Lãng Tích Hương Đô

Chương 291

Khi tốp thần y thứ hai lắc đầu từ bên trong bước ra, một chút hi vọng cuối cùng của chủ tịch đối với những thần y này đã triệt để tan hết. Xem ra bệnh tình của cháu gái mình cũng chỉ có thể phó thác lên cậu thanh niên trẻ tuổi này thôi.

Lâm Bắc Phàm thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tụ tập lên người mình, không nhịn được mà ho khan một tiếng, bảo Trương Minh Thắng bưng tới một chậu nước ấm cho mình, ở ngay trước mặt mọi người rửa mặt, sau đó chỉnh chu lại quần áo một chút rồi dưới sự đi cùng của Trương Minh Thắng, rất phong cách bước vào trong biệt thự.

Những thần y còn chưa rời đi ai ai cũng đều chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng của Lâm Bắc Phàm, vẻ mặt rất cổ quái.

Thằng nhãi miệng còn hôi sữa này chẳng lẽ ngưu B như vậy sao?

Bọn họ có thể được mời tới đây, tất nhiên đều có năng lực không tầm thường, trong tay mỗi người có ai là không cứu được mấy trăm đến một ngàn người? Nhưng bọn họ cũng biết bệnh tình của cô bé ở bên trong vô cùng quái dị, bọn họ hành y mấy chục năm trời cũng chưa hề nghe thấy nhìn thấy, nhận biết rõ rằng mình không có năng lực cứu trị.

Chủ tịch và bọn đại lão như Từ Hải Bân cũng đều muốn xem xem Lâm Bắc Phàm rốt cuộc là có năng lực cứu trị hay không, cho nên đều nhìn nhau mấy cái rồi nhao nhao đi theo sau Lâm Bắc Phàm. Còn những thần y đó, cũng có mấy người theo sát đằng sau, muốn xem kết cục.

Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng bước vào đại sảnh của biệt thự, thấy ở giữa đặt một chiếc giường đơn, chăn màu hồng phấn, gối cũng màu hồng phấn, bên cạnh còn đặt mấy món đồ chơi bằng bông, một cô bé khoảng mười tám mười chín tuổi nằm bên trên, đang ngủ rất ngon. Dung mạo của cô ta không tính là mỹ lệ, nhưng mặt tròn trĩnh, trắng như ngọc, tạo cho người ta một lọai cảm giác dễ thương, giống như búp bê vậy. Chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch, tóc cũng tán loạn, có chút ố vàng không giống như thiếu nữ bình thường, khiến người ta sau khi nhìn một cái liền có một loại xung động thương mến.

Mắt tiểu Vân đỏ lên, rõ ràng là rất lo lắng vì bệnh tình của con mình càng lúc càng nặng, một loại quan ái của từ mẫu tỏa ra, nếu như có thể hi sinh mình để bảo toàn cho con mình, vậy mình nhất định sẽ đáp ứng ngay.

"Cha, Lộ Lộ nó..." Tiểu Vân thấy đám người chủ tịch bước vào, lập tức bước lên hai bước, gọi khẽ.

Chủ tịch nhìn cháu mình đang nằm trên giường, mắt cũng đỏ ửng lên, có điều lão vẫn kịp thời khắc chế cảm tình của mình, không muốn thất thố ở trước mặt người khác, liền vội vàng xua xua tay: "Không sao đâu, không sao đâu, chúng ta sóng to gió lớn gì cũng trải qua rồi, chẳng lẽ lại bị trắc trở này làm khó ư? Yên tâm đi!"

Tiểu Vân nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, mắt đỏ lên, run giọng nói: "Cậu thanh niên này, hi vọng cậu..."

Lâm Bắc Phàm vội vàng hồi đáp rất lễ phép: "Cô à, cô đừng như vậy, chỉ chỉ cần có một tia hi vọng, cũng nhất định phải nỗ lực một trăm phần trăm, để cô ấy nhanh chóng khôi phục."

Tiểu Vân liên tục gật đầu: "Cám ơn đại phu!"

Lâm Bắc Phàm bước tới trước mặt cô bé, cúi đầu thử hô hấp của đối phương, xác định đối phương tạm thời không có nguy hiểm gì tới tính mạng, chuyện còn lại chỉ có luộc tiểu Kim là được.

Đoạn Thiên Hạnh thấy hắn thử hô hấp của đối phương, lập tức vui mừng hỏi: "Tiểu huynh đệ, cậu chẳng phải muốn dùng Trung y sao? Tôi biết hiệu quả của Trung y rất không tồi mà, có phải tiếp theo sẽ bắt mạch không?"

Hắn cảm thấy Trung y mà mình học tuy không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng nếu có người có thể dụng Trung y để thành công trị khỏi bệnh của cô gái này, vậy thì đối với Trung y mà nói cũng là một cơ hội để nở mày nở mặt, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này mà áp chế Tây y độc lĩnh phong tao nữa.

"Bắt mạch ư? Tôi có biết đâu!"

Lâm Bắc Phàm rất vô tội nói.

