Lãng Tích Hương Đô

Chương 504

Tuy rằng Trung Quốc không hạn chế nhiều về việc truyền bá tôn giáo, nhưng mà đối với những tên điên cuồng như vậy, đối với những tổ chức làm việc bất kể hậu quả như thế thì lại có riêng một sự đả kích nghiêm trọng, ví dụ như anh Bin vậy, hoặc là tổ chức hồi giáo cực đoan của anh ấy ấy, chuyên môn gây tổn thương cho những người vô tội, những tổ chức gây nguy hiểm cho quốc gia như vậy, quốc gia không cho phép chúng tồn tại.

Lý tham mưu trưởng thân là quản lý của tiểu tổ hành động đặc biệt của cục an toàn quốc gia, chuyên xử lý những sự kiện đặc biệt, ví dụ như chống khủng bố, đe dọa an toàn quốc gia, thậm chí là gián điệp, tất cả đều nằm trong phạm vi quản lý của họ, còn thành viên tà giáo, càng là đối tượng để ý của bọn họ. Đây là nguyên nhân vì sao ông ta nghe được những lời của Lâm Bắc Phàm, cả người thiếu chút nữa đã bật tung lên. truyện được lấy tại truyenggg.com

Trong quốc gia xuất hiện tổ chức tà giáo? Vậy tại sao tham mưu trưởng như ông ta lại không biết? Cái này nếu truyền ra ngoài, sợ rằng cái ghế này cũng khỏi cần ngồi nữa.

Lý tham mưu trưởng khắc chế nội tâm kích động và phẫn nộ của mình, chậm rãi nói: "Cậu xác định là thật?'

"Tôi không xác định, nhưng tôi nắm chắc sáu phần, bởi vì..." Lâm Bắc Phàm lập tức đem những chuyện xảy ra trong vài ngày hôm nay kể lại cho đối phương nghe, dù sao chuyện này hắn cũng không quen thuộc, lỡ như đối phương đúng thật là tổ chức tà giáo, và đến để làm ra những sự kiện kinh khủng, vậy thì bản thân hắn không thể ngăn cản được rồi.

Lý tham mưu trưởng nghe Lâm Bắc Phàm nói xong, thật lâu cũng không nói gì.

Căn cứ theo miêu tả của Lâm Bắc Phàm, hành vi của những người này quả thật rất kỳ quái, tuy rằng còn chưa đạt đến trình độ điên cuồng, nhưng mà bọn họ rất đáng khả nghi, có vẻ rất giống tà giáo. Ông ta trầm tư một hồi, rồi nói: "Cậu ở Nam Thành chờ tôi cho tôi một chút thời gian, tôi lập tức phái người đến xử lý chuyện này ngay, trong khoảng thời gian này, cậu đừng để cho bọn họ chết!"

Lâm Bắc Phàm gật đầu, cúp điện thoại.

Lý tham mưu trưởng quả nhiên là hành động cấp tốc, trực tiếp dùng dùng trực thăng chuyên dụng, chưa đến một giờ đã mang theo hai mươi thành viên vội vã bước vào Hoàng Gia, trong đó đương nhiên có cả Mộ Nghiên Kỳ rồi.

"Bọn họ ở đâu?" Lý tham mưu trưởng cau mày, thoạt nhìn có vẻ đang rất không vui.

"Ở bên trong!" Lâm Bắc Phàm chỉ chỉ vào căn phòng bí mật kia, nhún vai.

Lý tham mưu trưởng tùy tiện chọn hai thành viên đi vào trong theo mình, những người khác đều ở ngoài.

"Bắc Phàm, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Nghiên Kỳ ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Lý tham mưu trưởng, thấp giọng hỏi. Bọn họ vừa rồi bị Lý tham mưu trưởng vội vã kéo đi, còn không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.

Lâm Bắc Phàm nhìn thấy những người khác cũng tò mò nhìn mình, không nhịn được lắc đầu cười khổ: "Gặp phải vài người, tựa hồ có chút lai lịch, cho nên nhờ mọi người đến xem thử!"

"Vài người? Chẳng lẽ là tội phạm truy nã quốc tế?' Một người trong bọn họ lên tiếng, số hiệu là 35.

"Chẳng lẽ là phần tử khủng bố?" Một cô gái trẻ tuổi khác cũng kinh ngạc nói.

