Từ miệng của bọn Từ Chánh, Lâm Bắc Phàm biết được bệnh tình cô cháu gái của người đó đang ngày càng xấu đi, chính vì vậy mà bọn chúng mới vội vã đến tìm mình như vậy, mọi người đều hy vọng cô bé đó được chữa trị càng sớm càng tốt.
Mặc dù Lâm Bắc Phàm rất hoảng loạn, nhưng cũng biết được việc gì là quan trọng. Đứng trước một sự việc như thế này, hắn cũng không dám làm bừa, vì vậy mà hắn vội vàng đứng thẳng người dậy, cùng với Trương Minh Thắng đi theo mấy người đó ra phía bên ngoài.
"Lâm Bắc Phàm!"
Đúng lúc này Bạch Nhạc Huyên đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm vào hắn.
Lúc này đây Lâm Bắc Phàm mới nhớ ra đại minh tinh vẫn còn ở đây, nói gì thì nói, hôm qua mình cũng hôn đối phương mấy lần, ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm. Hắn vẫy vẫy tay với mấy người Từ Chánh, sau đó bước về phía Bạch Nhạc Huyên.
"Tôi...tôi...tôi...ngày kìa sẽ có một buổi biểu diễn ở sân vận động Nhân Dân, anh có thể đến xem tôi hát không?"
Bạch Nhạc Huyên thấy hắn bước về phía mình, thì hai má cô lại ửng đỏ hết cả lên, nhìn đẹp vô cùng, không khác gì đóa hồng rộ nở cả.
"Cái này...." Lâm Bắc Phàm cố tình nhìn thẳng vào đối phương, tay phải vuốt vuốt cằm, trên mặt lộ rõ vẻ lưỡng lự.
"Nếu...nếu anh có việc thì thôi vậy!"
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Nhạc Huyên chủ động mời một người đàn ông đến tham gia buổi biểu diễn của mình, ai ngờ lại xảy ra tình huống như vậy chứ? Gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng, có điều cô vẫn tươi cười nói.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy cô như vậy thì nhất thời nở nụ cười nói: "Tôi chẳng biết chút gì về ca hát hết, e rằng nghe không hiểu, có điều có thể đi xem đại minh tinh danh tiếng toàn Á châu biểu diễn thì cũng là một sự hưởng thụ, nhất định tôi sẽ đi!"
Một nụ cười vui sướng lộ ra trên khuôn mặt của Bạch Nhạc Huyên, cô gật đầu liên tiếp nói: "Vậy được rồi, đến lúc đó tôi sẽ cho người đứng đợi đón anh, rồi đưa anh vào bên trong!"
Ngày trước cô còn chẳng thèm tổ chức mấy buổi biểu diễn như thế này, một là rất mệt, hai là cô cũng không để ý đến chỗ tiền kiếm được đó, ba là lại phải xuất đầu lộ diện trước mặt bao nhiêu là fans và phóng viên để tiếp nhận những cuộc phỏng vấn thế nọ thế kia của họ, nếu không phải vì những fans vẫn thích nghe những bài hát của mình, thì e rằng cô sẽ chẳng bao giờ tổ chức những buổi biễu diễn thế này, có điều giờ đây sau khi nghe được câu nói này của đối phương, thì cô đột nhiên cảm thấy buổi biểu diễn lần này ý nghĩa vô cùng lớn, mình nhất định phải chuẩn bị cho tốt mới được, không thể mắc bất kỳ sai lầm nào trước mặt anh ấy.
Lâm Bắc Phàm cố ý dí sát miệng vào tai cô thì thào: "Thực ra thì tôi vẫn hy vọng được nhìn ngắm cô ở trong phòng cô cơ, đặc biệt là vào buổi tối!"
Khuôn mặt trắng nõn của Bạch Nhạc Huyên đột nhiên lại đỏ ửng lên, không những thế còn lan ra cả tai lẫn cổ nữa, cô tự cảm thấy tim mình đập thình thịch không ngớt, cô cố gắng lườm đối phương một cái rồi gắt giọng: "Anh đúng là đồ háo sắc, chỉ biết nói nhảm mà thôi, anh còn nói năng lung tung...tôi...thì về sau tôi không thèm để ý đến anh nữa đâu!"
