Lãng Tích Hương Đô

Chương 470

Kỳ thật Lâm Bắc Phàm cũng có chút bất đắc dĩ, nếu như đổi lại là trước kia, hắn nhất định sẽ không đáp ứng yêu cầu của họ, nhưng bây giờ hắn có nỗi khổ không thể nói ra. Lúc đầu Ti Đồ Thụy Tuyết này đã làm loạn cả Nam Thành để tìm anh cô ta, thiếu chút nữa là khiến cho Long Yên Nguyệt mất mạng, nếu như không để cô ta gặp Ti Đồ Lượng thì e rằng không biết cô ta còn gây sóng gió gì nữa.

Long Yên Nguyệt vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lâm Bắc Phàm nói: " Anh, anh đã giấu cái tên Ti Đồ Lượng thật sao? Tại sao em không tìm được? Em đã tìm cả Nam Thành này suốt hai ngày, nhưng cũng không có chút tin tức nào."

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nhẹ nhàng vuốt tóc đối phương nói:" Nam Thành nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, em mất có hai ngày làm sao tìm được? Nếu như bọn em ai có hứng thú thì có thể đi theo anh gặp hắn."

"Ti Đồ Lượng? Mẹ kiếp, hì hì… " Trương Minh Thắng tà ác cười.

Ti Đồ Thụy Tuyết mỗi lần nhìn thấy cái tên béo đó cười là lại sẽ có chuyện không hay xảy ra, không ngờ bây giờ lại nhìn thấy nụ cười bỉ ổi đó của hắn khiến cho lòng cô thấy bất an, lẽ nào anh của mình bị bọn họ…

Long Yên Nguyệt bây giờ hai chân giờ đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn chưa khôi phục lại như trước, nhưng tâm trạng của cô rất tốt. Cô vỗ tay nói: " Em cũng muốn đi xem cái tên Ti Đồ Lượng đó, xem anh giấu hắn ở đâu."

"Em cũng muốn đi?"Lâm Bắc Phàm trừng mắt, quay đầu nhìn cô.

"Đúng vậy, làm sao hả? Có ý kiến gì sao?"Long Yên Nguyệt không chút khách khí lườm hắn nói.

Lâm Bắc Phàm ủy khuất, vô tội nháy mắt hai cái nói:" Nếu như em có thể ra khỏi viện thì anh đồng ý yêu cầu của em. Điều kiện này rất hợp lý đúng không?" Truyện được copy tại TruyenGG

Hắn tươi cười thể hiện bộ mặt vui mừng trên nỗi đau khổ của kẻ khác, cứ như là đang chờ đối phương trả lời như thế nào.

Long Yên Nguyệt nhất thời trợn tròn mắt.Giờ cô có thể miễn cưỡng xuống đất bước đi, nhưng mà cũng chỉ đi được có ba mươi thước, đi xa hơn sợ rằng sẽ ngã, vậy thì làm sao cô có thể ra viện đây? Không đến nỗi bảo taxi đi vào trong viện chứ? Đây đúng là một câu hỏi khó.

Lâm Bắc Phàm nhìn thấy Long Yên Nguyệt nói không nên lời, ha ha nói:" Sao hả? Không được sao?"

Long Yên Nguyệt đột nhiên cười hì hì kêu lên:" Đúng là không được nhưng mà" Cô nhảy lên lưng Bắc Phàm kêu lên: " Anh có thể cõng em, như vậy thì không phải là mọi chuyện đều được giải quyết sao?"

Mấy cô gái khác thấy vậy thì cười rộ lên, cứ như là Lâm Bắc Phàm bị một phen xấu hổ vậy.

Lâm Bắc Phàm đảo cặp mắt trắng dã, đột nhiên lớn tiếng kêu lên:" Bán vợ đây, bán vợ đây, vợ mới vừa ra lò đây, một trăm đồng một người, cam đoan là hàng vừa đóng thùng, không hài lòng có thể trả lại tiền, xem đi, mau đến xem đi, đừng bỏ phí cơ hội này!"

"Đi chết đi, anh cái tên khốn này nói năng linh tinh gì vậy hả? Em đá chết anh giờ." Long Yên Nguyệt hai gò má đỏ bừng, hung hăng đánh vào đầu hắn một cái.