"Hoặc là người ngoài hành tinh tấn công trái đất?" Lần này là một người thanh niên khoảng hơn hai mươi.

.....................................

Lâm Bắc Phàm nghe bọn họ nói những lời này, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

Những người này là thành viên của tiểu tổ hành động đặc biệt sao? Tại sao giống mấy diễn viên đóng phim khoa học viễn tưởng ở Hollywood thế này? Ngay cả người ngoài hành tinh tấn công trái đất cũng nói ra được. Hắn trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói: " Mấy người này, tôi có cảm giác là thành viên của tổ chức tà giáo, chỉ là chưa xác định, cho nên mới mời mọi người đến xem thử!"

"Cái gì? Thành viên của tổ chức tà giáo?" Mười mấy người đồng thời kêu lên.

Lâm Bắc Phàm dựa vào vách tường, nói: "Chỉ là phỏng đoán, chưa có xác định được!"

"Thật không ngờ trong nước lại có tổ chức tà giáo, xem ra chúng ta lại có nhiệm vụ làm!" Những người này đều vui mừng xoa xoa tay, thiếu chút nữa đã nhảy dựng cả lên.

Lâm Bắc Phàm rùng mình, những người này có cái đức hạnh gì đây? Chẳng lẽ không có ngày nào an ổn sao?

Hắn không biết là những thành viên của tổ tiểu hành động đặc biệt mỗi tháng đều có tiền lương, nếu như chấp hành nhiệm vụ sẽ có thêm tiền thưởng và bonus, cho nên những thành viên này muốn tăng thêm thu nhập thì đương nhiên là muốn chấp hành nhiều nhiệm vụ rồi.

"Này, bọn họ bị gì vậy? Chẳng lẽ đều thích bị ngược đãi?" Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi Mộ Nghiên Kỳ.

Thân thể của Mộ Nghiên Kỳ khẽ run lên, thiếu chút nữa đã bị té xỉu, nàng vất vả giải thích một chút, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Anh nghĩ làm người của quốc gia dễ lắm sao? Một người mỗi tháng chỉ có năm ngàn tiền lương thôi, ngoài ra không có gì hết, cho nên chỉ có chấp hành nhiều nhiệm vụ thì mới có thể kiếm thêm tiền thưởng, ai như anh, mỗi ngày đều không cần phải kiếm tiền, đương nhiên là sẽ không phát sầu vì tiền rồi!" Nàng nói xong câu đó, còn kiều mị liếc nhìn Lâm Bắc Phàm.

Trên trán Lâm Bắc Phàm chảy mồ hôi ngay lập tức, đây là người của quốc gia sao? Cũng thường bỏ mẹ.

Những thành viên khác đều biết quan hệ của Lâm Bắc Phàm và Mộ Nghiên Kỳ, nhưng mà thấy bọn họ làm trò như vậy trước mặt nhiều người, giống như một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt, ai ai cũng kinh ngạc không ngớt.

Tròng mắt của Lâm Bắc Phàm đảo liên tục, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cuối cùng cười gian vài tiếng, không nói gì cả.

Lý tham mưu trưởng đi vào rất lâu, khoảng năm phút sau mới chịu đi ra. Sắc mặt của ông ta khá là trầm trọng, ra vẻ cả người đầy tâm sự vậy, ông ta nhìn Lâm Bắc Phàm và những thành viên bên ngoài, phất tay nói: "Đều tản ra hết, đừng tụ tập ở đây, tránh người khác để ý!"

Những thành viên này thấy thế, cũng đều tự động tản ra bốn phía.

Lâm Bắc Phàm bước lại dò hỏi: "Lý tham mưu trưởng, sự tình phát triển thế nào?'

Lý tham mưu trưởng nhìn thoáng qua hắn, lại nhìn thoáng qua Mộ Nghiên Kỳ bên cạnh, cuối cùng trầm tư, nói: "Chúng ta tìm một căn phòng nói chuyện đi, chuyện này không phải chuyện đùa, tôi không muốn để cho người khác biết!"

Lâm Bắc Phàm gật đầu, lập tức những mấy người bọn họ đi lên lầu hai, tìm một căn phòng có hiệu quả cách âm tốt. Sau đó mới khó hiểu hỏi: "Lý tham mưu trưởng, bọn họ rốt cục có phải là thành viên của tổ chức tà giáo không?"

