyện dễ dàng, xem ra sau này mình cũng nên cho người khác cơ hội biểu hiện, không thể đoạt hết danh tiếng của họ được, nếu không mình sẽ bị oánh chết mất!"

Tiểu Kim trực tiếp che lỗ tai lại, lười nghe đối phương chém gió.

Lâm Bắc Phàm làm sao mà không biết động tác của Tiểu Kim? Hắn âm thầm chửi mắng đối phương vài câu, lúc này mới vuốt mũi, bực bội kêu lên: "Tuy rằng bọn họ bây giờ không đối phó lại Liêu Thiên Cửu, nhưng mà chúng ta cũng không thể để cho những tên khốn nạn này sống yên ổn được? Chúng ta có nên cho chúng một chút giáo huấn không?"

Tiểu Kim lập tức buông lỗ tai ra, kiêu ngạo la lên: "Đúng vậy, lão đại, chúng ta chạy đến chổ của tên Liêu Thiên Cửu kia, giết sạch đàn ông của chúng, hiếp sạch đàn bà của chúng, cướp sạch hết tài sản của chúng, hắn dám làm vậy với lão đại, quả thật là không coi anh ra gì, thật sự không thể nhịn, chúng ta không thể nhẫn nhịn nữa!"

Xem ra nó đã sớm chuẩn bị rồi, dù sao mấy bữa nay cũng rất buồn chán.

Trên trán Lâm Bắc Phàm xuất hiện vài giọt mồ hôi, Tiểu Kim biến thành bạo lực như vậy từ bao giờ?

Mình tựa hồ chỉ nghĩ muốn cướp đoạt một chút tài sản của Liêu Thiên Cửu mà thôi, chứ đâu có nghĩ rằng sẽ phóng hỏa giết người gì đâu.

Nhưng mà một người một rồng tựa hồ như có chung nhận thức rồi, vì thế trong phòng bảo vệ thì thầm to nhỏ với nhau, lâu lâu vang lên vài tiếng cười tà ác, làm cho những cô phục vụ bên ngoài nghe thấy, không nhịn được run lên, sợ Lâm Bắc Phàm đột nhiên nhào ra, "tử hình" các nàng ngay.

Một cô gái lãnh diễm đứng trên mái nhà của một cao ốc ở Nam Thành, hưởng thụ làn gió nhẹ thổi qua, theo nàng thấy thì cái thành phố này cũng không quá lớn, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trên khuôn mặt trắng như ngọc của nàng, một mắt đen bắn ra từng đạo quang mang cơ trí, cặp môi hồng nhuận khiêu gợi hấp dẫn, làm cho người ta hận không thể cắn vào một cái, nàng mặc một bộ áo da bó sát người, thân thể hấp dẫn hiện lên lả lướt, tràn ngập một sự mê hoặc chết người, làm cho người nhìn có cảm giác không đứng đắn, tựa hồ giống một sát thủ lạnh lùng.

Một thành phố nho nhỏ như vậy mà dĩ nhiên lại gặp một cao thủ như thế, điều này làm cho các nàng phải coi trọng thành phố này.

Nàng giơ bàn tay mảnh khảnh của mình lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của mình, lẩm bẩm: "Lâm Bắc Phàm? Tôi thật sự muốn đấu với người thanh niên này, xem hắn rốt cục có lợi hại như trong băng ghi hình không?"

Nàng ta phảng phất giống như nhìn thấy một món đồ chơi yêu thích vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười hấp dẫn.

Thân ảnh của nàng chợt lóe, liền biến mất trên mái nhà.

..................................................

"Cho mày năm kết bia, một chai rượu đỏ, không được đòi hỏi nữa!"

"Lão đại, anh đang lừa gạt, anh vơ vét tài sản, trong nhà của Liêu Thiên Cửu khẳng định có nhiều tiền, mà anh chỉ cho tôi một chút, giống như tôi đang xin cơm của nah vậy, tôi mặc kệ!"

"Trong nhà hắn nhiều tiền? Hắn ta đã bị chúng ta lừa đi mấy trăm triệu rồi, còn nhiều tiền sao? Có thể có được mấy trăm đồng đã là không tồi rồi, mục đích của chúng ta là quấy rối, chứ không phải đến lấy tiền, chúng ta là giữ gìn chính nghĩa, chứ không phải ăn trộm!"

"Tôi mặc kệ, mười kết bia, năm chai rượu đỏ, yêu cầu của tôi đã rất thấp rồi!"

Tiểu Kim không khách khí kêu lên.

"Mày... mày... được, tao đáp ứng mày, nhưng mà đến lúc đó động tác của mày phải nhanh một chút, đừng để cho người ta phát hiện, nế không, chúng ta sẽ bị quốc gia truy nã đấy!"

Lâm Bắc Phàm cuối cùng cũng không biết nói gì với vật nhỏ, nhưng mà ở lâu với nó một thời gian, cũng có chút tình cảm, cho nên đối với chút yêu cầu này cũng không để vào mắt.