Lâm Bắc Phàm ha ha cười lên mấy tiếng, sau đó liền rời đi khỏi đây cùng mấy người Trương Minh Thắng.
Bạch Nhạc Huyên nhìn theo bóng dáng của đối phương dần khuất trong tầm mắt mình, thì trên mặt bỗng nở một nụ cười ngọt ngào, thỏa mãn.
Mấy người Lâm Bắc Phàm ngồi hết vào bên trong một chiếc Rolls-Royce được bán ra với số lượng có hạn, cảm giác như đang ở trong một phòng riêng tách biệt, rộng rãi thoáng đãng, còn có một chiếc ti vi nhỏ và một chiếc tủ lạnh nhỏ nữa. Lâm Bắc Phàm nói với Từ Chánh đang ngồi đối diện mình: "Thằng Hàn vừa rồi là ai vậy? Sao anh thấy nó cứ kỳ quái làm sao ấy, không giống người tốt chút nào."
Từ Chánh hơi sững người lại, tiếp đó liền gật đầu cười nói: "Lão đại, hôm qua bọn em vẫn chưa biết được bọn họ là ai, nhưng sau khi về đến nhà, thì cha em mới nói cho bọn em biết, rằng là bọn họ là đại biểu của Hàn Quốc đến nước mình bàn chuyện làm ăn, nói là muốn bán một nhãn hiệu độc quyền của Hàn Quốc cho chúng ta, xem xem chúng ta ra giá bao nhiêu!"
Lâm Bắc Phàm mặt hơi biến sắc, cau mày nói: "Nhãn hiệu độc quyền của Hàn Quốc?"
"Đúng vậy, chính là nhãn hiệu ee1 nổi tiếng của Hàn Quốc, mấy công ty điện máy của thủ đô chúng ta đều muốn tham gia vào trong đó, ví dụ như mấy nhãn hiệu nổi tiếng như Lenovo, Haier..v..v.. đều có ý thế cả, nhưng không biết là rốt cuộc sẽ thuộc về tay ai!"
Từ Chánh thấy mấy việc về phương diện này chẳng có gì phải giấu diếm cả, vì vậy mà cậu ta cứ biết gì nói hết ra.
Lâm Bắc Phàm nhớ đến mấy câu mà vừa rồi mấy người Hàn Quốc đó nói, thì thầm cảm thấy trong việc này có gì đó không ổn, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, vì nói gì thì nói mình cũng chưa từng làm việc gì liên quan đến phương diện này cả, có thể nói là người ngoài ngành. Cuối cùng thì hắn cũng vẫn nói ra những nghi hoặc của mình cho mấy người Trương Minh Thắng, sau đó còn bổ sung thêm một câu: "Đây cũng chỉ là suy nghĩ của riêng anh thôi, cũng chẳng có bằng chứng gì cả, vì vậy mà các chú chỉ cần đi điều tra một chút thôi, không cần phải xem trọng quá!" Nguồn tại http://TruyenGG
Triệu Phong không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Bọn họ đúng là có nói như vậy sao? Thế thì chưa biết chừng bên trong sự việc này có âm mưu gì cũng nên!"
Trịnh Dũng cũng gật đầu nói: "Chúng em mới đầu cũng cảm thấy có phần kỳ lạ, sao bọn Hàn lại đột nhiên tốt bụng đến thế, sao không bán cái thương hiệu nổi tiếng đó cho nước khác mà lại bán cho chúng ta chứ? Lại còn nói cái gì mà để giúp đỡ sự phát triển của ngành điện máy Trung Quốc, em cũng sớm nhìn ra được lòng lang dạ sói của bọn chúng, mẹ kiếp, chúng ta phải điều tra cho rõ mới được, không thể để cho bọn chúng thực hiện được âm mưu của mình!"