"Cậu có nghe qua Âm Ma Giáo chưa?" Lý tham mưu trưởng bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Lâm Bắc Phàm.

" Âm Ma Giáo? Là cái thứ gì?" Lâm Bắc Phàm kinh ngạc hỏi.

Lý tham mưu trưởng ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy ly rượu từ tay của một thành viên khác, chậm rãi uống một ngụm, lúc này mới từ từ nhìn Lâm Bắc Phàm, nhìn thấy đối phương không biết về tổ chức này, cuối cùng mới khẽ gật đầu nói: "Cậu quả nhiên là không biết, vậy tôi kể đơn giản cho cậu nghe, Âm Ma Giáo đến từ Nhật, là một tổ chức do ma giáo của Trung Quốc lưu hành đến, chuyên đi phá những vụ việc quan trọng của mỗi quốc gia, bọn họ khởi xướng chủ nghĩa không biên giới, không quốc gia và không chính phủ"

"Ông nói cái gì? Ý của ông là, bọn họ đều là người của Âm Ma Giáo?" Lâm Bắc Phàm kinh ngạc vô cùng, hắn thật không ngờ chuyện này lại có liên quan đến Nhật Bản, xem ra Nhật Bản ngoại trừ làm phim AV ra, cũng có rất nhiều "thứ tốt" khác.

"không sai, lúc đầu Âm Ma Giáo thành lập, tuy rằng bị chính phủ Nhật tấn công dữ dội, nhưng mà, bởi vì bọn chúng điên cuồng truyền giáo, làm cho thành viên không ngừng tăng lên, khoảng thời gian năm 2006, thành viên của chúng đã đạt đến một trăm ngàn người, bọn chúng cũng bắt đầu phát triển thành viên tại các quốc gia khác ở Đông Á, muốn dùng lực lượng kinh khủng này để thành lập một quốc gia " không chính phủ không chủ nghĩa". Nhưng mà, lại bị các quốc gia khác bất mãn, bắt đầu cấm truyền giáo tại nước của mình, chỉ trong vòng một năm, thành viên của Âm Ma Giáo bị xử tử tại các quốc gia Đông Á đã đạt đến con số hai mươi ngàn người, mà chính phủ Nhật Bản cũng tiến hành càn quét tổ chức tà giáo này,có thể nói, đến năm 2008, Âm Ma Giáo đã bị ngăn chặn hoàn toàn tại các quốc gia Đông Á..." Lý tham mưu trưởng nói đến đây, ngừng lại lấy hơi, tiếp tục nói: "Quốc gia của chúng ta là nơi mà Âm Ma Giáo chọn, tôi nhớ thời gian khoảng năm 2006, đã lùng bắt được hơn ba ngàn người là thành viên của tổ chức này, bọn họ tụ tập quậy phá, gây rối loạn trị an, còn làm ra rất nhiều chuyện điên cuồng, cuối cùng toàn bộ đều bị hành quyết!"

"Ơ, chuyện này sao tôi không biết?" Lâm Bắc Phàm kinh ngạc hỏi.

"Quốc gia còn đang tiến hành nhiều bí mật trọng đại, làm sao công bố ra bên ngoài, bây giờ thế cục quốc tế không ổn định, chúng ta đều bị các quốc gia khác nhìn chằm chằm, hận không thể gây chuyện trên chính đất nước chúng ta, nếu như để cho bọn họ được như ý nguyện, vậy thì quốc gia của chúng ta sẽ bị vây trong tình thế nước sôi lửa bỏng!" Lý tham mưu trưởng nói.

Lâm Bắc Phàm hơi gật đầu, biết thế cục của Trung Quốc bây giờ đang không ổn định, nếu như làm ra một chuyện ầm ĩ nào đó, chỉ sợ rằng dân tâm sẽ bị rung chuyển, kết quả là thế cục hỗn loạn. Hắn trầm tư một hồi, rồi nói: "Lẽ nào những người này là của Âm Ma Giáo? Chẳng phải lần trước tất cả đã bị hành quyết hết rồi sao? Tại sao lại còn sót lại?"