Tiểu Kim dùng sức gật đầu, nói: "Lão đại, cái này anh ye6un tâm, có Tiểu Kim tôi ra tay, tôi bảo đảm là sẽ khiến cho Liêu Thiên Cửu không còn một cắc, về phần những thứ đồ trang sức kia, tôi cũng phải lấy hết, hắc hắc, cái này chúng ta chia đều sao?"

Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng búng tay một cái, cười gian nói: "Thành giao!"

Trong lòng hắn đã âm thầm cúng điếu cho đối phương rồi, xem ra tối nay Liêu Thiên Cửu sắp công bố phá sản lần hai.

"Hắc hắn, buổi tối hôm nay chúng ta phải làm cho hắn phá sản, làm cho hắn mặc quần lót ra đường!"

Tiểu Kim cười âm hiểm nói.

Lâm Bắc Phàm phát hiện ra mình ngày càng vô sỉ, ngay cả thủ đoạn này mà cũng có thể dùng, hắn đang muốn thương lượng kế hoạch với Tiểu Kim, thì bỗng nhiên nghe điện thoại vang lên, vội vã nghe máy: "Lâm Bắc Phàm, là tôi!"

Đối phương là một cô gái, và nói chuyện rất không khách khí.

"Cô? Cô là ai?" Lâm Bắc Phàm bị lời nói của đối phương làm cho hồ đồ, không biết là ai nữa.

Cô là ai chứ? Tại sao lại nói chuyện như vậy? Chẳng lẽ là bà già của mình? Nhưng mà tựa hồ là bà già của mình có mặt mũi thế nào mình cũng chưa thấy qua nữa là.

"Tôi... tôi là Tô Tĩnh Nhi!" Đối phương kìm chế sự bất mãn trong lòng, nói.

Tên khốn này thật ghê tởm, ngay cả giọng nói của mình cũng không nhận ra, xem ra bên cạnh hắn khẳng định có rất nhiều gái, mà lại thích phong lưu, đi khắp nơi lưu tình, còn giả bộ làm heo ăn cọp, lẽ nào mình lại thích một người như vậy? Cả đời mình dù không lấy được chồng, cũng sẽ không thích một tên khốn như vậy.

Nhưng vì sao mình lại gọi điện cho hắn? Tựa hồ đã hai ngày rồi mình không gặp mặt hắn.

Tô Tĩnh Nhi cảm thấy mình sắp điên rồi, vì sao lại phải gặp tên khốn này nhĩ, tại sao mỗi tối lại phải nghĩ đến tên khốn này? Vì sao lúc cha mẹ đòi gặp mặt bạn trai, người đầu tiên mình nghĩ đến lại là hắn? Lẽ nào đây là thích? Một cô gái luôn tùy tiện, không sợ trời sợ đất, mà bây giờ lại có chút khó xử.

"À, thì ra là Tô tiểu thư, không biết tìm tôi có chuyện gì? Lẽ nào ngày hôm nay cô không đi làm?"

Lâm Bắc Phàm được đối phương gọi điện, cũng chẳng hiểu gì, đối phương không phải muốn kêu mình giả làm bạn trai chư? Lẽ nào đàn ông trên đời này chết hết rồi? Tại sao lần nào cũng là mình, nói như vậy, mình cứ thẳng thắn làm Ngưu Lang cho rồi, khẳng định là sẽ kiếm được nhiều tiền.

"Tôi... tôi...." Bên kia điện thoại, Tô Tĩnh Nhi ấp a ấp úng nói.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy buồn cười, Tô Tĩnh Nhi bình thường hay tùy tiện, bình thường luôn có dáng vẻ ta là trùm cuối, mà cũng có lúc xấu hổ, cái này giống như là heo mẹ leo cây vậy, chẳng lẽ đối phương đã đến thời kì động dục, muốn mình trợ giúp một chút? Hắn bắt đầu suy nghĩ xấu xa.

Trên thực tế, Tô Tĩnh Nhi rất xinh đẹp, là một người dễ gây kích thích thị giác, dung mạo vóc người tuyệt đối không thua Long Yên Nguyệt, Chu Tĩnh Hàm bao nhiêu cả, chỉ là tính tình hơi nóng nảy, tính cách hơi cuồng bạo, cái này cũng không có gì khác thường, tính cách của mỗi người khác nhau mà, bình thường nếu đã nhìn quen một mỹ nữ ôn nhu hiền dịu rồi, mà nhìn thấy một mỹ nữ táo bạo nóng bỏng như vậy, sẽ làm cho người ta có cảm giác mới lạ, và làm cho cuộc sống có thêm màu sắc.

