Hôm sau.
Lâm Bắc Phàm khóc rống lên ôm lấy Phùng Tĩnh Tuyền, nói cái gì mà mình muốn ở ngục giam mãi, hằng ngày có thể nhìn thấy cô, ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, ngắm nhũng vì sao trên trời, nhưng mà dù sao hắn cũng là người nối nghiệp, mang trên người trọng trách xây dựng đất nước giàu mạnh nên không thể ở đây được.
Khi mà Phùng Tĩnh Tuyền bị đối phương làm cho cảm động, đang định an ủi hắn vào câu thì Lâm Bắc Phàm đã ngồi vào xe của Trương Minh Thắng, cùng mười mấy người khác nhanh chóng chạy về phía kinh thành, Mục Nghiên Kỳ cáu giận thiếu chút huy động đặc công bắt lấy hắn, đem nhốt ở đây thêm mấy chục năm.
Tên khốn này đúng là đáng giận mà. Lấy giấy chứng nhận là thành viên của nhóm hành động đặc biệt xong, chưa hoàn thành một nhiệm vụ nào đã chạy tới kinh thành chơi đùa, chẳng lẽ hắn nghĩ nhóm của cô là cái chợ sao? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Lâm Bắc Phàm nhìn bầu trời xanh, mây trắng ở bên ngoài cảm thấy tâm tình vô cùng sảng khoái.
Hắn ở trong tù mấy ngày nhưng mà đâu có chịu khổ, vẫn được quan hệ nam nữ với một cô gái xinh đẹp như Nghiên Kỳ.
Mình vốn là một người thuần khiết vậy mà lại bị Tiểu Kim đầu độc, xem ra người như mình sau này xuống địa ngục chắc phải chịu tội nhưng vì cuộc sống sau này của mình, mình cũng chỉ có thể tiếp tục, ai bảo mình bị Tiểu Kim lừa luyện Long Tu Bảo Điển?
Tục ngữ nói không sai, mình không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?
Lâm Bắc Phàm bỉ ổi nghĩ rằng tâm hồn trong trắng của mình đã bị vấy bẩn.
Tiểu Kim nghe được những lời này xong, thiếu chút nữa giận thổ huyết.
Nếu như lão đại của mình dám nhận số hai thì không người nào dám thừa nhận số một.
Hơn mười cỗ xe thể thao mất khoảng bốn, năm tiếng đã đi tới kinh thành, thì từ xa đã trông thấy một tòa nhà sừng sững, mang nét hiện đại kết hợp với truyền thống hiện ra trước mặt họ, đây là kinh thành của Trung Quốc, một quốc gia phồn vinh…
Tại lối vào kinh thành có khoảng mấy chục cảnh sát giao thông, đang tiến hành kiểm tra xe.
"Kinh thành xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại đột ngột kiểm tra như vậy?" Lâm Bắc Phàm nhìn trăm chiếc xe ô tô xếp trước mình, trong nội tâm không khỏi nghi hoặc.
Trương Minh Thắng cũng chưa tới kinh thành mấy lần, căn bản không biết có chuyện gì, hắn nhịn không được bèn gào lên nói: "Mẹ kiếp, Từ Chính, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao xe nào cũng phải kiểm tra? Đến phiên chúng ta có mà đến hàng năm à? Đây là quy củ chó má gì thế? Trước kia tôi đâu thấy nhắc tới?"
Từ Chính mấy người lắc đầu liên tục nói: "Chuyện này chúng tôi cũng không biết, khi mà chúng tôi đi thì vẫn còn chưa có chuyện này, ai biết mấy ngày nay lại có quy tắc củ chuối này? Chẳng lẽ kinh thành đã xảy ra chuyện gì?"
Những lái xe khác thấy bọn họ lái xe thể thao hàng hiệu, hơn nữa cả đám đều rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì, thì cũng đoán ra bọn họ là mấy công tử nhà giàu, bình thường chỉ biết gây chuyện khắp nơi, không nên đắc tội, cho nên cũng không dám nói gì, chỉ nhỏ giọng nghị luận.
Từ Chính nhanh chóng có được thông tin, vội vàng giải thích với Trương Minh Thắng: " Hai vị lão đại, trong thành có dịch cúm, sợ là từ ngoài thành lây vào cho nên xe nào cũng phải kiểm tra, để tránh tái xuất hiện chuyện như vậy, em đã bảo cha em nói với bọn họ một tiếng nhưng cha em nói, chuyện này phạm vi rất rộng, có gì sơ xuất sẽ gây ra chuyện cho nên chúng ta phải đợi."
"Bệnh cúm? Mẹ kiếp, tại sao chúng ta đến đâu cũng gặp chuyện như vậy nhỉ?"