Lý tham mưu trưởng nghe thấy sự bất mãn trong lời nói của Lâm Bắc Phàm, cười khổ nói: "Tà giáo làm sao mà tiêu diệt được hết một lần? Cái này cũng giống như ăn trộm vậy, ở đây có hơn một trăm người, cậu làm sao mà nhìn ra bọn họ ai là ăn trộm chứ? Quốc gia của chúng ta có hơn một tỷ người, làm sao mà tiêu diệt hết? Như vậy phải ăn nói thế nào? Tối đa là chỉ xóa sạch vẻ kiêu ngạo bề ngoài của chúng thôi, khiến cho chúng không thể truyền giáo quang minh chính đại được, cũng thông qua tuyên truyền, làm cho mọi người không tin tưởng vào tà giáo này, đây là phương pháp duy nhất có thể!"

"Cái này cũng đúng!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.

"Ba gã tội phạm kia thật ra không có nhiều quan hệ với Âm Ma Giáo, bọn họ phạm tội, không còn đường chạy, mới chạy vào Âm Ma Giáo, thực lực của bọn họ rất yếu, hơn nữa thời gian gia nhập ngắn, theo lý mà nói, Âm Ma Giáo sẽ không vì bọn họ mà làm lộ thân phận, nhưng mà ai ngò bọn họ nghĩ cậu đã phát hiện ra người của bọn họ, cho nên mới tiến hành trả thù, mục đích là làm cho cậu vĩnh viễn phải sống trong sự khủng bố, cái này cũng là phương pháp mà bọn họ hay làm!" Lý tham mưu trưởng bất đắc dĩ nói.

"Thì ra là như vậy, thế chúng ta nên làm gì bây giờ?' Lâm Bắc Phàm hỏi.

"Bây giờ chỉ có thể dụ rắn rời hang, bắt hết cả mẻ lưới bọn chúng!" Lý tham mưu trưởng lạnh lùng nói.

Lâm Bắc Phàm nghe được những lời này, liền biết bọn họ muốn lợi dụ Bạch Nhạc Huyên để bắt hết những người của Âm Ma Giáo, nghĩ rằng Bạch Nhạc Huyên sẽ đối mặt với nguy hiểm, trong lòng hắn liền không đồng ý với kế hoạch của họ, nhưng mà quay đầu nghĩ lại, nếu không có bọn họ, thì Bạch Nhạc Huyên cũng sẽ lọt vào sự tấn công của những tên này, thậm chí là tình huống càng có thể nghiêm trọng hơn, tạo thành một hậu quả không thể tưởng nổi, nếu đã như vậy, không bằng thừa dịp này bắt hết những tên Âm Ma Giáo vô pháp vô thiên này tiêu diệt một mẻ, chỉ có như vậy mới có thể sống được những ngày thái bình mà thôi. Hắn nghĩ đến đây, liền gật đầu nói: "Nếu Âm Ma Giáo này ghê tởm như vậy, tôi sẽ giúp các người tiêu diệt bọn hcu1ng, nhưng mà chỉ còn vài ngày nữa là đến buổi biểu diễn của Bạch Nhạc Huyên, tôi sợ sẽ không xử lý dễ dàng!"

Lý tham mưu trưởng trầm tư một lát, nói: "Nếu bọn chúng dám ra tay với Bạch Nhạc Huyên, như vậy đã nói lên rằng bọn chúng không kiêng sợ gì cả, cho nên chúng ta phải chuẩn bị trước, không được làm ra sai lầm, dưới tình huống bảo đảm, bắt hết tất cả bọn chúng lại, chuyện này tiểu tổ hành động đặc biệt sẽ kết hợp với cảnh sát, còn toàn bộ kế hoạch sẽ từng bước nghiên cứu, không thể để cho những tên điên cuồng kia có cơ hội chạy trốn!"

Lâm Bắc Phàm gật đầu

Ngày biểu diễu của Bạch Nhạc Huyên tại Nam Thành rốt cục đã đến, đây là một bước ngoặt trong cuộc đời làm ca sĩ của Bạch Nhạc Huyên, cũng là một bước mở đầu cho thành phố Nam Thành, trở thành một tin tức quan trọng được nhiều phóng viên quan tâm, trong mấy ngày nay, người đến Nam Thành đã vượt hơn trăm ngàn người, vô số người mê ca nhạc, vô số phóng viên, đi khắp nơi trong Nam Thành, muốn nhìn xem tại sao một thành phố nhỏ bé như vậy lại hấp dẫn sự chú ý của Bạch Nhạc Huyên, vì sao Bạch Nhạc Huyên lại chọn nơi này làm buổi biểu diễn, lẽ nào trong thành phố nhỏ này có chứa bí mật nào đó?