Lâm Bắc Phàm nghĩ đến đây, không nhịn được cười cợt, nói: "Nếu như cô không có chuyện gì thì tôi cúp, tôi còn có công chuyện phải làm"

Hắn nói xong câu này, còn làm ra vẻ muốn cúp máy. Nguồn tại http://TruyenGG

"Đừng, đừng, tôi nói!" Tô Tĩnh Nhi nhất thời luống cuống, vội nói.

"Ồ? Chuyện gì?" Lâm Bắc Phàm cũng không nhịn được tò mò, hỏi, rốt cục là chuyện gì? Sao có thể làm cho một cô gái táo bạo trở thành như vậy? Thật sự đúng là một kỳ tích.

"Tôi... tôi...tôi...có thể nhờ anh giúp một chút?" Tô Tĩnh Nhi xấu hổ nói.

"Giúp một chút?" Lâm Bắc Phàm bắt đầu vuốt ve cằm của mình, nói: "Cái này... tôi bận rộn rất nhiều chuyện đấy..."

Tô Tĩnh Nhi nghe thấy hắn nói câu này, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ thất vọng, nhưng mà, Lâm Bắc Phàm ngay lập tức nói hết câu: "Nhưng mà, nếu mỹ nữ đã lên tiếng, tôi làm sao mà từ chối được? Dĩ nhiên là ngoại trừ những chuyện lên núi đao xuống chảo dầu cùng với những chuyện nguy hiểm đến tính mạng"

Trên khuôn mặt của Tô Tĩnh Nhi lập tức xuất hiện một nụ cười mê người: "Không có nguy hiểm như vậy đâu, chỉ cần anh giúp tôi một chút thôi, đối với anh mà nói, rất là đơn giản. Đúng, chỉ là một chuyện nho nhỏ mà thôi"

Lâm Bắc Phàm hơi nhíu mày lại, đối phương cũng không nói là muốn mình giúp chuyện gì, lẽ nào bên trong còn có cạm bẫy? Hắn nghĩ đến đây, trên trán không nhịn được toát ra vài giọt mồ hôi, trong đầu cũng xuất hiện vài hình ảnh không trong sạch, ví dụ như bản thân bị lột hết quần áo, cột vào giường, còn Tô Tĩnh Nhi thì mặc bộ đồ nữ vương, trong tay cầm một cây roi da, quất liên tục xuống người mình. Hắn nghĩ đến đây, không nhịn được rùng mình, đối phương bình thường đã thích ăn hiếp người khác, lên giường sẽ không bạo lực như vậy chứ? Hắn hơi sợ, hỏi: "Tô tiểu thư, cô... cô muốn tôi giúp cái gì? Tôi... tôi nói cho cô biết... tôi là người tốt..."

"Anh đáp ứng tôi trước, rồi người ta mới nói cho anh nghe!" Tô Tĩnh Nhi tuy rằng tức giận, nhưng trong giọng nói vẫn tràn ngập sự mê hoặc.

"Ầm!"

Thân thể của Lâm Bắc Phàm run lên, ngã cái rầm xuống đất ngay, thiếu chút nữa đã làm vỡ điện thoại.

Tiểu yêu tinh lại dùng chiêu này, lần trước lợi dụng mỹ sắc để mê hoặc mình, lần này lại dùng giọng nói để dụ dỗ mình, nhưng mà nghe giọng nói của nàng, còn ngọt hơn cả nước suối Lavis nữa, làm cho đầu khớp xương trên người mình như muốn rụng xuống, cái cảm giác này tê tái đến cực điểm rồi, thảo nào mấy con nhỏ trong phim AV đều thu hút như vậy.

"Anh đáp ứng người ta đi mà, lẽ nào một yêu cầu nho nhỏ của người ta, anh cũng không đáp ứng được sao?" Tô Tĩnh Nhi ủy khuất thấp giọng nói, trong giọng nói tràn ngập sự u oán, phảng phất giống như một oán phụ khuê phòng vậy.

"Ặc ặc ặc.... cô đừng nói nữa, cô mà nói một hồi nữa là tôi cảm thấy cả người sắp tan ra đó, cô có yêu cầu gì cứ nói đi, cùng lắm thì mười tám năm sau tôi lại là một hảo hán!"

Lâm Bắc Phàm cảm thấy da gà của mình đã nổi khắp người, không khỏi run lên, kêu lên liên tục.

"Ừ, em biết anh sẽ đáp ứng em mà, chỉ có một chuyện thôi, nhờ anh hành động giống bạn trai của em, tối ngày hôm nay về nhà em!"

Tô Tĩnh Nhi đắc ý cười nói, giống như là tiểu hồ ly đã thực hiện âm mưu thành công.

Rầm! Lâm Bắc Phàm xỉu ngay tai chổ.

"Ê này, này, đừng có giả chết, anh đáp ứng rồi đấy, đàn ông nói phải giữ lời, một hồi tôi sẽ qua tìm anh, anh đừng có biến mất đấy, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, có nghe không vậy?"
Bình Luận (0)
Comment