Sáu người Kim Duệ nếu đến giờ mà vẫn không biết lai lịch của nhưng người nàv thì quà là ngu ngốc hết chỗ nói. Bọn họ ai nấy đều mặt tái xanh ra. toàn thân không ngừng run rẩy vẻ mặt sợ hãi nhìn vào mấv người Lâm Bắc Phàm.
"Chúng tòi.... chúng tôi....vừa rồi chi là một sự hiểu lầm. chúng tôi không biết cô em kia. à. không, là tiểu thư kia là...là người của các anh. vừa rồi.... ờ...vì Thế mà...." Duẫn Khang nhanh tay nhanh mắt. biết là đâv không phải lúc làm hàng, vì vậy mà vội vàng nói với giọng ôn hòa, ngượng ngùng cười chuộc lỗi. hèn mọn không tả nồi, thiếu chút nưa thì quỳ rạp xuống đắt dập đẩu chuộc lỗi với bọn họ.
Bổn người Giang Hải Bằng, Nhan Trùng. Na Thành và Tả Tân Dân đều gật đầu cười theo nói: "Tất cả đều là một sự hiểu nhẩm mà thôi chúng tôi....chúng tôi không biết vị tiểu thư đó là người của các anh, chúng tòi cũng chi là đùa chút thôi ai ngờ lại xảy ra chuyện như thẻ này, theo tòi thì..."Mấv người bọn họ ai nấy đều hối hận không thôi khó khăn lắm mới ra ngoài tìm được một cô em vui chơi cho thỏa thích, ai ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, nếu mà truyền ra bèn ngoài thì mặt mũi của sáu người bọn họ phải đặt ở đâu cho hết ngượng đậy?
Sáu người bọn họ cũng cảm thấv có chút sợ hải nhưng vẫn không nghĩ là mấy người trước mặt họ đây sẽ làm gì mình. Bời vì trong mắt bọn họ, thì người Hồng Kông cao quý hon người đại lục rất nhiều, cộng thêm việc từ sau khi Hồng Kông trở về với Trung Quốc thì nhà nước dốc toàn lực để phát triển kinh tế Hồng Kông, khiến cho bọn họ có cảm giác hơn người, vì vậy mà bất kể là nói chuyện hay làm việc đều có chút tự phụ, lâng lâng khó tả. truyện được lấy tại truyenggg.com
Kim Duệ khách khí nói: "Cùng lắm là chúng tôi bồi thường ít tiền là được chứ gì? Dù gì thì cũng đã xảy ra chuyện gì đàu. phải không nào?"
Lâm Bắc Phàm sa sầm nét mặt, nhe răng cười nói: "Bồi Thường ít tiền?"
Kim Duệ thấy đôi phương nói vậy thì lại nghĩ là đôi phương bị minh nói cho lung lay ròi. trong lòng thầm khinh bi mắy người đại lục này, bọn này đúng là một lũ nghèo kiết xác, chưa nhìn thắy tiền bao giờ, mới nói bồi thường mà mắt đã sáng lên. Bản thản mình lúc đầu cứ tường là xảy ra chuyện lớm gì cơ, bây giờ xem ra thì cũng chi là bỏ chút tiền ra để giải quvết mấy vấn đề phiền phức, vặt vãnh mà Thôi. Họ Kim nhà hắn ta cái gì không có chứ tiền thì không thiếu, không cần nói đến cái khác, mấy chục vạn nhân dàn tệ đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì một đống đồ chơi. Nụ cười nịnh hót trên khuôn mặt hắn ta dần tiêu tan, thay vào đó là điệu bộ kiêu căng. ngạo mạn, rồi thản nhiên nói: "Đúng vậy, cũng chi là bồi thường chút tiền thôi mà, muốn bao nhiêu tiền thì nói thẳng ra, thấy mấy người các anh đến đây một chuyến cũng không phải là dễ dàng gì, thôi thì tôi bồi thường cho các anh ba mươi vạn nhân dân tệ. thế là được rồi chứ gì?
Hắn ta tiện tay moi ra một tấm séc, ký tên mình lên đó rồi đưa ra trước mặt Lâm Bắc Phàm. làm điệu bộ như người giàu bố thí cho người nghèo vậy, kiêu ngạo nói: "Được rồi, các anh có thể đi được rồi đấy, mấy người chúng tòi còn phải nghi ngơi, đợi sau khi chúng tôi nghi ngơi xong xuôi đâu đó rồi thì còn phải đi tìm mấy cô em chơi đùa chút nữa, không ngờ là vừa mới đặt chân đến cái thành phố bẩn bẩn Nam Thành này mà đã đen thế rồi, mẹ nó chứ, đen thật đó. ngày sau sẽ không bao giờ đến cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa làm gì!"
Mấy người còn lại thấy bộ dạng của Kim Duệ như vậy thì đều biến sắc, không nói gì.
Bọn họ rất kiêu ngạo. lúc nào cũng khỉnh khinh người đại lục, nhưng nói gì thì nói nơi này cũng là địa bàn của người ta, e rằng bọn họ sẽ tự gâv ra vô số phiền toái cho mình. Bọn họ đều khẽ kéo kéo tav Kim Duệ, hy vọng hắn ta có thể ăn nói khách khí hơn một chú,. vì dù sao thì người ta có câu cường long không áp địa đầu xà mà, đây là một đạo lý đã lưu truyền cả ngàn năm nay rồi, hon nữa đối phương còn đem theo cả đống người như vậy, chẳng may trong lời ăn tiếng nói có mâu thuẫn gì thì dựa vào thân thủ sáu người bọn họ thì chẳng ăn nhằm vào đâu.
Nhưng Kim Duệ khó khăn lắm mới làm bộ uy phong như thế, sao có thể dễ dàng bỏ đi được chứ?
Trong mắt hắn ta, thì chi cần mình có tiền thì có thể làm mọi thứ. đừng nói là chi đánh cô ả kia vài cái, mà cho dù là có đánh chết cô ta đi chẳng nữa thì chi cần bỏ tiền ra là có thể làm cho chuyện lớn hóa thành chuyện nhò, chuyện nhỏ hóa không có gì. Nhưng việc như thế này liên tục xảy ra ờ Hồng Kông. Hắn ta lập tức trừng mắt nhìn bọn họ một cái rồi nói: "Bọn mày kéo tao làm gì thế? Nhưng điều tao nói đều là sự thật, cũng chi là chuyện tiền nong thôi mà, gì chứ tiền thì chúng ta không thiếu, sợ cái rắm à? Đừng quên là, người Hồng Kông chúng ta không có gì nhiều, nhưng tiền thì vô số, bọn người đại lục thì làm sao đọ được với người Hồng Kông chúng ta chứ? Bọn mày sợ cái gì?"
Lảm Bắc Phàm cười cười, Trương Minh Thắng cũng cười, Tư Đồ Lượng và Đường Phong cũng đều cười theo.
Bốn người bọn họ cười lớn sảng khoái- âm thanh giòn tan, cứ như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy, đến cả những tên đàn em của Hồ Điệp bang và mấv chục tên vệ sĩ mặc đồ đen mà Đường Phong đem theo cũng cười theo ha hả.
Bốn người bọn họ thiếu tiền sao? Chi sợ là tất cả mọi người trẽn thế giới này đều thiếu tiền thì bốn người bọn họ cũng không bao giờ thiếu.
"Chúng mày..-.chúng màv cười cái rắm ấy à? Mau cầm tiền rồi rời khỏi phòng bọn tao ngay đâv là phòng thuộc hạng tổng thống của bọn tao, làm sao chúng màv có thể nói vào là vào ngay được hả? Lát nữa tao phải phản ánh với khách sạn việc này mới được, con mẹ nó chứ, lại để cho cả nhưng đứa ất ở đầu đường xó chợ vào đây, đã thế còn làm cho chúng tao sợ hết hồn, vậy mà đến thằng bảo vệ cũng không thấy bóng dáng đâu, xem ra cái khách sạn này cũng chẳng ra làm sao, đúng là cái nơi nghèo kiết xác, điều kiện, chế độ kém đến hãi hùng.
Kim Duệ khó chịu nói, ánh mắt hắn ta nhìn bốn người kia không khác gì nhìn một đống
rác.
Đường Phong tiện tay móc ra một tấm séc. ký tên mình lẻn đỏ rồi vứt ra trước mặt bọn họ, cười nói: 'Tao ở đâv cũng không có nhiều, chi có năm trảm vạn nhân dân tệ thôi coi như đó là tiền bồi dường thuốc men, chữa trị cho bọn mày đi, người đâ,. đánh nát người chúng cho tao, tao muốn chúng nó ba năm không xuống đi
Vừa nói dứt lời, hai mắt gã đã bắn ra một tia hàn quang, Gã ghét nhát loại người nào đứng làm hàng trước mặt mình, không nhưng thế lại còn là loại rác rưởi đến một chút bản lĩnh cũng không có nữa.
Ba mươi tên vệ sĩ nghe thấy vậy liên nhất loạt hô to lẽn, sau đó xông thẳng đến sáu người bọn Kim Duệ.
"Cái gì? Năm trăm vạn?" Sáu người Kim Duệ sợ đến đần thối cả người ra.
Bọn họ đều là những người có tiền, nhưng đều là phụ kiện đi kèm của Kim gia, số tiền cho bọn họ ăn chơi cũng chỉ là mấy trăm vạn, nhưng nếu mà so sánh với Đường Phong, một người coi tấm séc năm trăm vạn như một tờ giấy bò đi kia thì quả là còn rác rưởi hon cả rác rưởi nưa.
Lâm Bắc Phàm nỡ một nụ cười sáng lạn nói: "Nếu cậu Phong đây đã ra tavythế rồi thì tòi cũng không thể keo kiệt quá, tôi bò ra bảv trăm vạn. để cho bọn chúng nằm thèm hai năm nữa trong viện!"
Hắn tiện tav móc ra một tấm thẻ ngân hàng rồi ném thẳng xuống đất.
"Mẹ kiếp, hai người khủng quá đấy, em bò năm trảm vạn mua cho bọn chúng một năm tiền viện phí!" Trương Minh Thắng cười nói.
"Thế thì em đứng ra làm công tác dọn dẹp vậy, Một nghìn vạn để bọn chúng ở thêm trong viện ba năm nữa!" Tư Đồ Lượng nở một nụ cười hiểm ác nói.
Sáu người Kim Duệ mắt tròn mắt dẹt, ngày người đứng đó không nói được câu gì. Bọn
họ thấy đồng tiền trong tay bọn họ đối với bốn người này mà nói thì chẳng khác gì phế phẩm.
Vừa rồi mình còn muốn dùng tiền để mua chuộc người ta. vậy mà không ngờ báo ứng lại
đến nhanh như vâỵ
Rất nhanh, trong phòng đã vang lên nhưng tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng, tiếng người kêu la thảm thiết....