Trương Minh Thắng bất bình kêu lên.
Lâm Bắc Phàm híp mắt, hai tay ôm trước ngực, cười nói: "Chờ một lát thì chờ một lát, dù sao vừa rồi chúng ta cũng đi quá gấp, tôi còn chưa kịp ngắm phong cảnh, giờ thưởng thức tí cũng được, dù sao cũng không chậm trễ mấy."
Mười mấy người vẫn có chút không cam chịu, nhưng thấy hắn nói như vậy, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.
Mấy lái xe chung quanh cứ tưởng mấy công tử này chịu không nổi, sẽ gây sự với mấy cảnh sát giao thông, gây loạn, nhưng chỉ thấy họ chửi bới vài câu rồi xếp hạng đằng sau chờ kiểm tra, trong nội tâm cảm thấy vô cùng vui mừng.
Pháp luật công bằng với tất cả mọi ngưởi.
Đây cũng chỉ là một câu nói mà thôi, rất nhiều quan chức cùng phú thương có đặc quyền, không phải sao? Bọn họ ngày thường tác oai tác quái, chặt chém dân chúng, mặc dù có chuyện gì cũng có thể chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, pháp luật đối với họ chỉ là trò chơi mà thôi. Bọn họ thấy mấy thanh niên này tuân thủ pháp luật thì coi họ là những người tốt.
Trương Minh Thắng chờ không có gì làm bèn quay người nói với Lâm Bắc Phàm: "Lão đại, đợt trước em có đến kinh thành ba lần, đáng tiếc không chơi tận hứng, chúng ta lần này dứt khoát phải chơi một trận thoải mái mới về."
"Chẳng lẽ cậu không sợ cha cậu đánh cậu sao?" Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm hỏi ngược lại.
"Hắc hắc, mẹ kiếp, lão đại, nếu như là trước kia, cha em không cho em đi, nhưng bây giờ không phải có anh làm bia đỡ rồi sao?" Trương Minh Thắng âm hiểm cười: "Cha em biết những chiến tích của anh xong, biết anh là người có thể làm nên đại sự, cho nên bảo em theo học tập anh, lúc em đi, ông ấy còn cho em tiền, một trăm vạn nhân dân tệ, chúng ta có tiền để tiêu mấy ngày rồi." Bạn đang xem tại TruyenGG - www.TruyenGG
Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ nhìn hắn khoa chân múa tay nói: "Các cậu, các cậu phá rối công việc của tôi, tôi phải đi tố cáo các cậu."
"Đúng vậy, một phút chúng ta kiếm được mấy ngàn vạn đô la, các người đúng là lãng phí thời gian của chúng tôi."
"Trung Quốc các người luôn như vậy, không biết quý trọng thời gian, chỉ biết bắt nạt khách nước ngoài."
Khi mấy người đang nói chuyện thì thấy phía trước truyền đến mấy tiếng gào thét cáu giận, nhưng không phải là Hán ngữ chuẩn, ngược lại có chút chẳng ra làm sao, như là tiếng chim hót kêu vậy.
Lâm Bắc Phàm khẽ chau mày, nhoài người ra khỏi cửa sổ xe, hướng về xe phía trước nhìn, thì thấy mấy tên mặc đồ tây đang nổi giận với mấy cảnh sát, tư thế rất bất cần, cứ như chúng là chủ của mảnh đất này, không coi ai ra gì.
"Mẹ kiếp, mấy tên điểu nhân vừa nhìn là biết không phải người Trung Quốc? Từ nước nào tới vậy?" Trương Minh Thắng cũng nhìn không được nữa kêu lên.
Chúng ta qua đó không làm mất mặt mấy tên ngoại quốc các người… Hắn nhìn mấy tên cảnh sát làm giấy thông hành cho hắn, trong nội tâm vô cùng kiêu ngạo như thầm nói.
Người cảnh sát giận dữ, nhưng vẫn bình thản nói: "Xin lỗi, đây là nhiệm vụ của chúng tôi, xe nào cũng phải kiểm tra nhiệt độ cơ thể, nếu như không đi qua khu kiểm tra thì không được đi qua."
"Tên khốn ngươi kỳ thị chúng ta, ta đánh chết ngươi." Người Hàn Quốc đùng đùng nổi giận kêu lên.
"Mẹ kiếp, mấy tên này dám mượn oai hùm ở Trung Quốc, có phải là không muốn sống rồi không?"
Từ Chính bọn họ rảnh rổi nhàm chán, giờ đây vừa vặn có chuyện để làm, nên tất cả đều ra khỏi xe, vẻ mặt khinh thường đi về phía trước.