"Cái gì? Cậu, cậu không biết bắt mạch? Cái, cái..." Đoạn Thiên Hạnh trợn trừng mắt, thốt lên kinh ngạc: "Thôi không sao cả, Trung ý chú trọng nhất là vọng, văn vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, sờ), có lẽ có phương pháp khác để dùng đó!"

"Khụ khụ, những thứ này tôi đều chưa hề học qua, đại học mà tôi học không phải là Trung y, hình như là học hệ Trung văn thì phải!" Lâm Bắc Phàm rất ủy khuất nói.

"Cậu, cậu không học Trung y ư?"

Đoạn Thiên Hạnh há hốc miệng, triệt để ngây dại.

"Tôi lớn thế này rồi nhưng ngay cả trung dược cũng chưa từng uống bao giờ!"

Lâm Bắc Phàm rất thật thà trả lời.

Đoạn Thiên Hạnh, một trung y nổi danh cả ở hải ngoại, không ngờ lại bị Lâm Bắc Phàm làm cho choáng váng.

Đối phương ngay cả những thứ cơ bản này đều không hiểu mà cũng dám khám bệnh? Tuy Tây y cơ bản là không dùng những thứ này, nhưng do tình huống đặc thù của Trung Quốc, cho nên dẫn tới Trung y và Tây y hiện tại đều kết hợp với nhau. Mỗi một học sinh của đại học y hoa bình thường đều đồng thời học tập cả hai loại y thuật. Cho dù trong đó phân ra chủ công và phụ trợ, nhưng những thứ cơ bản này đều phải biết một chút. Loại gà mờ ngay cả thứ cơ bản như vọng văn vấn thiết mà cũng không biết như Lâm Bắc Phàm, thực sự là khiến lão suýt nữa thì thổ huyết: "Cậu, cậu dẫu sao cũng biết những thứ khác chứ? Ví dụ như xoa bóp, hoặc là châm cứu!" Đoạn Thiên Hạnh vẫn chưa nản lòng, cố hỏi tiếp,

"Xoa bóp? Những thứ đó là cái cô em chuyên mát xa làm chứ? Sao trong Trung y cũng có xoa bóp à? Chẳng lẽ những cô em mát xa đều là Trung y?" Lâm Bắc Phàm trợn trừng mắt, ngây thơ hỏi.

"Rầm!"

Đoạn Thiên Hạnh trực tiếp ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Âu Dương Trì không nhịn được liền bật cười: "Thanh niên hiện tại nào có tâm tư học những thứ đó? Hiện tại khoa học kỹ thuật phát đạt như vậy, nhiều máy móc tiên tiến đặt ở đây, những thứ này lợi hại hơn nhiều. Tiểu huynh đệ, cậu nói đi, cậu cần thiết bị gì? Tôi lập tức đưa cho cậu, tôi có thể làm trợ thủ cho cậu!"

"Khụ khụ, những thứ đó tôi biết chúng nhưng chúng lại không biết tôi!" Lâm Bắc Phàm có chút bất lực trả lời.

"Cậu, cậu không biêt dùng ư?" Âu Dương Trì trợn trừng mắt, hỏi với vẻ không dám tin.

"Khụ khụ, những y sinh đấy có dùng với tôi thôi chứ tôi không tự mình dùng. Những thiết bị khác, tôi ngay cả dùng chúng thể nào cũng không biết, hay là nếu có thời gian thì ông dạy tôi nhé?" Lâm Bắc Phàm xấu hổ nói.

"Rầm!"

Âu Dương Trì cũng rất dứt khoát ngã xuống đất hôn mê luôn.

Bọn đại lão như Từ Hải Bân đều trợn trừng mắt, nhìn Lâm Bắc Phàm như nhìn một tên ngốc.

Đối phương không dùng Trung y, cũng không dùng Tây y, vậy dùng cái gì để khám bệnh? Chẳng lẽ đối phương có thể dụng phương pháp khác để trị bệnh ư? Đây đúng là chưa bao giờ nghe thấy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy.

Từ Chính cũng có chút xấu hổ ho khan mấy tiếng: "Lão đại, tiểu... bệnh của cô ấy có hi vọng không?"

Hắn suýt chút nữa thì thốt ra ba chữ tiểu bà nương, dọa cho Từ Hải Bân trừng mắt lườm hắn, suýt chút nữa thì nuốt sống hắn luôn.

Lâm Bắc Phàm nhìn cô bé này, thở dài một hơi, sau đó khẽ lắc đầu.

Tất cả mọi người đều biến sắc, chủ tịch và tiểu Vân thì ngươi hơi lắc lư, suýt chút nữa thì khuỵu xuống đất.

Trương Minh Thắng cũng bị doạ cho biến sắc, run giọng nói: "Lão đại, ý của anh là không có hi vọng ư?"

Hắn vừa rồi còn thổi phồng lão đại của mình lên thành giống như là Thái Thượng lão quân chuyển thế, không có gì là không làm được. Hiện tại nhận được loại kết quả này, ít nhiều cũng khiến hắn xấu hổ, sợ rằng những thần y này sẽ ăn tươi nuốt sống mình mất.