Kinh tế của Nam Thành cũng bắt đầu bay lên, danh tiếng của nó cũng theo buổi biểu diễn lần này mà truyền khắp Trung Quốc.

Vừa mới tám giờ sáng, mà đã có rất người hâm mộ và phóng viên chen nhau tại cửa sân vận động, cầm đủ loại hoa tươi trong tay, lớn tiếng kêu to tên của Bạch Nhạc Huyên, bọn họ muốn đem tất cả sự nhiệt tình của mình thả ra, bọn họ muốn cho Bạch Nhạc Huyên biết tình cảm trong lòng của bọn họ.

" Bạch Nhạc Huyên, Bạch Nhạc Huyên, em yêu chị/ anh yêu em/ tôi yêu cô... "

Những tiếng hò reo như vậy bao phủ khắp sân vận động Nam Thành, hình thành một tràn âm thanh cực lớn, đủ để làm kinh động cả bầu trời, cuối cùng, phải điều động hơn một chục cảnh sát cơ động đến để trấn an những người này, mặc dù đám cảnh sát này trong mắt họ chẳng là gì cả, bởi vì trong mắt họ chỉ có một mình Bạch Nhạc Huyên mà thôi.

Lâm Bắc Phàm cùng hơn ba mươi thành viên của tiểu tổ hành động đặc biệt đều mặc đồ thường, xen lẫn vào đám động, hai mắt không ngừng quan sát tất cả những gì xung quanh họ, nhiệm vụ của bọn họ là bắt đầu tìm ra trong đám người này ai là thành viên của Âm Ma Giáo, ai là người gây bất lợi cho Bạch Nhạc Huyên.

Tiểu Kim có thể phân biệt mùi súng đạn để biết ai là kẻ xấu, nhưng mà nó không phải là thần tiên, không có năng lực tiên tri, nếu như những người này chỉ mang theo dao, hoặc là vũ khí lạnh gì đó, vậy thì nó không thể phân biệt rõ được, nhưng mà, mặc dù là vậy, đám người của Lâm Bắc Phàm chỉ trong hai mươi phút ngắn ngửi cũng đã tìm ra hơn ba mươi người mang theo súng, chuẩn bị ám sát Bạch Nhạc Huyên, rốt cục bên trong còn có bao nhiêu kẻ địch thì sợ rằng không ai biết.

"Bắc Phàm, anh thật lợi hại, liếc mắt là có thể nhận ra kẻ địch!" Mộ Nghiên Kỳ có chút kính nể và vui mừng nhìn Lâm Bắc Phàm. Đối với người đàn ông của mình, đương nhiên là càng lợi hại càng tốt, lúc này làm cho nàng cảm thấy cực kỳ vinh hạnh

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu tỏ vẻ nói: "Anh cũng chỉ lợi hại hơn người thường một chút thôi, không có gì giỏi giang đâu, cũng không biết là còn bao nhiêu kẻ địch mà anh chưa nhận ra, người như vậy, mới là lợi hại!"

Mộ Nghiên Kỳ gật đầu, đồng ý với quan điểm của Lâm Bắc Phàm.

Liếc mắt nhìn ra chỉ sợ là kẻ địch yếu nhất, còn những kẻ địch ẩn giấu sâu nhất, không dễ dàng phát hiện ra, mới chính là cao thủ, nãy giờ sợ là chỉ bắt được những tên tầm thường thôi.

Tiểu Kim nằm trong túi quần của Lâm Bắc Phàm, khó chịu kêu lên: "Lão đại, tôi cảm thấy tôi đang chịu thiệt, tìm được một người thì được mười đùi gà và một tá bia, tuy rằng nghe rất có lợi, nhưng mà cái này tiêu hao khúc giác và pháp lực của tôi, chẳng lẽ pháp lực của tôi rẻ như vậy sao?"

Lâm Bắc Phàm mặc kệ cái tên cháy nhà hôi của này, không khách khí truyền âm lại: "Nếu không thì ba đùi gà, một chai bia. Nếu như Nhạc Huyên mà xảy ra chuyện gì, thì tao sẽ đem mày làm thành món bánh bao nhân thịt Tiểu Kim!"