Mấy cô gái khác không ngờ Lâm Bắc Phàm sẽ nói vậy bèn cười ầm lên, làm phòng bệnh huyên náo cả lên khiến Tô Tình Nhi người đến xem bệnh cho Bắc Phàm không khỏi kinh ngạc, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết nghi hoặc nhìn bọn họ, khi cô nghe thấy tung tích của Ti Đồ Lượng xong cũng vui không ngậm được miệng.

Ti Đồ Lượng cả người toàn một hôi. Hắn đang chạy bộ quanh sân thể dục của một trường học, theo sau là mấy người của Hồ Điệp Bang, kêu lên:" Nhanh lên một chút còn 18 km nữa là xong nhiệm vụ rồi, cậu có thể nhanh hơn không hả, đúng là chậm như rùa."Bọn họ lái xe máy. Uống bia,cứ như là đi nghỉ.

Ti Đồ Lượng nghe vậy khẽ tăng tốc nhưng thiếu chút nữa là ngã lăn xuống đất.Mình đã chạy nửa tiếng rồi, kết quả vẫn chưa xong, vậy mà gọi là cuộc sống của con người sao?

Ti Đồ Lượng phải luyện tập rất vất vả, quãng đường hàng ngày hắn phải chạy tăng từ 10 km đến 30 km, về phần bơi lội, nhảy cầu, độ khó cũng ngày một tăng, điều này làm cho tinh thần và thể chất của hắn lại một lần nữa bị tổn thương. Vốn dĩ hắn muốn kháng cự nhưng mà dưới sự áp bức của mấy tên Hồ Điệp bang hắn chỉ có thể yên lặng. Nhưng sau mấy ngày luyện tập nghiêm khắc hắn đã tiến bộ, người không còn như trước kia, yếu đuối, công tử không sức sống, vóc người cao lớn, da dẻ đen đi, cả người tràn năng lượng, đúng là cứ như xã hội đen, ánh mắt sắc lạnh khiến chị em phụ nữ chết khiếp.

Ti Đồ Lượng ăn cũng rất khỏe, một bữa sáu cái bánh bao và ba tô thức ăn lớn. Nếu như là trước kia, e rằng nói cho hắn nghe hắn cũng không tin nhưng mà đây đều là sự thật, đừng nói là cơm trưa đến ngay cả bữa sáng hắn cũng ăn 13 cái quẩy và 3 bát óc đậu, đấy là còn ăn có 80% vì hắn sợ ảnh hưởng đến vận động. Chuyện này khiến cho mấy tên đệ tử của Hồ Điệp bang không khỏi kính phục nhìn hắn.

Ti Đồ Lượng trong đầu hiện lên một chữ: Con lợn.Sợ rằng lợn cũng không ăn nhiều như hắn. Ti Đồ Lượng cảm giác nếu như hắn trở về nhà thì hắn sẽ khiến cho mọi người sợ chết khiếp.Cứ như là chết đói mấy kiếp vậy.

Hai tiểu đệ vẫn ngồi đó cười nói:" TiĐồ công tử, anh có thể chạy nhanh lên một chút không? Anh chạy như rùa vậy, nhanh lên chúng tôi còn nhiều việc phải làm.Lát nữa còn phải uống rượi tán phét, hát karaoke khiến cho Ti Đồ Lượng thiếu chút nữa hộc máu. Mấy tên này đến từ đâu, đúng là không hiểu quy tắc. Những lời như vậy cũng nói ra được.

Hắn đau khổ kêu lên:" Ốc sên là thế nào chứ? Tôi cũng không phải siêu nhân, sao có thể chạy một lèo 30km được chứ? Chuyện này thực là hành hạ người. Nếu như các cậu không phục thì đừng đi xe máy nữa, xem ai có thể kiên trì đến cùng, nếu như tôi thua tôi chịu phạt."

Hai tiểu đệ sửng sốt, tiện đà đềucười ha ha nói: " Ti Đồ công tử, anh nghĩ rằng tôi ngốc vậy sao? Đi theo anh làm mấy chuyện vô dụng này là ý của đại ca, nếu như tham gia thi đấu thì sẽ bị đại ca phạt, bởi vậy anh đừng có nhiều lời nữa, chạy đi."

Bọn họ quơ quơ mộc côn trong tay, nở nụ cười tà ác.Ti Đồ Lượng sắc mặt đột biến, lập tức cúi đầu, chạy về phía trước.Hai tiểu đệ thấy vậy tủm tỉm cười, đi theo sau hắn.