Lâm Bắc Phàm lập tức trừng mắt lườm hắn, rất không vui quát: "Mày nói linh tinh cái gì vậy? Ai nói là không có hi vọng? Mày đừng có nói chuyện giật gân như vậy, ảnh hưởng đến danh dự của tao, cẩn thận tao thiến mày đấy."

Câu nói này của hắn lại mang đến hi vọng lớn lao cho tất cả mọi người, từng đôi mắt lại lấp lánh ánh sáng.

Trương Minh Thắng mặt đầy nghi hoặc hỏi: "Anh, anh vừa rồi không phải là lắc đầu sao? Đó chẳng phải nói là cô ta không có hi vọng à?"

Lâm Bắc Phàm gân cổ lên, hỏi ngược lại một câu: "Ai nói lắc đầu chính là không có hi vọng?"

"Vậy không phải là không có hi vọng thì chẳng lẽ là có hi vọng?"

Trương Minh Thắng bị đối phương nói cho trở nên hồ đồ.

Lâm Bắc Phàm rất ngông nghênh trước tiên tự tìm cho mình một cái ghế rồi ngồi xuống, bắt chéo chân, thuận tay cầm một chén trà không biết là của ai lên, uống một ngụm rồi thở dài một hơi, nói: "ý của tôi là cô ta mắc bệnh này đã rất lâu rồi, trị liệu quả thật là phải phí một ít thủ đoạn. nếu để tôi trị sớm một chút thì sẽ đơn giản hơn nhiều.

"Cái gì? Cậu, cậu có thể trị được ư?"

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều thốt lên kinh ngạc, bọn họ đều nhìn Lâm Bắc Phàm giống như là thấy quỷ. Còn chủ tịch và tiểu Vân thì kích động đến suýt nữa thì bật khóc.

Bọn họ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thần y xuất hiện rồi.

Những y sinh ở bên cạnh đều há miệng trợn mắt nói: "Không, không thể nào. Loại bệnh này căn bản là không có biện pháp chữa trị mà!"

Bọn họ cơ hồ là phát điên rồi, bọn họ ai ai cũng là cả đời say mê y thuật, một khi gặp chứng bệnh cổ quái thì đều như say như mê, đối với cách nói này của Lâm Bắc Phàm, quả thực là giống như Columbus phát hiện ra tân đại lục vậy, khiến họ vô cùng khiếp sợ.

Trương Minh Thắng lần này lại đắc ý, hắn lắc lư cái đầu, cười nói: "Sao? Chuyện các ông không làm được, chẳng lẽ lão đại của tôi cũng không làm được chắc? Cái này gọi là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát đó, các ông hết thời rồi!"

Hắn cảm thấy bản thân thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn, quả thực giống như là đang chơi đùa với hai cô em cực kỳ xinh đẹp.

"Nhưng cậu tựa hồ như chưa làm gì mà? Sao lại nắm chắc như vậy?"

Một lão Trung y vẫn không nản lòng, hỏi.

Những y sinh này đều nhao nhao gật đầu, đối phương tựa hồ như chỉ thử hô hấp của cô gái, sao có thể nắm chắc như vậy? Không thể nào là chỉ ba hoa trước mặt nhiều người như ậy chứ? Trên mặt bọn họ đều lộ ra biểu tình hoài nghi.

Lâm Bắc Phàm có chút xấu hổ ho khan hai tiếng: "Trị bệnh mà, tôi đảm bảo sẽ trị khỏi bệnh là được rồi. Cái này trước sau cần thời gian rất dài, cho nên hi vọng mọi người chuẩn bị tâm lý!" Nói xonghắn xòe ba ngón tay ra.

"Cái gì? Ba tháng ư? Thế thì lâu quá rồi?"

Trương Minh Thắng chớp chớp mắt, thốt lên: "Phải tốn nhiều thời gian của chúng ta như vậy ư? Chúng ta còn phải đi chơi nhiều nơi nữa mà."

Câu này của hắn lập tức khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều vô cùng khinh bỉ.

Nếu ba tháng có thể trị khỏi, e rằng bọ họ đều sớm đã vui mừng muốn chết rồi. Truyện được copy tại TruyenGG

"Ba năm ư?" Chủ tịch mặt đầy kinh ngạc nói ra thời gian mà bản thân có thể tiếp nhận được."

"Không thể là ba mươi năm chứ?" Từ Hải Bân khẽ lau mồ hôi, nếu mất ba mươi năm để trị khỏi cho một người, vậy thì có tác dụng gì? Lộ Lộ lúc đó đã biến thành gái lỡ thì bốn năm mươi tuổi rồi.

Lâm Bắc Phàm nói từng chữ một: "Không cần lâu như vậy, ba ngày là được rồi?"

"Ba ngày?" Tất cả mọi người đều triệt để ngây ngốc.

Bệnh kỳ quái như vậy không ngờ chỉ cần ba ngày là trị khỏi? Cái này là khoác lác hay là thần tiên hàng lâm vậy?
Bình Luận (0)
Comment