Lãng Tích Hương Đô

Chương 498

Ba tên phạm nhân sau khi nhìn thấy Minh Tiểu Y cũng hơi kinh hoảng kêu lên một tiếng. Bọn chúng làm sao mà nghĩ ra được lại gặp cảnh sát ở đây? Chẳng qua bọn chúng thấy cảnh sát này cũng không có cử động gì, chỉ đang ăn đồ nướng với một nam nhân khác, vì thế trong lòng chúng cũng nhẹ hẳn.

"Chúng ta hay là cứ rời đi trước đã!"

Một tên râu quai nón hạ giọng nói. Hắn ta mặt mày dữ tợn, ăn mặc quần áo hoa cò, nhìn giống như một tên lưu manh không lương thiện.

Một tên khác trông khá dễ nhìn, đeo một cặp mắt kính gọng vàng khẽ lắc đầu, hạ giọng nói: "Chúng ta nếu đột nhiên rời đi, nhất định sẽ khiến họ hoài nghi, mà dù sao chũng ta cũng đang hóa trang, cho dù đứng trước mặt họ cũng không nhất định nhận ra được, vì thế chúng ta hiện tại phải bình tĩnh, làm như không có chuyện gì đi."

Hắn nhìn qua thì có vẻ rất nhàn nhã, mặc áo sơmi trắng, giống như một giáo sư đại học, khiến người khác không thể hoài nghi hắn là kẻ cuồng sát được.

Tên thứ ba là một tên trông vô cùng xấu xí, mắt thì híp, mặt dài như mặt lừa, toàn thân mặc quần áo đen, khiến người ta chỉ nhìn lướt qua là đã không muốn nhìn thêm lần nữa. Đầu lưỡi hắn liềm liềm đôi môi khô, trên mặt nở nụ cười dâm đãng, nhỏ giọng nói: "Lão tử đã ăn nằm với đủ loại nữ nhân rồi, chỉ mỗi cảnh sát là chưa, lần này gặp được con hàng cảnh ngon thế này, xem ra là phúc của tao rồi, chẳng lẽ lại bỏ qua sao?"

Hai thằng kia lúc này cũng dâm đãng cười tủm.

Bọn chúng đã từng giết người phóng hỏa, chuyện gì mà chưa từng làm qua? Vì thế cũng chẳng sợ gì cảnh sát, ngược lại chúng nó còn thấy rất phấn khích. Hiện giờ nhìn thấy cô cảnh sát xinh đẹp như Tiểu Y thì thú huyết trong người đang sôi sục, mấy ngày nhận nhịn khiến chúng nó không chịu nổi nữa, chỉ hận không nhào ngay vào được, hơn nữa chúng nó nhìn thì thấy cô cảnh sát này có vẻ vẫn còn là xử nữ, điều này càng khiến "hung khí" của chúng nó giương cao, cứ như là gậy đồng nóng bừng vậy.

Lâm Bắc Phàm đã ghi nhớ vẻ mặt của ba thằng này, hắn cười trộm, hạ giọng nói: "Thật không ngờ mị lực của Tiểu Y lại lớn thế nha, có thể khiến ba tên tội phạm này có ý đồ với em, anh còn đang định kêu em đi thay quần áo, nhưng giờ thì xem ra không cần rồi!"

Minh Tiểu Y mặc dù là nữ cảnh sát vừa mới tốt nghiệp, nhưng mà nàng dù sao cũng là mỹ nữ cảnh sát thời đại mới, vì thế nàng cũng hiểu rất nhiều từ ngữ lưu hành hiện nay, vì thế tự nhiên biết Lâm Bắc Phàm nói thế có ý gì. Hai gò má nàng đỏ hồng, nhỏ giọng dò hỏi: "Lâm đại ca, bọn chúng thật sự là tội phạm sao?"

"Em hoài nghi năng lực của anh?" Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng, trong giọng nói có vẻ rất bất mãn.

"Em không phải là hoài nghi anh, chỉ là chúng khác quá xa với người trên ảnh!" Minh Tiểu Y vội vàng xua tay, trong lòng thở dài, ba tên này có phải tội phạm nguy hiểm không thì chưa biết, nhưng mà thấy dáng vẻ bọn chúng đang lén lút thế kia rất giống với đám tội phạm cầm thú trong truyền thuyết, vì thế nàng liền cảm thấy nổi hết da gà, thiếu chút nữa thì cảm thấy ghê sợ buồn nôn.

"Ài, đấy là thủ đoạn hóa trang rất cao tay, em không biết đâu!" Lâm Bắc Phàm ra vẻ nói.

"Khụ khụ!"

Minh Tiểu Y thiếu chút nữa thì sặc nước miếng. Bọn nàng không biết? Bọn nàng là cảnh sát đó nha, hắn chẳng lẽ không phải cúi đầu trước cảnh sát sao? Hắn tuy bình thường hung hăng càn quấy, rất lợi hại, nhưng nói thế nào cũng không phải là cảnh sát, chẳng lẽ những tri thức chuyên nghiệp còn hơn cảnh sát sao? Vì thế Minh Tiểu Y giận dỗi hừ một tiếng, bỏ qua mọi suy nghĩ trong lòng, cùng lắm thì mình phối hợp với hắn, xem hắn có năng lực gì để chứng minh ba người này là tội phạm.

"Tiểu Y! Sao vậy?" Lâm Bắc Phàm quan tâm hỏi.

"À, không có gì đâu, em chỉ là cảm thấy năng lực của Lâm đại ca quá mạnh mẽ thôi, khó trách cục trưởng lại thích anh đến vậy. Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây? Tất cả em đều nghe anh!" Minh Tiểu Y cười ngọt ngào, nhưng mà nhìn thế nào thì cũng vẫn rất giống một tiểu hồ ly.

"À, chuyện này ư, rất đơn giản, em đã hứng thú với bọn chúng như vậy, vậy thì dứt khoát dùng mỹ nhân kế đi!" Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng thì thầm vào tau Minh Tiểu Y.

"Xì!"

Minh Tiểu Y đang uống nước, nghe xong thì phun hết cả lên mặt Lâm Bắc Phàm.

Mình đường đường là một cảnh sát, sao lại khiến mình lấy sắc ra dụ ba tên tội phạm? Chuyện này hơi quá rồi thì phải?

Trong đầu nàng hiện lên một loại hình ảnh khó coi, nào là mình đang cởi từng thứ đồng phục cảnh sát xuống, sau đó biểu diễn một màn thoát y vũ cực sỗ trước mặt ba tên tội phạm, khiến ba tên tội phạm biến thành sói đói, tấn công mình, kết cả là sự trong sạch bị mất, thanh xuân tàn phai, mất đi nụ hôn đầu đời, đến cả đêm đầu cũng mấy luôn…

"Này, em nghĩ cái gì thế?" Lâm Bắc Phàm thấy nàng cứ nghiêng đầu, dáng vẻ thất thần nên hỏi.

"A, anh nói cái gì vậy?" Minh Tiểu Y bị hắn gọi tỉnh, vì thế vội nói.

"Em thấy kế hoạch của anh thế nào?" Lâm Bắc Phàm tức giận nói, cô nàng này sao lại thất thần nhỉ? Lúc mình đi cùng đám nữ nhân khác, có cô nào nhìn mình mà thất thần đâu.

"À, được, à không phải, không tốt chút nào!" Minh Tiểu Y đầu tiên thuận miệng đồng ý, nhưng sau đó nghĩ lại, đây chẳng phải là kính dâng lần đầu tiên của mình cho tội phạm sao? Mặc dù mình muốn làm một cảnh sát tốt, nhưng mà giá này quá lớn rồi? Vì thế nàng vội lắc đầu, nói lại: "Chuyện này, chuyện này khôgn tốt? Em còn chưa trao co bạn trai!" Nói xong mặt nàng đã đỏ bừng thẹn thùng.

"Ặc!" Lâm Bắc Phàm vội vàng lau mồ hôi, mình chẳng qua chỉ là gợi ý cho cô nàng này, cũng không nói gì đến lên giường, sao nàng lại nghĩ thế chứ? Hắn chỉ biết lắc đầu, nhỏ giọng thầm thì: "Anh không nói em ngủ với bọn chúng, anh nói là thế này, thế này, thế này…"

Sau đó Lâm Bắc Phàm liền nói rõ kế hoạch của mình ra.

Minh Tiểu Y nghe xong thì thở phào, trong lòng yên tâm nói: "Thì ra là như vậy, làm em sợ muốn chết!"

Hóa ra là cũng không phải giống như đám tiểu thư kia ngủ cùng ba tên tội phạm, mình chỉ phải câu dẫn bọn chúng, chuyện này cũng không quá lắm, vì thế nàng vẫn có thể tương đối tiếp nhận điều này, dù sao là vì chấp hành nhiệm vụ, hy sinh chút nhan sắc cũng là thường, chỉ cần không bán ** đi là được.

"Ài, con gái hiện giờ toàn suy nghĩ miên man như vậy cả, nếu quả thật em làm như em nghĩ, vậy chắc Tiểu Nguyệt không cầm đao chém anh là không được mất!" Lâm Bắc Phàm buồn bực nói, chẳng lẽ mình thật sự là giống ác nhân đến vậy?

"Em, em chỉ…" Minh Tiểu Y thẹn thùng nhỏ giọng giải thích.

"Được rồi, chúng ta ăn nhanh cái gì đó, lát nữa còn làm việc!" Lâm Bắc Phàm biết thời gian không đợi người, vì thế vội vàng khua thức ăn trên bàn vào trong mồm miềng.

Minh Tiểu Y cũng gật đầu, bắt đầu ăn cơm.

Hai người gọi không ít đồ nướng, hơn nữa ông chủ cũng lén tặng thêm một chút, vì thế làm hai người ăn thiếu chút là no chết, cuối cùng ngồi ngả cả ra ghế, lười không muốn đừng lên, Minh Tiểu Y cũng giả bộ khoa tay múa chân với ông chủ quán, giơ ngón cái nói: "Ông chủ à, đồ nướng ở đây của ông thật ngon, hương vị thật là quá tuyệt!"

Ông chủ quán rất mừng, thật là vô cùng cao hứng, thấy cả cánh sát cũng thích thức ăn ở quán nhỏ của mình, đây không phải là quảng cáo miễn phí cho mình sao? Vì thế ông ta lại bê đến cho người bình rượu, rồi cười ha hả, nói: "Hai vị có thể đến chỗ tôi ăn đã là vinh hạnh lắm rồi, hai bình rượu này tôi xin tăng miễn phí!"

"Chuyện này không tốt lắm đâu?" Minh Tiểu Y khó xử nói.

"Có gì mà không tốt chứ? Cảnh sát nhân dân lúc nào cũng lo lắng cho chúng tôi, hai bình rượu này cũng không đáng bao tiền đâu!" Ông chủ quán cười tươi nói.

Lâm Bắc Phàm vì thế liền cười, nói: "Ông chủ rất biết buôn bán, sau này chúng tôi sẽ thường tới chiếu cố!"

Ông chủ quá nghe thế liền gật đầu, hoan hỷ nói: "Cám ơn hai vị!" Sau đó liền quay vào trong làm việc tiếp.

"Đây không phải là thu hối lộ ư!" Minh Tiểu Y bất mãn nói.

"Hai bình rượu có gì mà gọi hối lộ? Mấy ngàn vạn chắc, hay là mấy chục triệu? Đừng so đo mà, uống nhanh đi!" Lâm Bắc Phàm cũng mặc kệ chuyện nhỏ này, hắn bưng rượu của minh lên, uống hết vào bụng, sau đó còn không nhịn được "Ợ" một tiếng.

Minh Tiểu Y vộ nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh đừng uống rượu nữa, lát nữa còn phải làm việc đó!"

"Mấy chén rượu thôi mà, không có việc gì đâu!" Mấy chén vừa rồi thật sự là đều vào trong bụng Tiểu Kim hết, hắn căn bản là không ăn uống gì, thế thì sao say được?

Minh Tiểu Y thầm nghĩ, cũng biết mmấy chén rượu nhạt này đối với nam nhân thì đúng là không bao nhiêu. Nàng nhẹ nhàng uống hết phần rượu của mình, uống xong khuôn mặt liền nóng bừng, lại càng tăng thêm vài phầm phong tình. Nàng ôm tay Lâm Bắc Phàm, cười cười nói: "Em đây là lần đầu tiên ăn thịt nướng ở đây, thật không ngờ lại ngon như vậy, chúng ta sau này lại tới nhé!"

"Được, chẳng qua em còn nhớ rõ không đó?"

Lâm Bắc Phàm nhìn quanh, tuy nam thành là phạm vi quản lý của hắn, nhưng mà nàng cũng hắn chạy xe cả buổi chiều, cũng quên mất chỗ này tên là gì rồi.

"Nơi này là tiểu khu Bộ Tâm, anh nhìn anh đi, vẫn là người nam thành, thế mà chỗ này cũng không biết!"

Minh Tiểu Y hiếm khi có được cơ hội dạy bảo Lâm Bắc Phàm, vì thế nàng sao bỏ qua được?

"Ặc, anh thật không biết!"

Lâm Bắc Phàm toát cả mồ hôi, mình còn chưa đạt đến cảnh giới nắm rõ cả thành phố đâu. Chẳng qua cô nàng này cũng thật lợi hại nha? Ở đây hình như không phải phạm vi của nàng, thế mà nàng vẫn biết được, xem ra nàng còn giỏi hơn đám cảnh sát chỉ biết khi dễ dân chúng nhiều.

Minh Tiểu Y hơi say ra mở cửa xe cảnh sát, nếu như chuyện này mà là người thường làm thì chỉ sợ đã sớm bị cảnh sát nhốt vô tù rồi, nhưng nàng là ai? Nàng chính là cảnh sát, nàng mở xe cảnh sát, ai dám bắt nàng? Hơn nữa, nàng uống có chút rượu, mặc dù hơi say nhưng cũng không nghiêm trọng, vì thế cảnh sát giao thông nhìn thấy cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi.

Ba tên đàn ông nhìn thấy Minh Tiểu Y và Lâm Bắc Phàm rời đi xong thì trên mặt đều hiện lên nụ cười.

"Ôi…." Minh Tiểu Y sau khi lái xe cánh sát đi được một đoạn thì phía trước bỗng truyền tới nhưng tiếng kêu thảm thiết, điều này khiến nàng hơi sửng sốt, men say cũng nhanh chóng bay sạch.

Trên trán nàng xuất hiện một ít mồ hôi, sau đó hoảng sợ kêu lên: "Lâm đại ca, em, không phải em đâm người chứ?"

Trên khóe miệng của Lâm Bắc Phàm xuất hiện nụ cười âm lãnh, hắn nói: "Cá cắn câu rồi, em cứ theo kế hoạch mà hành động!"

Hắn đã để cho tiểu kim giám thị hành động của ba tên kia, vì thế tất nhiên là hiểu rõ hành tung của chúng như lòng bàn tay. Trong lòng hắn cười lạnh, xem ra nha đầu Minh Tiểu Y này đúng là rất động lòng, có thể khiến ba tên tội phạm không tiếc lộ diện phạm tội.

"Hả? Cá?" Minh Tiểu Y nghe thấy hắn nói vậy, vì thế nàng bừng tỉnh, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

"Ôi, ôi, người mau tới đây đi, cảnh sát đụng phải em trai tôi rồi, chuyện này làm sao đây?" Tên trung niên râu quai nón quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt nước mũi tùm lum.

Tên đeo kính gọng vàng giờ đang nằm trên mặt đất, ở trán có mấy tia "máu tươi", không biết "sống chết" ra sao.

Đám người đi đường đều dừng lại, nhìn thấy tình huống phát sinh đều cảm thấy rất kinh ngạc.

Xe cảnh sát đụng người đi đường? Đây là tin tức lớn, xem ra thành phố Nam Thành này loạn rồi.

Minh Tiểu Y vội vàng đẩy cửa xe, sau đó cùng Lâm Bắc Phàm đi xuống, nàng nhìn lướt qua hai người này. Trong lòng đang tính toán, quả nhiên đúng là hai trong số ba người Lâm Bắc Phàm chỉ cho nàng lúc nãy. Vì thế nàng thoáng nhíu mày, nói: "Các người vừa nãy đi như thế sao? Làm sao lại chui được xuống gầm xe của tôi?"

Tên trung niên râu quai nón khóc rống lên: "Trời ơi, thế này có còn thiên lý hay không? Em của tôi bị thương đến mức này rồi, thế mà cô ta còn nói là em tôi cố ý chui xuống dưới xe, chuyện gì đang xảy ra thế này?"

Người đi đường xung quanh cũng không hiểu rõ lắm, họ chỉ nhìn thấy người kia bị thương như vậy liền chỉ trích nói Minh Tiểu Y làm sai, nói nàng lạm dụng chức quyền, đâm chết người, còn có người chuẩn bị gọi 110 để kiện nàng.

Minh Tiểu Y vội vàng giơ tay lên, đầu hàng nói: "Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, vừa rồi là tôi không cần thận đụng vào các người, vậy không bằng thế này, tôi lái xe, đưa em trai anh đến viện, cái này được chứ?"

Tên râu quai nón nức nở khóc, trong mắt hiện lên tia vui mừng nói: "Cô thật sự là giữ lời chứ?"

Minh Tiểu Y bất đắc dĩ nói: "Tôi sao có thể lật lọng được? Tôi là một cảnh sát đó!"

Tên kia gầt đầu, nói: "Chuyện này thì còn được, nếu như không nắm chắc thời gian, em trai tôi có thể sẽ muộn mất, huhu… Em trai đáng thương của tôi ơi!"

Hắn ta cứ thế giả vờ khóc thương, một mặt thì duỗi tay, ôm tên đeo kinh gọng vàng vào trong xe cảnh sát.

Hai người Lâm Bắc Phàm và Minh Tiểu Y nhìn nhau, sau đó cũng tiến vào trong xe, chiếc xe cứ thế lao vút đi.

"Xem ra cảnh sát này còn có chút lương tâm, không phải loại người thấy chết không cứu!"

"Đúng vậy, nhìn tuổi của cô ta, chỉ sợ là mới làm cảnh sát, vì thế cũng không bị những trò xấu kia làm ảnh hưởng!"

"Hy vọng người kia không bị nguy hiểm đến tính mạng!"

Đám người xung quanh đều nghị luận lớn nhỏ, người thì lắc đầu, người kể lể, cuối cùng cũng tản đi.

Vẻ mặt Minh Tiểu Y tái nhợt, tay cầm vôlăng không ngừng run rẩy, nàng run giọng nói: "Tôi giờ sẽ đưa các người đến bệnh viên nhân dân số3, được chứ? Chỗ đó cũng không xa nơi đây, có thể kịp thời cứu em của ông!"

"Không, tôi muốn đưa nó đến Bệnh Viện Nhân Dân số4, chỗ đó y thuật tốt hơn!" Tên "anh trai" kia nức nở nói.

"Hả? Nơi đó cũng không gần đây mà!" Vẻ mặt Minh Tiểu Y đầy ngạc nhiên hỏi.

"Tôi chỉ tin tưởng Bệnh Viện Nhân Dân số4, nhưng nơi khác đều không trị hết bệnh của em trai tôi!" Tên anh trai quật cường nói, dáng vẻ như hắn có tình cảm rất sâu với Bệnh Viện Nhân Dân số4 vậy.

Minh Tiểu Y bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy thì tới đó!"

Khóe miệng Lâm Bắc Phàm xuất hiện nụ cười rất nhạt, ba tên tội phạm này đúng là rất đáng yêu, lại có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy.

Bệnh Viện Nhân Dân số4 nằm ở phía tây của Nam Thành, nơi đó dân cư tương đối ít, dễ lợi dụng, còn Bệnh Viện Nhân Dân số3 thì ở khu sầm uất, người qua lại nhiều, cảnh sát dễ phát hiện, vì thế mà bọn chúng chọn chỗ là Bệnh Viện Nhân Dân số4.

Minh Tiểu Y lái xe dần dần chạy khỏi khu vực sầm uất, chiếc xe nhanh chóng lao về phía tây Nam Thành, nhìn xung quanh thì người đi lại càng lúc càng ít, sắc trời cũng càng lúc càng tối, trong lòng nàng cũng càng lúc càng bất an.

Nàng lúc đầu có lẽ cũng không tin khi Lâm Bắc Phàm nói ba tên này là tội phạm, nhưng mà theo cách làm việc vừa rồi của chúng thì có thể thấy bọn này rất quái dị, nói không chừng chính là ba tên tội phạm cùng hung cực ác.

Nghĩ đến đây, bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi, trong lòng càng khẩn trương hơn. Nàng trộm hỏi Lâm Bắc Phàm: "Lâm đại ca, anh có thể chứ?"

Lâm Bắc Phàm cố ý trả lời kiểu không dám khẳng định: "Có lẽ là được!"

"Anh…" Minh Tiểu Y thiếu chút nữa thì muốn ngất, tự mình nghĩ không phải là đối thủ của hai tên tội phạm, lại càng đừng nói là còn một tên nữa không biết nấp ở đâu, nếu như Lâm Bắc Phàm nói là không được, vậy thì mình không phải là dê béo vào miệng hai tên này sao? Sớm biết thế này thì mình đã gọi thêm cánh sát đến giúp rồi, như vậy nắm chắc hơn chút, còn hiện giờ thì chỉ đành đâm lao theo lao thôi.

Đang lúc hai người nhỏ giọng thì thầm, tên "anh trai" kia đã cầm một thanh đao nhỏ trong tay, hung hăng đặt lên chiếc cổ trắng tuyết của Minh Tiểu Y, vẻ mặt hung ác nói: "Không được nhúc nhích, có nghe thấy không hả?"

"Ông, ông muốn làm gì? Đưng quên tôi là cảnh sát đó!"

Minh Tiểu Y cảm thấy rất nhục nhã, mình đường đường là một cảnh sát, thế nào mà lại nói với tội phạm kiểu đó chứ? Đấy không phải là tổn hại đến tôn nghiêm của cảnh sát ư? Nhưng vì làm theo kế hoạch của Lâm Bắc Phàm, nàng chỉ đành làm như vậy.

"Cảnh sát? Lão tử còn từng thấy nhiều cảnh sát hơn nữa cơ, chẳng qua cảnh sát xinh đẹp như cô thì rất hiếm thấy!" Tên râu quai nón nâng tay trái, vuốt vuốt lên khuôn mặt trắng mịn của Minh Tiểu Y, cười dâm nói.

"Mày, mày dám…?" Minh Tiểu Y xấu hổ giận dữ kêu lên. Còn chưa từng có nam nhân nào sờ vào mặt nàng, không ngờ tên tội phạm xấu xí này lại dám vuốt, xem ra mình mà trở về phái dùng hết cả lọ sửa rửa mặt để rửa cho sạch mới được.

"Tao sờ đó, làm gì được hả? Lão tử còn muốn chơi mày, ba người bọn tao thay phiên chơi, nhất định sẽ khiến mày rất sướng đó!" Thằng này tiếp tục nói.

"Chúng mày không được nhúc nhích, bọn tao là cảnh sát!" Lâm Bắc Phàm biến sắc, tức giận nói.

"*** mẹ mày!" Thằng "anh trai" tát một phát, Lâm Bắc Phàm ngất xỉu luôn.

Minh Tiểu Y thấy thế thì biến sắc, nàng nghẹn ngào kêu lên: "Lâm đại ca, anh làm sao thế?"

Nàng đột nhiên lại thấy mắt trái Lâm Bắc Phàm hơi hé ra khe hở nhỏ, lén nháy mắt với nàng, vì thế mới biết hắn đang giả vờ, trong lòng cũng thoáng yên tâm lại.

"Cái gì là Lâm đại ca? Tao mới là thân ca ca của mày!" Thằng này mê say nhìn Minh Tiểu Y nói.

Còn thằng đeo kinh gọng vàng đầu đầy máu kia lúc này cũng mở mắt, cười dâm nói: "Lát nữa chúng ta ba người ai tới trước? Đóa hoa tươi mới như thế này, chúng ta phải cẩn thận đùa bỡn mới được, không thể nào nhẹ nhàng mà tha cho cô ta được!"

"Chúng ta không phải có ba người sao, có thể cùng lên một lúc, cũng không biết miệng cô ta còn "mới" không, nói không chừng thì còn chưa từng dùng đến đó!" Thằng anh lại cười toáng lên, nói.

Còn thằng đeo kinh nghe thấy thế cùng cười rú lên như điên.

"Chúng mày…." Minh Tiểu Y sao mà không biết mấy thằng này muốn gì chứ?

Khuôn mặt nàng trắng bệch, toàn thân run lên, giọng nói cũng run run. xem tại truyenggg.com

"Từ giờ trở đi mày chính là của bọn tạo, giờ nhanh lái xe theo lời tao nói, nếu không tao chỉ cần nhẹ khua con dao này, một cô gái xinh đẹp sẽ lìa trần đấy!" Thằng anh cười hắc hắc, dọa.

Minh Tiểu Y khẽ cắn răng, đành lái xe cảnh sát dựa theo lời nói của hắn.

Sau khi lai xe chạy được khoảng 10", bọn họ dần chạy vào một cái hẻm nhỏ hoang vắng, chung quanh yên tĩnh, có mấy cái đèn đường chiếu sáng một chút, không gian vắng vẻ vô cùng.

Thằng anh đột nhiên kêu lên: "Dừng xe lại ở đây!"

Minh Tiểu Y vội phanh lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn hai thằng kia, dáng vẻ như đang rất kinh hoàng vậy.

"Xuống xe!"

Thằng anh lúc này kéo tay Minh Tiểu Y, tay phải thì tóm cổ nàng, cùng tên đeo kính đi xuống xe, lúc này thì đã thấy thằng xấu xí nhất hội đang sớm chờ ở đây rồi, thằng này nhìn thấy gương mặt thanh thuần cùng thân hình quyến rũ của Minh Tiểu Y thì nước dãi chảy hết cả xuống đất.

Minh Tiểu Y ra vẻ sợ hãi hỏi: "Chúng mày rốt cuộc là ai?"

"Bọn tao? Cảnh sát Nam Thành chúng mày không phải đã tìm bọn tao vài ngày rồi sao? Thế nào lại quên nhanh thế được? Danh tiếng của bọn tao hình như rất lớn mà." Thằng anh đắc ý cười, bọn chúng đang nghĩ sẽ không giết chết Minh Tiểu Y, như thế sẽ càng giáo huấn được cảnh sát của Nam Thành? Lúc đó chỉ sợ đám cảnh sát Nam Thành sẽ điên lên thôi.

"Cái gì? Chúng mày chính là ba tên bị truy nã?" Minh Tiểu Y kinh hãi nói. Đến tận bây giờ nàng mới trăm phần trăm tìn lời suy đóan của Lâm Bắc Phàm, đây quả nhiên là lũ người bị truy nã.

"Bọn tao chính là ba phạm nhân truy nã, có phải là rất bất ngờ không? Đêm nay bọn tao sẽ khiến mày sung sướng đến cực điểm? Nữ cảnh sát sao? Hương vị chắc chắn là rất tuyệt rồi."

Cả ba thằng cười dâm đãng, sau đó nhào về phía Minh Tiểu Y.
Bình Luận (0)
Comment