Vốn dĩ việc này chẳng hề liên quan gì đến bọn họ cả, nhưng nghĩ đến bộ dạng huênh hoang của đám người đó ngày hôm qua, thì lại không khỏi bực bội trong lòng. Vì vậy mà sau khi hắn nói ra thì mọi người bắt đầu nghị luận liên hồi, nhưng ai cũng đưa ra những chủ kiến chẳng ra làm sao, ví dụ như kiếm ít thuốc kích dục cho mấy người Hàn đó rồi làm cho bọn họ phải mất mặt, hay là kiếm mấy con đàn bà bị giang mai về rồi cho lên giường với chúng, làm cho chúng muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, hoặc là dùng mấy chiếc xe cho chúng về chầu trời..v...v... chẳng có tí gì gọi là giá trị nghệ thuật cả.
Trương Minh Thắng chớp chớp đôi mắt bé xíu của mình, nhìn Lâm Bắc Phàm nói: "Lão đại, thế ý của anh là gì?"
Lâm Bắc Phàm vốn cũng không muốn nhúng tay vào việc này, nhưng thấy bộ dạng đầy kích động của mấy người này thì lập tức cười nói: "Đây là Trung Quốc, là địa bàn của chúng ta, làm gì có việc gì mà chúng ta không xử lý được cơ chứ? Cũng chỉ là mấy thằng Hàn vớ vẩn thôi mà. Từ Chánh, thời gian đấu thầu là khi nào thế?"
"Cái này....nghe nói là tạm thời định vào bốn ngày sau, nhưng vì nhiều công ty của Trung Quốc tham gia quá, vì vậy mà thời gian cụ thể vẫn chưa được quyết định, nhưng hình như mấy thằng Hàn đó có vẻ gấp gáp lắm, nói cái gì mà nếu bên Trung Quốc chúng ta không mua thì bọn chúng sẽ bán cho Nhật hoặc các nước ở Đông Nam Á, có điều theo em thì chắc do bọn chúng có tật giật mình!"
Triệu Phong gật đầu liên hồi.
"Thế thì quá đơn giản, nếu bọn chúng đã gấp gáp như thế, thì rất dễ lộ rõ chân tướng, chỉ cần lúc đó chúng ta liên kết các công ty xí nghiệp điện máy của Trung Quốc lại, sau đó cho chúng biết mùi, như thế không phải là xong rồi hay sao?" Lâm Bắc Phàm nở một nụ cười nham hiểm.
"Liên kết các công ty xí nghiệp điện máy của Trung Quốc lại?"
Cả đám người đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, tựa hồ đã nghĩ ra được điều gì đó.
"Nếu bọn chúng muốn giở trò, thì chúng ta phải tương kế tựu kế, làm cho bọn chúng không những phải mất cả phu nhân, còn thiệt hết cả quân!" Lâm Bắc Phàm cười một cách vô sỉ, như thể đã nghĩ ra được một kế hoạch hiểm ác nào đó vậy.
Mấy người còn lại không khỏi rùng mình lên mấy cái, trong lòng thầm giành cho mấy tên Hàn Quốc đó ba phút mặc niệm.
Xe của bọn họ rất nhanh đã rời khỏi thành phố, tiến thẳng về phía ngoại ô, xung quanh binh sĩ ngày càng nhiều lên, nhìn không giống với nơi ở của người bình thường chút nào, không những thế trên người của những binh sĩ này còn đeo đầy vũ trang, mang trên mình vũ khí tiên tiến nhất, đôi mắt sáng rực như lửa nhìn chằm chằm vào từng chiếc xe qua lại nơi đây, xung quanh hai bên đường cũng trở nên yên tĩnh và bằng phẳng hơn rất nhiều, khắp hai bên đường là những hàng cây cao lớn xanh mướt, thỉnh thoảng lại có vài chú chim nhỏ bay lượn khắp nơi, như thể đã lạc vào khung cảnh thần tiên vậy.
Cứ đi được một đoạn thì Từ Chánh lại phải giơ quyển sổ xanh nhạt trên tay mình ra, như thế mới có thể tiếp tục đi về phía trước, còn nghiêm ngặt hơn cả vào đại viện của hoàng cung, điều này ít nhiều làm cho hai người Trương Minh Thắng và Lâm Bắc Phàm cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Thật khó chịu, cái không khí này làm cho người ta ức chế quá đi mất!
Mười mấy người bọn Từ Chánh cũng không đùa giỡn gì nữa, ai nấy đều trở nên nghiêm túc lạ thường, không giống ngày thường chút nào cả.
"Mẹ kiếp, trong súng của mấy người này có đạn hay không vậy?"
Mắt của Trương Minh Thắng đảo ngược đảo xuôi, không ngừng để ý đến những binh sĩ đứng bên ngoài kia, không khỏi lầm bầm một câu.
Triệu Phong hơi biến sắc, vội vã thấp giọng lên tiếng: "Lão đại, đừng nói những lời như thế này. Bọn họ đều đóng trại tại lữ đoàn 307 và lữ đoàn 308, có thể nói đây là hai lữ đoàn mạnh nhất của Trung Quốc, những vũ khí mới nhất được nhà nước nghiên cứu chế tạo ra thì đều được phân cho bọn họ sử dụng, ngầu hết chỗ nói, không những thế bọn họ đóng trại ở đây là để bảo vệ cho lãnh đạo quốc gia của chúng ta đó, chỉ cần phát hiện ra có gì không ổn là có thể trực tiếp bắn chết mà không cần phải xin mệnh lệnh gì cả!"
"Không phải chứ? Qủa là..."
"Mẹ kiếp!"
Trương Minh Thắng sợ đến xanh mặt, run rẩy nói, quả nhiên, gã không dám nói xằng bậy gì thêm nữa.
Bọn họ thông qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, cuối cùng cũng đến được một quần thể khu biệt thự có quy mô không nhỏ chút nào, diện tích của mỗi một ngôi biệt thự không quá lớn, chỉ khoảng một nghìn mét vuông, nhưng vô cùng tinh sảo, mỹ lệ, mang đậm phong cách đông phương, có điều bên trong của một ngôi biệt thự màu trắng hình như là có rất nhiều người, bên ngoài còn đỗ đến cả mấy chục chiếc xe đủ màu sắc, nhộn nhịp, náo nhiệt vô cùng!
"Ai? Đứng lại!"
Bốn binh sĩ nhìn thấy xe của bọn họ tiến lại gần thì lập tức giơ khẩu súng máy trong tay mình lên chỉ thẳng vào bọn họ hỏi.
Trên mặt Từ Chánh không hề lộ ra bất kỳ sự tức giận nào cả, mà ngoan ngoãn thò đầu ra cười nói: "Cha tôi gọi chúng tôi đến, ông ấy tên là Từ Hải Bân. Í, lão đậu (đây là thói quen xưng hô cha mình của người Quảng Đông), lão đậu, con đến rồi đây!"
Hắn nhìn thấy một người trung niên đứng trước cửa biệt thự, người đó lại đúng là cha mình, liền lớn tiếng kêu lên.
Người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen, tướng mạo rất bình thường, nhưng lại có một khí thế khó mà miêu tả nổi. Ông ta hơi sững người, sau đó quay đầu lại, tiếp đó gật đầu với bốn binh sĩ kia nói: "Là người một nhà, cho đi!"
"Thưa, vâng!"
Bốn binh sĩ nọ đều thi lễ, sau đó đứng sang hai bên để cho bọn họ đi qua.
Mười mấy người Từ Chánh cho xe dừng ở một bên, sau đó lần lượt nhảy từ trên xe xuống tiến về phía biệt thự.
Có rất nhiều người đứng bên ngoài cửa biệt thự, mặc vest cũng có mà mặc quân phục cũng có, có cả người mặc đồ Tôn Trung Sơn, có điều tuổi nhỏ nhất cũng khoảng chừng hơn năm mươi, khi thấy mấy người Từ Chánh đi tới thì ánh mắt của mọi người đổ dồn hết lên người bọn họ.
"Những cậu bé này ở đâu ra vậy? Sao lại đến một nơi như thế này nhỉ?"
Đúng lúc này có một người khoảng chừng hơn bảy mươi tuổi bước từ bên trong ra, nhìn bọn họ với ánh mắt ngạo mạn rồi nói.