Nhưng hai người bọn họ không nhận ra rằng khi cúi đầu, Ti Đồ Lượng cười âm hiểm, hai mắt đỏ lừ, cứ như là sắp chảy máu mắt đến nơi, còn toàn thân khí thế bừng bừng. Nếu như Tiểu Kim và Bắc Phàm ở đây thì chắc sẽ kinh hãi vô cùng.

Bởi vì khí thế bạo phát trên người Ti Đồ Lượng chính là đặc điểm của Long tộc, những con rồng đó đều ở trong Long cốc, trong thế giới loài người ngoài Tiểu Kim ra còn có một loài ác long Ba Khắc.

Ai có thể ngờ rằng Ba Khắc lại chính là Ti Đồ Lượng? Ai biết Ti Đồ Lượng chính là Ba Khắc?Bí mật này nếu như một khi để Lâm Bắc Phàm và Tiểu Kim biết thì e rằng đó là một chuyện kinh thiên động địa.

Bọn họ khổ sở bồi dưỡng Ti Đồ Lượng, dĩ nhiên trong khoảng thời gian này bọn họ cũng muốn tìm Ba Khắc, chuyện này khiến bọn họ đau đầu, hận không thể đâm đầu vào đá chết quách cho rồi.

Ti Đồ Lượng âm thầm cười lạnh. Cái gì mà Long đại hiệp, Thần Long? Vẫn là chưa phát hiện ra thân phận của mình? Nhưng lại dùng long huyết để cải tạo thân thể của chính mình, chỉ cần tiếp tục một khoảng thời gian, thực lực của chính mình sẽ tăng lên, đạt tới đỉn cao, đến lúc đó, mình có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, về phần hai tên nhỏ bé đó, mình chỉ búng tay một cái là có thể tiêu diệt được bọn chúng. Hắn nghĩ tới đây, khóe miệng tà ác cười.

"Anh ngẩn ra làm gì hả? Mau chạy đi, cẩn thận không tôi cho anh một đòn bây giờ."Một tiểu đệ hung hăng gõ vào mông hắn, kêu lên.

Ti Đồ Lượng sắc mặt khẽ biến nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, cố ý làm bộ đau đớn, lớn tiếng kêu lên:" A, cứu mạng... "

Hai tay hắn ôm mông chạy về phía trước.Hai tên tiểu đệ thấy vậy nhất thời phá lên cười.

Khi Lâm Bắc Phàm cùng mọi người đến vừa hay nhìn thấy cảnh này. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau cứ như là nhìn thấy quỷ, không nói được câu nào.

Hồi lâu sao, Ti Đồ Thụy Tuyết mới ấp úng hỏi:" Lâm đại ca, anh trai tôi ở đâu?"

Lâm Bắc Phàm cũng sờ sờ đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Minh Thắng nói:" Ti Đồ Lượng là người nào vậy?"

"Lão đại, người kia có phải không? Đúng là cái người đang chạy bộ kia rồi.!"Trương Minh Thắng thiếu chút nữa ngất té trên mặt đất, mới cách đây vài ngày bọn họ đã không nhận ra hắn nữa rồi.

"Gì? Cái tên đen xì kia là anh của tôi? Chuyện này, sao có thể?"

Ti Đồ thụy tuyết một đôi tròng mắt thiếu chút nữa tựu điệu đi ra.

Lâm Bắc Phàm cũng hoang mang lệch nói:" Hắn là Ti Đồ Lượng? A Thắng, cậu đừng nói bậy, bộ dạng của Ti Đồ Lượng thế nào sao tôi có thể quên được chứ? Quả thực đây là hai người mà, không giống chút nào."

"Chuyện này, Chuyện này, lão đại, hắn đích thật là Ti Đồ Lượng, để em gọi hắn lại đây nhìn là biết thôi mà."

Trương Minh Thắng vội vàng lớn tiếng kêu lên: " A Lượng, em gái anh đến thăm."

Ti Đồ Lượng nghe thấy có người gọi mình, vội vàng quay đầu nhìn, lập tức nhìn thấy Lâm Bắc Phàm và em gái mình. Hắn lập tức khóc rống kêu lên:" Em gái cứu anh... "

Hắn lảo đảo lao về phía bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment