"Sao tai họa, thật không ngờ em lại có thể yên lặng ba giờ trên giường bệnh, thật là hiếm có nha!"
"Sao tai họa, cười một cái đi xem nào, người ta thường nói, phụ nữ cười một cái, trẻ ra hai mươi tuổi, nếu như mặt mày lúc nào cũng nhăn nhó, ngược càng già nhanh hơn đó!"
"Sao tai họa, anh xem khí sắc hôm nay của em thật không tệ, phỏng chừng mấy ngày nữa là được xuất viện rồi đó!"
"Sao tai họa...." Nụ cười trên mặt Lâm Bắc Phàm gần như đã biến hóa ra đủ mọi thể loại, cười nịnh hót cũng thế, cười chân thành cũng vậy, Long Yên Nguyệt vẫn không hoàn toàn không chút biểu hiện động dung nào, hơn nữa sắc mặt càng lúc càng khó coi.
"Ô ô ô. Đây không phải sự thật, hai người đang lừa em phải không, hai chân của em không có việc gì, em vẫn có thể đi được đúng không?"
Long Yên Nguyệt hai tay ôm mặt, khóc nức nở, làm người ta nhìn mà đau lòng gần chết.
Giấy vĩnh viễn không thể gói được lửa, tuy Lâm Bắc Phàm cùng Liễu Vi hai người đều tận lực che dấu Long Yên Nguyệt chuyện này, nhưng liên tục hai ngày qua, hai chân của Long Yên Nguyệt vẫn không có một chút cảm giác nào như trước. Cho dù là ngu ngốc đi nữa cũng phải nhận ra trong chuyện này tồn tại một vấn đề rất lớn. Ngay khi Long Yên Nguyệt từ chính miệng bác sĩ trưởng, biết được sau này mình vĩnh viễn phải ngồi trên xe lăn, toàn bộ tâm trí triệt để sụp đổ. nguồn truyenggg.com
Nàng là một cảnh sát, là cục trưởng một phân cục, nhưng bây giờ hai chân bị liệt, sau này làm sao có thể làm cảnh sát được nữa? Làm sao có thể đi xử lý những vụ án được nữa? Làm sao có thể đi bắt tội phạm được nữa?
Long Yên Nguyệt cảm giác trong nháy mắt, toàn bộ thế giới này dường như đã sụp đổ, đả kích quá lớn này đã khiến cho nàng không ăn không uống một ngày liền, ngay cả nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi, hai mắt ảm đạm vô thần, ngồi yên trên giường, ngơ ngơ ngác ngác nhìn hay chân của mình, phảng phất như một bức tượng gỗ vậy.
"Tiểu Nguyệt, kỳ thật như vậy cũng chẳng sao cả, sau này nếu em muốn đi tiểu, anh sẽ bế em đi, nếu em muốn, anh có thể lau cho em cũng được. Chuyện này chẳng ảnh hưởng tới việc em sẽ sinh cho anh những đứa con mập mạp, chúng ta cứ hai năm lại sinh một đứa, tối thiểu cũng phải sinh được mười tám đứa." Lâm Bắc Phàm ôm lấy bả vai đối phương, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
"Anh, anh cút đi, em đã như vậy mà anh còn muốn khi dễ em, ô ô....."
Long Yên Nguyệt tức tới nước mắt lưng tròng, hung hăng đẩy tay hắn ra,
"Ai ui, trời đất ơi!"
Lâm Bắc Phàm lảo đảo hai bước rồi ngã đập đầu vào cái giường bệnh của mình, phát ra một tiếng vang trầm thấp, khiến hắn ôm đầu kêu thảm.
"Anh, anh không sao chứ? không phải em cố ý!"
Long Yên Nguyệt giật nảy mình, nhẹ giọng hỏi.
"A, không hay, đầu anh nở hoa rồi, chảy máu rồi!"
Lâm Bắc Phàm cố ý thất thanh kêu lên.
"Đầu anh chảy máu? Mau, mau gọi bác sĩ tới!" Long Yên Nguyệt vội vàng kêu lên, khi nàng nói đến đây liền muốn vươn người ra xem tình hình đối phương thế nào.
Nào ngờ Lâm Bắc Phàm đột nhiên đứng bật dậy, hai tay mở rộng, ông chầm lấy Long Yên Nguyệt, cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt đối phương, cười tủm tỉm nói: "Gọi bác sĩ làm gì? Anh đâu có yếu ớt như vậy chứ."
Long Yên Nguyệt hé cái miệng nhỏ nhắn ra, nhìn bộ dáng đối phương bình yên vô sự, làm sao không biết đối phương đã lừa mình một vố? Nàng lập tức tức giận nói: "Anh, anh...."
Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì đôi môi thơm đã bị miệng của đối phương áp lấy, nàng cực kỳ kinh ngạc, đang muốn chống cự thì cảm thấy một cái đầu lưỡi mềm mại vô cùng đã tiến vào trong miệng của mình, phảng phất như một con rắn vậy, cuốn lấy lưỡi của mình, loại cảm giác kích thích tiêu hồn lại dâng lên trong lòng, làm cho nàng như muốn tan ra.
Lâm Bắc Phàm không hề dừng lại, thỏa mãn với những gì đã có, hai bàn tay của hắn từ từ luồn qua quần áo của đối phương, cảm nhận được làn da mềm mại nhẵn nhụi của đối phương, phảng phất như da trẻ con vậy, tràn đầy tính co dãn, hơn nữa hai trái đào tiên trước ngực lại đầy đặn, mềm mại, so với Liễu Vi còn lớn hơn một vòng, làm cho hắn thoải mái thiếu chút nữa muốn tan ra.
Long Yên Nguyệt nào chống đỡ được chiêu song trọng đánh lén của hắn? Nàng lập tức thở hổn hển, trong họng chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư như muỗi kêu, nhưng đôi tay ngọc lại gắt gao ôm chặt lấy cổ đối phương, không hề có chút ý định buông ra, ngược lại còn như đang hưởng thụ đòn đánh lén của đối phương.
"A, ngạt chết anh mất, nghỉ một lát đã!"
Lâm Bắc Phàm rời khỏi đôi môi thơm của đối phương, thở hổn hển nói.
"Đừng!"
Long Yên Nguyệt hờn dỗi nói, không ngờ lại tiếp tục dùng đôi môi thơm của mình, áp chặt lấy miệng đối phương.
Lâm Bắc Phàm ngây ngẩn không biết nói gì. Phụ nữ đúng là một loại động vật không theo đạo lý thông thường. Hình như trước kia mình còn chưa bao giờ thấy đối phương chủ động như thế mà? Bất quá người ta đã chủ động như vậy, nếu như mình còn không phối hợp được nữa thì không phải là đàn ông. Thế là hắn vừa hôn trả đối phương vừa đưa đôi tay luồn vào trong áo đối phương, tấn công về phía hai trái đào tiên.
"A..." Long Yên Nguyệt đột nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng buông Lâm Bắc Phàm ra, khuôn mặt yêu kiều lập tức đỏ ửng, tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Anh không thể nhẹ một chút sao? Sao lại dụng lực mạnh như vậy?"
"Anh còn chưa bắt đầu mà, làm sao lại dùng lực mạnh được." Lâm Bắc Phàm mặt mày ngạc nhiên hỏi,.
"Anh đúng là đại sắc lang!"
Hai gò má Long Yên Nguyệt liền đỏ bừng, tên đại sắc lăng này đúng là quá hạ lưu, cái gì mà còn chưa bắt đầu? Chẳng lẽ hắn muốn làm chuyện đó luôn ở đây à? Chẳng may có người khác đi vào, chẳng phải là xấu hổ muốn chết sao? Sau này mình làm sao còn dám đi gặp người khác chứ?
"Cái này hình như là em chủ động mà?"
Lâm Bắc Phàm rất ủy khuất nói.
"Dù sao anh cũng chính là đại sắc lang!"
Long Yên Nguyệt bất chấp lý lẽ nói.
Lâm Bắc Phàm trợn trừng mắt, vừa rồi mình quả thật đã chiếm không ít tiện nghi của đối phương, vậy cứ để đối phương thắng một hai câu đi.
"Sau này anh phải nuôi em!"
Long Yên Nguyệt đột nhiên xổ ra một câu.
"Uhm, hả? Em nói gì cơ?"
Lâm Bắc Phàm đầu tiên là thuận miệng đáp ứng, tiếp đó như tỉnh ra, lập tức há hốc miệng kinh ngạc nhìn Long Yên Nguyệt. Cô nàng vừa nói cái gì?
bắt mình nuôi cô ấy? Chẳng lẽ cô ấy đồng ý gả cho mình? Cái này mặc dù là chuyện tốt, nhưng đối phương có thể chính miệng nói ra làm hắn kinh ngạc vạn phần, chẳng lẽ đầu cô nàng này bị chập mạch rồi?
"Làm sao vậy? Anh có ý kiến gì hả?"
Long Yên Nguyệt rất không vui hỏi ngược lại.
Lâm Bắc Phàm giơ tay phải lên, đặt lên cái trán trắng trẻo của đối phương, mặt mày nghi hoặc nói: "ủa, không có phát sốt, nhưng sao tự nhiên lại nói mê? Chẳng lẽ nằm viện lâu nên váng đầu?"
"Lâm Bắc Phàm, anh là tên hỗn đản, anh, anh, anh... anh cút đi!"
Long Yên Nguyệt chỉ hận không thể tặng cho đối phương một cước, nhưng nghĩ đến hai chân của mình đã hoàn toàn không còn cảm giác, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.
Lâm Bắc Phàm vội vàng giơ hai tay lên, cầu xin tha thứ nói: "Được rồi, được rồi, anh đáp ứng em, sau này anh sẽ nuôi em, nhất định sẽ vỗ béo em như con heo may mắn, thế đã được chưa?"
"Anh đi chết đi, anh mới là heo may mắn ấy!" Long Yên Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn, bất quá trên khuôn mặt yêu kiều vẫn ẩn ước lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đã không còn thần sắc đau lòng muốn chết vì hai chân mất đi chi giác nữa.
"Anh là heo may mắn? Thế thì em là heo gì?"
Lâm Bắc Phàm có chút vô sỉ hỏi.
Long Yên Nguyệt hai gò má đỏ ửng, ngoảnh măt đi chỗ khác, cố ý không thèm nhìn mặt hắn nữa.
Lâm Bắc Phàm cười hắc hắc không ngừng, thật không ngờ quan hệ của mình và sao tai họa lại phát triển nhanh như vậy, xem ra vận may của mình thật sự đã tới rồi. Hắn cũng không dám làm chuyện gì quá phận với nàng, tránh người ta lại chụp cho hắn cái tội sàm sỡ bệnh nhân, đến lúc đó có khi lại bị cái bà vợ già của lão Long Thiên Hữu chặt làm tám khúc cũng nên. Hắn gãi gãi đầu, trở lại giường bệnh của mình, nằm xuống giường, nghiêng đầu nhìn lưng đối phương. Bởi vì hai chân đói phương không còn cảm giác nên khi ngồi, những đường cong của đói phương lại càng rõ nét hơn, chính là cái đường cong hình chữ S ma quỷ thường xuyên xuất hiện trong những cuốn tiểu thuyết. Cái eo thon nhỏ mảnh khảnh, cặp mông đầy đặn, còn có cặp đùi thon dài đẹp đẽ, chỗ nào chỗ nấy đều toát ra một sức hấp dẫn mê người, khiến người ta chỉ hận không thể cắn cho một cái.
"Anh nhìn cái gì?"
Long Yên Nguyệt thấy đối phương cứ im lặng mãi, trong lòng kinh ngạc vạn phần, quay đầu nhìn lại thì đã thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm, sắc mặt cô nàng không khỏi ửng đỏ, hờn dỗi nói một câu.
"À, cái mông!"
Lâm Bắc Phàm thuận miệng đáp.
Khuôn mặt nhổ nhắn của Long Yên Nguyệt càng tăng thêm vẻ ngượng ngùng, đỏ rực, tựa như có thể miết ra nước vậy. Cô nàng thẹn thùng nói: "Đại sắc lang!"
Lâm Bắc Phàm lập tức tỉnh ngộ, xấu hổ, vội vàng cái lại: "Ý anh là mông của em, khái khái, ý anh là em không có mông, không, em có mông, không phải...."
Lúc này hắn thật sự không biết nên chống chế thế nào.
Long Yên Nguyệt vội vàng úp mặt xuống gối, xẩu hổ không muốn gặp người khác nữa. Cái tên hỗn đản này đúng là quá ghê tởm đi, tự dưng miệng nói mông của em làm gì? Còn nói một hơi mấy lần liền.....
Lâm Bắc Phàm đột nhiên cảm giác được sau lưng lạnh lẽo, có một cỗ sát khí đang tràn về phía mình, hắn vội vàng quay đầu lại thì đã thấy Tô Tình Nhi hai tay đang bưng một cái khay, đứng ở cửa ra vào, đôi mắt đẹp như có như không bắn ra một tia hàn quang, thỉnh thoảng lướt qua lướt lại về phía hông của mình, phảng phất như đang nghiên cứu một cái gì đó, làm cho hắn toàn thân nổi da gà, vội vàng lấy hai tay, che chỗ đũng quần của mình lại, ngượng ngùng cười nói: "Tình nhi, thì ra là em, anh quên mất là em đang làm việc ở bệnh viện này, ngại quá! Hắc hắc"
Tô Tình nhi dạo này quả thật rất thiệt thòi, rất đáng thương. Nói là có bạn trai sao? nhưng cái tên Lâm Bắc Phàm này chẳng bao h thấy mặt mũi đau, có khí còn mấy ngày liên tiếp không gọi điện cho mình, Nói mình không có bạn trai? Nhưng cái tên Lâm Bắc Phàm này lại cứu mình khỏi tay tên hỗn đản kia, còn để cho cha mẹ mình biết, cái này thì giải thích thế nào đây?
Thật không ngờ có mấy ngày không gặp, cái tên hỗn đản Lâm Bắc Phàm này lại nằm ở bệnh viện, hơn nữa còn ở chung phòng với một nữ cảnh sát xinh đẹp nữa chứ. Chuyện này khiến cô nàng ghen tức muốn chết, thiếu cầm cái ông tiêm cỡ lớn trong khay lên, táng luôn vào tiểu jj của đối phương, cho hắn biết cái gì gọi là cơn giận của mỹ nữ.
Trên khuôn mặt kiều diễm như hoa của Tô Tình như lộ ra một nụ cười mê người: "Bắc Phàm, lần này anh bị làm sao vậy? Làm sao lại nằm viện? Để em kiểm tra cho anh một chút!"
Nàng vừa nói vừa tiến từng bước một về phía Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nhận ra trong nụ cười của đối phương có xen lẫn một tia hàn khí, để cho đối phương kiểm tra? Không có bệnh thì kiểm tra cái gì? Hắn vội vàng ngượn ngùng cười nói: "Tình nhi, em yên tâm đi, anh không có gì đáng ngại cả, chỉ cần truyền dịch một chút, mấy ngày nữa là bình phục ngay. Hay là em đi kiểm tra cho bệnh nhân khác đi!"
"Không sao, chức trách của bọn em chính là chiếu cố cho mỗi bệnh nhân, anh cũng không cần khách khí với em!"
Tô Tình nhi lộ một nụ cười đáng yêu.
"Nhưng kiểm tra hình như là trách nhiệm của bác sĩ, còn em chỉ là y tá....." Trên trán Lâm Bắc Phàm đã toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh.
"Không sao đâu, em cũng đã được học qua một chút rồi!"
Tô Tình nhi cố ý nhận mạnh hai chữ một chút.
Long Yên Nguyệt từ trong ngữ khí của hai người cũng nhận ra điều gì đó khác thường, trong lòng tức giận hỏi."Hai người quen nhau? Rốt cuộc quan hệ của hai người là thế nào?"