"Anh...anh bắt chẹt người khác, anh đang ghen ghét!" Tiểu Kim tức giận kêu lên.

"Tao bắt chẹt, tao ghen ghét thì sao, mày làm gì được tao?" Lâm Bắc Phàm châm chọc lại.

"Anh.... anh... anh..." Tiểu Kim thiếu chút nữa đã thở không ra hơi rồi, cứ như vậy mà hôn mê.

Lâm Bắc Phàm lại dùng cái chiêu dụ dỗ của mình truyền âm đến: "Tiểu Kim à, mày xem mày theo tao lâu như vậy, mỗi ngày ăn uống, sống rất tiêu dao tự tại, mày còn ở đây lải nhải liên tục làm gì, hơn nữa, mấy ngày nay mày thiếu ăn à? Mày cũng không ngẫm lại mấy hôm trước, mỗi ngày đều là tổ yến vây cá, ăn đến nổi buồn nôn luôn, bây giờ chỉ là muốn cải thiện cuộc sống cho mày thôi!"

"Ặc!" Tiểu Kim thiếu chút nữa đã hộc máu chết tại chổ.

Cải thiện cuộc sống cái éo gì thế này? Cái này cũng gọi là cải thiện sao?

"Thật ra tao biết mày giúp tao rất lớn, tao cũng cho mày nhiều chổ tốt, mày nghĩ lại xem, sống ở Long cốc, có như cuộc sống hiện tại hay không, hay là thiên đường và địa ngục cách nhau rất gần?" Lâm Bắc Phàm cảm thấy cái phương pháp của mình thật là cao tay, ẩn chứa nhiều ý nghĩa vô cùng.

"Khụ khụ, anh đừng nói nữa, mười đùi gà, mười chai bia, rất là có lợi, tôi cảm thấy lão đại đối xử với Tiểu Kim rất tốt, tôi rất cảm động, cảm động đến rơi nước mắt luôn, anh quả thật là cha mẹ tái tạo ra tôi, tôi quá cảm động!" Tiểu Kim thấy đối phương càng nói càng ghê, sợ rằng nói thêm chút nữa là không còn phần thưởng gì luôn, cho nên vội vàng thay đổi đề tài.

"Ặc, thật ra tao cũng biết tao là người tốt rồi, mày không cần khen tao như thế đâu!" Lâm Bắc Phàm đắc ý nói.

"..." Tiểu Kim hết biết trả lời.

Buổi sáng chín giờ, cửa lớn của sân vận động rốt cục đã mở, những người hâm mộ cùng với phóng viên cầm những tấm vé mình chờ đợi cực khổ mới mua được đi vào, may mà sân vận động cùng với khách sạn Hoàng Gia dẫn ra hơn cả trăm bảo vệ, mới miễn cưỡng khống chế được cục diện, nếu không thì, quả thật là sẽ ặp lại tình cảnh diễn ra tại kinh thành lần trước, người dẫm lên người, thiếu chút nữa là gây ra tai nạn chết người.

Cả đám người Lâm Bắc Phàm bởi vì bảo vệ an toàn cho Bạch Nhạc Huyên, cho nên toàn bộ đều mang theo vé khách quý, ngồi trên ghế hàng đầu, điều này làm cho những người hâm mộ âm nhạc ghen tỵ muốn chết, nhưng mà cũng không có biện pháp nào, chổ ngồi khách quý chỉ có hơn ba mươi chổ, chỉ dùng để mời những người quan trọng ở Nam Thành đến mà thôi, căn bản là không có bán ra ngoài, mặc dù bọn họ có tiền, nhưng mà cũng không mua được những tấm vé này, cứ như vậy, còn có một vài thành viên của tiểu tổ hành động đặc biệt xen lẫn vào chổ ngồi bình thường, có thể nói là trải rộng ra khắp mọi ngươi trong buổi biểu diễn, thậm chí là còn có rất nhiều cảnh sát mặc đồ thường nữa.

"Đó là ai vậy? Có thể ngồi vào chổ khách quý, thật là ghê gớm!"

"Mày nghĩ cái gì đó, người ta là người có địa vị, chúng ta có thể so sánh với người ta được sao? Tao coi như cũng là người có tiền, nhưng mà nghĩ mọi biện pháp, cùng lắm cũng chỉ được một tấm vé bình thường thôi"

"Nói cũng phải, vé khách quý không có bán ra bên ngoài mà, chúng ta làm sao mà mua được"

....................

Những người hâm mộ bắt đầu ghen ghét nghị luận, nhưng mà có biện pháp nào? Xã hội này vốn đã không công bằng rồi, cái gì mà pháp luật trước mặt mọi người là bình đẳng, chỉ dùng để lừa con nít thôi, đặt vào trong hiện thực, chỉ sợ là làm trò cười cho người khác.

"Sát, lão đại, chị dâu Nhạc Huyên vài ngày không gặp, thoạt nhìn còn thay đổi nhiều hơn trước đây, càng mê người hơn, có vẻ cuộc sống mấy ngày nay rất thoải mái, hắc hắc..."

Trương Minh Thắng vốn không có nhiều hứng thú với loại biểu diễn như vậy, có thời gian đi coi cái này, không bằng ở nhà xem phim AV còn hay hơn, nhưng mà nghĩ rằng Bạch Nhạc Huyên lần đầu tiên đến Nam Thành biểu diễn, còn nghe nói có người gây bất lợi với Bạch Nhạc Huyên, liền kích động chạy đến đây, muốn nhìn xem là ai có can đảm lớn như vậy, dám kiêu ngạo tại Nam Thành như thế.

Lâm Bắc Phàm làm sao mà không biết cái miệng của hắn chứ? Ba câu là không thiếu cái phần ý dâm rồi, hắn trợn mắt, thấp giọng nói: "Buổi biểu diễn ngày hôm nay không phải chuyện đùa, tao thấy mày nên cẩn thận một chút, đừng để bị chết như thế mà không biết!"

"Bởi vì không sợ chết cho nên ngày hôm nay tôi mới đến, nhưng mà lão đại, tôi có mang theo thứ này đến, không sợ bọn chúng đâu!" Trương Minh Thắng xốc xốc cái áo khoác lên, để lộ ra một khẩu súng nhỏ, có chút đắc ý ngẩng đầu lên.

Lâm Bắc Phàm cũng đã biết được việc đối phương mang súng từ miệng của Tiểu Kim rồi, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng mà nghĩ đến bản lĩnh của đối phương tại Nam Thành, tựa hồ như mang một khẩu súng cũng không có chuyện gì, dù sao thì có xảy ra chuyện cũng có ông già của hắn lo rồi, nên cũng không nói gì, nhún vai, cười nói: "Đừng để đến lúc đó không làm gì được kẻ địch, ngược lại còn làm bị thương mình!"

"Sát, sao có khả năng chứ? Hai ngày nay tôi đã luyện thuật bắn súng rồi, sao có khả năng làm cho tôi bị thương được?" Trương Minh Thắng đắc ý cười nói, mấy ngày nay hắn ta siêng năng luyện súng, ngày hôm nay là lúc để biểu lộ thân thủ.

"Vậy chúc mày thành công!" Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười nói.

"Lão đại, anh yên tâm đi, có tôi ở đây, chị dâu nhất định sẽ không sao!" Trương Minh Thắng vỗ ngực nói.

Một hồi sau, toàn bộ sân khấu chiếu ra những ánh đèn lóe mắt, thấy Bạch Nhạc Huyên xuất hiện trong một bộ trang phục màu trắng, bước ra từ phía sau, tay phải cầm micro, đi đến phía trước bắt chuyện với mọi người: "Xin chào tất cả những bạn bè hâm mộ!"

" Bạch Nhạc Huyên, Bạch Nhạc Huyên...." Trong hiện trường nháy mắt sôi trào lên, rất nhiều người đã đứng dậy, quơ quơ huỳnh quang trong tay, cất tiếng gọi đối phương.

Bạch Nhạc Huyên cũng không thể nào biết hết được tất cả những người hâm mộ của mình, cho nên chỉ cần phối hợp với bạn nhảy thật tốt là được, vì vậy bắt đầu vui vẻ cất giọng của mình lên, khai mạc cho buổi biểu diễn, làm cho những người hâm mộ ở đây kích động không ngớt, trong miệng liên tục kêu gào tên của đối phương.

Tuy rằng Lâm Bắc Phàm đã xem Bạch Nhạc Huyên biểu diễn một lần, nhưng mà hắn lại không có nhiều ham thú gì về mấy cái ca khúc này, hơn nữa, nhiệm vụ chủ yếu của hắn ngày hôm nay là bảo vệ an toàn cho Bạch Nhạc Huyên, cũng không phải đến để nghe đối phương hát, cho nên hắn nhắm hai mắt lại, để Tiểu Kim thả thần thức ra, cẩn thận thăm dò tình huống ở sân vận động.

"Ầm!"

Đột nhiên, ở một góc sân, có một người trẻ tuổi đột nhiên ngã xuống đất, ngay sau đó liến bị một người trẻ tuổi khác kéo ra ngoài, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng một hai phút, ngoại trừ những người bên cạnh nhìn thấy ra, thì những người khác đều bị hấp dẫn bởi giọng ca của Bạch Nhạc Huyên, làm gì biết ở đấy đã xảy ra chuyện gì.

Hành động của bọn họ rốt cục đã bắt đầu.

Khi buổi biểu diễn bắt đầu, đã có sáu bảy người bị mang ra ngoài rồi, tình huống như vậy khiến cho nhiều người kinh ngạc, không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà đối mặt với tiếng hát tuyệt vời của Bạch Nhạc Huyên, hơn nữa cũng không phải là chuyện của mình, cho nên cũng không có nhiều người muốn làm lỡ thời gian để đi hỏi là chuyện gì. Mà những người bị bắt ra ngoài này, chính là thành viên của Âm Ma Giáo, lúc bọn chúng chuẩn bị ám sát Bạch Nhạc Huyên, thì cảnh sát và người của tiểu tổ hành động đặc biệt đã phát hiện ra, và có mặt để kết thúc.

Mấy ngàn người trong sân vận động làm sao mà biết ở đây đang cất giấu một âm mưu to lớn như vậy?

Buổi biểu diễn tiến hành gần hai tiếng, trên trán của Bạch Nhạc Huyên đã chảy rất nhiều mồ hôi, tinh thần cũng đã khá mệt mỏi, nhưng mà nàng nhìn thấy Lâm Bắc Phàm ở dưới, không biết là tinh thần ở chổ nào chạy đến, làm cho nàng tiếp tục kiên trì;.

"Ơ, lão đại, tôi nghĩ có một việc rất kỳ quái!"

Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm nhận được truyền âm đầy nghi hoặc của Tiểu Kim.

"Hả? Chuyện gì kì quái?" Lâm Bắc Phàm biết đây là thời kì phi thường, cho nên bất kỳ chuyện gì cũng không dám qua loa.

"Tôi ví dụ như thế này, ví dụ như trên người của lão đại có một mùi đặc biệt, nhưng mà nếu tôi thấy có một người nào đó, giống lão đại như đúc, nhưng mà mùi lại khác nhau, vậy có phải là lão đại hay không?" Tiểu Kim hỏi.

"Ơ? Mày nói vậy có ý gì?" Lâm Bắc Phàm nghe mà hồ đồ.

"Ý của tôi là, tên mập ngồi bên cạnh anh, tuy rằng cũng có hình dạng giống như trước đây, nhưng mà mùi của hắn rất khác, cho nên tôi cảm thấy kỳ quái!" Tiểu Kim hỏi.

"Cái gì?" Lâm Bắc Phàm nghe thấy như vậy, cả kinh đến nổi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Mùi trên người Trương Minh Thắng khác biệt? Đây có ý nghĩa gì? Lẽ nào đối phương không phải là Trương Minh Thắng?

Lâm Bắc Phàm không tin, nhưng hắn biết khứu giác của rồng cực kỳ cao, căn bản là không có sai lầm. Nghĩ đến đây, hắn quay đầu lại, đã thấy Trương Minh Thắng híp mắt, thoải mái nghe nhạc, nhưng tay phải lại mò xuống eo, tựa hồ như muốn cầm vật gì vậy. Sắc mặt của hắn liền thay đổi, biết đối phương muốn rút súng, cái này còn sai sao? Hét lớn một tiếng, đẩy đối phương té xuống đất, làm cho khu vực này hỗn loạn, sắc mặt mọi người xung quanh đều thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment